Chương 17: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (13)

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Cảm ơn sự quan tâm của mi nhé.”

Sau khi trả lời Cửu Thiên Tuế, Tô Mộc mới nhìn về phía người máy.

“Tôi là Tô Mộc.”

Cặp mắt người máy lại sáng lên: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”

“Mở cửa.”

Người máy: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”

“Tìm cha mi.” Tô Mộc đứng đắn nói.

Cửa kính đang đóng chặt lập tức mở ra, người máy nói: “Ba, có người tìm; ba, có người tìm……”

Cửu Thiên Tuế:……

Người máy ngu ngốc, không, phải nói là người thiết lập cách nói chuyện của nó ngu ngốc.

【 Ký chủ, sao cô biết ám hiệu này thế? 】

“Muốn biết không?”

Cửu Thiên Tuế: 【 Thôi, bổn hệ thống không có tiền. 】

“Ai đó?”

Vừa bước vào cửa, Tô Mộc đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng, khuôn mặt đầy râu đang hùng hổ bước tới.

Thấy đối diện với mình là một cậu trai xinh đẹp, người đàn ông đó cố gắng nhẹ giọng, nhếch miệng cười nói: “Cậu không phải là Tô Mộc đấy chứ?”

“Ừ.” Tô Mộc gật đầu

Người đàn ông vui mừng: “Chào cậu, tôi là "Tìm Cha Mi" đã nói chuyện với cậu trên wechat, tên thật là Đinh Quảng Bạch. Hoan nghênh hoan nghênh, ở đây khá là đơn sơ, cậu cứ chọn đại một chỗ để ngồi ha.”

Cửu Thiên Tuế lập tức biết nguyên nhân ký chủ có thể đi vào.

Trong phòng chỗ nào cũng là các loại dụng cụ, ngay cả một cái ghế để đón khách cũng không có.

Đinh Quảng Bạch lôi từ nơi dùng để kê dụng cụ ra một cái ghế gỗ.

“Chỉ có cái này, mời ngồi.”

Tô Mộc cúi đầu nhìn cái ghế gỗ đó, bên trên toàn là bụi gỗ, nếu mà cô ngồi xuống thì đúng là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Không cần, tôi đứng cũng được, nếu được tôi có thể nhìn quanh phòng không?”

“Đương nhiên có thể.” Cô vừa nói muốn đi nhìn quanh thì Đinh Quảng Bạch lập tức trở nên kích động, dẫn cô đi xem các thiết bị của mình.

“Cái này là 5 năm trước thịnh hành toàn cầu balabala……”

Trong không gian không lớn lắm này toàn là tâm huyết của ông ấy.

“Đây là sản phẩm mới của chúng tôi, đã phát hành, tôi tin rằng nhất định có thể bán được rất nhiều.” Ánh mắt Đinh Quảng Bạch tràn đầy tin tưởng, nhiệt tình nhìn chiếc di động trước mặt.

“Đã bán được mấy cái rồi?” Tô Mộc nhàn nhạt liếc qua chiếc di động tràn ngập cảm giác kim loại này, vẻ ngoài của nó khá thô ráp, nhìn qua rất nặng nề.

“Một, một cái.” Ngữ khí của ông ấy lập tức trở nên ủ rũ, ông ấy không hiểu, vì sao sản phẩm của ông ấy tốt như vậy mà lại không có người mua chứ.

Mệt ông ấy còn tiêu hết một nửa số tiền tiết kiệm để tìm người quay một cái video siêu ngầu, nên mấy tháng nay đều phải ăn mì gói sống qua ngày.

Nhưng mà……

“Tô Mộc, may mà có cậu đầu tư hai triệu tệ, chỉ có người tinh mắt như cậu ý, mới có thể đầu tư vào Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao của bọn tôi. Tôi tin rằng, có cậu, công ty của chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển.” Nói đến dõng dạc hùng hồn.

Vẻ mặt Tô Mộc vẫn nhàn nhạt, đối lập với người đàn ông đang kích động trước mặt này, Đinh Quảng Bạch có vẻ hơi buồn cười.

“Ba, có người tìm! Ba, có người tìm……”

Giọng nói của người máy lại vang lên, Đinh Quảng Bạch gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Chờ cậu tới, tôi nhất định sẽ đổi ám hiệu thành tên của cậu.”

Có tiền chính là ông chủ, bây giờ bọn họ chỉ dựa vào cô đầu tư.

“Đại ca, bọn tôi về rồi đây.”

“Ý, có một anh đẹp trai kìa.”

“Trai đẹp? Trai đẹp đâu?” Một cô gái nhỏ xinh, trang điểm theo phong cách loli vội vàng chạy tới với đôi mắt đã biến thành hình trái tim.

Tô Mộc hơi nghiêng người hoàn mỹ né tránh cái ôm của cô ấy.

“Đừng nghịch ngợm! Đây chính là người đầu tư của chúng ta đấy!” Đinh Quảng Bạch làm vẻ mặt giận dữ, đưa mắt ra hiệu với mấy người kia.

“À, đây là người đầu tư mà đại ca nói là vung tiền như rác ấy hả.” Một thanh niên với mái tóc nổ tung, ăn mặc khá g mốt lên tiếng, vẻ mặt hiểu rõ.

Được đăng tại webtruyen