Chương 20: 20: Phụ Tử Trùng Phùng

Tình Yêu Của Hoàng Hậu Xixi

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Phía trước là biển son thiếp vàng ‘Thừa Tướng Phủ’.
Xe ngựa chở Thừa tướng chực đến cổng xa phu ghìn dây cương cho ngựa dừng từ từ đến trước cổng phủ.

Xe ngựa dừng hẳn ông nhanh chóng nhảy xuống, chạy lại cánh cổng lớn kiên cố đập rầm rầm.

Cánh cửa nặng nề được hai lính gác mở ra, xa phu trở lại xe đánh ngựa chạy vào, cánh cửa được đóng trở lại.
Trong phủ, hạ nhân chạy vào báo Quản gia.
– Từ quản gia, Tướng gia về tới.
Vị Từ quản gia ngạc nhiên.
– Tướng gia về rồi sao?
Tên hầu gật đầu.

Lão Từ bỏ thứ đang cầm trên tay xuống bàn, nói với kẻ hầu.
– Ngươi đem cái này lại việnTướng gia giao cho Milan.
– Vâng Từ quản gia.
Từ quản gia phủi phủi bụi nơi y phục vội chạy ra ngoài đón chủ nhân.
Xe ngựa Thừa tướng chạy đến trước tiền sảnh thì Từ quản gia đã có mặt ở đó.

Thấy thực sự chủ nhân trở lại, Từ quản gia đến chào.
– Lão gia hôm nay lại sớm ạ.
Thừa tướng sống rất giản dị, đối với hạ nhân không khắc khe.

Miễn biết chừng mực thì ông đều đối đãi hết lòng, xem như người trong nhà.

Từ quản gia hỏi, ông liền trả lời.
– Ừm, hôm nay Hoàng thượng cho nghỉ ngơi vài ngày.
Nghe chủ nhân được nghỉ ngơi mà không phải vất vả sớm hôm vì chuyện Hoàng gia, Từ quản gia thật tâm vui vẻ.
– Nếu Phu nhân cùng các Công tử và Tiểu thư biết được sẽ vui lắm thưa Tướng gia.
Thừa tướng hài lòng gật đầu.

Ông cho Từ gia lui làm việc của lão.

Còn ông tự đi tìm Phu nhân, các con và các cháu của mình.
Trong đại sảnh không một bóng người, đến kẻ hầu trước đây hay lảng vảng phía ngoài cũng không thấy đâu.

Mà lúc nãy Từ quản gia nói mọi người vẫn ở trong phủ nhưng ông thấy không giống vậy.

Giờ ông về viện mình thay y phục rồi tìm đầy tớ hỏi sau vậy.
Về đến viện, cửa chính mở toan, đi vào thấy toàn bộ tập trung nơi đây khiến ông ngạc nhiên.

Ông định hỏi tại sao thì trưởng tử Ha Xơn nhác thấy ông liền lên tiếng chào hỏi trước.
– Ô! Sao hôm nay Phụ thân về sớm thế?
Ông cười phân trần.
– Công việc sắp xếp cũng tạm ổn, biết các con ở lại chơi nên Hoàng thượng cho ta nghỉ ngơi hai ngày.

Ba ngày sau Công chúa và Hoàng tử về tới thì khó dứt ra được.
Hatain khó hiểu.

Chàng hỏi.
– Công chúa và Hoàng tử là sao Phụ thân?
Không chỉ tam nhi tử và mọi người có mặt trong phòng đều hướng mắt chờ ông giải thích.

Biết mọi người thắc mắc, ông nhẹ thở một hơi, tiến lại bàn trà ngồi xuống.
Ha Lan (nhị nữ nhi của ông) tinh ý liền rót một tách trà dâng Phụ thân.
Gật đầu, tán thưởng nhị nữ nhi, nhấp ngụm trà thông cổ, ông chậm rãi giải thích.
– Câu chuyện này khá phức tạp, ta có thể tóm lại cho các con hiểu rằng, sắp tới xứ ta vinh hạnh đón chào tam Công chúa và nhị Hoàng tử thân sinh của Hoàng thượng.
– Tam Công chúa, Nhị Hoàng tử thân sinh?
– Ừm, các con đã được biết, trước khi Hoàng hậu Xixi qua xứ Hi Mê cầu hòa bình thì đã mang long thai của Hoàng thượng?
Mọi người gật đầu vì đã được nghe nói trước đó, thấy vậy ông tiếp tục kể.
– Trước khi cố Hoàng hậu qua đời, người sinh hạ một được đôi Long – Phụng.

