Chương 17: Cô gái họ mai

Giang Hồ Tứ Quái

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Vương Động nhìn đống bạc chứ không động đậy.



Hắn nhìn trân trối.



Bọn Quách Đại Lộ nhìn theo hắn.



Bọn họ bắt đầu không hiểu về Vương Động, họ không hiểu lý lẽ của hắn ra sao.



Người ta có hảo ý mang đến cả thức ăn cho mình ăn, giường cho mình ngủ, làm cho nhà mình rạng rỡ thêm lên, thế mà hắn lại đòi tiền... thuê chỗ, lại còn buộc phải trả tiền trước nữa.



Đúng là một tên “làm tiền” trắng trợn.



Quách Đại Lộ nhìn sững Vương Động, hình như muốn mắng hắn một câu thật nặng.



Vương Động dời mắt khỏi đống tiền, hắn nhìn lên cô gái :



- Hình như cô có bệnh?



Toan Mai Thang trố mắt :



- Bệnh?



Vương Động nói :



- Chẳng những có bệnh mà phải nói là nặng.



Toan Mai Thang cười :



- Tôi vẫn ăn, vẫn ngủ như thường, có làm sao đâu gọi là bệnh?



Vương Động nói :



- Cũng có thể ăn nhiều quá nên sinh bệnh.



Mặt hắn khi nói chuyện vẫn lạnh băng băng, hắn nói tiếp :



- Cô đã tốn tiền mua đồ vật, lại mất công khá nhiều để dọn nhà tôi, lại còn tình nguyện trả tiền thuê chỗ, một con người không có bệnh thì tại sao lại làm chuyện lạ lùng như thế?



Quách Đại Lộ bật cười.



Hắn bắt đầu cảm thấy thật tình Toan Mai Thang... có bệnh như Vương Động nói, bệnh khá nặng.



Toan Mai Thang chớp mắt :



- Nếu tôi bảo rằng bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm, đó là vì tôi cảm thấy mang của các anh một món nợ tình, tôi nói thế các anh có tin không?



Vương Động ngó Quách Đại Lộ :



- Anh có tin không?



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Không tin.



Vương Động nói :



- Đến anh mà cũng không tin thì trên đời này chắc không còn ai tin nổi.



Toan Mai Thang thở dài :



- Chính vì thế mà tôi không chịu nói ra.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Thế cô chuẩn bị nói chuyện gì?



Toan Mai Thang cắn môi :



- Một người đàn ông nếu đã phải lòng một cô gái, muốn cưới nàng làm vợ, có phải người ấy sẽ làm những chuyện mà không ai hiểu nổi không?



Vương Động nói :



- Đúng như thế.



Toan Mai Thang nói :



- Đàn bà cũng thế.



Toan Mai Thang nói :



- Đàn bà cũng thế.



Vương Động cau mặt :



- Cũng thế là cũng thế làm sao?



Toan Mai Thang nói :



- Một người đàn bà nếu đã phải lòng một người đàn ông, muốn... ưng người ấy làm chồng, thì người đàn bà ấy cũng có thể làm những chuyện mà không ai hiểu nổi.



Da mặt nàng ửng đỏ sau câu nói, nàng cúi đầu lắp bắp :



- Tôi... năm nay tôi... cũng đã mười tám tuổi rồi...



Người con gái khoảng mười tám tuổi thường nghĩ đến một việc.



Đó là việc lấy chồng.



Đó không phải là chuyện lạ lùng, đó là chuyện chính đáng.



Quách Đại Lộ cười :



- Cô không có bệnh, trai lớn phải có vợ, gái lớn phải có chồng, đó là một chuyện thông thường, không ai có thể bảo rằng cô có bệnh.



Hắn hấp háy đôi mắt và nói luôn :



- Thế nhưng chẳng hay cô đã ưng ý ai vậy?



Yến Thất lường Quách Đại Lộ một cái thật dài :



- Tự nhiên là anh chứ còn ai nữa.



Quách Đại Lộ cười lớn :



- Chưa có gì nhất định phải là như thế.



Ngoài miệng tuy nói không chừng, không nhất định, nhưng trong lòng hắn đã nắm chắc hết chín phần mười.



Một người đàn ông như hắn, muốn đánh phèn la mà kiếm cũng chẳng dễ dàng gì đâu nghe.



Hắn tự tin là như thế.



