Đăng vào: 12 tháng trước
Quách Vị nháy mắt mở to đôi mắt, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.
Cậu hít sâu một hơi, mạnh mẽ kiềm chế tầm tình chính mình kích động, lại nhìn kỹ, phát hiện đang Nguyễn Diệc Vân là nhắm mắt lại.
Cậu ấy ngủ rồi.
Ở lúc cao trào và cũng là thời điểm xúc động nhất của bộ phim, Quách Vị cảm giác sẽ bị thời khác này cảm động đến rơi lệ, thì Nguyễn Diệc Vân ngủ mất rồi.
Chung quanh đều mơ hồ truyền đến âm thanh sụt sùi từ các hướng khác nhau, có thể thấy được đây xác thật là một cảnh tượng cảm động.
Nguyễn Diệc Vân mới vừa rồi còn hai mắt rưng rưng đẫm lệ, thế mà liền nhanh như vậy ngủ gật rồi, phải chăng?
Chẳng lẽ cậu ấy sở dĩ hốc mắt ướt át, là bởi vì ngáp?
Quách Vị nhìn người dựa vào trên vai chính mình, tâm trạng cực kì phức tạp.
Tuy rằng khó có thể giải thích, nhưng được người mình thích dựa vào như vậy, trong lòng tất nhiên không tránh được mừng thầm ở trong lòng.
Cậu thử hơi hơi chỉnh góc độ, khiến cho Nguyễn Diệc Vân có thể dựa vào càng thoải mái.
Nguyễn Diệc Vân có thể không thích thể loại phim cậu lựa chọn.
Nhưng anh vẫn là nguyện ý tôn trọng sự lựa chọn của cậu, là biết săn sóc nhường nào.
Quách Vị không thể không dời lực chú ý tù màn ảnh rộng trước mắt sang bờ vai của mình.
Trên phim, Omega dựa vào ở trên vai Beta, nhỏ giọng thầm thì vào bên tai những lời ngọt ngào nghe như thầm giận dỗi nhưng lại là nũng nịu.
Beta đỏ mặt, không ngừng lặp lại, xin lỗi, thực sự xin lỗi.
Quách Vị ngồi ở trên ghế dựa, ngốc nghếch cười.
Sau khi ánh đèn vừa sáng lên, Nguyễn Diệc Vân nhanh chóng tỉnh lại.
Anh nhăn mặt xoa xoa đôi mắt, chậm rì rì ngồi thẳng, tiếp theo lập tức ý thức được chính mình mới vừa rồi thất lễ.
"Xin lỗi," anh tươi cười mang thêm vài phần xấu hổ, "Tớ thật là, như thế nào ngủ mất tiêu rồi."
"Không cảm thấy lạnh chứ," Quách Vị quan tâm hỏi, "Nơi này rất lạnh đó."
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, sau đó vươn tay, bóp ở trên vai Quách Vị: "Có mỏi hay không?"
Anh vừa nói chuyện đồng thời vừa thử xoa nhẹ hai cái.
Rõ ràng đây cũng không phải vị trí nhạy cảm, Quách Vị lại hoảng hốt tột cùng, mặt cũng như vừa mới bị thiêu cháy, đột nhiên đứng dậy: "Tớ không có vấn đề gì!"
Nguyễn Diệc Vân đứng lên theo, nói: "Nếu là khó chịu tớ giúp cậu bóp một chút đi, tớ rất thông thạo mấy cái này."
Quách Vị gãi gãi tóc: "Chúng, chúng ta đi ăn cơm trước đi!"
"Cậu không thích thể loại phim này phải không?" Trên đường tới nhà hàng cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.
Muốn theo đuổi một người, đương nhiên phải tìm hiểu sở thích của đối phương.
Quách Vị đang ở trong lòng nghiêm túc ghi chép lại.
"Không có đâu," Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, "Cậu đừng hiểu lầm, tớ là bởi vì quá mệt nên mới ngủ."
Quách Vị lo lắng: "Không có nghỉ ngơi tốt sao? Cậu có phải gần đây tương đối bận, cuộc hẹn ngày hôm nay có phải bất tiện rồi không?"
Nguyễn Diệc Vân nhìn về phía câu, cười đến cong cong đôi mắt: "Nói ra thì có chút ngượng, tớ là loại người đối với chuyện gì có chút mong đợi, buổi tối trước một ngày liền sẽ trằn trọc không ngủ được."
