Đăng vào: 12 tháng trước
Dưới sự dẫn dắt của Đồ Long, chúng ta chậm rãi bước vào xem bên trong Đại Viên Hồng điện, trung tâm quyền lực của Hồng Ma nhân.
Đại điện này không chỉ là nơi cử hành quốc yến mà còn là nơi tổ chức tất cả các nghi thức, khánh điển, vũ hội.
Hồng điện là công trình kiến trúc hình tròn lớn nhất của Vu quốc, đỉnh mái vòm của nó cao ngất, hơn cả những kiến trúc khác trong lâu đài, ở cách xa cũng có thể nhìn thấy, khi tiến vào bên trong điện, càng cảm nhận được không gian tròn rộng lớn của nó.
Trong ánh đèn đuốc huy hoàng, gần ngàn quý tộc và tướng lĩnh của Hồng Ma quốc, dưới sự lãnh đạo của Cuồng Vũ, đứng dậy trang trọng nghênh tiếp vị khách quý không thể hoan nghênh là ta tiến vào.
Sau khi bọn họ thấy ta, đều chịu không được tà khí trên người ta, mục quang tập trung vào bốn vị quốc sắc thiên hương phía sau.
Mục quang của ta nhìn khắp nơi, các Hồng Ma nữ sĩ đều cụp mắt lại, đương nhiên là sợ ta câu mất hồn phách bọn họ.
Vì bộc lộ thực lực cho Cuồng Vũ, ta đặc biệt chọn các Hồng Ma nữ mỹ lệ truyền đi một ít dị năng hàm chứa ái dục, cho nên khi ta đi đến khách tọa bên cạnh Cuồng Vũ, làm hơn mười vị nữ khách đẹp nhất tham gia yến hội, tất cả trở thành mặt mày đỏ bừng, ánh mắt long lanh nhìn ta, tràn đầy xuân ý.
Trong mắt Cuồng Vũ lóe lên vẻ kinh dị, hiển nhiên đối với “yêu thuật” cao cường của ta rất là khiếp sợ, thêm một bước bị ta làm dịu đi lòng tin của hắn đang nghĩ ta là Lan Đặc.
Hơn hai trăm bàn tròn lớn, xếp thành trong ngoài hai vòng tròn lớn, trên bàn xếp đầy mỹ tửu và mỹ thực, cực kỳ xa hoa và thịnh soạn.
Chỗ ngồi của Cuồng Vũ, Đồ Long cùng với chỗ ngồi của chúng ta nằm ở hướng chính bắc của viên điện, phân chia như những buổi tiệc thông thường khác, đặc biệt lộ rõ thân phận tôn quý của hai chỗ ngồi.
Sau bài mở đầu và lời giới thiệu trang trọng, mọi người ngồi vào ghế, đều hướng về đại viên trì ở tâm điện được lát bằng một loại hồng thạch quý giá.
Một ban nhạc tiến vào trung tâm của viên trì,người cầm các loại nhạc cụ, người đàn, người thổi, người gõ, âm nhạc du dương tràn ngập cung điện, hơn trăm Hồng Ma nữ ăn mặc khêu gợi, nhẹ nhàng chạy nhảy vào hồng thạch viên trì, vừa ca vừa múa, không khí bắt đầu sôi nổi, khi màn ca múa chấm dứt, các ca vũ nữ và ban nhạc lui khỏi viên điện, đại điện yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt của chúng nhân tập trung đến chổ ngồi của ta.
Ta ngồi giữa bốn cô gái, bên trái là Đạm Như, Đái Thanh Thanh và Chiến Hận, bên phải là Tây Kỳ và Tiểu Phong Hậu, ngoài cùng bên phải là Cự Linh và Diệp Phượng.
Ánh mắt của Vinh Đạm Như lưu chuyển, đám Hồng Ma nhân khắp nơi đều lộ vẻ hứng thú, Đồ Long càng thần hồn điên đảo, rõ ràng là đang nghĩ đến cảnh tượng nhận được Đạm Như sau khi Cuồng Vũ chế phục ta.
