Đăng vào: 12 tháng trước
"cốc cốc"
Hạ Sơ Nhi đưa tay gõ cửa phòng bệnh.
-"Mời vào" bên trong truyền ra giọng Dư Huy.
"Cạch " một tiếng, cửa mở ra, Hạ Sơ Nhi ưu nhã cất bước đi vào.
Nhìn đang ngồi trên giường Dư Huy, Hạ Sơ Nhi trên mặt hiện lên một chút vui vẻ.
Mặc dù mù, nhưng gương mặt kia vẫn không kém bao nhiêu so với lúc trước.
Thậm chí còn tinh thần hơn.
Xem ra đứa em gái mình làm không tệ nha. Hạ Sơ Nhi nhếch môi.
-"Dư Huy" Hạ Sơ Nhi mở miệng.
Dư Huy đáy mắt lướt qua kinh ngạc.
Sơ Nhi?
Như ..thế nào?
Vì sao anh không nhận ra được tiếng bước chân của cô?
Vừa nãy rõ ràng là tiếng giày cao gót dẫm trên sàn nhà.
Sơ Nhi đã rất lâu không sử dụng lại giày cao gót.
Hơn nữa..
Dư Huy nhíu mày,
Mùi nước hoa?
Anh nghi ngờ lên tiếng dò hỏi
-"Sơ Nhi?"
-"là em" Sơ Nhi đi đến bên cạnh Dư Huy ngồi xuống, nắm lấy tay anh, lên tiếng.
Dư Huy mày khẽ nhíu.
Anh không biết vì sao hiện tại trong lòng hiện lên cảm giác.. khác thường.
-"không phải em nói, hôm nay có việc bận đi ra ngoài sao?" Dư Huy tận lực bỏ qua cảm giác lạ lẫm kia, ôn nhu đưa tay sờ sờ gương mặt của Sơ Nhi, mở miệng.
Hạ Sơ Nhi nhếch môi, âm âm cười nhạo.
Dư Huy a Dư Huy, cho dù anh mù hay không mù, đôi mắt anh vẫn mãi mãi không có đồng tử.
-"à, em đã nghĩ lại, em muốn ở cạnh anh cho đến khi anh nhìn thấy" vẫn giọng nói trong vắt như thường lệ, nhưng Dư Huy nghe vào trong lòng lại trống rỗng..
Anh bất động thanh sắc rời tay khỏi gương mặt Sơ Nhi, nở nụ cười.
-"cảm ơn em.."
-----------------------------------------
Bên này.
Tại khu vực tập trung.
Bởi vì địa điểm là ngoài trời nên mọi người phá lệ thư giãn chờ đợi giờ thi.
Diệu Vy tập trung tinh thần chờ đợi thông báo chủ đề.
Tầm hai phút sau, từ phía sau hội trường nhân tạo, người chủ trì bước ra, bên trên là một phong thư được phong ấn bằng con dấu.
Sau khi kiểm tra, xác nhận không có vấn đề, người chủ trì mở phong thư công bố đề tài lần này.
"Hy Vọng"
Xung quanh các thí sinh sau khi nghiên ngẫm đề tài liền bắt đầu đặt bố cục, phác hoạ những đường cơ bản, riêng Hạ Diệu Vy vẫn ngẩn người.
Hạ Diệu Vy nhìn đề tài gần mười phút, sau đó cô nhìn xuống đôi tay mình.
Hy vọng sao?
Hạ Diệu Vy chợt nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó, anh ngược dương quang như vị thần tản ra ánh sáng rực rỡ.
Hạ Diệu Vy mỉm cười, bắt đầu bày giá, kẹp giấy, phác thảo.
Bàn tay cô nắm bút chì nhẹ lướt trên mặt giấy tại nên một âm thanh vui tai.
Cô khép lại mắt, nghĩ về anh, rồi lại mở mắt ra tiếp tục vũ điệu trên giấy.
Âu Thần quay đầu nhìn sang Diệu Vy hoàn toàn nhập tâm, chìm đắm vào xúc cảm, cũng an tâm bắt đầu chuyên chú vào bài thi của mình.
Trên cao, mặt trời mùa đông mát lạnh, ấm áp vô cùng.
---------------------------
Lần đầu tiên ta viết thể loại ngược tâm, các nàng thấy sao? có góp ý gì không?
Cơ mà nói không phải mê tín chớ tự nhiên ta ngồi định kịch tình mà khóc đỏ mắt nha, đại loại là ta viết văn thường đặt mình vào vị trí nhân vật xem lúc đó mình sẽ xử lý thế nào ấy, tự nhiên bùi ngùi thay cho nhân vật Diệu Vy.
Cảm giác của ta là nếu là ta, ta lật bàn, không yêu trả dzép bố về[email protected]@