Chương 2: 2: Sinh Ra Trong Một Gia Đình Giàu Có Có Cái Tốt Của Nó…

Xuyên Cổ Đại Sinh Hoạt Nhàn Nhã

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sinh ra trong một gia đình giàu có có cái lợi của nó.
Ít nhất, là ta sẽ không phải dậy sớm, không phải làm việc nặng nhọc, nhất là không lo bụng đói.
Buổi sáng, sau khi đã ngủ đẩy giấc, ta tỉnh dậy, bà vú và nha hoàn túc trực bên ngoài nghe được động tĩnh sẽ đi vào.
Bọn họ mang theo dụng cụ vệ sinh cá nhân thuần thục, nhanh chóng tiến lên giúp ta lau mặt, xúc miệng,…
Vệ sinh cá nhân xong là chải đầu, thay quần áo mới.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵng sàng ta sẽ mang theo một hàng dài gồm bà vú và các nha hoàn đi từ nơi mình ở đến chỗ mẫu thân đời này của ta thỉnh an.
Ban đầu bà vú và các nha hoàn đều không dám để ta tự hành đi bộ.

Nhưng các nàng cũng không thể lay chuyển được ta, không dám trái ý ta.

Thế nên mỗi khi ta tự mình bước đi, thì bọn họ đều bày ra một bộ căng thẳng, thần kinh banh lên gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Các nàng luôn vây chung quanh ta, hơi khom người xuống, hai tay dang ra để hờ làm động tác che chở, tất cả đều một bộ nơm nớp lo sợ bất an, cẩn thận nhìn đông, đỡ tây, sợ ta bước đi không vững bất cẩn thận té ngã.
Những lúc đó, ta cảm thấy đối với các nàng áy náy ghê gớm.

Nhưng dù có áy này bao nhiêu, thì vẫn không làm ta đổi ý định việc bản thân tự hành bước đi bằng chính hai chân của mình.
Ta lại không tàn, thân thể khỏe mạnh thật sự.
Nguyên chủ ban đầu đi đứng không tốt là do nàng bị quá nuông chiều, mỗi lần đi đâu đều là tây bế, đông ôm, nửa bước cũng không buồn nhúc nhích, hỏi sao đi đứng không yếu ớt cho được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Gặp Em Đúng Lúc
2.

Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
3.

Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
4.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Như vậy đối với sự phát triển của cơ thể là không tốt.
Lại nói, ta hiện tại tuy thân thể là củ cải nhỏ, nhưng tâm hồn lại là một bà cô sống gần ngót ngét ba mươi năm trăm phần trăm nha.
Muốn ta làm như tiểu hài tử thật sự nuông chìu quá độ, ta không làm cũng không chịu được.
Ta sợ mình nếu để yên vậy sẽ không mấy chốc biến thành phế vật thoái hóa đi xuống, tiến hóa lùi cấp tốc cũng không biết chừng.
Dưới sự kiên trì của ta, dần dà việc ta tự mình đi bộ không còn khiến các nàng (bà vú + nha hoàn) quá lo được lo mất nữa.

Mà chỉ đi theo sát sau, cẩn thận quan sát và âm thầm che chở ta mà thôi.
Đến khi ta đi mệt ta cũng sẽ không hề cưỡng cầu bản thân gắn gượng chịu đựng kiên trì đi tiếp, mà dừng lại để bà vú bế lên đi tiếp đoạn đường còn lại (do khuông viên trong nhà quá rộng, từ nơi ta ở đến nơi mẹ ta ở, đi lòng vòng qua vài con đường và cầu kiều, cáo ao, mái đình,… liền phải mất hơn mười lăm phút người trưởng thành đi bộ bình thường).
Ba tuổi rưỡi là một độ tuổi thích hợp, độ tuổi này tính cách chưa định hình, mối quan hệ giao tiếp và tiếp xúc với người khác còn rất ít, cũng không ai cố kỵ che đậy.

Nên việc thích nghi và thu thập tin tức của ta diễn ra rất suông sẽ.
Cũng nhờ đó ta mới biết tình hình cơ bản của triều đại hiện tại ở thế giới này.
Thân phận của ta cũng đơn giản sáng tỏ.
Ta là đích trưởng nữ, trên ta có một vị đại ca đồng bào, dưới có một đệ một muội, nhưng là thứ tử, thứ nữ do di nương sinh.
Phụ thân ta là con trai một, gia gia nãi nãi đều đã qua đời khi ta chưa sinh ra.

Hiện tại ở Vân gia này việc đối ngoại là do phụ thân làm chủ.

Đồng thời, ông cũng là đương nhiệm gia chủ của Vân gia thị tộc.

