Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi đoàn phim quay xong, Ôn Hàn Thủy trở về Càn Thành.
Dì Lý cũng theo cô trở về ở dưới tầng nhà họ. Ban ngày chỉ đến nấu cơm và dọn dẹp, buổi tối khi Từ Phỉ tan làm dì Lý sẽ về, dành thời gian cho hai vợ chồng.
Mấy ngày nghỉ Ôn Hàn Thủy không có việc gì làm, thấy những ngày này khá buồn chán. Sau bữa tối, cô và Từ Phỉ đi dạo trong tiểu khu, thuận miệng nhắc đến chuyện này.
Từ khi Ôn Hàn Thủy trở về, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Từ Phỉ cũng bình thường hơn rất nhiều, mỗi ngày sau bữa tối sẽ đưa Ôn Hàn Thủy ra ngoài đi dạo. Anh cũng nghĩ Ôn Hàn Thủy sẽ thấy nhàm chán, lúc làm việc đột nhiên nghĩ ra một ý, chỉ là chưa có thời gian nói.
Lúc này đúng là cơ hội tốt.
"Hay là đến làm việc cùng anh đi?" Từ Phỉ nói: "Anh sẽ đặt cho em một cái bàn trong văn phòng."
Thực ra lúc làm việc đột nhiên nhớ đến nên vô cùng muốn gặp cô.
Ôn Hàn Thủy: "Em sẽ làm những gì?"
"Ăn vặt, chơi trò chơi, xem TV."
Từ Phỉ vừa dứt lời, Ôn Hàn Thủy liền cười vỗ vỗ anh mấy cái, anh cũng cười, "Anh cũng không ngại nếu em giúp anh chia sẻ một chút công việc."
Ôn Hàn Thủy: "Em đâu có biết làm."
Nói là vậy, nhưng Ôn Hàn Thủy vẫn cảm động.
Cô cũng muốn trải nghiệm cuộc sống làm việc 9 giờ đến 5 giờ về.
Sáng hôm sau, Ôn Hàn Thủy cảm nhận được động tĩnh bên cạnh mình, cô cố gắng thức dậy. Đồng hồ sinh học vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, ngủ dậy muộn vẫn là thói quen hàng ngày nên dậy sớm đương nhiên có chút đau khổ. Cô vẫn còn buồn ngủ, không khỏi dụi mắt, cơ thể như muốn nói tôi buồn ngủ quá .
Từ Phỉ ở bên cạnh thấy vậy thì không đành lòng: "Hay là ngủ thêm một lát đi, muộn một chút rồi đến cũng được?"
Ôn Hàn Thủy bối rối một lúc, nhưng vẫn đứng dậy nói, "Nói được làm được, còn làm gương cho em bé nữa chứ."
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy đi rửa mặt, Từ Phỉ một mực đi theo cô. Rõ ràng anh có rất nhiều việc phải làm, nhưng tất cả đều bị ném ra phía sau. Anh cảm thấy lúc này Hàn Thủy rất đáng yêu, lúc đánh răng Hàn Thủy còn ngây người dừng lại nhìn anh, bộ dáng ngây ngốc khiến trong lòng mềm nhũn.
Hiếm khi chơi đồ chơi, Từ tổng cảm thấy có chút ấu trĩ lại vui vẻ.
Dì Lý đã làm xong bữa sáng, Ôn Hàn Thủy và Từ Phỉ cùng đến ăn, sau đó cô cầm túi đã chuẩn bị từ tối qua và đến cùng thay giày với Từ Phỉ.
Vì có khá nhiều đồ nên cô đã đổi từ chiếc túi đeo vai thành một chiếc balo nhỏ màu hồng. Đeo balo trên lưng, thay giày, Ôn Hàn Thủy cùng Từ Phỉ áo sơ mi và quần tây ra khỏi cửa, chung quy có một cảm giác tách biệt.
Trong thang máy, Từ Phỉ nhìn Ôn Hàn Thủy mấy lần.
Cô liếc anh: "Anh nhìn em làm gì?"
Từ Phỉ nói: "Trông em giống như sinh viên đang đi học."
Nghe được lời khen, Ôn Hàn Thủy cười vui vẻ nhưng cô nhanh chóng định thần lại, không có ý tốt nói: "Phải vậy không, chú Từ."
Cách xưng hô này miễn cưỡng gọi Từ Phỉ là già, Từ Phỉ bất lực nhìn cô, nhưng không biết sao bất kể từ trang phục hay khí chất đều lộ ra khí chất ưu tú trưởng thành, quả thực không bằng nam sinh trẻ tuổi.
