Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Đăng vào: 12 tháng trước
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn đồng hồ, phải nhanh chóng về ăn cơm, về trễ tên phiền phức kia sẽ bày trò ăn vạ cô. Mỗi lần nói qua nói lại với hắn, cô đều rất mệt mỏi.
Mấy hôm trước không về, cô còn phải cài nhắc nhở trong điện thoại, tới giờ lập tức nhắn tin bảo hắn đừng chờ cơm, đang đánh nhau còn phải dừng lại gửi tin nhắn.
Về đến biệt thự lại phải nhanh chân trốn vào phòng, tránh bị hắn bám lấy ăn vạ.
Quá phiền phức! Hệ Thống chết tiệt lại không đỡ đần chút nào cho cô!
\[Kí chủ muốn ta đỡ đần thế nào?\] Ăn cơm giúp cô chắc?
"Chuyện cơ bản nhất là nhắc ta nhắn tin cho hắn, mi còn không làm được."
\[Là ta đề nghị kí chủ cài đặt nhắc nhở trên điện thoại.\] Nó không nói cô có thể nghĩ ra cách này sao?
"Có Hệ Thống còn bắt ta dùng điện thoại, Hệ Thống như mi cũng quá tồi tàn rồi."
\[! ! !\] Tồi tàn? Cô mới tồi tàn! Cả nhà cô đều tồi tàn!
Khuynh Diễm chọc tức Hệ Thống một hồi, phủi phủi áo đi về phía cửa sổ, đặt tay lên bệ cửa, lấy một tư thế tiêu sái nhảy qua.
Trước khi rời đi, cô quay đầu mỉm cười, nhắn nhủ: "Hôm khác lại tới chơi."
Bùi Cẩn giật giật khóe miệng. Ai mời cô? Tới làm gì? Muốn đánh hắn hay làm hắn tức chết?
—
Sáng sớm, Khuynh Diễm giơ tay che miệng, lười nhác ngáp một tiếng.
Mỗi khi dậy sớm cả người Khuynh Diễm đều như kho thuốc súng, đụng linh tinh sẽ phát nổ. Cô như vậy làm gì còn tâm trạng chú ý tới người đang thấp thỏm bên kia.
Tần Ưu chậm chạp ngồi lên xe, suốt cả chặng đường đều im lặng ngẩn người, xe chạy đến trường mà hắn cũng không phản ứng.
Khuynh Diễm xuống xe đi được một đoạn, mới nhận ra có điều không thích hợp.
Tên ăn vạ ngồi cạnh cô đâu?
Khuynh Diễm quay đầu lại nhìn chiếc xe đang đỗ bên ngoài.
Lại còn không chịu vào trường? Muốn ta cho người hành lễ chín bái mười lạy thỉnh mi chắc?
Khuynh Diễm chui vào xe, bực bội hỏi: "Ngồi đây làm gì?"
"Cô muốn vứt bỏ tôi sao?" Tần Ưu cúi đầu, rũ mi che đi cảm xúc dưới đáy mắt.
Vứt bỏ mi? Khi nào? Ta còn chưa kịp vứt mà!
"Ừ, chờ dịp thích hợp." Khuynh Diễm thản nhiên đáp.
Hệ Thống suýt tự cắn lưỡi, nó lại chậm một bước.
Tần Ưu ngẩng đầu, giọng nói có chút chua xót: "Vậy khi nào thì thích hợp?" Hắn còn lại bao nhiêu thời gian ở bên cô?
Khuynh Diễm nghiêm túc suy nghĩ.
Câu hỏi này có chút khó, ta còn chưa lên kế hoạch, làm sao trả lời đây? Hắn nôn nóng như thế à?
"Vài ngày nữa." Khuynh Diễm qua loa: "Có vào lớp không?" Vào nhanh để ta ngủ gật.
Tần Ưu trầm mặc. Xem ra thời gian của hắn không còn nhiều.
Khi ở bên Khuynh Diễm, mọi thứ thật sự quá tốt đẹp. Cuộc đời chỉ toàn hắc ám u tối của hắn, lần đầu tiên được tiếp xúc với ánh sáng rực rỡ như thế.
Sự tốt đẹp nhất thời này khiến hắn quên mất mình là ai, cũng quên luôn cả những vấn đề mình cần phải đối mặt. Hay nói đúng hơn, là hắn cố ý quên, cố tình muốn trốn tránh.
