Đăng vào: 11 tháng trước
Nữ nhi nhắc đến Ra Kê, ông khẽ nhăn trán lại.
Biết Phụ hoàng không vui gặp mình, Ra Kê không quan tâm, chàng vấn an đúng quy cũ.
– Thần nhi ra mắt Phụ hoàng.
– Đứng lên đi.
– Đa tạ Phụ hoàng.
Naoxi muốn Đại ca và Phụ hoàng cùng hòa đàm với nhau, nàng kiếm cớ xin lui.
– Phụ hoàng chắc có nhiều chuyện cần bàn với Đại ca, nữ nhi xin lui đến Phượng Cung vấn an Mẫu hậu.
Nàng cười lấy lòng.
– Hôm nay Đại ca hồi cung, nữ nhi nghĩ tối nay Phụ hoàng ghé chỗ Mẫu hậu cùng Đại ca, Nhị ca dùng thiện nha.
Trước khi rời khỏi, Naoxi nháy mắt làm mặt xấu với Ra Kê khiến chàng buồn cười.
Còn lưu lại hai Phụ tử, Ra Kê đứng nghiêm chỉnh chờ Xê Kê chỉ thị.
Ra Kê là nhi tử do Lan phi hạ sinh.
Xê Rê đối với Lan phi chỉ có trách nhiệm.
Bà là phi tử do Thái hậu (mẫu nhân thân sinh) chọn khi ông còn là Hoàng tử.
Lan phi tính tình nhút nhát, hướng nội, không biết lấy lòng người khác, luôn tuân thủ đúng phép tắc chuẩn mực, rất nhàm chán.
Hạ sinh Ra Kê, sức khỏe bà ngày một xấu, Hoàng thượng vô tâm lại thêm tâm bệnh khiến bệnh càng nặng hơn.
Năm Ra Kê năm tuổi, bà nhắm mắt xuôi tay, rời bỏ nhi tử của mình.
Vua Xê Rê có hết thảy sáu Hoàng tử và bốn Công chúa.
Đối với ông, tất cả hài tử đều phải sống theo yêu cầu của ông.
Ra Kê ngược lại, chàng luôn đối nghịch với ông, không hề có ý muốn lấy lòng dù chỉ giả vờ cho ông vui…
Chàng xin đi trấn giữ biên cương xa xôi, ông liền đồng ý không chút đắng đo.
– Hãy đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Tình Phụ tử ngày càng mỏng, càng nhạt.
Xê Rê nhận ra khúc mắc giữa hai phụ tử thì đã muộn.
Ông không muốn xuống nước làm hòa trước.
Ra Kê cứng đầu thật giống ông.
Hơn nữa, nhìn chàng ông như nhìn thấy Lan phi thời trẻ.
Chính vì vậy ông luôn trốn tránh, khoát lên mình bộ mặt xa cách ngàn dặm.
Tình Phụ tử chỉ còn quan hệ hai chữ “Huyết thống” mà thôi.
Thở dài, ông hỏi chàng.
– Tình hình Biên cương sao rồi?
– Tốt thưa phụ hoàng.
– Tốt! Vậy ngươi nói ta xem tốt như thế nào?
Hai Phụ tử đàm luận một canh giờ (ba giờ) thì Naoxi cho người thông truyền Bữa tối đã sẵn sàng tại Phượng cung Hoàng hậu Sany.
Naoxi được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Hoàng hậu.
Hoàng hậu Sany sinh hạ nhị hoàng tử tên Xê Ra Xin, thường được gọi là Ra Xin.
—————————-
Ánh Huy nghe bà kể chuyện say xưa, chợt bà không kể tiếp nữa.
Bà im lặng, đôi mắt như mơ hồ nhìn về một nơi nào đó.
Ánh Huy lay gọi.
– Bà ơi! Bà kể tiếp đi, đương chỗ gay cấn bà lại dừng thế? Vua Naori và Công chúa Naoxi có nhận nhau không? Hoàng hậu Xixi tại sao lại chết chứ?
Nghe cháu hỏi, kéo bà khỏi ký ức xa xăm.
Nhìn bé với ánh mắt dịu dàng.
– Bà không biết nữa cháu à!
Ánh Huy phụng phịu giận dỗi.
– Sao kỳ vậy, chuyện bà kể không hay chút nào!
Thở dài, bà lẩm bẩm.
– Ừ! Thật không hay chút nào…
Không khí quanh bà cháu không vui vẻ được mẹ Ánh Huy đến phá vỡ.