Ôn Hàn Thủy vẫn đang trêu chọc anh: "Trâu già gặm cỏ non, chú Từ thật không biết xấu hổ!"
Từ Phỉ vẫn còn chút mặt mũi, sau khi xách balo từ trong lòng Hàn Thủy không chút xấu hổ dẫn cô đi. Nhưng Hàn Thủy vừa nói ra, Từ Phỉ liền đưa tay đan mười ngón vào nhau, miệng còn nói: "Ừ, chú thật không biết xấu hổ."
Ôn Hàn Thủy: "..."
"Nếu như bị mọi người nhìn thấy, sẽ làm tổn hại đến hình tượng của chúng ta đó." Ôn Hàn Thủy nói: "Mau buông ra."
Từ Phỉ: "Làm gì có ai đâu?" Anh còn khá mong chờ, "Có người không phải sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn à?"
Ôn Hàn Thủy nhìn anh không nói nên lời.
Sự thật là trên đường đi làm, họ không gặp ai cả.
Thang máy đi thẳng đến ga ra dưới tầng hầm, sau đó Từ Phỉ lái xe đưa Ôn Hàn Thủy đến công ty, cuối cùng lại đi thang máy riêng lên văn phòng, suốt một đoạn đường không có cơ hội gặp người khác. Chỉ có điều trước khi vào văn phòng, bọn họ đã gặp thư ký của Từ Phỉ và Ngụy Khiêm, nhưng mọi người đều là người quen nên cũng không ai có biểu hiện gì khác.
Vào văn phòng của Từ Phỉ, Ôn Hàn Thủy thấy đúng là có hơi khác so với trước đây. Bố cục chung không có gì thay đổi, chỉ có bên cạnh bàn Từ Phỉ có một bộ bàn ghế, trên bàn cũng có nhiều loại thiết bị giống như của Từ Phỉ, có điều cái ghế vô cùng mềm mại, nhìn một cái là biết dành riêng cho các cô gái.
"Thật trùng hợp, chiếc balo đi học của em rất hợp."
Ôn Hàn Thủy đi theo cười cười: "Anh mua khi nào? Nhanh vậy?"
Cô còn nghĩ chỗ làm việc hôm nay là chiếc ghế sofa bên khu tiếp khách.
Từ Phỉ: "Sáng nay anh gọi người mang tới."
"Sớm vậy người ta đã đi làm rồi sao?" Ôn Hàn Thủy ngạc nhiên ngồi xuống bàn, ngay khi nhìn lên cô đã thấy đồng hồ treo tường trong phòng, bây giờ đã gần mười giờ.
Cô đúng là đã dậy sớm nhưng dọc đường chậm chạp, thực sự đã liên lụy Từ Phỉ.
"Anh đi làm nhanh lên." Ôn Hàn Thủy rất hiểu chuyện nói: "Hôm nay có thể cùng anh tăng ca thêm một giờ."
Từ Phỉ đúng là có việc phải làm, sau khi nói chuyện với cô, anh liền bắt đầu đọc tài liệu.
Cách đó không xa, Ôn Hàn Thủy cũng đang chơi rất vui vẻ.
Chiếc máy tính mới trên bàn của cô chạy cực kỳ mượt, vì vậy Ôn Hàn Thủy đeo tai nghe định xem một bộ phim trước. Sợ quấy rầy Từ Phỉ làm việc, dù Ôn Hàn Thủy có mang theo balo đồ ăn vặt, cô cũng không có ý định ăn, yên lặng xem phim là tốt rồi.
Chỉ là có chút hỏng kế hoạch.
Phim thuộc thể loại hài kịch nhẹ nhàng, nửa đầu cười nhiều, sau đó từng tình tiết phim mới càng lộ ra rõ ràng, mười phút đầu Ôn Hàn Thủy vẫn có thể nhịn được cười, sau đó thật sự không kìm được mà che miệng lại, kết quả còn có tiếng cười lén lút bật ra.
Sau khi nhận ra điều này, Ôn Hàn Thủy chột dạ nhìn về phía Từ Phỉ.
Anh cũng đang nhìn cô.
Ôn Hàn Thủy tháo tai nghe xuống, giải thích: "Em sẽ kiềm chế lại, sẽ không quấy rầy anh nữa."
Từ Phỉ nói: "Em cứ cười thoải mái, không ảnh hưởng đến anh đâu."