Một người được nuôi dưới danh nghĩa là cửu Công chúa xứ Hi Mê và người còn lại được nuôi nấng ngoài nhân gian chính là nhị Hoàng tử Naphanta…
Ha Xơn chen vào hỏi.
– Ý Phụ thân muốn nói, lần này xứ ta sẽ đón tiếp hai vị đó?
Ông gật gật, mắt lóe sáng ý bảo hài tử thông minh.
Ha Xơn nhíu này.
– Việc này chứng thực thân phận thật giả như thế nào thưa Phụ thân?
Ông cười tán dương đại nhi tử.
– Đó chính là vấn đề… có điều ta không thể nói cho các con tường tận tất cả.

Tóm lại, họ chính là hài tử thân sinh mà Hoàng thượng đã nhận định.
Hatain lo lắng bật thốt.
– Vậy tứ muội sẽ phải làm sao đây?
Thừa tướng cười trấn an.
– Việc đó các con cứ an tâm, Hoàng thượng rất yêu con bé, sẽ không có chuyện khiến muội muội các con đau lòng.
Hatain vẫn chưa thật sự tin tưởng, chàng nóng nảy chất vấn.
– Làm sao Phụ thân chắc được?
Không thể giải thích nhiều, Thừa tướng chỉ có thể khẳng định một lần nữa với các con.
– Mọi chuyện các con theo dõi rồi sẽ hiểu, ta không gạt các con.
Để đổi đề tài, Thừa tướng hỏi.
– Mà các con nói cho ta biết, tại sao đều tập trung hết ở đây vậy?
Lúc này tất cả nhìn nhau, nói chuyện tứ muội khiến họ quên mất Mẫu thân đang ở bên trong.

Ha Lan nói.
– Lúc nãy Mẫu thân bị choáng xém ngã, may có người đỡ hộ nên người không sao.

Chúng con lo lắng nên mời đại phu đến xem cho người.
Nghe nói Phu nhân bị bệnh, ông liền hỏi.
– Thế Mẫu thân các con đâu?
Ha Lan dịu dàng trả lời.
– Ở bên trong ạ.
Thừa tướng định đi vào bên trong thì Ha Lan giữ ông lại.
– Khoan đã Phụ thân, đại phu đang xem bệnh… có Milan bên trong, người ngồi đây nhẫn nại đợi một chút.
Ha Lan đang khuyên Phụ thân, thì đại phu vén màn đi ra.

Hatain thấy vậy liền hô.
– A! Đại phu trở ra rồi!
Mọi người túm quanh đại phu, mỗi người một câu hỏi khiến đại phu không biết phải trả lời ai trước.

Thấy mọi người xoay quanh đại phu khiến ông ấy bối rối, thê tử Ha Xơn, Trượng phu Ha Lan liền giữ lão công, hiền thê mình của mình cần bình tĩnh đừng quá khích mà khiến đại phu hoảng.
Mọi người bình lặng chỉ để Phụ thân hỏi chuyện đại phu.

Vuốt mồ hôi nơi trán, vị đại phu nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi từ tốn nói.
– Phu nhân không sao?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Gặp Em Đúng Lúc
2.

Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
3.

Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
4.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

=====================================
Ha Xơn lộ rõ sự lo lắng, không đồng ý với câu trả lời qua loa của đại phu.

Chàng hỏi.
– Thế Mẫu thân ta bị choáng thì ông giải thích thế nào?
Đại phu tủm tỉm cười.
– Có lẽ Phu nhân chịu nhiều áp lực, lo nghĩ nhiều nên…
Thừa tướng lo lắng hỏi.
– Có lẽ là thế nào? Sẽ không nguy hiểm gì chứ?
Đại phu cười đầy ý vị.
– Phu nhân tránh lao tâm, giữ tâm thanh tịnh, vui vẻ sẽ không vấn đề gì, có điều…
Mọi người nhìn chằm chằm khiến đại gượng ngùng, sau đó lão nhanh chóng thay đổi tinh thần, vui vẻ nói.
– Tiểu nhân chúc mừng Tướng gia, Phu nhân hiện có mạch hỷ nên mọi người cần chú ý, không nên để Phu nhân gặp chuyện bực bội hay phiền muộn…
Vị đại phu thao thao dặn dò những việc cần chú ý đến thai phụ.
Thừa tướng nghe sắp làm phụ thân, bên tai như ù đi, không nghe được gì.