Nếu Toan Mai Thang không ưng ý hắn thì còn ưng ý ai nữa chứ?



Quả thật, Toan Mai Thang nhìn hắn trân trân, nhưng nàng lại lắc đầu cười nói :



- Cũng có thể là anh mà cũng có thể là không, nhưng bây giờ tôi chưa nói được đâu.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tại làm sao thế?



Toan Mai Thang nói :



- Bởi vì bây giờ chưa phải lúc.



Quách Đại Lộ hỏi dồn :



- Bao giờ mới đến lúc?



Toan Mai Thang chớp chớp mắt :



- Tôi cũng cần phải xem lại coi “hắn” có thật là người tốt hay không, bởi vì đây là chung thân đại sự của tôi nên tôi không thể không cẩn thận.



Quách Đại Lộ hình như nóng lòng :



- Nhưng bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy rõ à?



Toan Mai Thang ngập ngừng :



- Nhưng tôi... tôi cần phải chờ xem lại.



Yến Thất nói :



- Tôi cũng thấy cô nên nói ra sớm hơn một chút, kẻo lại có người vì nóng lòng mà chết đấy.



Quách Đại Lộ cười :



- Không sao, cô cứ chầm chậm mà xem cho thật kỹ, bởi nếu quả là con người tốt thì càng xem lâu ngày càng tốt hơn lên.



Toan Mai Thang nở nụ cười tươi :



- Sau khi tôi xem thật chắc rồi thì người thứ nhất mà tôi thổ lộ cho biết chuyện đó nhất định là anh.



Yến Thất vụt đứng lên quay mặt bỏ đi.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Sao lại đi? Tất cả hãy ngồi nói chuyện kháo chơi một bữa mà.



Yến Thất nói :



- Có gì đâu mà nói?



Quách Đại Lộ hỏi :



- Chẳng lẽ không có một câu để nói à?



Yến Thất nói :



- Chỉ có một câu thôi.



Và hắn quay đầu lại nhếch môi :



- Bây giờ thì đến lượt da mặt con gái cũng dày mo!



* * * * *



Nhìn theo dáng đi của Yến Thất, Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Con người đó tính tình có hơi kỳ cục, nhưng lòng dạ lại rất tốt. Toan cô nương đừng để ý phiền hắn nghe.



Toan Mai Thang cười :



- Tôi không phải họ Toan mà là họ Mai.



Quách Đại Lộ nhướng mắt :



- Họ Mai?



Cô gái gật đầu :



- Vâng, Mai Nhữ Nam.



Quách Đại Lộ cau mày :



- Mai Nhữ Nam? Cái tên nghe lạ nhỉ?



Mai Nhữ Nam nói :



- Lúc cha tôi chọn cái tên này thì ý nghĩ của người muốn bảo cho tôi biết rằng nếu tôi muốn được như đàn ông thì đừng có rụt rè e lệ, muốn làm gì thì cứ thẳng thắn mà làm, muốn nói gì thì cứ đường hoàng mà nói.



Vương Động nói :



- Và bây giờ nơi chốn cửu tuyền, chắc lệnh tôn cũng đã vui lòng hả dạ.



Mai Nhữ Nam hỏi :



- Tại sao thế?



Vương Động nói :



- Bởi vì cô đã không phụ lòng hoài vọng của ông ra.



Mai Nhữ Nam hỏi :



- Anh... anh thấy hành động của tôi thật giống đàn ông ấy à?



Vương Động làm như ngạc nhiên :



- Ủa, vậy cô là đàn bà sao?



Mai Nhữ Nam bật cười.



Quách Đại Lộ cũng cười :



- Hành động của cô quả còn hơn đàn ông thập bội, như...



Hắn vụt trầm giọng và làm cho tiếng của mình nhỏ lại :



- Cái anh bạn Yến Thất của tôi thì lại có nhiều điểm giống y như là con gái, chẳng những cách điệu y như một người đẹp, mà nhiều lúc vô duyên vô cớ phát giận ngang xương.



Mai Nhữ Nam hỏi :



- Anh cho rằng đàn bà hay có lối giận vô cớ lắm à?



Quách Đại Lộ cười trừ.



Mai Nhữ Nam nói tiếp :



- Đàn bà cũng như đàn ông, một khi mà họ giận thì nhất định có duyên có cớ, chỉ có điều tại đàn ông không biết đấy thôi.



