Chương 16: Bên Trọng Bên Khinh

Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mang tâm trạng nặng như đeo chì quay trở về nhà, Tiết Thuỵ Du vô lực ngã nằm xuống sofa, chẳng buồn nhấc người dậy.

Cô nằm yên đấy, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, trong lòng đã rối rắm lại càng thêm rối rắm.

Tất cả những phiền muộn chất chồng trong lòng cô bây giờ bị ai vò lại, rối thành một đống không gỡ được.

“Em lên nhà nhé.”

“Ừm, em ngủ ngon.”

Nhưng khi Tiết Thuỵ Du vừa quay người định rời đi, cánh tay cô bỗng bị một lực mạnh kéo về.

Cả cơ thể không theo một chút quán tính nào quay lại, nằm gọn trong vòng tay của Lương Hạo Hiên, mà vừa hay cánh môi của Lương Hạo Hiên lại nhanh chóng phủ xuống.

Cả quá trình không quá mười giây khiến Tiết Thuỵ Du không kịp tiêu hoá tất cả mọi chuyện.

Cô mơ hồ nằm gọn trong vòng tay của Lương Hạo Hiên, môi bị anh hôn lấy.

Sao nhỉ? Tiết Thuỵ Du rốt cuộc không có cách nào hiểu rõ được tâm tình của bản thân ở thời điểm hiện tại nữa.

Đêm qua cô vừa ngủ với một người đàn ông, hôm nay lại ôm hôn phu của mình hôn, như vậy có phải là quá trơ trẽn rồi hay không? Chính Tiết Thuỵ Du còn cảm thấy thực sự sợ hãi chính mình.

“Em ngủ ngon nhé.”

“Anh…”

“Anh chỉ cần có thế thôi.

Về sau có việc gì cần nhờ anh, chỉ cần trả công cho anh một nụ hôn là được rồi.”

Gò má Tiết Thuỵ Du nóng lên, cô nằm trên sofa nhớ lại chuyện vừa rồi, có phải hay không cánh môi vẫn còn vương lại chút cảm giác ướŧ áŧ khác lạ.

Cô không từ chối Lương Hạo Hiên, cũng không có lý do gì để từ chối anh cả.

Nhưng cái làm Tiết Thuỵ Du cảm thấy sợ hãi nhất chính là lúc Lương Hạo Hiên hôn cô, trong lòng vẫn là tồn tại một cảm giác bài xích le lói, thậm chí ở một giây phút nào đó, cô lại nhìn Lương Hạo Hiên thành Trình Dục Uy.

Cố nén lại cảm giác không đúng trong đầu, Tiết Thuỵ Du vội trấn tĩnh bản thân.

Có lẽ do hôm nay quá mệt mỏi thành ra đầu óc cô có chút mơ hồ.

Trình Dục Uy đối với cô bây giờ chính là một quả bom hẹn giờ được treo trên đầu cô vậy, làm sao cô có thể nhớ tới hắn được chứ? Huống gì Trình Dục Uy và Lương Hạo Hiên là hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau.

Trình Dục Uy mà tinh tế, tốt được một chút của Lương Hạo Hiên thì giờ cô đã chẳng lo lắng gì rồi.

Gạt đi toàn bộ suy nghĩ không đúng, Tiết Thuỵ Du khoá cửa nhà rồi đi tắm.

Ngày hôm nay là một ngày quá sức mệt mỏi, có lẽ cô sẽ không làm việc đêm nữa đâu.

Thay vì đó đi ngủ thì tốt hơn.

Nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn không thể nào biết được ở một biệt thự xa hoa nào đó, có một người đang lặng lẽ ngồi ở trên ghế, nhìn những tấm ảnh của cô.

Trong những tấm ảnh được chụp vội, Trình Dục Uy thấy được Tiết Thuỵ Du đang hôn Lương Hạo Hiên, địa điểm chẳng đâu xa lạ mà chính là trước sảnh nhà của cô.

