Chương 27: 27: Chương 212

Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Lưu Sở Họa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, biểu tình trở nên kiên định.

Nếu thế giới này đã không có Hứa Cửu, vậy thì cô sẽ đảm đương cái vai nữ chính này.

Không ai có thể hiểu rõ kịch bản này, hiểu rõ ý đồ của đạo diễn hơn cô, cũng không có người nào có thể biểu hiện tốt hơn cô, về điểm này, cô vô cùng kiên định mà tin tưởng.
Kiếp trước, đạo diễn Lý Hâm lựa chọn cô sau khi quan sát rất nhiều người thử vai đều không hài lòng.

Lại nói tiếp, ông cũng không phải một đạo diễn phát huy thật ổn định, ông có danh tiếng với những bộ phim phá kỉ lục phòng bán vé, cũng có những tác phẩm tệ dành cho mục đích thương mại.

Bộ điện ảnh《 Thất Sát 》 này chính là bộ điện ảnh chất lượng trở lại của ông.

Cho nên, Lý Hâm không thèm để ý độ nổi tiếng của các diễn viên, cũng không cần nhà đầu tư, nhiều năm quay phim như vậy ông cũng tiết kiệm được một khoản tiền, đủ để ông tự làm một bộ điện ảnh mình muốn.
Cô muốn quay bộ phim này, làm nữ chính bộ phim này.
Hai ngày nghỉ này, Lưu Sở Họa ở trong nhà ôn lại kịch bản《 Thất Sát 》một lần, mỗi một hàng chữ đều có thể trở thành một đoạn hình ảnh hiện lên trong đầu cô, có lẽ cô có thể diễn đến hoàn hảo nhất.
Đương nhiên, Lưu Sở Họa không chỉ ở nhà xem kịch bản, vì chứng minh mình không nói dối, thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi, cô ở nhà mầy mò một vò thịt bò kho tương.

Trên đường cô gọi điện thoại cho mẹ Tề, cẩn thận hỏi rõ phải mua phần thịt bò nào, phải ướp bao lâu.
Tâm trạng mẹ Tề thật vui vẻ trả lời cô, thiếu chút nữa lôi cô cùng đi mua thịt bò.
Hương vị của thành phẩm làm ra rất vừa ý, Lưu Sở Họa mượn cơ hội làm đầy một bàn đồ ăn, nói muốn triển lãm thành quả thắng lợi của mình một chút.
Tề Nhiên chụp vài bức ảnh như mọi khi.
“Ăn ngon không?” Lưu Sở Họa mở to mắt chờ anh đánh giá.
“Ừm.” Anh cười gật gật đầu, không keo kiệt lời khen của mình, còn chuẩn bị đăng ảnh chụp vừa nãy lên Weibo.
“Cái này cũng không có gì, thôi khỏi đăng đi.” Ngoài miệng Lưu Sở Họa nói như vậy, nhưng lại mỉm cười một tay chống cằm, ung dung chờ đợi động tác của anh.
“Được.” Tề Nhiên đắc ý nói, “May là anh đã dự kiến trước mà chụp ảnh trước khi ăn.”
Lưu Sở Họa lấy điện thoại ra làm mới trang chủ.
Tề Nhiên V: Trình độ nấu ăn của người nào đó cũng không tồi, học một lần đã làm được món thịt bò kho tương của mẹ, làm ra hương vị ngon tám chín phần.


[ Hình ảnh ][ Hình ảnh ][ Hình ảnh ]
“Em có muốn chia sẻ không.”
“Không được.” Cô cười từ chối, “Em mà chia sẻ thì chẳng khác nào mèo khen mèo dài đuôi.”
Làm một bạn gái nhỏ dịu dàng thiện lương lại đơn thuần, Lưu Sở Họa không nên biểu hiện quá mức chủ động mới tốt.
“Trời ơi, tôi vừa nhìn thấy gì.”
“Đột nhiên ném nguyên một bồn cẩu lương.”
“Gào khóc, đây ý là Lưu Sở Họa đã gặp cha mẹ chồng rồi sao? Trái tim của tôi thật vất vả khâu lại giờ lại vỡ tan thành bột phấn.”
“Đây giống như dùng sức nổ một phát súng vào trong lòng tôi.”
Lưu Sở Họa cười cười, trở lại giao diện Weibo của mình.

Status công khai quan hệ kia đã có hơn mười vạn lượt chia sẻ với bình luận, hiện tại vẫn có một bộ phận fan không thể chấp nhận chửi ầm lên trên Weibo của cô, đương nhiên, lại có nhiều fans yêu cầu cô chụp thêm mấy bức ảnh với Tề Nhiên.
Nói thật, Lưu Sở Họa cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của họ.

Trong cuộc sống của cô, trước nay đều giấu đi một phần cảm xúc, cô luôn luôn khắc chế bản thân, biểu hiện ý tốt bảy phần, vô cùng vui mừng cũng chỉ biểu đạt bảy phần, vô cùng thích càng chỉ biểu hiện năm phần.
Không có ai sẽ bảo vệ cô, cho nên cô hiểu được cách bảo vệ chính mình.
Lưu Sở Họa biết quan hệ của mình với Tề Nhiên kiên trì cũng chưa đến hai năm, họ biết cái tình yêu giả dối giữa họ, fans lại không biết, vì không để bản thân họ quá mức nhập diễn, cũng như giữ lại tôn nghiêm của mình, mặc kệ Tề Nhiên như thế nào, cô vẫn không muốn thể hiện tình cảm của mình trước công chúng.
Đến lúc đó tất cả đều kết thúc, sẽ không có ai thương cảm cho mình, mà những Weibo đã từng đăng sẽ thành vật chứng, thỉnh thoảng bị người ta đào lên làm trò cười.

Đến lúc đó xóa cũng không được mà không xóa cũng không được, phiền toái mà thôi.