Chương 17: 17: Thật May Chúng Ta Đều Có Cảm Giác Với Nhau

Tình Yêu Của Hoàng Hậu Xixi

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Biên cương phía bắc Hi Mê.
Tại lều chủ soái.
Ra Kê vội vã rời khỏi lều, mình Naoxi ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì trông theo bóng ca nàng tự hỏi “Sao ca ca lại hốt hoảng bỏ đi?” Mấp máy môi, cảm giác tê tê như bị con gì cắn phải nàng thầm nghĩ “Nơi đây muỗi cắn ác thật!”
Định xuống giường, cảm giác hạ thân ẩm ướt khó chịu, mặt nàng biến sắc “Không phải ngày đó đến rồi chứ?” Nàng vội nhỏm dậy xem khăn trải giường có bị vấy bẩn không.

Kiểm tra một lượt đều ổn nàng thở phào nhẹ nhõm.
Xếp gọn chăn mền bước ra khỏi lều tìm Đại ca, không thấy tăm hơi ca đâu, chỉ thấy thấy Taliat đang chỉ huy người làm việc, nàng đi đến hỏi.
– Ngươi thấy Đại hoàng tử ở đâu không?
Taliat dừng tay định nói không biết thì tướng quân Sila đứng gần đó trả lời thay.
– Bẩm Công chúa, lúc này Hoàng tử đi kiểm tra quân tình, chốc sẽ trở lại nhanh thôi.
Nàng nhíu mày.
– Ngươi biết chính xác Hoàng tử đang ở nơi nào không?
Sila khó xử trả lời.
– Mạc tướng không rõ, Hoàng tử luôn xuất hiện không theo quy định mà liên tục thay đổi… Công chúa về lều nghỉ ngơi trước, Hoàng tử về đến mạc tướng liền báo với Hoàng tử.
Hơi thất vọng nàng trở về lều của mình, cảm giác trong người thật nhếch nhác khó chịu, nàng phân phó nữ hầu chuẩn bị nước để mình tẩy rửa sạch sẽ trong lúc đợi Đại ca về.
Sau một phen tắm gội, tinh thần phấn chấn trở lại, buồn chán nàng chạy đến lều ca ca.

Trong lều vắng teo, nàng leo lên giường lười biếng nằm.

Trước đó đã ngủ được một chút nên lúc này nàng không có buồn ngủ, khó khăn lắm mới đến thăm ca, thế mà ca lặn đâu mất tăm khiến nàng bực bội không thôi.

Lăn lăn trên giường bỗng giấc mộng lúc chiều tái hiện trong đầu ‘Đại ca cho một que kẹo ngọt, nàng đang ăn thì bị ca giành lại viên cuối cùng ăn mất.

Tức giận nàng giành viên kẹo lại trong miệng ca, giành qua giành lại viên kẹo ngọt từ miệng…’ Nhớ tới đây nàng vò đầu bứt tóc “Sao mình có thể làm cái việc mất mặt đó với ca trong mơ chứ?”
Một giấc mơ kỳ cục khiến mặt nàng đỏ lự xấu hổ, nàng nhớ cảm thấy lúc ấy toàn thân rung nhẹ, một cảm giác lạ rất khó tả và muốn trầm mê như vậy không muốn tỉnh cho đến khi Đại ca giành chiến thắng, ậm luôn viên kẹo chạy mất và nàng tỉnh giấc.
Mắng bản thân vì ý nghĩ không tốt đối với Đại ca thì nơi mắt lóe lóe tinh quang “Ánh mắt ca, ánh mắt lúc ấy là sao?” Nàng kích động sững sỡ vì lối nghĩ táo bạo trong lòng.

Đưa tay vân vê môi mình, cảm giác tê tê vẫn còn, nàng thì thầm “Không phải là mơ đúng không?” Tim nàng như đập loạn thình thịch “Mình… Mình không cả nghĩ chứ?”
Ra kê sau một phen chạy ra ngoài vận động quyền cước, khắp người ướt đẫm mồ hôi.