Những năm này Từ Phỉ đã làm việc ở rất nhiều nơi, phòng chờ, quán cà phê, ô tô và các loại địa điểm xa lạ đều có hình ảnh anh ngồi làm việc, ở đây có chỗ nào mà không ồn ào, Từ Phỉ đủ bình tĩnh nên đương nhiên không sợ ồn, có điều cũng chỉ là tai mà thôi.
Tuy nói như vậy, Ôn Hàn Thủy không tiếp tục xem phim nữa, cô nói với Từ Phỉ, "Em muốn bắt đầu làm việc nghiêm túc."
Nói xong, hơi muốn ăn kẹo.
Bắt đầu ăn không thành tiếng, cô lấy một viên kẹo trong túi ra, sau một lúc dừng lại, lấy một viên khác.
"Ăn kẹo không?"
Ôn Hàn Thủy đi tới hỏi, rất tự nhiên xé viên kẹo trong tay, sau đó cực kỳ tự nhiên đút vào miệng mình. Từ Phỉ đang định mở miệng ăn kẹo, nhìn thấy cảnh này nói: "Là anh tự mình đa tình."
Giọng điệu còn có chút mất mát.
Ôn Hàn Thủy ở bên cạnh cười cười, "Anh lớn như này, muốn đút cho ăn như thế nào."
Từ Phỉ nói: "Vậy anh không ăn nữa."
Ôn Hàn Thủy vẫn bóc một viên kẹo khác rồi chủ động đưa qua, "Ăn đi, ăn đi."
Từ Phỉ nhìn cô một cái, nể mặt ăn một viên. Ôn Hàn Thủy tươi cười trở lại vị trí của mình. Vừa ngồi xuống không lâu, cửa văn phòng đã có tiếng gõ cửa. Sau khi được cho phép, một người đàn ông trung niên đi tới.
Ôn Hàn Thủy thấy Từ Phỉ đứng lên, không rõ nhưng cũng đứng lên theo. Kết quả vừa đứng lên, người đàn ông đã nói: "Ngồi đi, ngồi đi, không cần đứng lên."
Phép lịch sự cũng không xong.
Ôn Hàn Thủy có chút khó xử, ánh mắt như muốn cầu cứu Từ Phỉ.
Từ Phỉ thản nhiên: "Em cứ làm việc của mình đi, không sao."
Ôn Hàn Thủy lúng túng ngồi xuống, Từ Phỉ đi theo người đàn ông vừa nói chuyện vừa ra khỏi văn phòng. Khi không có ai xung quanh, Ôn Hàn Thủy không thể không che mặt, tự hỏi liệu mình có phải quá dính người không. Làm gì có ai mang theo vợ đi làm cơ chứ.
Lúc Từ Phỉ trở lại, Ôn Hàn Thủy kéo góc áo của Từ Phỉ, "Có phải em đã làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh không?"
"Hình tượng gì?"
"Nghiêm túc, cẩn thận, kỷ luật."
Từ Phỉ hỏi lại, "Anh làm việc không nghiêm túc, cẩn thận và kỷ luật à?"
Ôn Hàn Thủy nói không lại anh, "Này, anh biết em muốn nói gì mà."
Lúc này Từ Phỉ nở nụ cười, vươn tay nhéo nhéo mặt Ôn Hàn Thủy, "Da mặt mỏng thế sao?"
Ôn Hàn Thủy dõng dạc: "Đúng là rất mỏng."
Anh cười, "Ừm, vậy thì tiếp tục phát huy, không cần để ý những người khác."
Ôn Hàn Thủy nghĩ thầm, chính anh nói đấy nhé.
Da mặt được luyện tập, về sau trải qua vài lần, Ôn Hàn Thủy rốt cục cũng có thể thản nhiên ngồi ở trước bàn làm việc. Cũng bởi vì trong phòng làm việc của Từ Phỉ quá thoải mái, Ôn Hàn Thủy cảm thấy đây là ngôi nhà thứ hai của bọn họ, rất thư thái cho nên cô bắt đầu đến muộn.
Nguyên nhân là cô sợ ảnh hưởng đến công việc của Từ Phỉ nên đã chủ động chia ra hành động, anh đi làm trước, cô chậm rãi đi làm sau. Từ Phỉ cũng muốn cho cô ngủ thêm nên không phản đối.
Mỗi lần Ôn Hàn Thủy đến văn phòng, đầu tiên sẽ chơi một trò chơi, sau đó ngồi đọc sách. Lúc sau cô lại ngồi xem phim, chủ yếu là để gϊếŧ thời gian, khối lượng công việc không lớn, thời gian không eo hẹp, cô cũng rất vui. Thỉnh thoảng mệt mỏi sẽ dạo quanh văn phòng và vận động một chút. [đăng tại https://truyenwiki1.com/tac-gia/aristocraticboy]
Sau này khi quen rồi, cô sẽ ra ngoài đi một vòng.