Lòng ông hò hét tự hỏi “Ta… Ta sắp có hài tử… Ta sắp có hài tử.”
Ha Xơn và Hatain giật mình đánh ánh mắt với nhau “Chúng ta sắp đó đệ/ muội sao?”
Hatain ghé tai thì thầm cùng đại ca “Trời ạ! Chúng ta không thể xem thường Phụ thân”.
Ha Xơn gật đầu đồng ý, cả hai cùng huých nhau cười gian.
Trong ba người con, chỉ có Ha Lan là bình thản nhất.

Nàng nghiêm túc lắng nghe lời đại phu dặn dò.
Giữa lúc này Hatain chuồn êm vào buồng phụ mẫu, tiến ngồi bên giường Mẫu thân chàng cười ngả ngớn.
– Hí hí! Nhi tử không ngờ Mẫu thân và Phụ thân bây giờ vẫn còn mặn nồng nha!
Không hiểu tam nhi tử lúc này lên cơn gì, đã to xác mà chưa lúc nào khiến bà yên tâm.

Bà lườm chàng.
– Con nói vậy là ý gì?
Chàng cười nham nhở.
– Nhi tử thật vui vì sắp có thêm đệ đệ hay muội muội ấy mà.
Phu nhân Menei mở mắt lớn nhìn nhi tử.
– Con nói gì?
– Đại phu nói Mẫu thân có mạch hỷ rồi đó.
– Cái… cái gì?
Phu nhân Menei trân trối nhìn tam nhi tử, lời muốn nói không thốt ra được, bà ú ớ, hơi thở nặng nề.
Mẫu thân bị kinh động, biết mình gây họa chàng vội chạy ra ngoài gọi đại phu.
– Đại phu, đại phu!
Nhìn dáo dác không thấy bóng đại phu đâu, chàng hỏi đại ca.
– Đại phu đâu đại ca?
– Về rồi.
Hatain hét lớn.
– Về rồi? Ông ấy về khi nào?
Ha Xơn không hiểu tam đệ sao lại kích động.

Chàng bình thản đáp.
– Xem bệnh xong thì về chứ ở lại làm gì? Nhị muội đang tiễn lão ấy về…
Ha Xơn chưa nói xong chàng cắt ngan.
– Mong rằng lão ta chưa rời khỏi.
Hatain chạy tông ra ngoài khiến mọi người ngơ ngẩn.
Thừa tướng vào trong thăm Phu nhân, sau đó có tiếng ông hét lớn.
– Hatain!
Tam đệ vội tìm đại phu, Phụ thân lại gọi tam đệ.

Biết Mẫu thân bên trong chắc bị nhị đệ chọc tức điên thì thấy Hatain đang lôi kéo vị đại phu lúc nãy trở lại.
Vừa đi vị đại phu vừa than vãn.
– Ấy! Từ từ, đừng kéo lão.


Lão chạy sắp đứt hơi rồi đây.
Hatain nóng nảy thúc giục.
– Lão nhanh nhanh vào xem lại Mẫu thân giúp ta, ta rất biết ơn lão đấy!
Đưa đại phu trở lại, Hatain gọi Milan đưa dẫn lão vào bên trong.

Còn chàng đứng bên ngoài đợi cùng mọi người.
Nhìn tam đệ, Ha Xơn và Ha Lan hỏi.
– Đệ không phải đã làm sai điều gì chứ?
Đại ca, Nhị tỷ chất vấn.

Hatain sờ mũi, né tránh ánh mắt trả lời.
– Không có, thật không có mà.
Ha Xơn và Ha Lan nhìn nhau, có quỷ mới tin lời tam đệ.

Giờ có Đại phu và Phụ thân bên trong nên họ cùng đợi thôi.
Không bao lâu đại phu trở ra, kê thêm vài đơn thuốc an thai và dặn dò mọi người chú ý một lần nữa mới rời đi.
Biết Mẫu thân chỉ bị kinh động nhẹ, uống vài thang thuốc sẽ ổn nên mọi người an tâm.
Ha Xơn trừng mắt tam đệ.

Hatain biết lỗi tránh cái nhìn giết người của ca.
Ha Lan cùng Đại tẩu vội cầm đơn thuốc đi phân phó hạ nhân bốc thuốc và sắc cho Mẫu thân.