Tại Vân phủ, việc quản lý nội trạch là do mẫu thân ta, Vân gia chủ mẫu nắm giữ.
Vì thế, tuy ta là nữ hài tử nhưng vì là con vợ cả lại còn nhỏ, mẫu thân cũng quan tâm thương yêu nên không ai trong nhà này dám đối với ta chậm trễ điều gì.
Ta bên này đi chậm đuổi chậm cuối cùng cũng đến chỗ mẫu thân ở.
Lúc này, mẫu thân đang ngồi nghiêng bên ghế dựa, một tay chống đầu, tay còn lại đặt lên bàn trà gần đó nhẹ nhàng gõ nhịp đều đều nghe người bên cạnh hội báo gia sự.
Ta đi vào hướng mẫu thân làm một cái ấp lễ thỉnh an, mẫu thân nhìn ta cuời cười, nâng tay ra hiệu cho thuộc hạ tạm ngừng báo cáo.
Nàng ngồi thẳng người đối với ta vẫy tay hô nhỏ:
- Niệm Niệm đến rồi, mau tới mẫu thân bên này.
Ta hành lễ thỉnh an xong, mặt nhỏ ngẩn lên hướng mẫu thân cười ngọt một cái, sau đó chân ngắn nhỏ lạch bạch bước chậm đến trước mặt bà, nãi thanh nãi khí rãi cái kiều:
- Mẫu thân mạnh khỏe, một đêm không gặp Niệm Niệm nhớ mẫu thân khẩn, mẫu thân hôm nay lại càng thêm xinh đẹp!
Có thể nói, ta vì cuộc sống càng thêm đảm bảo chất lượng, càng thêm thoải mái mà không hề giữ lại cái gì, một bộ da mặt dày hướng lên trên thấu, phát huy nhuần nhuyễn bản lĩnh vuốt mông ngựa của bản thân thăng lên một tầm cao mới.
Vuốt một cái, một cái chuẩn, chỉ hơn không kém.
Mẫu thân quả nhiên bị bộ dáng của ta đậu đến vui vẻ không thôi.
Nàng cười nhu hòa dùng ngón tay vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của ta, cười nói:
- Quỷ linh tinh! Chỉ được cái miệng ngọt, không biết giống ai nữa, ha ha.
Ta bày ra một bộ thiên chân vô tà, hai trảo thịt mum múp trắng nõn vịnh lấy đầu gối của bà, đầu lệch qua một bên, chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn, chu miệng nói:
- Niệm Niệm nói thật, Niệm Niệm mới không phải quỷ linh tinh đâu.

Niệm Niệm là tiểu tiên nữ bảo bối của mẫu thân nha!
Mẫu thân nhìn ta một bộ tiểu nữ nhi dạng lại càng thêm tươi cười mở ra, bà hơi cúi người xuống dùng hai tay đem ta vớt lên đặt ta ngồi lên đùi, cười nói:
- Được, được, là mẫu thân nói sai rồi.

Niệm Niệm không phải quỷ linh tinh mà là tiểu tiên nữ xinh đẹp vô địch bảo bối của mẫu thân, được chưa?
Ta nghe nàng nói, làm như thật, gật mạnh đầu nhỏ, đem hai búi tóc tết tốt ở hai bên lung lay vài cái.
Mẫu thân nhìn lướt một vòng các hạ nhân đang đứng trong phòng, cười rạng rỡ nói:

- Cái ngươi xem, khen nàng nàng còn không hề biết xấu hổ thừa nhận này, ha ha.
Một phòng người lập tức cười đùa lên, có người bắt đầu phụ họa, khen tặng, một vòng nịnh hót không cần tiền cứ thế tuông trào ra như bất tận.
Các nàng (hạ nhân) chẳng cần bản thảo, lời hay cứ thế từ trong miệng tự nhiên mà sinh ra sống động như thật, phun ra không ngừng, chủng loại cũng thật đa dạng và phong phú, không chút trùng lặp.
Có thể nói nghệ thuật nói chuyện được các nàng phát huy đến mức tận cùng.
Cười đùa trong chốc lát, mẫu thân hỏi ta tối qua ngủ ngon không, có gặp ác mộng hay không,…
Sau đó liền không chờ ta quá nhiều lời liền phân phó hạ nhân đem thức ăn đã sớm chuẩn bị tốt bưng lên.
Thức ăn dọn xong, bà vú lập tức đi đến bên ta đối với mẫu thân xin ý tứ.