Ngụy Khiêm không phải lúc nào cũng bận rộn, nhìn thấy Ôn Hàn Thủy một mình lang thang nên chủ động đi qua trò chuyện với cô. Cứ như vậy tán gẫu mấy lần, Ôn Hàn Thủy còn học cách trêu chọc Ngụy Khiêm, "Có muốn tôi giới thiệu đối tượng cho cậu không?"
Người ngày ngày phàn nàn chuyện độc thân của mình, Ngụy Khiêm lắc đầu, "Quên đi, vậy sẽ không đủ lãng mạn."
"Thế nào là lãng mạn?" Ôn Hàn Thủy hỏi. Cô rất thích nói chuyện phiếm với mọi người, cô nghĩ đó là một điều đặc biệt thú vị.
Ngụy Khiêm nở nụ cười, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Từ Phỉ vừa ra ngoài tìm vợ, không biết họ đang tán gẫu chuyện gì, nhìn thấy Ngụy Khiêm đang cười với Ôn Hàn Thủy, bầu không khí giữa hai người vô cùng tốt, khiến trong lòng Từ Phỉ bất bình. Anh trả lương cho Ngụy Khiêm không phải để cậu ta tán tỉnh vợ mình.
Xem ra khối lượng công việc vẫn chưa đủ lớn, Từ Phỉ nghĩ thầm với tư cách là ông chủ nên mạnh tay mới hợp lý.
Anh bỏ qua chuyện này, sau này sẽ khiến Ngụy Khiêm bận rộn đến phát điên, không còn tâm tư để nghĩ mấy chuyện tán tỉnh nữa.
Từ Phỉ đối với vợ dịu dàng hơn, kéo bàn tay nhỏ của cô hỏi: "Không phải là rất nhàm chán sao?"
Ôn Hàn Thủy: "Một chút."
Từ Phỉ: "Giúp anh sắp xếp tài liệu được không?"
Ôn Hàn Thủy thích thú gật đầu đồng ý.
Từ Phỉ thực sự đã tìm được một đống lớn tài liệu để Ôn Hàn Thủy phân loại và kiểm tra, không quá hại não nhưng dữ liệu tẻ nhạt và đòi hỏi sự kiên nhẫn. Ôn Hàn Thủy từ chiều đến tối đều bận, vất vả mãi mới có thể phân loại xong, trên đường trở về nói với Từ Phỉ không muốn đến công ty nữa. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Đây là bắt nạt vợ quá nhiều.
Từ Phỉ nhận ra, đậu xe bên đường ân cần dỗ dành vợ, cuối cùng xuống xe mua cho vợ một bó hoa, nửa đêm mời cô ăn một bữa ăn nhẹ.
Ôn Hàn Thủy cuối cùng cũng hài lòng.
Chỉ là không muốn đến công ty nữa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Ôn Hàn Thủy sau mùa đông giống như một quả bóng bay, nhanh chóng lớn lên. Thân hình nặng nề, Ôn Hàn Thủy chỉ dứt khoát ở nhà, ngày ngày đọc sách tưới hoa, cuối cùng là nghiện nấu ăn. Từ Phỉ không giúp được cô, anh tự mình điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày cố gắng đi làm về sớm, cùng cô ăn cơm tối.
Vì Ôn Hàn Thủy bị ám ảnh bởi việc nấu nướng, giờ ăn tối của Từ Phỉ giống như mở một chiếc hộp tối mù, không bao giờ biết được thứ gì được cất giấu trong giây tiếp theo. Ôn Hàn Thủy thích nấu ăn, cũng nghiêm túc học hỏi dì Lý, nhưng trình độ không ổn định nên phần lớn đều không dễ ăn. Từ Phỉ như con chuột bạch của cô, đau khổ cũng phải tỏ ra vui vẻ, mỗi ngày về nhà sẽ được nhét thức ăn có hương vị không rõ.
Không biết có phải Từ Phỉ có vóc dáng khỏe mạnh, hay là bữa ăn nhà sạch sẽ mà Từ Phỉ vẫn ăn mà không xảy ra vấn đề gì, theo một cách nào đó đã cho Ôn Hàn Thủy một loại lòng tin.
Những ngày như vậy cho đến mùa xuân năm sau, Ôn Hàn Thủy trong một bệnh viện tư nhân đã hạ sinh một cô con gái, đặt tên là Mễ Mễ.