Trượng phu Ha Lan giúp tiễn đại phu ra cửa, thay nhạc phụ nói lời cảm ơn với đại phu.
Đại phu rời đi, Thừa tướng đuổi các con về phòng tránh Phu nhân phiền lòng.

Còn lại hai phu phụ, ông tiến bên giường, nắm tay thê tử xúc động nói.
– Cám ơn! Thật sự cám ơn Phu nhân.
Không muốn nghe ông nói, bà giận dỗi.
– Lão gia khiến ta thật xấu hổ với con cháu.
Ông gật gù thâm tình.
– Là lỗi của ta, bà xem như ông trời ban cho chúng ta đứa con khác thay đứa đã mất đi.
Nói đến tứ nữ nhi, Phu nhân Menei thút thít khóc.

Thừa tướng vỗ về.
– Được rồi, bà đừng quá xúc động mà ảnh hưởng đến tiểu nhi tử.
Bà đánh ‘Thụp! Thụp!’ Vào ngực ông.
– Lão gia chỉ biết tiểu nhi tử thôi sao?
– Tất nhiên là cả bà nữa… bà là nhất, ta biết bao năm qua bà khổ tâm rất nhiều… Xong việc lần này ta quyết định xin Hoàng thượng về hưu.

Ta muốn cùng bà an vui sống quảng đời còn lại.
Phu nhân Menei nhìn ông thâm tình.
– Lão gia nói thật chứ?
Ông gật đầu, ôm bà vào lòng.
– Là thật.
Tại hoàng cung Rô Mi.
Thừa tướng vào diện kiến, vua Naori ha hả cười.
– Thừa tướng, khanh thật không chịu thua kém trẫm… hahaha!
Hoàng thượng cười mình, Thừa tướng xấu hổ cùng buồn bực trong lòng “Kẻ nào nhiều chuyện với Hoàng thượng thế không biết?”
Haxin thấy phụ thân khó xử, cũng do nàng nghe tam ca nói Mẫu thân có hỷ mạch nên cảm khái chia sẽ cùng Hoàng thượng.

Ai biết người lại dùng chuyện này trêu trọc Phụ thân, nàng mở lời nói giúp.
– Hoàng thượng, đó cũng là muội muội, đệ đệ của thiếp.
Ái thê có vẻ không vui, biết mình đùa hơi quá nên vua Naori nghiêm túc trở lại.

Haxin hỏi thăm sức khỏe Mẫu thân.
– Phụ thân, sức khỏe Mẫu thân vẫn ổn chứ?
– Đa tạ Hoàng hậu quan tâm, sức khỏe Phu nhân tốt.
Haxin gật đầu nhẹ.
– Sau chuyện này, Phụ thân nên ở bên Mẫu thân nhiều hơn.
Thừa tướng gật gù.
– Vâng, thần cũng có ý đó.
Vua Naori cảm thấy mình như bị cho ra rìa, ông nói.
– Khanh chưa nói với trẫm chuyện về hưu gì đó nha.
– Bây giờ thần xin Hoàng thượng luôn, trước đây thần đã có ý định từ lâu nhưng…
Thừa tướng xin nghỉ ngơi, cuộc sống tiêu dao của mình sẽ hết nên vua Naori cắt ngan lời ông.
– Được rồi, chuyện này bàn sau đi.

Dự kiến chiều nay đoàn người về tới cổng thành, trẫm muốn ra đón bọn trẻ, khanh ở lại cung trò chuyện cùng Hoàng hậu giúp trẫm.
– Vâng Hoàng thượng.

Hoàng thượng rời cung.
Thừa tướng ngồi trò chuyện cùng Hoàng hậu.

Haxin hỏi ông.
– Mẫu thân không bị kích động gì nhiều chứ phụ thân?
Nữ nhi hỏi, Hari hơi xấu hổ.
– À, có một chút xấu hổ vì chưa kịp thích ứng.
Haxin cười ngọt ngào.
– Thật ra, thế giới bên kia chuyện ấy được các chuyên gia giải thích là bình thường.
– Hoàng hậu nói sao?
– Thế giới ấy, những người nghiên cứu và giải thích mọi vấn đề trong cuộc sống gọi là các ‘Nhà khoa học’ tại sao nói mọi người đều tin vào các nhà khoa học? Là vì những điều họ giải thích và các dẫn chứng họ đưa ra đều khiến mọi người tâm phục, khẩu phục.
Có một số ứng dụng ở Thế giới đó có thể áp dụng nơi chúng ta.

