Chương 16: giết người diệt khẩu.

Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đường Táp trốn tiết, đi theo hướng dẫn của bản đồ tìm đến bệnh viện đứng sừng sững ở trung tâm trường Phi Đại.
Nói là bệnh viện, trên thực tế, cảnh tượng lại vô cùng kỳ dị, kiến trúc ba tầng lầu, trong đó có một nửa phòng là kéo rèm cửa sổ kín mít, số còn lại đón mặt trời, không có mùi vị của bệnh viện, không có mùi thuốc khử trùng, ngay cả thiết bị điều trị cơ bản nhất cũng không có.
Đường Táp bỗng nhớ đến một quyển sách mình từng đọc qua, bên trong có viết, yêu không thể lấy hình người để chữa bệnh, bọn họ chỉ có thể lấy nguyên hình để tiếp nhận điều trị. Vết thương nhỏ đại đa số phải dựa vào thời gian trị liệu, còn vết thương nặng thì phải hiện nguyên hình chờ chết.
Trước sảnh lầu một có một bác sĩ mặc áo blouse trắng, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, mặt baby xanh mơn mởn, nhìn không ra giới tính.
Nói cách khác, bác sĩ ở đây đều là hoa cỏ tinh quái, đa số đều là thực vật làm thuốc thành tinh có thể truyền thuốc.

Đường Táp đi lên phía trước: “Xin chào, tôi đến thăm bệnh. Bạn học Y Lan sinh viên năm nhất học viện quan hệ.”
Bác sĩ xanh lục này chỉ về một phía: “Y Lan…… Nguyên hình là cây ngọc lan tây, là loài cây thân gỗ có hoa trong chi công chúa, nằm ở phòng ấm số ba hướng mặt trời lầu hai.”
“Cám ơn.” Vị bác sĩ này sau khi mở miệng nói, Đường Táp ngửi được một mùi đắng rất đặc biệt, dư vị lại có chút chua cay.
Đường Táp đã biết giống của cô ấy rồi, vị bác sĩ này có lẽ là cây điền thất tinh.
Trong cuốn sổ tay Đế Chiêu cho cô có đề cập qua, bởi vì cỏ thuốc tinh quái trong học viện quan hệ nhiều, vì vậy còn mở ra một môn học đặc sắc, gọi là làm nghiên cứu «Sơn Hải Kinh», «Hoàng Đế Nội Kinh», «Đề Cương Thảo Mộc». Sinh viên đủ điểm học phần, sau khi tốt nghiệp có thể mở một phòng khám tư nhân dưới sự hỗ trợ của tập đoàn, để chữa trị ngoại thương cho chúng yêu.
Đúng vậy, chỉ có ngoại thương.
Những loài yêu này không có bệnh tật nào khác, ngoại trừ kỳ bệnh dịch lớn, dưới tình huống bình thường không hay sinh bệnh, chỉ có bị một vài vết thương nhỏ thôi.
Nói chung, loài cây cỏ tinh quái này, vết thương nhỏ thì có thể tự chui vào trong đất phục hồi nguyên khí là được, còn vết thương nặng chỉ có thể quay về nguyên hình tại chỗ, không còn ý thức nữa.
Đường Táp đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy trên bệ cửa sổ dưới ánh mặt trời có một chậu hoa to lớn, có thiết bị đúng giờ tưới nước liên tục.
Trên chậu hoa có dán tên của Y Lan.
Đường Táp đi đến gần, mới nhìn thấy một phiến lá nhỏ hơi vàng yếu ớt chui ra từ trong đất.
“Y Lan?”
Y Lan trong đất không hề có phản ứng.
Đường Táp bắt đầu căm phẫn.
Cô chỉ đi mới qua có một tuần, mà người bạn cùng phòng giống hệt tiểu thiên sứ vừa đáng yêu lại ấm áp đó đã xảy ra chuyện rồi! Làm gì còn có Y Lan nào ở đây, ngay cả nguyên hình cũng không phải nữa, đó chỉ có thể nói là bảo tồn thân rễ mà thôi.

Đây không phải là hôn mê ở mức độ nặng, với trình độ này, gọi là mưu sát.
Đường Táp gọi điện thoại cho Bạch Trạch, giọng điệu vô cùng không ôn hòa: “Báo cảnh sát rồi chưa?”
Bạch Trạch nói: “Báo rồi, chỉ đến làm ghi chép thôi.”
“…… Cảnh sát chỗ các người chỉ ăn no ngồi không thôi sao?’
Bạch Trạch lấy làm hổ thẹn nói: “Không giống với thế giới các cô, chúng tôi không có chính phủ thống nhất, cảnh sát cũng chỉ có đội cảnh vệ tư nhân do tập đoàn tài chính xuất phí nuôi dưỡng mà thôi, những sinh viên không có gia tộc như Y Lan và Hồng Oanh này, một số không thể điều tra sâu thêm, thậm chí còn không lập án.”