Gió đêm phả vào mặt len qua lỗ chân lông lành lạnh khiến tinh thần dần tỉnh táo, chàng mắng bản thân “Mình thật đáng chết, nếu muội muội biết mình có tình cảm không thuần khiết với muội ấy… liệu muội có khinh thường, xa lánh mình không?”
Suy nghĩ miên man, chàng không muốn tiếp tục tự dọa bản thân.

Sốc lại tinh thần sắp tuột đáy cốc, chàng quyết định “Mình phải quay về, lúc này chắc muội ấy lo đang lo lắng tìm mình cũng nên.”
Ra Kê về đến doanh trại, tướng quân Sila đến báo Công chúa Naoxi tìm chàng.

Không gặp được chàng nên đã về trướng lều nàng ấy nghỉ ngơi rồi.

Nghĩ nàng về lều bên đó, chàng cần nhanh chóng về trướng lều thay y phục rồi tìm nàng giải thích thất thố lúc chiều.
Naoxi nằm bên trong, nghe tiếng động phía ngoài biết Đại ca về tới.

Trái tim mới bình ổn liền rung nhè nhẹ, hai tay nắm chặt góc chăn, đầu trống rỗng chưa biết đối diện với Đại ca sẽ nói gì thì Ra Kê bước vào như cơn gió, không hề biết rằng đang có người thứ hai ở cùng mà ngan nhiên trút y phục.
Hai đồng tử Naoxi mở lớn, đưa tay che cửa miệng đang há hốc ‘Ca ấy, ca ấy đang làm gì?’
Ra Kê thoát xong y phục ngoài, định tiếp tục trút xuống y phục trong thì mới cảm nhận có gì đó không thích hợp, chàng vội quay đầu lại.

Bắt gặp muội muội giương to mắt nhìn mình, chàng hoảng hốt lắp bắp nói.
– Muội… muội ở đây nãy giờ sao?
Nàng gật gật đầu như con rối.

Chàng bối rối giải thích.
– Huynh… huynh nghe Sila nói muội về lều bên ấy rồi nên…
Đây là lần thứ hai bắt gặp một biểu cảm khác nơi ca trong một ngày.

Trước kia ca luôn luôn một bộ mặt vân đạm không đổi, nghĩ cả xem mình đơn thuần là muội muội nên nàng cố ép chặt con tim muốn đập lệch đường ray.

Chứng kiến cảnh xuân ẩn hiện bởi lớp áo dính chặt thân người ca ca, đầu nàng ong ong cả lên.

Đại não như bị trúng tà, xuống giường nàng đến bên Đại ca, đưa tay vuốt ve cơ ngực săn chắc đầy gợi cảm, ánh mắt như những đốm lửa chiếu nơi đôi môi ca.

Nàng thật muốn thử nơi ấy có ngọt như trong mơ lúc chiều không?
Ra kê cứng đờ vì hành động của muội muội, hướng mặt nàng đối mắt mình chàng nặng nề nói.
– Muội, muội có biết mình đang làm gì không?
Ánh mắt nàng rủ sương mờ, mấp máy môi đáp.

– Muội muốn nếm thử vị ngọt hôn môi như thế nào.
Như sấm oanh đỉnh đầu, Ra Kê lay lay muội muội.
– Cửu muội, muội tỉnh táo lại chút đi!
Đại ca mắng mình, Naoxi đau lòng mắt ngấn nước.
Nàng rơi lệ, Ra Kê luống cuốn đưa tay lau nước những giọt lệ uất ức.
– Muội đừng khóc..

huynh… huynh xin lỗi.
Naoxi cảm thấy mình thật mất mặt trước Đại ca, định toan bỏ chạy thì Ra Kê ôm ghìn chặt lại.
– Là lỗi của huynh… lỗi của huynh… muội đừng giận huynh được không?
Lúc này Ra Kê không muốn quan tâm đến sợi dây huyết thống gì gì nữa, chỉ muốn sống thực với con tim của mình.

Chàng vui mừng vì cửu muội cũng có cảm giác giống mình, thật tốt.

