Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Thơ Thơ
Cơm nước xong, hai người cùng đi nhà Chương Liên. Trên đường ngang qua một cái siêu thị, Bùi Tịch để Chương Diệc chờ ở trong xe, chính mình đi vào mua chút hoa quả. Mà khi anh đi ra, Chương Diệc đã không còn ở trong xe.
Phản ứng đầu tiên của Bùi Tịch là Chương Diệc gặp nguy hiểm gì, anh lập tức gọi truyền tin cho anh, bất quá hai giây sau, bên kia liền tiếp lên.
"anh ở đâu?" Bùi Tịch nhìn chung quanh, giọng điệu lo lắng.
"Tôi ở quảng trường bên này, hướng mười giờ."
Bùi Tịch nhanh chân đi tới, quả nhiên thấy Chương Diệc đứng ở bên màn hình quảng trường. Tin ở dòng đầu trên màn ảnh di chuyển phát tin ngày đó, tầm mắt Bùi Tịch đảo qua, sắc mặt nhất thời thay đổi.
"Đi thôi." Chương Diệc đã xoay người, như không có chuyện gì xảy ra mà đi trở về.
"A Diệc." Bùi Tịch theo sau, cau mày, "anh không sao chứ?"
"Tôi rất khỏe." Chương Diệc bắt tay cắm vào trong túi áo khoác, ánh mắt yên tĩnh.
Trong quảng trường người đến người đi, chiều cao hai người phát triển, cho dù Chương Diệc không mặc quân trang, vẫn bị người liếc mắt một cái nhận ra.
"Ôi chao, đây không phải là hạm trưởng Tinh Mang hào đã bị miễn chức sao?"
"Thật giống, anh tên gì..." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Mấy Beta tụ tập cùng một chỗ nghị luận, ánh mắt dò xét thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ.
"Alpha bên cạnh anh ta là ai vậy? Hai người thật giống như rất thân mật."
"anh chưa từng xem thiếp mời à, là bạn trai scandal thứ nhất, hình như là quân y đó."
"Trời ạ, vậy chẳng phải là chân đạp vài con thuyền... Tiểu vương tử Liên bang cũng không có ý kiến sao?"
"Ai biết được, loại người như vậy, cuộc sống riêng loạn cực kì, chậc."
Bùi Tịch nghe nghị luận sau lưng, gương mặt tuấn mỹ trầm đến cơ hồ có thể chảy ra nước. Anh nắm chặt nắm đấm, không thể nhịn được nữa mà xoay người, đang muốn có động tác, cổ tay lại bị một nguồn sức mạnh nắm lấy.
"Lên xe đi." Chương Diệc nắm lấy cổ tay của anh, "Còn muốn đi nhà Chú hai, đừng chậm trễ thời gian."
Sắc mặt Bùi Tịch thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài, xoay người đi trở về.
"anh đừng nghe những người kia nói mò, một đám người vô tri, hoàn toàn bị dư luận nắm mũi dẫn đi." Trên xe, Bùi Tịch vẫn căm giận bất bình.
"Bọn họ cũng nói không sai." Chương Diệc nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói, "Tôi đích xác là chân đạp vài con thuyền."
"A Diệc..." Nhìn gò má Chương Diệc, tâm Bùi Tịch thương yêu không dứt đồng thời cũng cảm thấy một trận vô lực. Người kia ngày xưa kiêu ngạo, lộ liễu thiên chi kiêu tử, đáy mắt sớm không còn tất cả thần thái tự tin. Bây giờ anh trở nên ít lời mà hờ hững, giống như bất cứ chuyện gì đều không quan tâm chút nào. Bùi Tịch không khỏi nghĩ, nếu như mấy người bọn anh thật muốn ép anh làm ra lựa chọn, anh có thể thẳng thắn ai cũng không chọn hay không, triệt để rời khỏi bọn họ, tìm một nơi không ai nhận biết ẩn mình đi? Huống chi, bây giờ Chương Diệc không biết thể chất mình đã xảy ra thay đổi to lớn... Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Này không phải là anh sai." Bùi Tịch nắm chặt tay anh, cũng không để ý phía sau các loại ánh mắt dò hỏi, "A Diệc, không nên trách móc mình nặng nề."
Chương Diệc "Ừ" một tiếng, tiếp tục đi tới ga ra. Dọc theo đường đi hai người đều không nói, đến nhà Chương Liên, trước tiên Bùi Tịch lấy hoa quả xuống xe. Chương Hạo đã chờ ở lối vào ga ra, nhìn thấy hai người ra, lập tức chào đón.
"anh Diệc, anh Bùi Tịch."
"Chú hai đâu?" Chương Diệc hỏi.
"Ở thư phòng, vừa trở về không lâu."
"thím Diêu thì sao?" Bùi Tịch đưa hoa quả tới trên tay Chương Hạo.
"Mẹ em đến thăm cháu ngoại, mấy ngày nay đều không ở nhà. Ngày hôm nay bảo mẫu làm cơm, anh Bùi Tịch cũng đừng ghét bỏ."
Bùi Tịch cười vỗ vỗ trên vai anh, "Đứa nhỏ này, miệng càng ngày càng có thể nói. Tôi lúc nào ghét bỏ tay nghề bảo mẫu nhà cậu?"
"Ha ha, chuyện cười."