Trình Dục Uy im lặng không đáp, hắn nhìn những tấm ảnh trên bàn, mặt không đổi sắc, suy nghĩ miên man khiến hắn lạc trong đó một thời gian thật lâu.

“Cô ấy thực sự không để tâm lắm nhỉ?”

“Chuyện gì thưa Trình gia?”

“Không có gì, chỉ là trong lúc tôi đợi cô ấy phản hồi lại thì cô ấy lại đi hôn người đàn ông khác.

Đợi cấp dưới rời đi rồi, Trình Dục Uy lại đem những bức ảnh kia quăng vào thùng sắt, châm một mồi lửa rồi nhìn nó cháy rụi.

Những thứ hắn không thích một khi đã lọt vào mắt hắn thì hắn sẽ tìm cách khiến nó vĩnh viễn biến mất, cũng giống như thứ đang rực cháy dưới đáy thùng sắt kia.

Tiết Thuỵ Du lại rơi vào bận rộn, cô thậm chí còn chẳng có thời gian để nhớ đến mấy chuyện không đâu nữa.

Dự án đi vào ổn định rồi, nhóm nhân công mà bên Lương thị đưa qua cũng được hội đồng phê duyệt qua.

Tiết Thuỵ Du bận đến tối mặt tối mày, hết làm việc ở Tiết thị lại tranh thủ đến công trường để thị sát.

Đối với dự án này, người ngoài nhìn vào còn thấy được sự dụng tâm của Tiết Thuỵ Du chứ huống gì.

“Cậu quả thực là siêu nhân đấy! Như vậy mà lại một mình đảm đương công trình.”

“Cậu xem mấy ngày bươn chải ngoài công trình xem, da tôi đen đi mấy tone rồi đây nè.

Dự án này sẽ quật tôi thành một cô gái kém sắc mất.”

“Nào! Cố lên, cố đến khi công trình ổn định hơn rồi thì cùng tôi đi làm đẹp để tút tát lại nhăn sắc sau cũng được.

Mà tôi nghĩ cái tên Lương Hạo Hiên kia của cậu cũng sẽ chẳng chê cậu nổi đâu.”

“Ai rồi cũng sẽ phải kém sắc đi thôi mà.

Lương Hạo Hiên kiểu gì cũng sẽ chê cho mà xem.”

“Sao mà chê nổi cô vợ vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như cậu được.

Cậu cứ khéo lo…”

Tiết Thuỵ Du cười khẩy rồi nhìn trên lịch bàn, hôm nay đã là cuối tuần rồi, cô cũng không cần phải đến công trình.

Tối nay vừa hay lại có hẹn với Lương Hạo Hiên về Tiết gia dùng bữa tối.

Thú thật thì Tiết Thuỵ Du vốn cũng chẳng muốn về Tiết gia, một phần chính là không muốn nhìn mặt hai mẹ con nhà kia nhưng Lương Hạo Hiên cũng khuyên cô thường xuyên về bởi Tiết lão gia càng ngày càng lớn tuổi rồi, quay về cho ông vui lòng cũng được.

Nhưng không biết là vì quá bận rộn hay gì, Tiết Thuỵ Du lại quên béng mất cái tên Trình Dục Uy, đồng thời cũng quên hẳn luôn cái hẹn đêm nay mà cô chưa phản hồi lại cho hắn.

Trình Dục Uy rõ ràng không vui, hắn luôn theo dõi từng nhất cử nhất động của Tiết Thuỵ Du, nào ngờ thấy cô chẳng có động thái nào là sẽ liên lạc cho hắn, thực sự Trình Dục Uy đang rất giận rồi.

Hay là Tiết Thuỵ Du thực sự không quan tâm đến chuyện đó nữa?

Trình Dục Uy mang rất nhiều trăn trở nhưng cũng không biết nên làm thế nào.