Sau khi được mẫu thân gật đầu đồng ý, nàng liền đem ta bế lên đi đến bên bàn tròn đem ta đặt ngồi xuống chiếc ghế nhi đồng chuyên dụng đã được một nha hoàn khác chuẩn bị sẵn.
Bữa sáng này chủ yếu là dành cho ta ăn, còn mẫu thân dường như đã dùng thiện trước đó.
Nguyên nhân cũng là vì ta còn nhỏ, ngủ dậy trễ hơn người trưởng thành, nên ăn sáng cũng trễ hơn chút.
Mẫu thân vì quan tâm ta, tuy đã ăn sáng rồi nhưng vẫn làm trò bồi ta ăn chút ít.
Bà ăn không nhiều, chỉ dùng thêm chút nước canh, hai ba miếng trái cây cắt sẵn đặt trong đĩa.
Đa phần thời gian là nhìn ta ăn, thấy món nào ta thích liền thuận tay dùng công đũa cho ta gắp một hai đũa.
Đồng thời câu được câu không đối với bà vú hỏi han tình hình của ta gần đây, như tình hình giấc ngủ, ẩm thực, tâm trạng,…
Vì ta còn nhỏ lượng cơm ăn cũng không nhiều, chẳng mấy chốc ta đã ăn xong bữa sáng.
Mẫu thân thấy ta ăn xong, nhắm chừng lượng độ, không nhiều không ít, bà gật đầu, ra hiệu cho người đem thức ăn thừa trên bàn dọn dẹp đi xuống.
Ta từ nha hoàn hỗ trợ bưng nước xúc miệng, sau đó dùng khăng lông xoa sạch.
Làm xong, ta không nhúc nhích mà vẫn ngồi nguyên trên ghế hai mắt mở to tròn nhìn mẫu thân.
Mâu thân nhìn ta liếc mắt một cái liền biết ý túy ông ở đâu.
Bà cười dung ngón trỏ điểm nhẹ lên mũi ta mấy cái nói:
- Tiểu không lương tâm, ăn no liền không nhớ mẫu thân.
Ta chớp chớp mắt trang vô tội, rồi mày đẹp khẽ nhăn lại một chút, cái mũi nhíu nhíu, rối rắm không biết làm sao, hai trảo thịt múp míp đan chéo vào nhau vân vê qua lại, mông nhỏ dịch đến dịch đi trên ghế.
Nhìn hành động của ra mẫu thân lại lần nữa cười rộ lên, bà xua tay nói:
- Được rồi, đi chơi đi.

Thật là, một chút an tĩnh cũng không nhịn được, ha ha.
Sau đó, bà nghiêm mặt nhìn quét một vòng các hạ nhân, nhất là nhìn về phía bà vú và nha hoàn bên cạnh ta phân phó:
- Các ngươi đưa đại tiểu thư đi ra ngoài hoa viên chơi nhớ trông nom đại tiểu thư cho cẩn thận.

Đừng để nàng mệt mỏi quá.

Nếu đại tiểu thư mà ra vấn đề gì thì cẩn thận da các ngươi.
- Dạ vâng.
Bà vú và các nha hoàn đồng loạt nhún người đáp lại.

Sau đó hành lễ hướng mẫu thân cúi chào, rồi bà vú mới tiến lên đem ta bế xuống ghế, cẩn thận nắm một tay của ta dẫn ra ngoài hướng vườn hoa đi dạo.
Ta một tay nắm tay bà vú, tay còn tại đối với mẫu thân vung trảo vẫy vẫy cúi chào, sau khi được mẫu thân gật gật đầu đáp lại mới tung ta tung tăng cất bước đi chơi.
Ta cho người mang lên lồng chim của ta, đó là một con sơn ca có giọng hót rất hay.
Nó là món quà do vị đại ca đồng bào kia của ta đem đến cho ta.
Ánh mắt thứ nhất khi nhìn thấy nó ta liền thích đến không được.

Vì thế ta quyết định tự mình nuôi dưỡng và chăm sóc cho nó.
Nói là tự mình dưỡng, nhưng thực tế việc ta có thể làm là một ngày xách theo lồng chim đi dạo vườn một vòng, sau đó tây sờ sờ, đông nhìn nhìn, bắt được con sâu sẽ trực tiếp uy cho chim ăn.

Còn những việc khác như vệ sinh, trừ rận gì gì đó thì có người chuyên môn đi làm.
Ta chỉ là muốn hưởng cái thú chơi chim cho vui chứ không có ý nghĩ đem nó (con chim) đi cung phụng, toàn bộ tự thân làm lấy.
Uy xong chim, ta lại lấy đến thức ăn cho cá đi đến ao cá chép trong vườn, đem cá thực vung vãi đi xuống.
Nhìn bầy cá béo tốt rầm rập mà ngoi lên mặt nước thi nhau đớp mồi khiến ta nhìn thích thú vô cùng.
Nhìn chúng nó là trong đầu ta lại bắt đầu liệt kê vô số món ăn có nguyên liệu chính từ cá khiến ta suýt chút nữa là rớt nước miếng.
Cho cá ăn xong, cơm sáng lúc này cũng đã tiêu không sai biệt lắm, ta bắt đầu bày trò chơi.
Người bồi chơi cùng tất nhiên là các nha hoàn rồi, còn bà vú,… thôi, bà vú vẫn là ở một bên nhìn thì tốt rồi.
Bà vú của ta tuy mới ngoài ba mươi, nhưng ở thời đại này đã xem như lớn tuổi.
Nếu là lúc chơi đùa chẳng may vặn eo, chân trượt, lưng chua xót,… vậy quả thật sẽ không tốt lắm đâu.
Chuyện chơi đùa vẫn là để người chuyên nghiệp (trẻ tuổi) đi làm đi.
Trò chơi mỗi ngày của ta rất đơn giản.
Lúc là chơi trốn tìm, khi là bịt mắt bắt dê hay trò diều hâu bắt cừu con, hoặc chơi lò cò, chơi nhảy dây,… những lúc không muốn vận động nhiều lại chơi đánh đu, ô ăn quan, đánh túi lưới,…
Trò có thể chơi nhiều đến là đâu..