– Cơm tụi con làm xong rồi, mời mẹ vào ăn cơm!
Con dâu gọi vào ăn cơm, bà quay sang dỗ dành cháu gái.
– Ba mẹ cháu làm cơm xong rồi, chúng ta đi ăn thôi cháu.
– Không! Con muốn bà kể lại chuyện khác cơ.
Con không chịu đâu!
Nhìn con gái bướng bỉnh, mẹ Ánh Huy rầy.
– Con đừng nháo nữa, mau ra sau nhà rửa tay rồi vào ăn cơm.
Trễ lắm rồi! Con phải để bà nghỉ ngơi nữa chứ!
Nàng cười với mẹ chồng.
– Mẹ đừng chiều hư nó, vào ăn cơm thôi mẹ.
– Ừ! Cu bin ngủ rồi?
– Vâng, đã ngủ rồi ạ.
Ánh Huy mới nháo, giận dỗi nội nhưng khi ngồi vào mâm cơm, bé toe toét nói cười với bà như chưa có chuyện giận dỗi trước đó.
Gắp thức ăn vào bát bà, bé ngọt ngào nói.
– Nội ăn nhiều nhiều mới khỏe ạ!
– Vậy sao? Bà cảm ơn cháu nhé!
Bà cảm ơn mình, Ánh Huy cười lanh lảnh.
Mâm cơm này thật ấm áp, liệu sẽ mãi thế hay sao…
———————
Tối ngày hôm đó.
Ánh Huy muốn cùng ngủ với bà nhưng mẹ bé không cho, cô sợ bé nghịch phá bà sẽ ngủ không ngon giấc.
Nằm kê đầu trên gối hoa, miên man nghĩ về câu chuyện mình kể dở dang với cháu gái lúc trưa.
Nước mắt tràn khóe “Naori! Chàng giờ ra sao rồi? hài nhi của chúng ta còn sống hay không?…”
Giây phút tại một thời không khác.
Xixi cảm thất rất mệt, nàng biết mình sắp không xong.
Nghe thấy lời cam kết từ vua Xê Rê, mắt liền nặng trĩu, mọi thứ bị bao trùm bởi bóng tối vô tận, nàng không nghe thấy gì nữa.
Mở mắt tỉnh dậy, xung quanh thật xa lạ nàng thầm hỏi “Đây là đâu? Thiên đường hay Địa ngục? Ta đã chết thật rồi?” Đang tự hỏi trong đau khổ, một tiếng nói cắt ngan suy nghĩ của nàng.
– Cô Thúy Như, cô đã tỉnh! Thật chúc mừng cô.
Cô thấy khó chịu chổ nào sao?
Nhìn cô gái ăn mặc kỳ lạ nói chuyện với mình, nàng nghi vấn.
– Tiểu thư nói gì?
Cô y tá mỉm cười thân thiện.
– Ý tôi là cô khó chịu chổ nào khải không? Tôi thấy cô nhăn trán.
Nàng không hiểu người đối diện nói gì, nàng hỏi thăm.
– Xin hỏi tiểu thư là ai? Tôi đang ở đâu?
Cô y tá ngạc nhiên giải thích.
– Cô tên là Thúy Như, cô không nhớ gì sao? một năm trước cô bị tai nạn giao thông, bất tỉnh cho tới hôm nay…
Nhận thấy mình nói mà bệnh nhân mơ màng đâu đâu, Cô y tá an ủi.
– Cô không nhớ gì ư? Tôi là hộ lý riêng cho cô, lúc nãy trông cô có dấu hiệu tỉnh, tôi đã gọi điện báo cho chồng cô rồi.
Anh ấy nói đang trên đường đến đây nên cô cứ yên tâm nhé!
Cô y tá nhận thấy từ khi tỉnh lại, bệnh nhân mơ màng, thần trí không rõ, lại dùng cách xưng hô trong phim cổ trang thường dùng nên an ủi bệnh nhân bình tĩnh.
Cô tìm bác sĩ chuẩn bệnh lại lần nữa cho nàng.
Bác sĩ kết luận, nàng bị mất trí nhớ tạm thời không rõ nguyên nhân.
Còn cách xưng hô khác người có lẽ do ảnh hưởng về mặt tâm lý, trước khi xảy ra tai nạn, bệnh nhân đang trên đường về sau khi xem phim cổ trang với bạn.
Nghe nói, bộ phim này bệnh nhân rất thích, còn hay bình luận nội dung phim cho chồng con nghe..