Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức
Đăng vào: 12 tháng trước
Bầu trời xanh dịu dàng ảm đạm, trong không trung gió nhẹ mơn man nhưng lại thiếu đi màu sắc, những ngọn đèn đường cạnh bờ biển có vẻ cũng không quá sáng, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe phóng vội vàng qua đoạn đường này, bỏ qua bãi cát trắng lặng lẽ dưới hoàng hôn tĩnh mịch.
Y Kình tựa vào chiếc xe việt dã của mình đang dừng ở ven đường, im lặng đứng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên biển, gió biển thổi qua những lọn tóc mềm mại, chiếc áo gió bị thổi bay rồi lại hạ xuống.
Một chiếc Ferrarit f30 màu trắng dừng lại ngay chỗ Y Kình đang đứng, Thượng Văn Vũ từ trên xe xuống đi đến trước mặt y, cung kính cúi đầu:” Y tiên sinh.”
Y Kình phun thuốc lá, y không nhìn Thượng Văn Vũ, cũng không có cảm xúc gì trên gương mặt, ánh mắt chỉ thủy chung nhìn về phía mặt trời đang dần hạ xuống mặt biển ngoài xa.
Chờ hồi lâu cũng không nghe thấy Y Kình đáp lại, Thượng Văn Vũ có vẻ có chút không yên.
” Cha cậu gần đây có khỏe?” Y Kình thản nhiên hỏi.
Thượng Văn Vũ lập tức trả lời:” Khá ổn, Y tiên sinh.
Công ty của cha đã có thể một lần nữa khôi phục, cha tôi cũng đã xuất viện, tình trạng thân thể rất tốt, chẳng qua……”
Thượng Văn Vũ muốn nói lại thôi.
” Là chuyện đầu tư?”
” Đúng vậy! Xin Y tiên sinh hãy giúp tôi một lần.”
Y Kình cười cười nhạt.” Tôi có thể sẽ giúp cậu một lần, nhưng có thể hay không có thể ở đây còn phải xem hành động của cậu.”
” Y tiên sinh chịu ra mặt hỗ trợ giúp tôi, tôi đã rất cảm kích.
Chỉ cần có thể giữ lại được công ty, dù phải trả giá lớn bao nhiêu tôi đều nguyện ý.” Bởi vì việc kinh doanh của cha mình không tốt, xí nghiệp của gia đình Thượng Văn Vũ dần dần lâm vào cục diện phá sản, để cứu vãn tổn thất, hắn ta đi cầu xin những người bạn trong giới thương nghiệp của cha.
Nhưng phần trăm tổn thất quá cao, còn xí nghiệp cũng chưa chắc đã hồi phục ngay được, nên không một ai muốn bỏ ra một khoản tiền lớn vào cái động không đáy kia, ai biết tiền vào rồi còn có thể trở ra được nữa hay không? Cuối cùng, hắn ta đánh cuộc với chính bản thân, tìm gặp Y Kình cầu xin giúp đỡ.
Hắn ta đã nghĩ rằng Y Kình cũng sẽ giống nhưng những kẻ khác, trực tiếp cự tuyệt, nhưng lại không ngờ rằng y lại có thể nhanh chóng đáp ứng, chịu đầu tư vào công ty hắn ta, nhưng điều kiện là, Thượng Văn Vũ hắn phải làm một việc cho y.
” Trong vòng một tháng tới, dựa theo những điều trong hợp đồng của chúng ta, nếu cậu không thể hoàn thành công việc mà tôi yêu cầu, tôi sẽ thu hồi toàn bộ các khoản tài chính đã đầu tư vào đó.”
Thượng Văn Vũ cục xúc nói:” Y tiên sinh yên tâm, chuyện ngài yêu cầu tôi làm, tôi nhất định sẽ làm được.”
Y Kình vứt cho Thượng Văn Vũ một tập tài liệu dán kín.” Cậu biết nên làm gì rồi đấy.”
Thượng Văn Vũ một tay cầm sách giáo khoa, một tay giữ lại Thất Tử đang định rời đi.” Y tiên sinh nói em muốn đổi gia sư… Đã ba ngày rồi, em vẫn chưa thể tha thứ cho anh sao? Anh nghĩ rằng vu bà đã hạ ám chỉ với chúng ta cho nên mới có thể thô bạo với em như vậy.
Anh sợ mất em.”
Thất Tử lãnh đạm gạt tay Thượng Văn Vũ ra khỏi cánh tay mình, đi đến trước cửa sổ.
Cánh cổng chính của biệt thự chậm chạp mở ra, chiếc xe của Y Kinh tiến vào, hắn nhìn thấy Y Kình vừa xuống xe và cau mày khi nói chuyện với Nặc Y Tô Tư.
Mấy ngày nay, người Thất Tử nghĩ đến nhiều nhất chính là Y Kình, và chuyện Y Chức rốt cuộc có phải là con trai ruột của y hay không vẫn làm hắn đau đầu.