Đường Táp: “Tôi biết rồi.”
Cô gác máy xong, nhíu mày thật chặt: “Thì ra cả hệ thống trật tự đều sụp đổ hết rồi, loạn thành như vậy, chả trách mình mới có thể tỉnh dậy.”
Cô lấy cái xẻng ở bên cạnh qua, đào thân rễ của Y Lan ra, đặt dưới mũi ngửi.
“…… Mùi vị không đúng.” Đường Táp nói.
Cô lại ngửi đất: “Quả nhiên có thứ khác……”
Có một loại mùi quen thuộc của thế giới bên ngoài.
Đường Táp búng tay một cái, sau lưng truyền đến tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng, khắp phòng đầy ánh sáng màu đỏ, trên cửa sổ phản chiếu thân hình màu đỏ vàng.
Đường Táp đầu cũng không quay lại, nói: “Đem cậu ấy về nhà, kiểm tra kết quả rồi nói với tôi. Nhanh chóng tìm ra phương pháp trị liệu……”
Đường Táp lại đi đến phòng bệnh của Hồng Oanh ở.
“Tình huống không giống.” Đường Táp nhặt cái rễ yếu ớt của cây bắt ruồi lên, lẩm bẩm nói: “Một kích chí mạng.”
Cô ngửi mùi bùn đất rồi nói: “Cũng không có mùi vị kỳ lạ kia.”
Cỏ bắt ruồi là bị đả trọng thương, mà Y Lan có thể là bị làm hại bởi một loại giống như đầu độc.
Đường Táp nghĩ trong lòng, có khi nào Y Lan nghe trộm được điều gì, nên bị diệt khẩu chăng?
Không có gia thế, cây cỏ tinh quái không cha không mẹ không thân thích, cơ hội sinh tồn gần như là ở tầng thấp nhất trong giới yêu, mạng họ như cái cỏ cái rơm.
Hơn nữa, nói như vậy, sinh mạng của những loài thú loài chim cao cấp hơn yêu, chống cự đánh trả, dù phục hồi nguyên hình cũng có thể nói chuyện được, bị thương cũng có thể phục hồi lại lần nữa.
Nhưng loài tinh quái thực vật thì khác, mạch máu mỏng manh, tổn thương phải rễ cũng đồng nghĩa với việc có thể đánh rơi sinh mệnh hình người của họ, rất khó để khai trí thành hình trở lại.
Đường Táp về đến ký túc xá, vì tâm tình không tốt, xé gói mì ăn liền qua loa giải quyết bữa trưa.
Đúng lúc mì vừa chín, trong phòng bếp nhỏ có một vị khách đến.
Cô ấy chui đầu vào, chớp chớp mắt, nhỏ giọng: “Tôi là Thiên Hiểu Sinh, tôi có thể đi vào nói chuyện không?”
Đường Táp bỗng nhớ ra, Y Lan từng nói với cô, trạm truyền tin bát quái trong học viện quan hệ là cây đa tinh tên Thiên Hiểu Sinh.
“Mời vào……” Đường Táp mở cửa để cô ấy đi vào, còn tháo một bịt đất màu mỡ xào mật ong trước kia đúc Y Lan chiêu đãi cô ấy.

Thiên Hiểu Sinh vừa xua tay nói không ăn không ăn, vừa đúc bàn tay vào, xúc lên ăn.
Cô ấy nói: “Tôi đến đây, chính là muốn nhắc nhở cô, gần đây phải chú ý an toàn……”
Đường Táp nói: “Tại sao?”
Con ngươi của Thiên Hiểu Sinh đảo qua đảo lại, nói: “Hôm nay cô có đi thăm Y Lan không?”
“Ừm.” Đường Táp nói, “Hiệu trưởng nói cậu ấy ở bênh viện, chỉ bị thương nhẹ thôi, vài ngày nữa thì có thể về rồi.”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Hiệu trưởng có nói với cô cậu ấy làm sao bị thương không?”
Đường Táp đáp: “Có chứ, bảo là đánh nhau với Hồng Oanh.”
Thiên Hiểu Sinh phù phù cười ra tiếng, vỗ đùi nói: “Sao có thể chứ?”
Cô ấy đúng là một Thiên Hiểu Sinh, người cũng như tên cái gì cũng biết hết, đè thấp giọng nói với Đường Táp: “Thật ra không phải Y Lan và Hồng Oanh đánh nhau đâu, tóm lại cô nên cẩn thận một chút…… Chuyện này là nhằm vào cô đấy.”