Ánh mắt Tần Ưu dần trở nên kiên định, hắn đã ngủ quên quá lâu, đã đến lúc quay về Tần gia báo thù.
Khuynh Diễm sẽ sớm đuổi hắn đi, đến lúc đó mới hành động thì sẽ không kịp, hiện tại hắn phải lập tức bắt đầu kế hoạch.
Khuynh Diễm nhíu mày nghi hoặc. Sao sát khí lại dâng lên ngùn ngụt rồi?
Trốn học thành nghiện sao? Bắt hắn đi học hắn liền muốn xử lý người?
Thật là một học sinh kém ngoan!
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ một hồi, đưa tay khẽ chạm vào lưng Tần Ưu, hơi xoa xoa, lại vuốt vuốt mấy cái.
Cách lớp áo sơ mi mỏng, bàn tay nhỏ nhắn mang theo nhiệt độ ấm áp vuốt ve, cảm xúc chân thực rõ ràng.
Đầu Tần Ưu nổ ầm một tiếng, mặt nháy mắt đỏ bừng, kế hoạch báo thù vừa mới nghĩ ra lập tức bốc hơi không còn một chữ.
"Ngoan, đi vào lớp." Khuynh Diễm nhẹ giọng nói.
Tần Ưu hơi ngừng lại, có chút ngập ngừng: "Tôi... nắm tay cô, được không?"
Khuynh Diễm không trả lời, trực tiếp đưa tay kéo tay Tần Ưu, dẫn hắn ra khỏi xe.
Chuyên môn ăn vạ của tên này càng ngày càng cao, có mỗi chuyện vào lớp mà cũng lằng nhà lằng nhằng.
Cô phải nhanh chóng tìm thời điểm vứt bỏ hắn. Phiền phức!
Hệ Thống ngẩn tò te. Kết thúc đơn giản vậy thôi sao?
Rõ ràng ban nãy oán khí của đại nhân vật cuồn cuộn dâng lên, hừng hực khí thế muốn tất cả chôn cùng.
Sao chưa được mấy giây đã cụp tai ngoe nguẩy đi theo kí chủ thế kia?
—
"Tiểu Diễm!" Linh Lan từ phía bên kia sân trường hớn hở chạy đến: "Cậu trở lại rồi, cả tuần không gặp cậu, tớ rất nhớ cậu đó a!"
Linh Lan nghiêng qua muốn ôm Khuynh Diễm, nhưng bị Bùi Lâm kéo tay giữ lại, cô nhăn khuôn mặt nhỏ: "Cậu làm gì thế? Tớ muốn nói chuyện với Tiểu Diễm."
Khuynh Diễm đưa mắt nhìn hai người bọn họ, nhưng sự chú ý của cô lại đặt trên người Tần Ưu.
Có thể không chú ý được sao? Đang yên lành tốt đẹp, tự dưng tên ăn vạ này lại siết chặt tay cô, lệ khí quanh thân âm u lan tràn.
Tên này, lẽ nào là...
Hắn muốn phế tay ta??
Đồ lòng dạ hiểm ác!
Bùi Lâm lạnh giọng: "Nói chuyện thì đứng nghiêm chỉnh vào." Chưa bao giờ thấy cô nói nhớ hắn, lại đi nhớ âm hồn bất tán này! Còn muốn ôm? Không đời nào!
"Tiểu Diễm!" Linh Lan nũng nịu mè nheo.
Khuynh Diễm theo thói quen muốn tiến lên bênh vực tiểu mỹ nữ, nhưng Tần Ưu cứ một mực nắm chặt tay cô.
Khuynh Diễm có chút bất đắc dĩ, tên này chưa bao giờ cư xử kỳ lạ như thế, hôm nay lại khăng khăng như trẻ trâu giành giật đồ là thế nào?
Nhìn khuôn mặt nũng nịu của Linh Lan, lại nhìn xuống bàn tay của Tần Ưu, Khuynh Diễm đột nhiên bộc phát xúc động muốn đánh người.
Hệ Thống: \[...\] Người đời gặp chuyện khó đều nghĩ cách giải quyết, tại sao kí chủ gặp chuyện khó chỉ nghĩ đánh người?