Chương 65: Sóng Gió Dồn Dập

Tiểu Miêu Đại Cẩu

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Beta: Hina
"Ổn chứ? Sao đột nhiên lại đứng không vững vậy" Bạch Chúc bị ép ngã vào lòng Vũ An, trán của nàng tựa lên xương quai xanh tinh xảo khêu gợi kia, hơi cộm một chút.

Nhưng mắt thấy đối phương lung lay sắp ngã thì nàng lại không dám buông tay ra.

Nhưng mà trạng thái thân mật bị vây ở thế yếu lúc này khiến nàng không được tự nhiên.

Tựa quá gần, gần đến mức nàng sắp không nhận ra được những thứ khác.

Vì vậy nàng lui về phía sau một chút, muốn thoát khỏi tình cảnh khiến nàng thấy xa lạ hoảng loạn này.

Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên muốn nói gì đó thì đối phương liền cúi người xuống, một lần nữa ôm nàng thật chặt, thân mật hơn vừa rồi, không để lộ một chút khe hở nào.

Đáy mắt nàng đột nhiên run lên, tim đập nhanh đến rớt nửa nhịp.

Nhìn xem, trong hơi thở đều tràn ngập hương vị của người nọ rồi.

Cảm xúc ấm áp xuyên qua tầng y phục, nhẹ nhàng phất bên gáy, giống như bị lông chim trêu chọc, đều khó nhịn như nhau.

Trong lúc nhất thời nàng giật mình khựng lại, có chút không biết làm sao.

Thật sự là...!quá càn rỡ rồi!
Người đang ôm nàng ngược lại rất yên tâm và thoải mái, còn lầm bầm thả lỏng người ra, cúi đầu cọ lên cổ nàng: "Làm sao bây giờ, hơi choáng đầu, không có sức lực nào"
Thanh âm giống như đang nói mớ, bộ dáng nũng nịu như bị ủy khuất, bề ngoài người này tuy thành thục xinh đẹp nhưng lúc này thì yếu đuối như trẻ con.

Nữ tử tóc bạc xấu hổ giận dữ vừa định đẩy người nào đó ra thì ngừng động tác lại, đúng là nàng mềm lòng rồi.

Bạch Chúc rối rắm trong chốc lát, cánh tay dừng ở giữa không trung cuối cùng cũng đặt xuống trên lưng Vũ An, có hơi mất tự nhiên vỗ nhẹ một chút: "Còn khó chịu à?"
"Khó chịu..." Vũ An to gan lớn mật vùi đầu cọ vào hõm vai.

Bạch Chúc có chút bực mình.

Nàng hoài nghi có phải sau khi người này biến về thân hình thì tâm nhãn cũng biến xấu theo không, nếu như là lúc trước thì nào dám làm ra động tác cợt nhã này với nàng.

Nhưng nàng càng buồn bực bản thân bây giờ hơn, đúng là càng dung túng thì người này càng có hành vi được nước làm tới, mà nàng thì lại không đành lòng đẩy ra.

Càng ngày càng giống như trước nữa rồi...!
Bạch Chúc chấp nhận số phận vận chút linh lực từ bàn tay chậm rãi truyền qua, vừa truyền vừa trách cứ với ngữ khí thanh lãnh: "Cách hai ngày ngươi uống một lần, hiện tại chưa uống còn tự ý chạy đi, còn để mình bị thương, đói bụng đến suy nhược biến về nguyên hình, tất nhiên sẽ không có sức lực"
"Ưm, ta không uống máu thường xuyên cũng được, không có suy nhược như vậy..." Vũ An nằm trong lòng nàng thì thầm nói.

"Nếu ngươi đói ngoài vùng hoang dã thì cũng không có ai nhặt ngươi về đâu" Bạch Chúc tức giận nói.

Lúc này nàng lại cảm giác được trong hõm vai truyền đến âm thanh lầm bầm ủy khuất, đầu người nọ bắt đầu không an phận mà cọ cọ, Bạch Chúc hơi cong khóe miệng lên, ngẩng đầu nhìn bức tượng đá gần đó, những bông hoa xum xuê đã bắt đầu úa tàn.

Bỗng nhiên, trong đầu liền hiện ra một câu "Hoa nở đáng hái thì nên hái ngay".