Quách Đại Lộ muốn nói, nhưng rồi hắn làm thinh.



Hình như hắn không muốn tranh biện với nàng, hình như hắn chờ bao giờ nàng nói cho hắn biết rằng nàng đã phải lòng người nào rồi mới có thể tranh biện được.



Lúc bấy giờ nhất định hắn sẽ nói cho nàng biết rằng người đàn ông rất thông minh hơn người đàn bà.



Đến lúc đó, nhất định lời nói của hắn sẽ làm cho nàng tin được.



Vẻ mặt của Quách Đại Lộ chợt lóe ánh cười, hắn tưởng tượng đến cái lúc đó, đến cái lúc mà trăng gió hữu tình, nàng tực đầu vào vai hắn để cho biết người nàng yêu ấy là ai...



Nghĩ đến đó bất giác hắn bật cười thành tiếng.



Lâm Thái Bình cũng cười.



Không biết hắn có cùng một ý nghĩ như Quách Đại Lộ hay không?



Một con người nếu không tự tạo cho mình một ảo ảnh để bám vào đó để say mê, thì có thể nói rằng người đó không phải là đàn ông vậy.



Mà có thể không phải là... con người.



Người sở dĩ mạnh hơn giống vật khác, có lẽ một phần lớn chính vì người biết tạo ảo ảnh để cho mình si mê, còn súc vật thì không biết làm điều đó.



Mai Nhữ Nam vụt nói :



- Thật ra thì một người đàn ông mà có đôi chút dáng cách của đàn bà cũng là một điều hay.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tại làm sao lại gọi là hay?



Mai Nhữ Nam nói :



- Bởi vì nếu như thế thì người đàn ông đó sẽ không hung hãn, cộc cằn, nhất định sẽ dịu dàng, dễ chịu.



Quách Đại Lộ vụt đứng lên, bước đi uốn qua éo lại và hỏi :



- Cô thấy tôi có dáng cách của đàn bà không nhỉ?



Vương Động hớt nói :



- Anh có dáng cách của... đàn ông.



Quách Đại Lộ cười :



- Từ trước tôi cũng vẫn cho là như rhế, nhưng vây giờ thì lại bắt đầu không hiểu có phải như thế không?



* * * * *



Trăng sáng, ánh trăng thật sáng.




Mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa không trung.



Yến Thất một mình ngồi dưới gốc cây, vẻ mặt hắn thẫn thờ như đang nghiền ngẫm một vấn đề gì trọng đại.



Quách Đại Lộ từ trong đi ra và ngồi xề xuống bên Yến Thất.



Yến Thất cau mày :



- Anh ra đây làm gì?



Quách Đại Lộ nói lơ lửng :



- Chơi vậy mà, nói chuyện với anh cho vui.



Yến Thất hất mặt :



- Tôi với anh có chuyện gì mà nói? Sao không kéo Mai cô nương của anh đi nói chuyện phải có hơn không?



Quách Đại Lộ xoa xoa cằm :



- Hình như anh không thích cô ta?



Yến Thất nói :



- Người thích cô ta quá đủ rồi, cần gì phải có tôi thêm?



Quách Đại Lộ làm thinh.



Yến Thất lừ mắt :



- Hồi chiều này các người nói chuyện vui lắm mà, phải không?



Quách Đại Lộ ư ư trong miệng...



Yến Thất gặn :



- Đã vui vẻ thế còn kiếm tôi để làm gì?



Quách Đại Lộ vụt cười :



- Anh ghen phải không?



Yến Thất đỏ mặt :



- Ghen? Tôi ghen với ai mới được chứ?



Quách Đại Lộ cười :



- Anh biết nàng thích tôi, nhưng anh lại thích nàng, vì thế...



Không đợi Quách Đại Lộ nói dứt, Yến Thất đứng phắt dậy bỏ đi...



Quách Đại Lộ kéo tay hắn lại, hắn cố sức vùng, Quách Đại Lộ cố trì và nói :



- Tôi kiếm anh mục đích có chuyện nghiêm chỉnh mà.



Yến Thất cau mày :



- Chuyện nghiêm chỉnh? Cái miệng của anh mà cũng có chuyện nghiêm chỉnh nữa à?



Quách Đại Lộ nói :



- Hình như anh có nói gần đây có một gia trang của người họ Mai và có người con trai lớn tên là Mai Nhữ Giáp? Hắn có biệt hiệu “Thạch Nhân”?