Nếu Y Chức thật sự không phải là con trai ruột của Y Kình, Y Kình có thể hay không sẽ đem hắn quẳng đến một nơi không thấy ánh mặt trời để tra tấn hắn? Hay y sẽ đem hắn bán ra nước ngoài làm nô lệ? Cũng có thể là làm chuyện mà hắn không thể ngờ được, hoặc là trực tiếp giết hắn hủy thi diệt tích.
Thất Tử càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo, nhịn không được ôm lấy chính mình.
Hắn chưa muốn chết bây giờ.
Thượng Văn Vũ vòng ra sau lưng Thất Tử, ôm lấy hắn, cái cằm bóng loáng của hắn ta đặt bên cạnh cần cổ Thất Tử.
” Cho anh thêm một cơ hội nữa có được không? Y Chức, anh yêu em, tim của anh chỉ vì em mà đập thôi.”
Thượng Văn Vũ nhích đầu lại gần hôn lên cổ Thất Tử, một lần hôn là một lần hắn ta chậm rãi nói rằng ‘anh yêu em’, thân thể ấm áp của Thượng Văn Vũ khiến cho cơ thể hắn ấm dần lên.
Thất Tử nhắm mắt ngẩng đầu, Thượng Văn Vũ luồn tay vào trong áo sơ mi chậm rãi vuốt ve sau đó tiến về phía dưới.
Đôi môi Thất Tử hơi hé mở, hô hấp trở nên dồn dập hơn, hắn nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của Thượng Văn Vũ, bốn phiến môi như mang theo lửa nó luân phiên hấp duyện.
Y Kình nhướn mày một chút, sắc mặt chỉ kém quỷ sứ nhìn về phía cửa sổ phòng Y Chức, ánh mắt y đột nhiên rung động, nâng chân đi vào biệt thự.
Đến giờ cơm chiều, Thất Tử không yên lòng ăn đồ ăn, vài lần nhìn về Y Kình phía đối diện của bàn ăn.
Tối qua, hắn đã không nhịn được đem nghi ngờ của mình nói cho bạn bè trên danh nghĩa của mình là Thủy tinh thỏ nghe, Thủy tinh thỏ đề nghị hắn trực tiếp đi hỏi người trong cuộc, tuy không đúng lắm nhưng giống như con dâu nhất định phải ra mắt cha mẹ chồng, nếu có có thể thì hãy đưa ra đáp án luôn cho người trước mặt, như vậy sẽ không tạo thêm nhiều rắc rối luẩn quẩn thêm nữa.
Hơn nữa, nếu như hắn dùng trái tim của mình, nguyện ý tin tưởng người khác một lần thì cho dù rắc rối đến đâu cũng sẽ được giải thoát.
Thủy tinh thỏ nói không sai chút nào, hắn cứ do dự như vậy, quả thật rất khó để tin tưởng người khác.
Y Kình buông khăn ăn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thất Tử bật thốt lên kêu lên:” Tôi có việc muốn hỏi ông.”
Y Kình dừng một chút, rốt cục cũng ngồi xuống:” Nói đi.”
Thất Tử cắn môi, những lời muốn hỏi đã chuẩn bị sẵn lại nghẹn trong yết hầu, không thể nói ra nổi.
Y Kình không kiên nhẫn nói:” Ta còn rất nhiều việc có ích để làm hơn là ngồi đây nhìn ngươi, nếu ngươi gọi ta ở lại chỉ vì muốn ta cùng ngươi ở trong phòng ăn này ngồi cả buổi tối thì không bằng ngươi về phòng mình tắm rửa sạch sẽ rồi làm nũng với tình nhân của ngươi đi.”
Gương mặt của người hầu gần đó đỏ lên.
Thất Tử tức giận nhìn khuôn mặt đầy vẻ trào phúng của Y Kình, nếu không có người hầu ở đây, thì y sẽ còn nói ra những điều khó nghe gì nữa.
” Ta muốn biết trong ngày ta ngã xuống cầu thang đó có chuyện gì xảy ra?”
” Đó chỉ là việc ngoài ý muốn.”
Thất Tử bình tĩnh đánh giá Y Kình:” Ông nói dối.
Ông chắc chắn biết ngày đó ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì, tôi…… Tôi rốt cuộc có phải là con trai ruột của ông hay không?”
Y Kình nhìn hắn, đột nhiên cười cười.” Ngươi đương nhiên là con trai ruột của ta.
Về phần ngày đó ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì, ngươi rồi sẽ biết.” Nói xong, y đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Thất Tử ngưng tầm mắt của mình lên bóng dáng Y Kình, tảng đá trong lòng không những không được buông xuống mà ngược lại, ngày càng trở nên nặng nề.
” Thiếu gia, cậu không thoải mái ở đâu sao? Sắc mặt của cậu không được tốt lắm, có cần tôi mời Kiệt thiếu gia đến kiểm tra một chút không?” Nặc Y Tô Tư nói.
” Không cần.”
Thất Tử không yên lòng trở về phòng mình, vừa mới bước vào cửa đã bị Thượng Văn Vũ đánh lén ôm đến bên giường đè xuống.