Khi nào rỗi nữ nhi sẽ trình bày với Hoàng thượng và Phụ thân.
Phụ tử cùng nhau hàn huyên một lúc, tinh thần Haxin lúc này thư thái không còn lo lắng, hồi hộp nữa nên muốn đi nghỉ ngơi một lúc.

Thừa tướng sang phòng bên nghỉ ngơi và ngó chừng Hoàng hậu.

Hoàng hậu mà có chuyện thì ông sẽ khó sống được với Hoàng thượng.
Tại cửa thành Rinni.
Vua Naori cùng một số cận thần được cắt cử theo người đã có mặt tại cổng thành.

Hai bên đường dân chúng túa ra cùng đứng chờ sự kiện trọng đại này.
Sau nữa canh giờ một tiểu binh phi ngựa trở lại.

Hắn xuống ngựa tiến lại hạ lễ cùng Hoàng thượng rồi bẩm báo.
– Bẩm hoàng thượng, khoản nữa khắc nữa đoàn người sẽ về tới.
Vua Naori vui mừng.
– Tốt! Ngươi về cung báo với Thừa tướng là được rồi.
– Tuân lệnh Hoàng thượng.
Tiểu binh lại lên ngựa chạy về hướng Hoàng cung.
Chúng quần thần, dân chúng nín thở chờ đợi từng giây từng phút đếm ngược.
Thời khắc đã đến, hình ảnh đoàn người rơi dần vào tầm mắt mọi người, tất cả nhao nhao.
– Họ tới rồi! Tới rồi kìa!
– Thật vui quá!
– Lâu rồi xứ ta mới có ngày vui thế này.
– Đúng vậy nha!
Đi đầu là tướng quân Laxit và Lapin, họ xuống ngựa diện kiến Hoàng thượng.
Hoàng tử Giô Xi dẫn nhị đệ, tam muội cùng dưỡng mẫu Naphanta ra mắt Hoàng thượng.
Gặp mặt, mỗi người đều mang một tâm trạng vui buồn đan xen.
Naoxi ngỡ người gọi là Phụ hoàng bao năm lại không phải Phụ thân thân sinh.

Phụ thân nàng bao năm mong nhớ, đau buồn, đợi chờ mà mình lại không hề biết.
Naphanta nghĩ Phụ thân là người ruồng bỏ Mẫu tử mình.

Khiến cuộc sống Mẫu tử cơ cực và đau khổ, chàng hận Phụ thân.

Vì Mẫu thân nên mới tìm kiếm Phụ thân chứ chàng không hề tha thiết gì về thứ tình cảm phụ tử rỗng tuếch đó.

Gặp được chàng mới vỡ lẽ là mình đã lẫm, lần trước gặp qua nhưng phải vội lên đường về gặp mẫu thân, khi ấy trong lòng chàng nóng như lửa đốt.

Sợ về trễ một chút sẽ không gặp được Mẫu thân lần cuối nên chàng chưa thực sự mở lòng tiếp nhận.

Lúc này, chàng thực sự đã cảm nhận triệt để, tuyến lệ từ lâu tưởng chừng mất đi nay tuôn chảy như mưa.
Vua Naori sống trong đau khổ hai mươi năm giờ nghĩ lại không là gì cả, những thứ tưởng chừng mất đi nay đều có được thì còn hạnh phúc nào hơn.
Ông tiến lại ôm lấy từng hài tử, nước mắt tuôn trào không ngừng.
Chứng kiến Hoàng gia nhận thân nhân đầy xúc động, mọi người đều lén lau lệ, thầm chúc mừng Hoàng gia.
Toàn quân, toàn dân hoan hô.
– Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng!
Vua Naori cám ơn Giô xi, nhi tử nay chính là chỗ dựa tinh thần cũng như đã giúp ông rất nhiều trong mười mấy năm qua.

Vua gửi lời cám ơn đến toàn thể triều thần và thần dân của mình, cám ơn mọi người luôn tin tưởng và ủng hộ ông.
Nhân sự kiện này, vua tuyên báo toàn dân được miễn thuế ba năm.

Hoàng gia khai ân, thật là một tin tốt, lòng dân hoan hỷ, tiếng la hét, tiếng huýt gió vang dội rần trời..