Cuồng Vũ điều khiển mọi người hướng về chúng ta mời ba lượt rượu, rồi nói: “Âm Phong pháp sư lần này viển chinh Đế Quốc trở về, không biết có mang tin tức tốt đẹp gì về hay không?”
Mục quang của ta từ từ quét qua chỗ ngồi của hắn, dừng lại ở chiếc ghế của Đồ Long, Đồ phu nhân mỹ lệ, Liễu Khách, Cơ Phong và quân sư Phạm Đa Trí của Đồ Long, nhưng lại không thấy tăm hơi của Đồ Giảo Giảo và Tuyết Chi, ta mỉm cười nói: “Đương nhiên là có một ít thu hoạch, nếu không làm sao dám đến bẩm báo với Vu đế”.
Cuồng Vũ biết khó mà moi được điều gì từ sự dấu diếm của ta, kín đáo cười, tiếp tục trầm mặc.
Đồ Long hướng về phía Đạm Như nâng ly nói: “Tú Lệ pháp sư! Ly rượu này chúc nàng mãi mãi xinh đẹp”.
Đạm Như cười tủm tỉm nâng chén nói: “Nghe nói Đại vương tại biên giới điều động quân đội, có phải muốn biến Hắc Xoa quốc của Tú Lệ thành Hồng Ma quốc hay không?”
Đồ Long không ngờ nàng lại nói thẳng toạc ra như vậy, cảm thấy lúng túng, ho khan hai tiếng rồi nói: “Tú Lệ pháp sư không nên hiểu lầm, Đồ Long chỉ vì nghe nói Đại kiếm sư Lan Đặc sẽ đến bất cứ lúc nào, cho nên dưới sự đồng ý của Cuồng Vũ pháp sư, sớm chuẩn bị đầy đủ, để có thể chi viện bất cứ lúc nào cho thành thị nào bị tấn công”
Đạm Như cười quyến rũ làm hồn phách mọi người xao động rồi thản nhiên nói: “Chuyện đó để Tú Lệ kính Đại vương một chén để cảm tạ tình cảm cao thượng của ngài”
Hai người đối ẩm từ xa. Đạm Như buông chén rượu, quay sang ta thì thầm nhắc nhở: “Đồ phu nhân!”
Ta minh bạch ý tứ của nàng, là muốn ta mượn sự câu dẫn Đồ Phu Nhân để bộc lộ thực lực cho Cuồng Vũ và Đồ Long thấy, cũng giải thích cho sự hoài nghi ta là Lan Đặc của bọn họ.
Vừa rồi Đồ Long không hướng ta chúc rượu mà lại mời Đạm Như trước, rõ ràng không đặt tên Âm Phong ta trong mắt, đồng thời biểu thị ý muốn tranh đoạt Đạm Như từ ta, theo tác phong nhất quán của Âm Phong, tự sẽ có phản ứng thích hợp.
Lại huống chi đây là an bài của Cuồng Vũ, dùng để kiểm tra ta không phải là Lan Đặc.
Đối với bọn người Cuồng Vũ mà nói, nếu có thể vạch trần thân phận thật sự của ta tại đương trường, sự tình sẽ đơn giản rất nhiều, lúc đó chỉ cần hạ lệnh cho thủ hạ toàn lực vây công, giết chết ta.
Chuyện đó chứng minh Đạm Như Thanh Thanh và Tiểu Phong Hậu đã phản bội Vu quốc, bọn họ cũng không cần khách khí.
Ta cười ha hả, rót đầy một ly rượu, đứng dậy đi đến chỗ ngồi của Cuồng Vũ, đến giữa hai chiếc ghế rồi dừng lại.
Toàn trường gần ngàn ánh mắt tập trung vào người ta.
Ta nâng ly hướng về Đồ phu nhân nói: “Có qua có lại, Đại vương đã chúc rượu nữ nhân của ta, cho phép ta cũng hướng phu nhân kính một ly”
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển qua Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như, nhìn nàng đối với sự công khai nói nàng là nữ nhân bị ta chinh phục, sẽ có phản ứng gì.
