Đăng vào: 12 tháng trước
Đắp chăn cho nó, anh đóng tất cả rèm cửa sổ không để ánh sáng mặt trời chiếu vào đánh thức nó. Marry đứng ngoài thấy vậy liền rời khỏi đó, cô sợ ở thêm 1 phút 1 giây nào nữa trái tim cô sẽ không cầm lòng được mà khóc thật to. Syaoran bước ra gọi Souji:
- Sakura lúc nào cũng ở căn phòng mật sao ? – anh nghiêm mặt hỏi Souji
- Cô ấy chỉ ở đó vào ban ngày, còn ban đêm thì chế tạo thuốc.
- Thế thì tại sao lại bị suy nhược tới mức này chứ ? – Syaoran xoa lên thái dương suy nghĩ.
- Có lẽ là do trong quá trình chế tạo cô ấy đã bị mùi của thuốc ảnh hưởng.
- Bây giờ cô ấy đang chế là thuốc gì ?
- Là M76. – Souji cúi gầm mặt nói
- M76 ?
- Là loại thuốc độc sau khi uống vào 3 ngày sau, cơ thể sẽ dần vỡ vụn, nội tạng bên trong ngưng hoạt động, tim sẽ ngừng đập. Có thể nói đây là loại thuốc mang lại cái chết nhẹ nhàng cho người dùng nó.
- Được rồi, cậu lui ra đi. – Syaoran quay ghế xoay ra hướng cửa sổ, nhìn lên ánh trăng suy nghĩ.
Kẻ thù của ta đều là những kẻ đáng phải chịu đau đớn, sao em lại chế ra loại thuốc với cái chết quá đơn giản như vậy. Em đang tính chuyện gì vậy hả em, thứ thuốc đó có phải cho bọn họ không hay dành cho 1 người khác ? Chẳng lẽ ....
"Em sống vì 3 mục đích. Thứ nhất là giúp anh, thứ 2 là tìm em gái và thứ 3 là trả thù, nếu như 1 trong 3 không thực hiện được .... Em biến mất khỏi thế gian này ngay lập tức" – Syaoran nhớ lại những lời Sakura đã nói.
1 trong 3 mục đích không thực hiện được em sẽ biến mất, vậy nếu cả 3 đều hoàn thành .... Không lẽ M76 là dành cho em sao, ko thể được, Sakura! Anh đứng phắt dậy chạy qua phòng Sakura, thấy nó đã tỉnh đang miệt mài ngồi chế thuốc. Syaoran bước mạnh bạo hất đổ lọ thuốc trên tay nó rồi ôm nó thật chặt, nó ko hiểu chuyện gì nhưng vẫn im lặng ko lên tiếng.
- Dừng lại đi Sakura. – anh nấc lên từng hồi, đôi tay vẫn ôm lấy nó
- Anh làm sao vậy ?
- Ta ra lệnh cho em không được chế ra loại thuốc đó nữa. Mạng sống của em là do ta mang từ tay Thần Chết về, không có lệnh của ta em không được chết và không được rời xa ta dù chỉ nửa bước. – anh đang tức giận, giận vì người quan trọng với anh, anh không muốn mất nó.
- Anh ...
- Đừng rời xa ta bằng loại thuốc nguy hiểm đó được không ? Ta cần có em. – tay Syaoran càng ôm chặt nó hơn
- Tôi...
- Hãy hứa với ta, đừng rời xa ta được không ? Ta cần em... ngoại trừ ta ra không ai được phép mang em đi, kể cả tử thần, xin em đừng chế ra thứ đó nữa, dừng lại đi.
- Tôi không còn người thân nào nữa, sau khi tìm được em gái và ổn định cuộc sống cho nó, tôi cũng hoàn thành xong mọi việc tôi muốn thì đối với tôi cuộc đời này thật vô vị, tôi muốn gặp lại ba mẹ và em trai.
- Vậy bấy lâu nay, em coi ta là gì? Ta không được coi là người thân của em hay sao ? Em độc ác với ta vậy sao hả Sakura ? – anh dường như bất bình tỉnh gầm lên cả căn phòng.
Marry và Souji đứng bên ngoài cũng đã nghe thấy. Marry không ngăn được dòng nước mắt đang chảy trên khóe mi, vội che miệng chạy khỏi đó Souji thấy vậy liền đuổi theo. Ngay sau đó, Syaoran đau lòng bước ra khỏi phòng để Sakura 1 mình trong đó. "Xin lỗi anh. Hãy tha thứ cho em".
Nước mắt lăn dài trên má ửng hồng của nó, trái tim nó đã nhuốm đen màu hận thù không dứt ra được, nó chỉ có thể chịu đựng 1 mình vì không muốn những người xung quanh nó bị liên lụy vì kế hoạch tàn ác này.
XIN LỖI ANH!!!