“Tôi còn cho rằng cô biết được chút gì đó……” Giọng điệu của Đường Táp đầy vẻ coi thường nói, “Thì ra thấy Y Lan bị thương rồi, đặc biệt chạy đến đây bịa chuyện hù dọa tôi.”
Thiên Hiểu Sinh vừa nghe, dường như bị sự nghi ngờ uy tín trong nghề của cô, lập tức nhảy vào hố: “Cái rắm, tôi sợ nói ra rồi, sẽ hù cô chết! Không biết lòng người tốt……”
“Vậy thì cô nói đi chứ, cô không nói, sao tôi biết nên đề phòng thế nào, tại sao là nhằm vào tôi? Chẳng lẽ có ai đó muốn ăn tôi, lấy Y Lan ra chơi đùa trước? Còn cô thì đợi ăn lẩu?”
Thiên Hiểu Sinh cuống cuồng xua tay, rì rầm một tiếng, nói: “Sao có thể…… Đây là Y Lan và Hồng Oanh tình cờ đứng trước họng súng, nên bị diệt khẩu thôi.”
“Sao? Cô nhìn thấy à? Bịa chuyện cứ y như thật vậy……” Đường Táp nhếch môi.
Thiên Hiểu Sinh nói: “Tôi là cây đa.”
Cô ấy đè thấp giọng nói, sau khi nhìn trái nhìn phải một lượt, mới nói: “Phòng bếp này của cô lý tưởng đấy, sao mà giống lô-cốt thế……”
Từ đó, cô ấy lớn gan hơn một chút, chuyển ghế sang ngồi cạnh Đường Táp, nói khẽ ở bên tai cô: “Bất cứ chỗ nào trong trường có cây đa, thì ở đó có tin tình báo gì đều đến báo cho trạm gốc là tôi đây…… Chuyện này cô đừng nói với bất kỳ ai, bằng không tôi sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Đường Táp gật đầu: “Tôi nói với người khác tôi cũng gặp nguy hiểm.”
Thiên Hiểu Sinh gật đầu: “Hiểu rõ. Tóm lại, đường Chăm Chỉ của bên học viện tài chính thương mại là con đường đối với cô mà nói vô cùng nguy hiểm, thứ bảy cuối tuần nào cũng đều tiến hành giao dịch hàng cấm trái phép, từ thứ hai đến thứ tư ai gan lớn thì sẽ giao dịch lén lút……”
“Hàng cấm?”
“Ví dụ như các loại còng tay dây thừng ma túy……” Thiên Hiểu Sinh nói, “Hồng Oanh là khách thường xuyên, hắn đối với những hàng cấm từ thế giới bên ngoài vô cùng có hứng thú, gần như mỗi tuần để sẽ xuất hiện ở địa điểm giao dịch, đợi bên bán đưa hàng, một tay giao tiền một tay giao hàng……”
Đường Táp dẫn dắt cô ấy trả lời: “Hồng Oanh tham gia giao dịch, có quan hệ gì với Y Lan? Y Lan lại không tham gia những loại giao dịch này……”
“Y Lan đang nghe lén Hồng Oanh.” Giọng nói của Thiên Hiểu Sinh càng thấp hơn, “Từ sau khi Hồng Oanh hù cô sợ, Y Lan luôn nghe lén hành tung của Hồng Oanh. Cậu ấy còn từng hỏi dò tôi về tên Hồng Oanh này, sau khi nghe tôi nói hắn ta thích hàng cấm, Y Lan gần như mỗi ngày đều thả tuyến nghe lén……”
Mày của Đường Táp hơi nhíu lại.
Thiên Hiểu Sinh thấp giọng nói: “Hôm qua Hồng Oanh mua một bình thuốc gây mê…… Chính là thứ thuốc độc mà thế giới các cô có thể dùng để gây mê con người ấy, muốn dùng ở trên người cô, bị Y Lan bắt ngay tại trận, cậu ấy gọi điện thoại cho bảo vệ trường học xong, sau đó, hai người họ bị……”
Thiên Hiểu Sinh làm một động tác cắt cành tưới nước.
Đường Táp: “Tập kích hai người họ là ai?”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Cây đa chúng tôi nhìn không thấy, chỉ có thể nghe…… Giết họ là một tốp người đang giao dịch cùng lúc ở phía sau thân cây, nội dung giao dịch không rõ lắm, nhưng cũng giống như Hồng Oanh vậy, là nhắm vào cô……”
“Nếu như là bởi vì Y Lan gọi đội bảo vệ, bọn họ có thể bỏ chạy trước……” Đường Táp sầm mặt hỏi: “Tại sao lại muốn giết Hồng Oanh và Y Lan diệt khẩu?”