Đạm Như cười quyến rũ, không cần giả vờ, đắm đuối nhìn ta.
Nam nhân toàn trường đều lộ vẻ thèm muốn không thể che dấu; Nữ nhân lại nhìn ta đánh giá, suy đoán yêu pháp của ta lợi hại như thế nào lại có thể đùa bỡn vị Tú Lệ pháp sư, danh chấn trong khắp nam nhân của Vu quốc, phải cam chịu sự điều khiển.
Vị Đồ phu nhân mỹ lệ nhìn Cuồng Vũ và Đồ Long cầu cứu. Trong mắt Đồ Long lóe lên thần sắc kinh nộ, ánh mắt hướng Cuồng Vũ thỉnh thị.
Tất cả mục quang đều tập trung vào người Cuồng Vũ, quyết định của hắn như thế nào.
Lúc này đến phiên ta bắt đầu đau đầu. Rốt cuộc ta phải thắng hay thua đây?
Nếu thắng ván này, Cuồng Vũ tự nhiên sẽ rất kinh hải; Nhưng nếu là thua, hắn sẽ sinh ra sự khinh thị đối với ta.
Ta ra quyết định rất nhanh. Ta nhất định phải thắng, mà phải thắng một cách rõ ràng, không thể hàm hồ. Để cho mọi người tại đây đều biết vị thủ tịch pháp sư Cuồng Vũ đã bại trận.
Như thế cho dù không có thông qua cuộc chiến bí mật với Đồ Giảo Giảo, Hồng Ma nhân toàn quốc cao thấp đều biết.
Cho nên phải ép Cuồng Vũ, bắt buộc cùng ta tiến hành một trận quyết chiến tối hậu, hy vọng có thể dựa vào bí thuật cùng ý chí kiên cường của Đồ Giảo Giảo phục hồi đại cục. nếu không hắn sẽ thua cuộc.
Đồ Long cũng phải cân nhắc hậu quả sau khi đắc tội với ta.
Cuồng Vũ mắt xạ kỳ quang, nhìn vào mắt Đồ phu nhân, gửi đến lực lượng tinh thần, giúp nàng tránh khỏi một kiếp nạn.
Ta trong lòng cười lạnh, dị năng theo chân truyền xuống đất, chạy dài tới, thâm nhập vào người Đồ phu nhân, phong bế tâm linh, ngăn chặn không cho Cuồng Vũ truyền lực lượng tinh thần vào nàng.
Cuồng Vũ mỉm cười, hướng về Đồ phu nhân gật đầu. Với công lực của hắn hiển nhiên không thể biết được ta đã âm thầm hạ thủ.
Đồ phu nhân rót đầy chén rượu, duyên dáng đứng dậy, lộ ra vẻ tự tin đi về phía ta.
Trong mắt ta phát ra một luồng tinh mang trùm lên nàng.
Khi nàng vừa rời khỏi ghế, ngay bước đầu tiên, dị năng tràn ngập dục diễm tình hỏa từ mặt đất truyền vào cơ thể nàng, kích thích sự khao khát dục tình cuồng dại hoang dã nhất của nàng.
Nàng vừa mới quay lưng với Đồ Long và Cuồng Vũ đang ngồi trên ghế, do đó khi nàng bỗng nhiên run lên, hai gò má đỏ hồng, bọn Cuồng Vũ đều không thấy, nhưng toàn trường có hơn nửa số người thấy được tình hình này, la lên thất thanh.
Trong mắt Cuồng Vũ bắn ra thần sắc kinh hãi.
Đồ Long cũng cảm thấy không ổn, muốn tìm cách ngăn lại, nhưng ta lại phóng đi một đạo dị năng tà quỷ, tạm thời làm tê liệt năng lực hành động và nói chuyện của hắn.
Ta muốn khiến cho hắn biết, hắn khó mà kháng cự lại lực lượng của ta.