Cành cây bị gió thổi qua tụ tụ tán tán che khuất bầu trời đêm, thỉnh thoảng còn có những tia ánh sao điểm xuyến vào đôi mắt tựa viên ngọc đen kia, dịu dàng rung động ở một nơi mà Vũ An không thấy được.

Lúc này Vũ An thấy cực kì yên bình.

Tất cả mọi thứ của đêm nay đều quá tốt đẹp, giống như cảnh trong mơ.

Nàng mừng rỡ khó tả, siết chặt hai cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ hơn một chút.

"Xem ra ngươi đã khôi phục sức lực rồi" Không ngờ thiếu nữ trong lòng lại lạnh lùng lên tiếng, sau đó liền đưa tay ấn vai Vũ An đẩy ra, nghiêm mặt lệnh cho nàng ngồi vững, sắc mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nàng một lát.

"Làm gì nghiêm túc như thế..." Cái ôm chợt trống rỗng trong gió lạnh, Vũ An bị nhìn chằm chằm như thế liền nhút nhát, co rúm lại nhỏ giọng lầm bầm.

Bạch Chúc không đáp lời, trong mắt hiện lên cảm xúc càng lúc càng phức tạp, mang theo vài phần tìm tòi, còn có những thứ khác không nói rõ được.

Qua hồi lâu, Bạch Chúc mới nhấc cằm lên, nói: "Có phải ngươi...!vẫn luôn muốn uống máu của ta không?"
"A?" Vũ An sửng sốt, khi phản ứng lại thì vội vàng lắc đầu: "Không phải, ta không có..."
"Ta biết rõ, máu của ta không giống với những người khác.

Uống máu của ta rồi thì ngươi có thể nhanh chóng hồi phục nguyên khí" Bạch Chúc cắt ngang lời nàng, dừng lại một lúc rồi thản nhiên nói tiếp: "Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội"
"Cái gì?" Ý của đối phương là cho nàng uống máu của nàng ấy sao!? Vũ An không thể tin vào lỗ tai của mình được: "Ngươi..."
Vũ An há miệng thở dốc, nhưng hình như có gì đó chặn trong cổ họng không thể nói nên lời.

Người ở trước mặt sâu sắc nhìn nàng một cái, từ từ ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại.

"Bạch..."
"Đừng nói nữa"
Ba chữ lạnh lùng này lập tức để Vũ An không dám lên tiếng nữa, cho dù đối phương đã nhắm hai mắt lại nhưng sự uy hiếp lạnh lẽo ấy vẫn không hề cho phép nàng chống cự.

Đường nhìn của nàng lướt qua gương mặt thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, từng chút từng chút dọc xuống dưới.


Khi nhìn thấy tuyến gáy, phần da thịt trắng nõn và mọi thứ thẩm thấu bên trong toát ra một hương vị vô cùng quyến rũ, khiến người nhìn đánh mất lý trí.

Ánh mắt Vũ An dần dần chăm chú, nàng không thể khống chế được nữa mà cúi người, chậm rãi dựa sát vào cần cổ trắng ngần, cho đến khi bờ môi nhẹ nhàng dán lên làn da mềm mại trơn bóng, cảm nhận được mạch đập nhảy lên.

Bạch Chúc hơi rụt cổ lại, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự đau đớn như trong dự kiến, mà rất nhanh xúc cảm ở cổ cũng đã được rút đi.

Nàng kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy người trước mắt mặt mày cong cong, cười đến có chút ngu ngốc.

Nàng lập tức thất thần, đợi đến khi cánh hoa vân liên bỗng nhiên bay xuống đậu trên vai thì mới giật mình tỉnh giấc.

"Vì sao ngươi..."
"Ta đã thỏa mãn rồi" Vũ An nghiêng đầu, nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người dưới ánh trăng: "Ngươi xem ta hôn ngươi một cái thì cả người ta đã có sức lực, tràn đầy nguyên khí".

Giả vờ thoải mái nói một câu, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cùng nét tái nhợt hiện trên khóe miệng nàng đã bán đứng ngược lại.