Ba người tiến vào phòng khách, Chương Hạo thấy thần sắc Chương Diệc không đúng, không nhịn được lén lút kéo Bùi Tịch qua một bên, lo lắng nói, "Anh của em còn bởi vì chuyện mất chức mà thương tâm sao?"
Dư quang Bùi Tịch liếc về sau, thấy Chương Diệc ngồi cũng không ngồi, đi đến thư phòng, trong con ngươi hiện lên mấy phần lo lắng.
"Không chỉ một cái này, gần đây trên người anh của cậu... Đã xảy ra rất nhiều chuyện." Bùi Tịch không nói tỉ mỉ, chỉ hy vọng Chương Hạo đừng hỏi tiếp.
"không phải là bởi vì chuyện Chu tướng quân sao? Ngày hôm qua em tham gia một bữa tiệc rượu, trong lúc vô tình có nghe người nói Chu tướng quân sau đó không lâu muốn cùng Mộ Dung Hàm ăn hỏi, hơn nữa —— "
"cậu nói cái gì?" Bùi Tịch một đôi mắt dâm tà nheo lại, mơ hồ có ánh sáng lạnh lấp loé.
Chương Hạo bị phản ứng của anh làm sợ hết hồn, nhẹ giọng nói, "Em cũng không xác định, chỉ nghe người của quân bộ thảo luận. Bọn họ nói nhà Mộ Dung rất hài lòng Chu tướng quân, ngay cả Chủ tịch Quốc hội đều tự mình tới cửa, có nên nói hay không khách..." Thơ_Thơ_diendanlequydon
**
Lúc này, thư phòng.
Chương Liên đứng phía trước cửa sổ, mu bàn tay ở phía sau, nhìn thảm cỏ cùng cao cây ngoài cửa sổ, không tiếng động mà thở dài.
"chuyện mất chức này, nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Công lao cháu cống hiến toàn bộ hội quân ủy đều rõ như ban ngày, chú cũng từng điều đình qua nhiều lần, trong kỳ thẩm tra nửa năm này, cháu biểu hiện tốt một chút, đừng lại trêu chọc thị phi, cần phải có cơ hội trở lại hạm đội thứ ba."
"Trước đây hoạn lộ của cháu quá thuận buồm xui gió, chịu chút ngăn trở và đả kích cũng chưa chắc không thể. Liền nhìn cháu làm sao điều chỉnh tâm thái."
Chương Diệc đứng ở phía sau ông, trầm mặc nhìn quân hàm trên vai Chương Liên.
"Tiếp tục qua mấy tháng, chú cũng phải lui." Chương Liên xoay người, trong mắt có vô tận mưa gió tang thương cùng bi thương, "Tiểu Diệc, Nhà họ Chương chúng ta, đi tới hôm nay, bước đi này không dễ dàng. Cuộc sống sau này, cần nhờ một mình cháu, Chú hai cũng không bảo vệ được cháu."
Chương Diệc nhìn tóc mai Chương Liên hoa râm, nghĩ đến Chương lão gia qua đời không lâu, ngực bỗng nhiên quặn đau một trận. Nếu như không phải là bởi vì anh, Chương Liên làm sao sẽ lui nhanh như thế, ông vốn còn có thể ở vị trí này thêm mấy năm...
"cháu cũng không cần tự trách, mỗi ngày nên như thế nào qua vẫn là thế nào qua, lời đồn đãi này đó trên internet không cần để ý, lại càng không nên sa sút ý chí, từ bỏ chính mình, hiểu chưa?"
Chương Diệc chỉ cảm thấy bả vai nặng nề vô cùng, anh khàn cổ họng, nhẹ giọng nói, "Rõ rồi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Liên nói xong với anh, liền vội vàng trở về quân bộ, tham gia lệ hội buổi chiều. Chương Diệc không có chuyện làm, ngồi một mình ở trong thư phòng phát ngốc rất lâu. Mãi đến khi cửa phòng bị gõ vang.
"anh Diệc, bằng hữu đưa em hai vé xem phim toàn tức, phim khoa học viễn tưởng ngoại tinh, anh và anh Bùi Tịch cùng nhau đi xem chứ." Chương Hạo ló đầu vào, một mặt phấn chấn cùng sức sống, cùng cả người anh bao phủ ủ dột hình thành so sánh rõ ràng.
Chương Diệc không có tâm tình xem phim, có thể thấy được ánh mắt Chương Hạo chân thành, cấp thiết muốn vì anh giải quyết khó khăn, anh cũng không tiện đả kích cậu ta, tiếp nhận hai tấm vé xem phim, bỏ vào trong túi.
"Được, có thể là buổi tối ăn cơm —— "
"Không kịp thì thôi, ngược lại cha em cũng không trở lại ăn, chỉ có một mình em ở nhà, tùy tiện để bảo mẫu làm." Chương Hạo liền quay đầu nhìn ra bên ngoài gọi, "anh Bùi Tịch, anh Diệc đồng ý đi xem phim."
Chương Diệc có chút dở khóc dở cười đi ra ngoài, Bùi Tịch dựa vào cửa, trong tay kẹp điếu thuốc lá, đại khái là hút đến một nửa, thấy Chương Diệc lại đây, liền dụi khói, mặt mày vô cùng tuấn mỹ nhiễm phải ý cười.
"vé cậu mua hả?" Chương Diệc trực tiếp hỏi.
Bùi Tịch "Ừ": "Nếu như anh không hứng thú, tôi lập tức lui ra."
"Lui cái gì lui, đi thôi."