Xoay nàng đối diện với mình, chàng cúi xuống đặt nụ hôn nồng cháy.
Tinh quang lóe nơi mắt Naoxi, nàng cảm nhận được cảm giác như trong giấc mộng liền nhu thuận ôm chặt Đại ca ngu ngơ đáp lại.
Cảm giác cùng muội hôn môi quang minh chính đại mà không phải lén lút trộm hương, chàng cảm thấy thật hạnh phúc cùng nàng trầm luân trong bể tình…
Có tiếng động bên ngoài trướng lều, biết có người vào cả hai mới tạm dừng lại thở hổn hển.

Tiếng Sila cất vang.
– Bữa tiệc đã chuẩn bị xong thưa Hoàng tử.
Điều chỉnh cảm xúc đang dâng trào, chàng đáp lại.
– Được, ông ra trước rồi ta ra.
Sila đi khỏi, cả hai quyến luyến tách nhau ra, chàng giúp muội chỉnh cung trang, chải lại tóc.

Nàng giúp chàng thay y phục.

Hai hai cùng nhìn nhau, kiểm tra trước sau không có gì sai sót mới mỉm cười cùng đi ra ngoài tụ họp với mọi người.
Hoàng tử và Công chúa đến, toàn quân hoan hô đón chào.

Ra Kê ra hiệu phát động khai tiệc.
Tiếng quân lính hò reo ‘Hoan hô!’ Không khí náo nhiệt lan tỏa khắp bãi tập chung, ánh lửa bập bùng cháy sáng, âm thanh thịt nướng xèo xèo, mùi thơm thịt phát tán đến khứu giác từng người, trong lúc chờ thịt chín còn nghe tiếng nuốt nước miếng ừng ực khiến mọi người phì cười chọc nghẹo kẻ phát ra âm thanh.
Bầu trời mùa đông về đêm dường như bị nhiệt lượng nơi đây lấn át, không khí bao trùm ấm áp, thân thiện.

Nhà bếp bưng mỗi tốp quân một chậu súp đậu thơm lừng, nhìn mọi người nhao nhao múc vào bát húp sụp sụp, Naoxi cảm thấy vui tự do tự tại không gò bó như trong cung.
Ra Kê cũng múc cho nàng một bát, nhận bát súp từ ca nàng gật đầu cảm ơn.
Sau vài tiếp mục binh lính biểu diễn đón chào Công chúa, Sila đứng lên ào ào kể các chiến tích khoe khoang.
– … Lần vừa rồi đi săn, Hoàng tử săn được một con cáo trắng xém mất mạng khiến mọi người một phen kinh hoàng…
Nghe nói Đại ca bị thương vì muốn lấy bộ lông cáo làm quà tặng cho mình, Naoxi lo lắng nhìn Ra Kê.
Muội muội lo lắng, Ra Kê liếc Sila cảnh cáo ý nói “Ông nói ít lại chút đi!”
Bị hoàng tử liếc hăm dọa, Sila sờ mũi vớt vát vài câu.
– À ừm! Hoàng tử may mắn chỉ bị thương ngoài da và rất nhanh khỏe lại…
Nói xong, ông ngồi xuống nâng ly rượu ngửa cổ uống, lấp liếm luống cuống vừa rồi của mình.
Ra Kê ghé tai nói với nàng.
– Muội yên tâm, huynh vẫn khỏe mạnh ngồi trước mặt muội không phải sao?
Sila nốc xong ly rượu lấy lại tinh thần, ông mở lời chuyển đề tài.
– Còn một tuần nữa đến sinh thần Hoàng tử, mạc tướng nghĩ nên tổ chức cuộc đi săn, Hoàng tử thấy thế nào?
Nghe nói đi săn Naoxi rất vui, muội vui vẻ Ra kê gật đồng ý.
Được vào rừng săn bắt, toàn quân nổi dậy hò reo, ai cũng háo hức chờ đợi ngày này.
Buổi tiệc kết thúc.
Naoxi không về trướng lều của mình mà đi theo Ra Kê về trướng lều của chàng với lý do ‘Muốn chàng lấy bộ lông cáo cho mình xem.’
Taliat nhìn hướng hai người cùng đi, chàng nhíu mày vì cảm giác bất an.