Yến Thất vẫn lạnh lùng :



- Tôi nói như thế.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Anh nghĩ Mai Nhữ Nam có phải là em gái của Mai Nhữ Giáp hay không?



Yến Thất vẫn lạnh lùng :



- Phải hay không cũng đâu có quan hệ gì đến tôi?



Không để ý đến thái độ khó chịu của Yến Thất, Quách Đại Lộ hỏi tiếp :



- Phải chăng giữa Mai gia và Phượng Thê Ngô có mối oán thù?



Yến Thất vẫn dặt một :



- Tôi không biết.



Quách Đại Lộ nói :



- Tôi nghĩ như thế, nhất định là thế, cho nên Mai Nhữ Nam mới dùng kế trừ khử Phượng Thê Ngô. Nhưng có điều tôi hãy còn thắc mắc là phải chăng nhà họ Mai với Nam Cung Xú cũng có thù? Phải chăng Nam Cung Xú do nàng cứu thoát? Hay cứu Nam Cung Xú là vì số vàng ngọc ấy?



Yến Thất hỏi :



- Thế sao anh lại không hỏi thẳng cô ta?



Quách Đại Lộ tở ra :



- Nàng đã không muốn lộ, mình có hỏi cũng chỉ là vô ích.



Yến Thất cười khẩy :



- Tôi xem chừng anh không dám hỏi là đúng hơn.



Quách Đại Lộ nhướng mắt :



- Không dám hỏi :



Yến Thất nói :



- Anh sợ cô ta phiền giận, cho nên...



Hắn vụt ngậm miệng không nói hết câu.



Quách Đại Lộ quay lại thấy Mai Nhữ Nam từ trong đi ra...



Mặt nàng thật tươi, miệng nàng như hé nụ cười :



- Những chuyện ấy đáng lý các anh cứ hỏi thẳng tôi, có làm sao đâu mà giận với hờn?



Yến Thất nhún vai :



- Chuyện chúng tôi vừa nói chắc cô đã nghe hết rồi chứ?



Mai Nhữ Nam cúi mặt :



- Tôi không cố ý rình nghe, tôi đến đây là để báo cho các anh biết là cơm đã dọn rồi.



Yến Thất nó :



- Hai việc trùng hợp tình cờ mà thật là đúng lúc.



Hắn nói xong là đứng dậy đi ngay.



Nhìn theo dáng hắn, Mai Nhữ Nam thở ra :



- Tôi không có làm gì đắc tội với anh ấy, không hiểu sao cứ thấy mặt tôi là anh ấy có vẻ không bằng lòng!



Quách Đại Lộ cười :



- Cũng có thể là tại vì anh ấy quá... thích cô.



Mai Nhữ Nam chớp mắt :



- Thích tôi à? Thế thì tại làm sao lại luôn luôn tránh mặt?



Quách Đại Lộ nói :



- Cũng có thể anh ấy thấy người mà cô thích lại không phải là anh ấy.



Mai Nhữ Nam cúi mặt thật lâu và vụt ngẩng mặt cười...



Quách Đại Lộ hỏi :



- Cô cười chi thế?



Mai Nhữ Nam kéo tay hắn cười cười :



- Đi, chúng ta đi ăn cơm, những chuyện ấy sau khi ăn cơm rồi tôi sẽ nói cho nghe.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tại sao bây giờ lại không nói?



Mai Nhữ Nam cứ kéo tay hắn và cười :



- Tôi sợ nói anh nghe rồi anh nuốt cơm không trôi.



Nàng kéo tay Quách Đại Lộ vào nhà, nàng nắm tay hắn thật chặt, hình như không muốn buông ra...



Vương Động nhìn sững tay nàng, Lâm Thái Bình cũng nhìn sững tay nàng.



Chỉ có Yến Thất là quay đi nơi khác, nhưng đôi mắt lại âm thầm liếc lại...



Quách Đại Lộ thì không có lời nào nói hết cái... dễ chịu của mình, chính cũng vì thế hắn ăn nghe rất ngon và cũng rất nhiều.



Mai Nhữ Nam lau miệng và vụt nói :



- Các anh đoán đều trúng, tôi chính là em gái của Mai Nhữ Giáp, chúng tôi quả là có thù với Phượng Thê Ngô, chỉ có điều không làm sao tìm ra được hắn, vì thế cho nên phải tạm dùng thủ đoạn...