Quách Vị ngẩn người, rất nhanh có thể hiểu được ngụ ý của anh, đôi mắt mở to hơn một vòng.
"Tớ lần sau nhất định tranh thủ nghỉ ngơi, không có vấn đề gì," Nguyễn Diệc Vân nói rồi nâng tay lên, làm một động tác tỏ vẻ xin lỗi, đi phía trước nghiêng người, "Cho tớ một cơ hội để sửa sai đi."
Nhìn những gì anh vừa nòi kìa! Quách Vị ở trong lòng kích động hô to, nhưng hé miệng, âm lượng lại nho nhỏ, lời nói cũng khô cằn, có vẻ mười phần thật thà: "Ừm, Được!"
Nhà hàng bọn họ muốn đi nằm ở cùng rạp chiếu phim cùng một trung tâm thương mại, đi tới đó chỉ cần năm phút.
Tới trước cửa nhà hàng, mới phát hiện kế hoạch không đủ hoàn hảo.
Đã tới giờ ăn cơm, trước cửa nhà hàng đứng chật kín người, đều là ở đây xếp hàng lấy số.
"Đông người quá à," Quách Vị hỏi, "Phải đợi rồi?"
"Tớ như nào cũng được," Nguyễn Diệc Vân nói, "Cậu có muốn ăn cái gì khác không?"
Quách Vị nghĩ nghĩ: "Hay vẫn là cứ chờ đi."
Nguyễn Diệc Vân đặc biệt tới tận đây chính là vì món mì, nên cũng sẵn sàng chờ, ai kia đương nhiên sẽ phải ở lại chờ cùng rồi.
Dù sao cũng có chỗ ngồi, cùng ở bên cạnh Nguyễn Diệc Vân, có làm cái gì thì đều thấy hạnh phúc.
Hai người lấy số, đang tìm tìm chỗ trống, cách đó không xa truyền đến một âm thanh nam tính trầm thấp: "Ê, muốn ngồi chỗ này không?"
Quách Vị hướng về phía âm thanh truyền đến, một Alpha nam tính từ chỗ ngồi đứng lên: "Tôi nhường cho các cậu đấy."
Hắn nói rồi đi phía trước một bước, làm ra một tư thế "Mời" hơi khoa trương.
Quách Vị sống hai mươi năm, trước nay chưa từng gặp qua chuyện tốt như vậy, chính lòng tràn ngập nghi ngờ, lại thấy Nguyễn Diệc Vân đã lắc đầu cự tuyệt: "Cảm ơn, không cần."
Anh nói xong nhìn về phía Quách Vị: "Phía trước còn có nhiều người như vậy, chúng ta trước đi xuống dưới tầng dạo một vòng mua chút đồ uống đi?"
"Ừ, được thôi." Quách Vị gật gật đầu.
Hai người đang muốn xoay người, kia Alpha bước nhanh đã đi tới: "Không cần từ chối người khác 100% như vậy, tôi không có ý gì khác, chính là muốn cùng cậu làm quen một chút, kết bạn thế thôi."
Quách Vị lúc mới chậm chạp hiểu được, Alpha lúc này đến gần,mục tiêu đó là người đứng bên cạnh cậu - Nguyễn Diệc Vân.
Alpha này thân cao ít nhất 1m85, bả vai rộng lớn, mặt mày đoan chính, nhìn miễn cưỡng cũng coi như là tuấn tú lịch sự.
Đối lập dưới, nhìn lại chính mình là một Beta thật nhỏ bé đáng thương và bất lực.
Quách Vị cực khó chịu, lại tự giác biết mình không thể so sánh được, vì thế càng khó chịu.
Cậu đang muốn mở miệng nhắc nhở đối phương chính mình tồn tại, lại không ngờ Nguyễn Diệc Vân vào lúc này vô cùng đột ngột mà kéo lại cậu tay.
"Xin lỗi," Nguyễn Diệc Vân nói, "Tôi đi cùng bạn trai, không có tiện."
Anh vừa nói chuyện đồng thời, hướng về phía Quách Vị hơi nghiêng người, nửa người dựa ở trên người Quách Vị.
Quách Vị đứng yên tại chỗ, biểu tình nghiêm túc, ngẩng đầu lên trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Alpha kia.