” Anh đang làm cái gì?” Thất Tử nhướn mày trừng Thượng Văn Vũ.
Thượng Văn Vũ trưng ra khuôn mặt tươi cười nói:” Anh đang muốn tìm đường chết mà.” Nói xong, môi liền áp xuống dưới.
Thất Tử nghiêng đầu tránh né, đẩy đầu Thượng Văn Vũ ra ngồi dậy, vừa sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người vừa:” Anh phải về đi.”
Thượng Văn Vũ tiến lại gần ôm lấy hắn:” Tối hôm nay anh muốn ở lại.”
” Anh muốn bị cha tôi đánh chết sao?” Bề ngoài của hội trưởng Thượng Văn Vũ luôn là một bộ dạng cấm dục, nhưng thật sự lại là một tên t*ng trùng thượng não, luôn nghĩ đến việc trên giường.
Ngón tay Thượng Văn Vũ luồn vào mái tóc mền mượt của thất tử, chơi đùa với nó:” Chúng ta hẹn hò cũng đã lâu như vậy rồi, vậy mà chưa một lần làm được đến cuối cùng.
Em cũng là nam nhân, em biết cái tư vị không thể phát tiết nó khó chịu thế nào mà.
Mỗi ngày cùng người mình thích ở cùng một chỗ nhưng lại không thể có được em, anh sớm muộn gì thì cũng sẽ phát điên.
Chẳng lẽ, đến tận bây giờ, em vẫn còn nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em sao?… Vậy… Anh sẽ ở dưới… được không?”
Thật ra, chỉ cần hai người yêu nhau thì việc ai trên ai dưới đều không phải là vấn đề.
Thất Tử không phải là không nghĩ đến việc làm đến bước cuối cùng cùng Thượng Văn Vũ, nhìn hắn ta khó chịu vì không thể phát tiết hắn cũng áy náy lắm chứ, nhưng cứ mỗi khi làm đến thời khắc mấu chốt, hắn lại không thể nhân nhượng Thượng Văn Vũ.
Có lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng được bản thân, bản năng của hắn vẫn có chút bài xích việc cùng một người con trai làm loại chuyện này.
” Y Chức? Em lại ở không tập trung, em rốt cuộc có đang nghe anh nói không?” Thanh âm Thượng Văn vũ có chút mất hứng.
Thất Tử thở dài:” Đợi sau khi trận đấu với quốc vương chấm dứt, chúng ta sẽ làm.”
Hai ngày trước, hắn nhận được câu trả lời của quốc vương, trận đấu của hắn được xác định là vào thứ sáu, hạng mục để hai người cùng tỷ thí là Đại phú ông, điều này làn Thất Tử bất ngờ không nhỏ.
Thượng Văn Vũ cao hứng nói:” Thật sự?”
Thất Tử gật gật đầu, sớm hay muộn bọn họ sẽ phải phát triển đến bước kia, hiện tại làm cùng về sau làm, cũng không có khác nhau là mấy.
Thượng Văn Vũ hai tay ôm lấy má hắn, mãnh liệt hôn lên:” Cám ơn.
Y Chức, anh yêu em.”
” Bẩn quá.
Anh làm mặt em đầy nước miếng rồi.” Thất Tử đẩy Thượng Văn Vũ ra, đem hắn ta đẩy ra phía cánh cửa,” Anh cũng cần phải trở về, đừng ở đây làm phiền nữa.”
Thượng Văn Vũ hôn lên trán hắn một cái.” Anh chờ em.” Rồi vui vẻ đi về.
Sau khi tiễn Thượng Văn Vũ, Thất Tử tựa người vào cửa thở ra một hơi, nhìn thấy máy tính, hắn đột nhiên lại nghĩ tới Thủy tinh thỏ.
Đăng nhập vào trò chơi, nhìn vào khung hảo hữu thấy đèn Thủy tinh thỏ màu xám xịt, trong đầu hắn có chút mất mát, bất tri bất giác, Thủy tinh thỏ đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống của Thất Tử, một người lí trí lại ôn nhu tạo cho hắn cảm giác rất an tâm.
Khi Thất Tử đang chuẩn bị tắt máy tính, lại thấy một hảo hữu chat mật với mình, hắn mở khung chat ra, ngoài ý muốn lại là Thủy tinh thỏ.
Thủy tinh thỏ: Sao đến bây giờ còn chưa nghỉ ngơi? Ngày mai cậu không phải còn phải đi học sao?
Ngọt ngào tiểu tình nhân: Không phải cậu cũng vậy? Muộn như vậy mới.
Thủy tinh thỏ: Tôi có việc cần làm, bây giờ lên cũng chỉ là nhìn một chút thôi.
Ngọt ngào tiểu tình nhân: Lên xem tôi á?
Thất Tử đợi nửa ngày cũng không thấy Thủy tinh thỏ trả lời, mở khung hảo hữu ra mới phát hiện cậu ta đã out rồi, lập tức những ủy khuất cùng tức giận trào lên, lung tung phá đồ đạc trên bàn, thở hồn hộc nhìn chiếc máy tính vô tội.
Hết chương 15..