Hắn định bụng đến tối sẽ chủ động liên lạc, nếu không được thì hắn sẽ làm theo ý mình, khi đó Tiết Thuỵ Du có phản kháng cách nào cũng không thể làm lung lay ý chí của hắn được nữa đâu.

Sáu giờ tối, Lương Hạo Hiên mang Tiết Thuỵ Du quay về Tiết gia.

Như mọi lần, Tiết lão gia đều vui mừng ra mặt, đợi ở trước cửa để đón về.

Tiết Thuỵ Du khoác tay Lương Hạo Hiên, giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái mà tiến vào nhà chào hỏi bố mình.

“Tiểu Du, dạo đây con đi thị sát công trình cực khổ, cái này cho con.”

Tiết lão gia vui vẻ gắp cho Tiết Thuỵ Du một chiếc càng tôm, Tiết Thuỵ Du cũng vui vẻ đón lấy, tâm trạng cực kì vui vẻ.

Tất nhiên hai mẹ con nhà đối diện vẫn như không khí trước mặt cô.

Lệ Minh Châu nhìn Tiết lão gia cứ mải mê lo lắng cho con gái cưng và con rể hiền thì mặt mũi tối sầm đến độ sắp vắt ra nước.

“Hạo Hiên này, dạo đây Tiểu Du bận lắm, con cũng nên ý tứ một chút, chăm cho con bé một chút.”

“Bác yên tâm, con đang tìm mấy loại dưỡng da tốt một chút cho cô ấy.

Nhìn Tiểu Du suốt ngày dang nắng ở công trình con thực sự rất đau lòng.”

“Tốt lắm! Còn Tiểu Du con cũng xem xong việc ở công trình thì mau về công ty đi, con xem mới có mấy hôm mà đã đen thấy rõ.”

“Không sao mà bố! Vì dự án thì con bươn chải một chút có đáng là bao, huống gì bên cạnh con còn có một vị hôn phu cưng con như trứng mỏng nữa.”

Tiết lão gia cười đến xán lạn nhìn hai đứa con mình đang hạnh phúc tràn đầy, cứ như thế này thì ông sẽ sớm được uống rượu mừng, sớm được bồng cháu đích tôn thôi.

Đối diện với bên này, Lệ Minh Châu và Tiết Vân Nhi cắm cúi ăn cơm, trong lòng tồn đọng biết bao nhiêu là suy tính.

Nếu thực sự Tiết Thuỵ Du suиɠ sướиɠ nhàn nhã như vậy thì Tiết Vân Nhi phải làm như thế nào đây?

Đâu phải Lệ Minh Châu không biết ở Tiết thị, Tiết Vân Nhi bị Tiết Thuỵ Du chèn ép đến thảm hại, mọi người ở ngoài thì luôn luôn đem hai người họ ra so sánh.

Tiết Thuỵ Du thì hay rồi, xinh đẹp tài giỏi lại còn có mối lương duyên khá tốt đẹp với thiếu gia nhà họ Lương.

Ai cũng ca ngợi Tiết Thuỵ Du có tất cả, là thiên kim tiểu thư quyền quý danh giá nhất thành phố này, vậy còn Tiết Vân Nhi của bà thì sao đây?

“À Vân Nhi này! Con cũng hai mươi sáu tuổi rồi, còn không mau chóng có bạn trai đi.”

Ngoài mặt, Tiết lão gia luôn nói là bù đắp cho Tiết Vân Nhi, nhưng đối với hôn nhân của cô ta lại chẳng chút mảy may quan tâm.

Tiết Thuỵ Du thì có được Lương Hạo Hiên yêu thương như trứng, còn ông lại bảo Tiết Vân Nhi tự tìm lấy bạn trai, nghe kiểu gì cũng thấy được bên trọng bên khinh.

“Vâng bố! Nhưng con chưa muốn yêu lắm, cũng chẳng biết yêu ai nữa.”