"Rõ ràng đã rất hư nhược rồi, ngươi còn cố nhịn làm gì" Bạch Chúc nhìn nữ tử trước mặt, đủ loại tâm tình trong lòng đều dâng lên, căng đến khó chịu, phảng phất như muốn có gì đó tràn ra.

"Đồ ngốc" Nàng oán hận thấp giọng mắng một câu, sau đó tự mình vạch ra một đường nhỏ trên cổ tay, tiến lên một bước đưa vết thương lên miệng người nọ...!
Cùng lúc đó, trên gốc cây sam cao to cách các nàng không xa có hai người đang thu liễm hơi thở cùng lộ ra ý cười.

Trong đó có con mèo nọ cười rất tươi, rất đáng yêu hài lòng ôm lấy áo bông trên người, chép miệng một cái: "Xem ra tiến triển không tệ ha"
Gió lạnh bắt đầu gào thét, lá khô rì rào rơi xuống, hiện tại đã gần đến giờ hợi nên trong núi càng thêm âm lãnh.

Mà Câu Nguyệt ngồi trên cành cây khô đưa đầu thăm dò, quan sát thì thấy đây là mùi ngon, chỉ còn thiếu một bàn hạt dưa để cắn nhấm nháp thôi.

Sau một lát, khi thấy gần đủ rồi thì nhíu mày với người bên cạnh: "Ầy, lần này ngươi yên tâm được rồi"
Nói xong nàng còn đắc ý đứng lên: "Hừ hừ, ta đã nói thanh đao này của ngươi sớm muộn gì cũng thua trong tay Tiểu An Tử"
Phàn Thiện ở bên cạnh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, thần thái sáng láng của Bạch Miêu thì chỉ mím môi, cười mà không đáp.

"Bất quá sau khi Tiểu An Tử biến thân còn đẹp hơn, hơn nữa cũng rắc không ít hoa đào" Câu Nguyệt tiếp tục nói: "Aizz, lần sau lúc ngươi lau đao thì cũng nên nói tốt một chút về Tiểu An Tử, để thanh đao này biết bản thân nàng nên nắm chắc, tránh cho Tiểu An Tử bị người khác đoạt đi thì mới biết hối hận"
"Ngươi nha..." Phàn Thiện buồn cười tựa sát vào ôm nàng, cùng lúc đó thì vung ra một màn che ngăn gió lại, "Lạnh không? Có muốn về trước không"
"Đừng về gấp, ta còn muốn xem nữa" Câu Nguyệt dựa vào trong lòng Phàn Thiện, thấy đối phương chủ đông săn sóc thì có chút vui mừng.

Như vậy mới đúng chứ, rõ ràng là một Đại Cẩu ấm áp rực rỡ ánh vàng, mà sao bình thường lại có tính tình lạnh lùng như vậy.

"Ngươi còn muốn xem cái gì" Phàn Thiện vô cùng thân thiết cọ cằm lên trán Câu Nguyệt.


"Ta xem người khác ân ái ngọt ngào một chút cũng không được sao?" Câu Nguyệt ủ rũ nói.

"Hồ đồ"
"Kẻ hồ đồ chính là Tiểu An Tử.

Haha ngươi nhìn Tiểu Bạch nhà ngươi đi, hiện tại đã bị Tiểu An Tử nhà ta liếm đến đỏ mặt rồi kìa" Câu Nguyệt nhìn một màn này bỗng cảm thấy tâm rất thoải mái.

Nàng đưa tay mở rộng áo bông rộng thùng thình trên người ra, kéo Phàn Thiện vào cùng đắp, sau đó kề sát rúc người vào trong lòng đối phương, lắng nghe nhịp tim đập nhanh vững vàng của Phàn Thiện.

Thật thoải mái...!Câu Nguyệt thầm cảm thán một tiếng, nhu tình mật ý nảy sinh nhanh như cỏ dại, khiến nàng thật muốn làm chút chuyện thân mật.

Vì thế Câu Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng mềm mại của Phàn Thiện, nỉ non: "Nè, ngươi xem bầu không khí tốt như vậy..."
"Bầu không khí tốt chỗ nào" Phàn Thiện nghiêm trang nói.