Nàng cười cười nói tiếp :



- Tôi biết thế nào Côn Tử và Kim Sư Cẩu cũng sẽ moi ra Phượng Thê Ngô, họ là thám tử, họ tìm tự nhiên là dễ hơn chúng tôi.



Nói đến đây nàng vụt thở ra :



- Cho đến bây giờ, bây giờ thôi, những điều ước đoán của các anh đều không lầm.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Còn từ đây trở về sau?



Mai Nhữ Nam nói :



- Từ chỗ ấy trở về sau, các anh đoán đều lầm.



Quách Đại Lộ sửng sốt :



- Chúng tôi đã đoán lầm cái gì?



Mai Nhữ Nam nói :



- Thứ nhất, người áo đen đó không phải là Nam Cung Xú.



Quách Đại Lộ nhướng mắt :



- Không phải Nam Cung Xú chứ là ai?



Mai Nhữ Nam cắn môi lặng thinh một lúc, chừng như do dự mãi mới hạ quyết tâm :



- Người ấy là anh của tôi.



Câu nói của nàng làm cho tất cả đều giật mình, Quách Đại Lộ há hốc mồm ngơ ngác...



Lâm Thái Bình nhổm dậy :



- Anh của cô? Tại sao lại làm cái chuyện lạ lùng như thế?



Mai Nhữ Nam cúi mặt :



- Trong giang hồ đều cho rằng Mai gia của chúng tôi là võ lâm thế gia, cho rằng gia tài của cải giàu đến muôn hộ, bởi vì dáng bên ngoài của chúng tôi thật cũng khá phô trương, những bằng hữu giang hồ khi cần đến chúng tôi, không khi nào chúng tôi để họ thất vọng.



Giọng nàng bỗng trở nên buồn buồn :



- Kỳ thật thì sau ngày cha tôi mất rồi chẳng những không có cách nào tiếp tế cho người khác mà chính toàn gia chúng tôi cũng rất khó khăn... vì thế...



Vương Động chặn nói :



- Vì thế cho nên chẳng những cần cái mạng của Phượng Thê Ngô mà còn cần cả đến cái số vốn to tát của hắn nữa.



Mai Nhữ Nam gật gật đầu :



- Đúng, kế hoạch của chúng tôi là “nhất cử lưỡng tiện”, khi tôi làm những vụ án tại thị trấn thì anh tôi đến làm... hộ vệ cho Kim Sư Cẩu.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Người thông minh và chuyên môn như Côn Tử và Kim Sư làm sao lại có thể tin càn tin đại người áo đen đó là Nam Cung Xú? Tại làm sao họ lại dám dùng đại người ấy làm hộ vệ?



Mai Nhữ Nam nói :



- Cũng phải có nguyên nhân, thứ nhất, họ chưa từng thấy mặt Nam Cung Xú, thứ hai, anh tôi có tín vật của Nam Cung Xú, thứ ba, họ không khi nào nghĩ rằng có người lại dám giả mạo Nam Cung Xú.



Quách Đại Lộ nói luôn :



- Thứ tư là vận khí của các người khá tốt, có phải thế không? Nhưng làm sao anh của cô lại có được tín vật của Nam Cung Xú?



Mai Nhữ Nam nói :



- Bởi vì ông ta là bằng hữu của anh tôi.



Quách Đại Lộ thở phào :



- Xem như thế thì anh của cô cũng là bậc thiên tài cho nên mới có thể kết giao bằng hữu được với Nam Cung Xú.



Mai Nhữ Nam ửng mặt :



- Anh tôi rất thích kết giao bằng hữu, trong giang hồ, rất nhiều người được sự giúp đỡ của anh tôi, và cũng chính vì lòng “trượng nghĩa khinh tài” ấy cho nên sự nghiệp của cha tôi tạo ra suốt đời người, đến khi về tay anh tôi thì sạch trong nháy mắt.



Quách Đại Lộ cười :



- Đúng, nếu là rít chúa thì không bao giờ bị thiếu tiền, rất tiếc giá mà biết đó là anh cô thì ngọn quyền của tôi sẽ nương nhẹ thêm một chút.



Mai Nhữ Nam trầm mặt, nàng nói thật chậm :



- Tôi còn cho anh biết một chuyện quan hệ nữa...



Quách Đại Lộ hỏi :



- Chuyện chi?