Đôi mỹ mục của Đồ phu nhân lộ ra vẻ muốn kháng cự, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ từng bước đi về phía ta, khi đến gần khoảng hai xích, mới cố gắng dừng lại, nếu không sẽ đem cơ thể mảnh dẽ đó đổ ập vào người ta
Ta đối với sự tự chủ của nàng không thấy ngạc nhiên.
Tại Vu quốc, các lãnh tụ toàn bộ là đồ đệ của Vu thần, được huấn luyện Vu thuật đối kháng, nếu Đồ phu nhân không phải ở trong đám cao thủ đó, Đồ Long sẽ không dám cho nàng đi tiếp thụ khiêu chiến.
Ánh mắt của Đồ phu nhân hồi phục sự trấn tĩnh, nhưng thân thể động nhân không ngừng run rẩy, liều chết áp chế sự khêu gợi dục tình của yêu pháp mà ta đối với nàng.
Sau khi nàng hít một hơi sâu, liền nâng chén mỹ tửu đầy tràn, run giọng nói: “Chén rượu này xin kính Âm Phong pháp sư”
Ta dưới mỉm cười dưới mặt nạ, nụ cười truyền đến bộ mặt giả lại biến thành một bộ mặt cười quỷ dị, lồng tay qua cánh tay đang cầm rượu của nàng, đồng thời đưa tay đến phía trước, nâng chén đến cặp môi anh đào của nàng
Khuỷ tay quấn vào nhau.
Toàn trường yên tĩnh trở lại.
Ai nấy đều hiểu, rượu của Âm Phong tuyệt không thể uống, ai dám bảo chứng trong đó không có bỏ vào dược vật làm ý loạn tình mê.
Cho nên nếu Đồ phu nhân uống rồi, có thể chứng minh nàng đã bị ta khống chế tâm trí
Đồ phu nhân hoảng sợ lùi lại.
Dị năng từ người ta truyền sang cơ thể nàng, luồng dị năng này tràn đầy tình yêu cái đẹp và cảm xúc tình ái cuồng nhiệt giữa nam nữ.
Đôi mỹ mục của đồ phu nhân sáng lên, nhìn ta không hề có nửa điểm tà ác, đã thấy có vẻ mị lực nhiếp nhân.
Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện bại trận.
Trời sinh con người đối với sự vật tà ác có khuynh hướng cự tuyệt và sợ hãi, cho nên ta dùng mê hồn thuật đối phó nàng, tại hoàn cảnh tuyệt không thích hợp này, đồ phu nhân lại biết rõ Đồ Long nhìn chăm chăm phía sau, nói không chừng có thể cạn kiệt năng lực, quay người rút lui
Nhưng cái cách của ta làm nàng từ trong thâm tâm sinh ra một ánh mắt vui mừng, kết hợp với dị lực khơi gợi tình dục không ngừng tiến vào cơ thể của nàng, làm cho nàng không thể chống cự
Tại sát na này, ta càng khóa chặt tinh thần của nàng, khống chế nàng.
Hừ!
Tiếng hừ lạnh của Cuồng Vũ truyền lại.
Đồ phu nhân toàn thân chấn động, trong mắt bắn ra thần sắc hoảng sợ, thoát khỏi sự khống chế của ta.
Cuồng Vũ không hổ là tay đứng đầu tứ đại pháp sư, có thể dùng âm thanh làm hồi phục thần trí của Đồ phu nhân.
Ta không hề hoảng loạn, mượn sự giao tiếp của cánh tay đưa một đạo khí ấm chậm rãi thư giãn thần kinh của nàng, truyền vào sâu trong thâm tâm của nàng.
Vẻ hoảng sợ trong mắt Đồ phu nhân biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa nhiệt tình.
Ta lúc này há có thể chần chờ, ôn nhu nói: “Ta kính phu nhân một chén, chúc phu nhân vĩnh viển hạnh phúc”.