"Nè..." Câu Nguyệt nghe xong buồn bực lấy "quyền" nhỏ nhắn mềm mại đánh lên vai cái người không hiểu phong tình kia: "Ngươi có chút tình thú đi được không, Tiểu An Tử còn mạnh mẽ hơn ngươi.

Hơn nữa từ lúc biểu lộ tâm ý đến giờ, ngươi còn chưa chủ động lần nào.

Ngươi mau nói thật cho ta biết, có phải là ngươi không có hứng thú với ta không!?"
"Nói cái gì vậy" Phàn Thiện nhướng mày.

"Chẳng lẽ không đúng sao!" Mèo trong lòng xù lông lên.

Phàn Thiện không thể làm gì khác hơn là thuận theo ý của nàng, đáp: "Không phải, ta có hứng thú với ngươi mà"
Câu Nguyệt không nghĩ tới Phàn Thiện lại đột ngột thẳng thắn như thế, nàng giật mình một cái, những cú đánh lên vai đối phương vốn dĩ không hề có chút sức lực nào, bây giờ thì lại không tự giác mà đổi thành một cái ôm cổ.

Sau một lát, nét ửng đỏ hai bên tai lan qua hai má, hằng giọng nói: "Nói hết mấy lời lỗ mãng này mới gạt được ngươi thông suốt"
Phàn Thiện bị chặn họng một chút.

Con mèo nào đó quay lại trừng mắt: "Nhưng mà chỉ nói mà không làm thì có ích lợi gì, ngươi không chủ động hơn một chút, ta sẽ không nhịn được mà nghĩ lung tung, cho là ngươi không thích ta thì sao đây"
"A..." Vừa dứt lời, trên môi lập tức được sự ấm áp bao trùm lấy.

Phàn Thiện trực tiếp đến gần hôn nàng một cái, ôn nhu hỏi: "Như vậy được chứ? Đừng suy nghĩ lung tung được không?"
Gương mặt Câu Nguyệt dần đỏ lên: "Lưu, lưu manh..."
Phàn Thiện: "...!Rốt cuộc ngươi muốn thế nào".

Đúng là mèo khẩu thị tâm phi.

"Hừ..." Câu Nguyệt liếc mắt một cái, tâm tư xấu xa xoay chuyển dưới đáy lòng, bỗng nhiên nàng nở một nụ cười câu hồn đoạt phách.

Phong tình vạn chủng liếm môi một cái, ôm cổ Phàn Thiện nghiêng người tiến đến, chậm rãi dựa sát vào bên tai toát ra hơi thở tựa hoa lan (*): "Ngươi không biết bá đạo, mạnh mẽ hơn một chút à, lẽ nào chỉ hôn một chút ngươi cũng thỏa mãn rồi sao?"
(*) Hơi thở tựa hoa lan: dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

Trong thanh âm mê hoặc tràn đầy khiêu khích và ám chỉ.

Y nhân mềm mại không xương tựa sát, thân thể mềm mại nổi bật trong áo bông dính sát vào nàng, hòa hợp với nhau, tỏa ra mùi hương quyến rũ.

Phàn Thiện chỉ thấy Bạch Miêu trong lòng đã hóa thành hồ ly ra ngoài kiếm ăn trong đêm trăng, nhưng mà bản thân nàng cũng đã bị đối phương câu lấy, khó mà chống cự được.

Dục vọng vẫn luôn được khắc chế lại thức tỉnh vào đúng lúc này, Phàn Thiện càng lúc càng nóng nảy xao động.

"Câu Nguyệt..." Ánh mắt Phàn Thiện dần dần đục sương mù, chậm rãi cúi đầu xuống, ngậm lấy hai cánh môi hơi khép mở như chờ người đến hái.

"Ưm..." Câu Nguyệt thỏa mãn than nhẹ một tiếng, nàng cảm giác được đối phương nhiệt tình không giống như trước nữa thì đáy lòng chợt vui vẻ: Quả nhiên Tam Kê nói không sai, thả mị hương vào đêm trăng tròn câu dẫn Đại Cẩu sẽ rất hữu dụng! Vì vậy nàng ngẩng cằm, dùng sức hôn lên, không ngừng làm nụ hôn thêm sâu sắc, gấp gáp quấn chặt lấy, hận không thể dung nhập chính mình vào trong thân thể đối phương.