Alpha kia vẻ mặt kinh ngạc, đưa mắt đảo qua đảo lại nhìn hai người bọn họ vài lần, vẫn là chưa nói ra một lời nào.
Xem ra, hắn không phải không đem Beta để vào mắt, mà là căn bản không ngờ đến một Omega xuất chúng như thế, mà có thể ở bên cạnh một người thoạt nhìn thường thường không có gì đặc sắc, tạo thành một đôi tình nhân.
Thấy hắn không mở miệng, Nguyễn Diệc Vân hướng hắn có lệ mà cười một cái, lôi kéo Quách Vị, nói: "Đi thôi?"
Quách Vị vội vàng gật đầu.
Hai người tay nắm tay đi phía trước đi rồi một lúc rồi, cậu mới từ từ nhận ra điều đó, cho nên cậu mới vì chính mình có thể dễ dàng thực hiện mong muốn không lâu trước đây ở rạp chiếu phim mà vui sướng không thôi.
Nguyễn Diệc Vân tay cũng không tính đặc biệt mềm mại, nhưng làn da tinh tế, nắm trong tay ấm áp khô ráo, mang cho cậu cảm xúc hạnh phúc mạnh mẽ.
Đáng tiếc, vừa mới qua chỗ rẽ, có thể xác định Alpha kia đã rời đi ánh mắt, Nguyễn Diệc Vân liền thu tay trở về.
"Xin lỗi, vừa rồi chưa trải qua đồng ý của cậu liền......"
"Không có sao hết," Quách Vị ngắt lời anh, "Tớ đồng ý mà!"
Hai người nhìn nhau vài giây, Nguyễn Diệc Vân lại lộ ra nụ cười quen thuộc: "Cảm ơn, cậu thật tốt."
Quách Vị cúi đầu, nói chuyện nói lắp: "Nên nên, nên làm thôi!"
"Tay cậu thật mềm nha," Nguyễn Diệc Vân nói dường như không có việc gì kéo tay cậu, cúi đầu nhìn thẳng xuống, "Cầm tay lên thấy thật là thoải mái."
"......!Vậy cậu muốn lại nắm tay thêm một lúc nữa sao?" Quách Vị hỏi.
Cậu nói lời này chỉ là xuất từ bản năng, đơn thuần muốn thỏa mãn mong muốn của Nguyễn Diệc Vân, cũng không mang bất luận hàm ý tán tỉnh nào.
Chờ lời vừa nói ra, mới phát hiện giống như có chút mập mờ.
"Tốt thôi," Nguyễn Diệc Vân thật sự dứt khoát kéo lại tay cậu, đi về phía trước, "Tớ liền không khách khí nữa đâu."
Hai người tay nắm tay đi xuống dưới tiệm trà sữa tầng dưới lung tung dạo một vòng, thấy một hàng dài dằng dặc, chỉ sợ thời gian không đủ, lại tay nắm tay trở về nhà hàng.
Không thu hoạch được gì, Quách Vị tâm tình lại rất không tệ, cũng không cảm thấy có gì mất mát.
Alpha kia vẫn ngồi ở nguyên vị trí cũ, xa xa thấy bọn họ, vẻ mặt kì quái, đặc biệt là trong khi đánh giá cậu, trong ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ khinh thường.
Quách Vị suy đoán, gã chết tiệt này chẳng lẽ là suy nghĩ điều gì đó thô lỗ ví thử như: "Đóa hoa nhài cắm bãi phẹt trâu".
Cậu trong lòng khó chịu, lại ỷ vào Nguyễn Diệc Vân đồng ý cùng chính mình thân cận, cố ý hướng bên cạnh đi tới nửa bước, cùng Nguyễn Diệc Vân tiến đến càng gần.
Hắn cẩn thận để lại một khoảng trống nhỏ ở giữa hai người, nhưng Alpha kia cách khá xa, góc độ cũng không tốt, chỉ sợ sẽ hiểu lầm hai người bọn họ đang rúc vào nhau.
Sau khi tới gần, Quách Vị mơ hồ có thể ngửi thấy trong hơi thở có một mùi hương nhè nhẹ.
Mùi hương này thật vô cùng quyến rũ, cậu không thể cưỡng lại đến gần rồi chút, như cún con khịt khịt mũi mấy cái.