Đồng thời trong lòng hướng về nàng kêu gọi: “Uống chén rượu này đi! Nàng sẽ vĩnh viễn xinh đẹp như vậy”
Đồ phu nhân nồng nàn liếc ta, đưa môi lại gần cái chén, để ta đổ rượu vào đôi môi hồng của nàng.
Cơ thể của nàng dán chặt vào người ta, làm khủy tay của chúng ta áp vào trước ngực, ngoan ngoãn cầm trọn cả chén rượu.
Loại tiếp xúc thân nhiệt này, lấy thân phận tôn quý của nàng mà nói, giống như là dâng hiến thân thể cho tên tà nhân ta.
Nàng ôn nhu đồng thời nâng chén mỹ tửu hướng về ta. Hai chén rượu đồng thời uống cạn không còn một giọt.
Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, nguyên lai là Chiến Hận và Cự Linh hai người thừa cơ gây rối.
Phía Hồng Ma nhân lại yên lặng như tờ, ánh mắt của bọn họ lộ ra vẻ bi phẩn và khuất nhục, hoảng sợ và cam chịu!
Ai cũng biết lần giao thủ này với Cuồng Vũ, “Âm Phong” đã toàn thắng.
Chúng ta tách ra.
Đồ phu nhân sau khi được ta khai mở sự khống chế, ánh mắt hồi phục sự trong sáng, mỹ mục nhìn ta sâu thẳm, lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, ẩn chứa sự nghi ngại, có cả niềm vui và khát vọng.
Đó là ánh mắt của kẻ bị chinh phục. Ta biết xuân tình trong cơ thể nàng bị kích thích vẫn đang nhộn nhạo.
Toàn trường yên tĩnh đến rơi một cây kim cũng nghe thấy, ngay cả tiếng hô hấp cũng giảm bớt
Choang!
Chiếc chén trên tay nàng rơi xuống sàn, vở thành vô số mảnh nhỏ. Đến lúc này ta mới phóng thích sự khống chế tinh thần của Đồ Long. Đồ Long nhìn về phía chúng ta, sắc mặt trở nên càng khó coi.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Đồ phu nhân, nhìn xem nàng có phản ứng gì không, chén rượu có phải đã được bỏ tà dược?
Ta cười ha hả nói: “Rượu của Đồ phu nhân thật sự rất thơm”
Đồ phu nhân trên mặt nổi lên hai áng mây đỏ, đứng gần đến có thể nghe được thanh âm của hai chúng ta, nói: “Ngài hại ta rồi!”
Nói xong xoay người che mặt, chạy về đến bên ghế của Đồ Long.
Trong lòng ta cảm thấy áy náy.
Nhưng vì hạnh phúc của đại địa, hạnh phúc cá nhân tính làm gì. Lại huống hồ chúng ta là địch chứ không phải là bạn, ta đối tốt với chúng, chẳng lẻ chúng sẽ bỏ qua cho ta.
Ánh mắt của ta và Cuồng Vũ chạm nhau. Trong mắt hắn bắn ra vẻ kiên quyết, tỏ rõ ý quyết chiến với ta.
Mục đích của ta đã đạt, liền quay về ghế ngồi xuống. Ngoại trừ Cuồng Vũ, không có ai dám đối mặt với ta khiêu chiến. Đồ phu nhân sau khi về chỗ vẫn cúi đầu im lặng không nói gì
Đồ Long tịnh không hề nổi trận lôi đình như ta tưởng tượng, ngược lại quan tâm nói: “Phu nhân sao không quay về hậu cung nghỉ ngơi”
Đồ phu nhân chỉ lắc đầu, không hề cầu xin sự tha thứ của Đồ Long. Ai cũng đều thấy cảm xúc của nàng trở nên rối loạn.
Cuồng Vũ hai mắt lóe ra tinh mang, trên mặt u ám, chân khí chao động.
Chiến Hận lẩm bẩm nói: “Vì sao không thấy ả lẳng lơ kia?”
Ả lẳng lơ của hắn chính là Tuyết Chi, sau khi bị hắn đùa bỡn như vậy, tiểu thư người ta sao còn có thể đến gặp mặt hắn?