Lúc này thì nàng đã có chút không kiềm chế được nữa.

Miêu tộc và Hổ tộc tương tự nhau một chút, đó chính là dễ dàng động tình dưới ánh trăng sáng.

Vốn dĩ đêm nay đã không bình thường, huống chi người yêu còn chủ động như vậy, sao nàng có thể kiềm nén được, ngay lập tức nàng thấy trong cơ thể có một ngọn lửa đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng, chờ Phàn Thiện tới trấn an dẹp loạn.

Câu Nguyệt ngồi trên đùi Phàn Thiện, nâng gương mặt cũng đang nóng lên như nàng, đem đầu lưỡi thơm tho thăm dò vào trong, quấn lấy thứ mềm mại khác đang đáp lại mình.

Ngay vào lúc nàng nghĩ đã có thể luồng tay vào trong y phục Phàn Thiện thì bỗng nhiên đối phương run rẩy một chút, sau đó lùi người lại, đình chỉ nụ hôn nồng nhiệt này, bên trong con ngươi dày đặc sương mù cũng dần dần khôi phục trấn tĩnh.

"Chờ một chút" Phàn Thiện thở hổn hển, nét ửng hồng trên mặt vẫn chưa rút đi, dưới ánh trăng nàng tựa như một hoa đào sáng rực rỡ, khiến cho Bạch Miêu thiếu chút nữa lại sáp đến.

"Sao vậy?" Trong thanh âm có chút khàn khàn mang theo sự thất vọng rõ ràng, Câu Nguyệt lưu luyến rụt tay lại, cắn cắn bờ môi bị hôn đến sưng đỏ của mình, nàng chỉ thấy Phàn Thiện nâng tay vẽ chú quyết, ngưng tụ lại một đốm sáng nhàn nhạt ở đầu ngón tay, cảm ứng trong chốc lát mới đáp: "Thứ đó hiện thân rồi"
"Cái gì?" Câu Nguyệt không rõ, "Thứ đó là sao?"
"Là một con yêu vật mà ta dùng niệm lực theo dõi, hiện tại thời cơ đã tới rồi.

Chờ lát nữa ta sẽ từ từ giải thích với ngươi" Phàn Thiện nhìn ra xa xa thì thấy Bạch Chúc các nàng đã rời đi từ lúc nào, vì vậy liền ném một lá bùa truyền âm, muốn Bạch Chúc yên tâm ở lại chăm sóc Vũ An, còn nàng và Câu Nguyệt sẽ xuống núi một chuyến.

Rất nhanh, trong đầu nàng liền truyền đến chữ: Được.

"Chúng ta xuống núi bắt yêu hả?" Câu Nguyệt thấy động tác của Phàn Thiện thì vùng giữa trán vội vàng nhô lên thành núi nhỏ, vỗn dĩ đêm nay là cơ hội tốt, nàng đã sắp thành công rồi, con yêu quái này không biết chạy đến làm gì nữa!! Câu Nguyệt than thở mộ tiếng tựa vào trên người Phàn Thiện, bất mãn nói: "Sao đột nhiên muốn đi đánh yêu quái làm gì chứ"
"Còn nhớ Nhạc Thu lần đó không, lúc chúng ta đến Miếu Thần ẩn?" Phàn Thiện tựa như trấn an hôn lên ấn đường nàng một cái, sau đó ôm ngang lấy nàng, ngự phong đi xuống chân núi.

"Miếu Thần ẩn?" Câu Nguyệt nghe xong bắt đầu nhớ lại tình cảnh khi đó.

"Ừm" Phàn Thiện nhẹ giọng nói: "Lúc ngươi đi lấy túi gấm, ta đứng dưới tán cây gặp được một nữ tử"
Mèo mỹ nhân trong lòng lập tức biến sắc, vương ngón tay thon dài như ngọc đánh lên vai Phàn Thiện: "Hay lắm, hóa ra ngươi thừa dịp ta không ở đó thì nhìn nữ nhân khác à!?"
Phàn Thiện: "Ta là nhìn cái thứ trên lưng nàng ấy"
"A?"
"Trên lưng nàng ấy, là phục ác linh (*)"
(*) Phục ác linh: linh hồn ác quỷ nằm sấp trên lưng..