Beta dường như không có khả năng ngửi được mùi hương của Pheromone, Quách Vị nhất thời không phân biệt nổi, suy đoán mùi hương này là từ trên tóc Nguyễn Diệc Vân truyền đến.
Nguyễn Diệc Vân có lẽ vừa gội đầu trước khi đi ra ngoài.
Từng chi tiết trên người Nguyễn Diệc Vân đều quyến rũ như thế, đều làm trái tim cậu rung động.
"Cậu làm sao vậy?" Nguyễn Diệc Vân vào giờ phút này nghiêng đầu tới nhìn về phía cậu.
Quách Vị không biết vì sao lại chột dạ, ngửa về phía sau một chút, sờ sờ cái mũi: "Không có gì!"
Nguyễn Diệc Vân hàm chứa ý cười nhìn nhìn cậu, lại đem tầm mắt hướng về phía chỗ xa có Alpha kia.
"Người kia trông thật bất lịch sự," Nguyễn Diệc Vân nói chuyện đồng thời ánh mắt một lần nữa dừng ở trên mặt Quách Vị, ý cười cũng trở nên càng đậm, "Không giống cậu, cậu vừa hiền lành lại còn dễ gần."
Quách Vị thẹn thùng, rũ mắt nhanh chóng gật gật đầu: "Ầy, như vậy à."
"Ừ, cùng cậu ở chung một chỗ thật thoải mái," Nguyễn Diệc Vân tiếp tục nói, "Cũng không biết vì cái gì, tớ vừa thấy cậu liền vui vẻ."
Quách Vị tim lại đập thình thình kinh hoàng: "Tớ cũng thế!"
"Thật tốt quá," Nguyễn Diệc Vân nói, lại hướng chỗ cũ liếc mắt một cái, lầu bầu nói, "Người nọ thật phiền, còn nhìn kìa."
Anh nói xong, hướng Quách Vị hạ đôi mắt, tiếp theo thế nhưng toàn bộ thân thể nhích lại gần.
"......!Vậy làm hắn xem đi," Anh ở Quách Vị bên tai nhỏ giọng nói, "Đừng cử động đấy."
Sợi tóc của anh cọ ở trên gò má Quách Vị, có một xíu ngứa.
Quách Vị trong lúc nhất thời khẩn trương đến không dám hít thở, trong đầu tất cả đều là pháo hoa, sáng lạn, bang bang rung động, nổ đến mức cậu mất hết lý trí.
Cậu dại ra một lát sau cảm thấy thiếu oxy, hít một hơi, xoang mũi tất cả đều là mùi hương thoảng thoảng thơm mát quyến rũ trên tóc Nguyễn Diệc Vân.
Cậu ấy thơm quá.
Quách Vị ở chìm trong một mảnh choáng váng buột miệng thốt ra: "......!Tớ thích cậu."
Nguyễn Diệc Vân hơi hơi nhúc nhích, không có lên tiếng.
Quách Vị không dám nhìn anh, cúi đầu, lại thật sâu mà hít một hơi, bàn tay trống rỗng nắm chặt thành quyền.
"Tớ biết, chúng ta vừa mới quen biết, còn không có thân thuộc, nói như vậy thật đường đột.
Chúng ta chỉ mới gặp nhau ba lần, ở chung một thời gian phi thường ngắn, chúng ta......!Ta......!cậu tốt như vậy, ta......!Chúng ta......!Nhưng là tớ......!tớ thực......"
Càng muốn truyền đạt tâm ý thật tốt, đầu lưỡi càng xoắn lại với nhau.
Quách Vị mồ hôi toát ra nhễ nhại, đưa tay lên lung tung ở trên mặt lau một cái.
"Dù sao......!Dù sao, tớ cũng thích cậu!"
Cậu nói xong, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay để trên ngực, nhẹ nhàng ấn 2 cái.
Lúc sau, cậu lấy hết can đảm, nhìn về phía Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân vẫn đang cười, híp mắt mím môi, nhìn thẳng vào hai mắt cậu.
"Cậu......cậu đừng không nói lời nào như thế......" Quách Vị nói, "Cậu nghĩ như thế nào?"
Nguyễn Diệc Vân tới gần cậu, môi kề sát vành tai cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu đoán xem?"
Nói xong, anh vẫn chưa lui về phía sau, mà là nhẹ nhàng ở chỗ má của Quách Vị hôn một cái..