Mai Nhữ Nam nói :



- Thứ nhất, tôi không thích trước mặt tôi mà có người nói không tốt về anh tôi, thứ hai, trừ khi anh tôi không có món binh khí vừa tay, còn thì không khi nào anh tôi bị bại.



“Thạch Nhân” Mai Nhữ Giáp dùng binh khí bằng đá, cái đó Quách Đại Lộ đã biết rồi và và câu nói của Mai Nhữ Nam có nghĩa là sở dĩ vừa rồi Mai Nhữ Giáp bị hạ là vì không có món binh khí chính hiệu trong tay.



Cũng có nghĩa là khi có món binh khí chính hiệu trong tay hắn rồi thì người bị bại đó chính là Quách Đại Lộ.



Quách Đại Lộ cười cười :



- Nhưng không biết Nam Cung Xú “chính hiệu” võ công đến mức nào nhỉ?



Mai Nhữ Nam nói :



- Nếu anh gặp Nam Cung Xú thật thì giờ này anh không có ngồi ở nơi đây.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Chứ ngồi ở nơi đâu?



Mai Nhữ Nam nói :



- Nằm chứ không phải ngồi và tự nhiên là nằm trong cỗ quan tài.



Quách Đại Lộ cười lớn, nhưng tiếng cười hơi mất tự nhiên.



Mai Nhữ Nam nói tiếp :



- Kế hoạch của chúng tôi từ đầu đến cuối tiến hành rất thuận lợi, nhưng đến bây giờ...



Nàng liếc Lâm Thái Bình một cái và Lâm Thái Bình nói hớt :



- Đến bây giờ thì tình cờ tôi nhận diện...



Mai Nhữ Nam thở ra :



- Tôi cứ mong rằng ngày đó các anh đừng có vào thành, đừng nhìn thấy...



Lâm Thái Bình nói :



- “Thạch Nhân” sợ bị tiết lộ bí mật nên quyết giết chúng tôi để diệt khẩu?



Mai Nhữ Nam buồn buồn :



- Anh tôi là con trai duy nhất nhà họ Mai, nhất định không thể để cho thanh danh nhà họ Mai phải mất đi về tay anh ấy.



Vương Động nói :



- Vì thế cho nên hắn bằng lòng làm Nam Cung Xú, bằng lòng chết chứ không chịu ra mặt thật, không chịu tiết lộ chuyện của mình.



Mai Nhữ Nam gật gật đầu và mi mắt nàng đã ửng hồng...



Vương Động thở ra :



- Làm con một thế gia vọng tộc võ lâm quả thật thống khổ nhiều hơn những con nhà tầm thường khác.



Quách Đại Lộ nói :



- Có người còn thống khổ hơn hắn nữa.



Vương Động hỏi :



- Ai?



Quách Đại Lộ nói :



- Em gái của hắn.



Mai Nhữ Nam liếc Quách Đại Lộ, môi nàng như muốn nhếch cười nhưng đồng thời lại lộ vẻ không vui...



Lâm Thái Bình nhìn nàng trân trối :



- Cỗ quan tài do chính cô mang tới?



Mai Nhữ Nam gật đầu.



Lâm Thái Bình hỏi :



- Cô làm vậy để làm chi?



Mai Nhữ Nam thở ra :



- Tôi biết cảm giác như thế nào sau khi làm cái chuyện sát nhân, cho nên tôi đưa cỗ quan tài không đến để cho anh biết rằng anh giết người chưa chết...



Lâm Thái Bình nhìn nàng chăm chăm hơn nữa, miệng hắn thì thầm :



- Bất luận chuyện ra sao, tôi thấy cũng vô cùng cảm kích...



Quách Đại Lộ nhìn hắn rồi lại nhìn Mai Nhữ Nam và vụt thở dài :



- Anh nên cảm ơn nàng vì thật tình nàng đối với anh tốt lắm.



Yến Thất bây giờ mới nói, giọng hắn thật lạnh :



- Nhưng trên cỗ quan tài vẫn đề tên Nam Cung Xú.



Mai Nhữ Nam nói :



- Bất luận sự tình ra sao, tôi vẫn không thể làm mất mặt anh tôi.



Mắt nàng đỏ hoe và ngậm ngùi nói tiếp :



- Tôi biết anh tôi làm chuyện không được đúng, nhưng tôi cũng chỉ âm thầm ngăn trở chứ không hề cãi lại...