Giọng của Thiên Hiểu Sinh càng nhỏ hơn, cô ấy dán sát bên tai Đường Táp nói: “Y Lan bị lộ năng lực nghe lén của cậu ấy, lúc Hồng Oanh ngụy biện, Y Lan nói cậu ấy đều nghe cả rồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hồng Oanh xoay người bỏ chạy, trực tiếp đụng phải đám người đang giao dịch ở sau thân cây, trong đó có người hắn ta quen biết, hắn gọi một cái tên…… Sau đó thì bị giết rồi.”
Thiên Hiểu Sinh tiếp tục: “Giải quyết loại cây tinh như bọn họ vô cùng dễ dàng, cũng không sợ bị tra cứu. Bọn chúng rất nhanh liền giải tán……”
Đường Táp: “Nói cái tên mà Hồng Oanh gọi cho tôi.”
Thiên Hiểu Sinh lập tức cảnh giác: “Cô muốn làm cái gì?”
Đường Táp nói: “Đương nhiên là đi gặp người đó hỏi cho ra nhẽ rồi! Bằng không có thể làm thế nào?”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Cô nhớ chú ý an toàn…… Phòng bị cẩn thận, tôi nói cho cô tên của người đó.”
“Tiêu Tuyết.” Thiên Hiểu Sinh nói, “Là một con Thừa Hoàng.”
Đường Táp buông đũa xuống, đẩy chén ra, mặt không cảm xúc nói: “Tôi biết rồi.”
Trong «Sơn Hải Kinh» phần Đại Hoang Đông Kinh có ghi, ở Long Ngư Bắc có nước Bạch Dân, kế thừa họ Tiêu, có một loại yêu quái sống trong nước Bạch Dân tên Thừa Hoàng, hình dáng của bọn chúng giống như hồ ly, trên đầu có sừng, tuổi thọ cực dài.
Đường Táp: “Trước khi thần thượng cổ còn chưa rơi xuống, Thừa Hoàng chẳng qua chỉ là những sủng vật tuyết tinh của nước Bạch Dân…… Không ngờ là sau khi kỷ nguyên của các vị Thần kết thúc, những còn Thừa Hoàng mất đi chủ nhân lại lưu lạc đến bước đường này.”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Cô biết cũng khá nhiều nhỉ.”
Đường Táp: “Cám ơn cô.”
Thiên Hiểu Sinh: “Chỉ cần cô không nói ra ngoài là được…… Bây giờ Tiêu Tuyết đang là con nuôi của tộc Cửu Vĩ Hồ, thế lực sau lưng khá lớn, nếu như bị hắn ta biết nguồn gốc tin tức đến từ tôi, tôi chỉ có thể vùi mình vào trong đất lánh nạn thôi……”
Đường Táp: “Yên tâm, không bao giờ có ngày đó đâu.”
Thiên Hiểu Sinh lại nói: “Vậy chỉ với một mình cô, nhớ chú ý an toàn…… Nhất thiết đừng để xảy ra chuyện. Tốt nhất cô nên đi đến những nơi có cây đa, gặp phải nguy hiểm thì gọi một tiếng, tôi nghe được sẽ giúp cô báo cảnh sát……”
Đường Táp: “Cám ơn, đúng rồi, nghe nói cô nằm ở bộ phận tin tức mạng?”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Đúng vậy, tôi biết viết truyện, phụ trách chuyên mục kể chuyện ban đêm ở Phi Đại, kể cho bọn họ nghe một vài chuyện khủng bố bí ẩn của người và quỷ.”
Đường Táp: “Chiều nay tôi cũng muốn đi phỏng vấn bộ phận này.”
Thiên Hiểu Sinh trừng lớn mắt: “Cô?”
Đường Táp cười nói: “Tôi cũng muốn mở một chuyên mục, chuyên mục phổ cập thường thức pháp luật.”
Sau khi Thiên Hiểu Sinh đi rồi, báo cáo kiểm tra mà Đường Táp cần được gửi đến.
“Là Ether (1).”
Hai tay Đường Táp chống đầu, nhìn báo cáo kiểm tra trên bàn, lầm bẩm một mình: “Tổn hại đến gốc rễ của cậu ấy, còn đổ ether lên người cậu ấy sao?”
Thừa Hoàng Tiêu Tuyết.
Đêm nay, gặp trên đài phán quyết.
 
= = = = = =
Chú thích:
Ether: hay còn gọi là Diethyl ether, là một hợp chất hữu cơ trong lớp ether với công thức (C2H5)2O. Nó là loại hóa chất không màu, rất dễ bay hơi chất lỏng, dễ cháy với một mùi đặc trưng. Hóa chất này thường dùng như một dung môi và được sử dụng như một loại thuốc gây mê mang đến hiệu quả cao.