Chàng nhận tin nhắn từ Phụ hoàng, người hôm bữa hữu duyên gặp chính là đệ đệ song sinh với muội muội.

Một chuyện khó tin nữa là Mẫu hậu sống lại với một thân phận mới, Thừa tướng cũng xác nhận nên chàng không thể không tin.

Chàng thầm nghĩ “Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, nếu muội muội thực hạnh phúc mình nên thành toàn giúp muội” rồi chàng trở về nơi nghỉ ngơi của mình theo hướng ngược lại.
Vào đến trướng lều, Naoxi đi một mạch vào bên trong.

Nàng leo lên giường ngồi không muốn nói chuyện cùng Ra Kê.

Thấy muội giận dỗi chàng biết nàng để bụng chuyện Sila kể lúc nãy.

Đến bên ôm muội muội vào lòng, chàng khẩn thiết nói.
– Huynh hứa sẽ không có lần sau, tha thứ cho huynh được không?
Đại ca nhận lỗi, nàng không thể cứ vô lý giận dỗi nên nói với ca.
– Ca hứa thì không được nuốt lời… Nghe ca bị thương vì một việc không đáng, ca biết muội đau lòng lắm không?
– Mọi việc làm vì muội đều đáng cả, huynh…
Naoxi đưa tay bụng miệng chàng, lắc lắc đầu.
– Muội không muốn mất đi ca.
Hai mắt nàng ngấn nước, Ra Kê tự trách lại khiến muội muội rơi lệ.

Chàng hôn những giọt nước mắt thì thầm.
– Muội đừng khóc, huynh đã biết rồi, đừng khóc nữa!
Chỉ là nụ hôn dỗ giành dần trở nên đầy kích tình khó thoát, chàng thầm thì.
– Đêm nay muội đừng về bên đó được không?
Nàng ừ hử giọng mũi.
– Vâng!
Tắt nến, bao trùm không gian yên ắng là tiếng hít thở đều đều của cả hai, có men say dẫn lối con người ta liền can đảm làm điều mình muốn nhất.
Thân thể cùng dán chặt nhau nóng phừng phừng cần có dòng suối mát hạ hỏa, Naoxi uốn éo gọi chàng.
– Đại ca! Đại ca!…
Ra Kê cất giọng trầm khàn.
– Muội… Muội có hối hận không?
Không gian tối mịt nhưng nàng cảm nhận nơi ánh mắt Đại ca rực lửa như muốn thiêu đốt nàng.

Biết bản thân lúc này muốn gì, nàng ôm chặt lấy ca, hôm đôi môi đầy mời gọi.
Thâm tâm Ra Kê kích động, chàng đưa lưỡi khấy đảo, quấn lấy nàng.

Bàn tay chu du đến những vùng nhạy cảm khiến nàng không ngưng run rẫy, thở dốc.
Lần mò đến u cốc mê người, chàng dùng tay thăm dò, nước như thủy triều tuôn trào.

Chịu không nổi nàng rên rĩ gọi.
– Ca… muội không… chịu nỗi… ưm…
Muội muội chuẩn bị tốt, chàng nặng nề nói.
– Ừm… muội cố chịu đựng một chút… sẽ tốt thôi…
Nỗi đau xé thịt da khiến nàng rơi nước mắt quặng mình ‘Đau quá, hức!’
Ra Kê ẩn nhẫn khắc chế bản thân, vỗ về nàng.
– Muội cố chịu đựng… chỉ đau lần này thôi, huynh hứa.
– Ưm!
Cùng Đại ca da thịt chi thân thật đau đớn nhưng khiến nàng trầm mê không muốn thoát.
Giây phút này, bất chấp cấm kị huyết thống, cả hai thực sự cùng nhau hòa quyện linh hồn làm một với nhau..