“Hay để bố xem chỗ Hạo Hiên có ai tốt sẽ giới thiệu cho con nhé.”

“Vậy con cảm ơn trước ạ.”

Tiết Thuỵ Du làm như không có gì chỉ bình thường ăn hết bữa cơm, chẳng thèm đá động tiếng nào tới hai mẹ con bên đó.

Mà Lệ Minh Châu cũng thức thời, cả buổi cũng chẳng dám chen vào một câu nào.

Người vui vẻ nhất có lẽ là Tiết lão gia, con gái út của ông vui vẻ với ông như vậy sau biết bao nhiêu năm khiến tâm tình người làm cha này thật sự cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Chín giờ tối, Tiết Thuỵ Du và Lương Hạo Hiên xin phép về, mặc dù Tiết lão gia nài nỉ cả hai ở lại Tiết gia một hôm nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn không bằng lòng, cứ vậy ông lại buồn bã chia tay hai đứa con.

Lệ Minh Châu sau bữa ăn tối đương nhiên tâm tình không tốt, bà cũng biết được Tiết Vân Nhi cũng cảm thấy thiệt thòi rất nhiều.

Ngày nào Tiết Thuỵ Du còn ở đó, ngày đó Tiết Vân Nhi của bà càng không thể có cách nào có tiếng nói hơn được.

Nghĩ mãi, bà đành bấm bụng qua gõ cửa phòng tìm Tiết Vân Nhi.

“Có phải con cứ cảm thấy thiệt thòi không?”

“Mẹ! Nào có chuyện đó đâu.”

“Thật tình, mẹ không hiểu bố của con rốt cuộc bù đắp cho con như thế nào, người ngoài nhìn vào đều thấy Tiết Thuỵ Du vẫn luôn là con gái cưng, còn con thì chẳng ai nhớ đến.

Mẹ thực sự thấy đau lòng.”

“Có gì đâu mà phải đau lòng hả mẹ? Tiểu Du là thiên kim lá ngọc cành vàng, kiểu gì cũng sẽ tốt hơn con mà.”

“Vân Nhi, con thấy Lương thiếu gia đó thế nào?”

Lệ Minh Châu bỗng hỏi một câu khiến Tiết Vân Nhi cảm thấy thực sự khó hiểu.

Thế nào là thế nào? Tự dưng đang yên đang lành lại chuyển chủ đề lên Lương Hạo Hiên làm cái gì không biết?

“Thế nào là thế nào hả mẹ?”

“Vân Nhi! Con cũng là thiên kim của Tiết gia, đồ mà Tiết Thuỵ Du có được thì tại sao con không có được chứ?”

“Mẹ! Nhưng đó là hôn phu của Tiểu Du!”

“Tiết Thuỵ Du đó thiếu gì người theo đuổi, mẹ thấy Lương Hạo Hiên đó rất được, hay con tìm cách theo đuổi cậu ta đi.”

“Làm sao mà được cơ chứ?”

“Con có kém xinh hơn con bé Tiết Thuỵ Du đó chút nào đâu chứ? Nghĩ xem, Tiết Thuỵ Du có cổ phần của mẹ nó nên sẽ chống tốt Tiết thị, con không có gì thì cũng nên nắm bắt thời cơ này đi, như vậy ở Tiết gia này con mới có chỗ đứng.”

Tiết Vân Nhi cắn môi nhìn Lệ Minh Châu, không phải cô ta không từng nghĩ đến mà là Lương Hạo Hiên đối với Tiết Thuỵ Du từ xưa đến nay luôn nhất kiến chung tình, người thứ ba rất khó có cơ hội chen chân vào lắm.

Chỉ có cách nắm thóp Lương Hạo Hiên thì may ra.

Tiết Vân Nhi im lặng nhìn Lệ Minh Châu rồi lại nghĩ lại những lời bà nói, trong đầu tồn tại một mảnh suy nghĩ riêng….