Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Thơ Thơ
Căn cứ lời bác sĩ từng nói, Chương lão gia qua đời trong khi ngủ, không có trải qua bất kỳ thống khổ nào.
Chương Diệc ở phòng bệnh nhìn Chương lão gia một lần cuối cùng, lúc đi ra cửa phòng, anh nhìn thấy nơi hành lang chật ních người đến thăm. Một nhà chú hai, Chu Dĩ Nam, Bùi Tịch, có rất nhiều người anh không gọi ra tên, trong đó phần lớn đều mặc quân trang, khuôn mặt kín bưng.
Chương Diệc không nhớ đến chính mình có cùng những người kia chào hỏi hay không, ký ức mấy ngày sau đó, cho dù anh cố gắng hồi ức thế nào, luôn cảm thấy như có tầng sương mù che lại mơ hồ không rõ.
Trù bị tang lễ, tiếp đón khách mời, còn có xã giao cùng truyền thông, mỗi một hạng Chương Diệc đều hoàn thành đến kín kẽ không một lỗ hổng. Trên người anh nhất quán phong mang cùng nhuệ khí đều thu liễm, ngày ấy phúng viếng, Chu Dĩ Nam và Bùi Tịch nhìn thấy anh đều có chút bận tâm, mấy ngày ngắn ngủi không gặp, anh thật giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Buổi chiều tang lễ kết thúc, dưới bầu trời nổi lên mưa phùn, Chương Diệc gặp được một người anh cũng không muốn gặp lại ở nghĩa địa, mẹ đẻ của anh.
Tuy rằng đã trung niên, nhưng người phụ nữ Omega này vẫn bảo dưỡng tốt như cũ, khuôn mặt bà trắng nõn, chỉ có nhàn nhạt nếp nhăn ở khóe mắt, thân hình cũng không có biến dạng. Bà mặc một thân trang phục màu đen, trong tay cầm một cái ô đi mưa trong suốt, dắt một bé trai sáu, bảy tuổi đi tới trước anh.
Lúc trước có mặt lúc tang lễ Chương Diệc nhìn qua mặt bà, nhưng mà chỉ đến thế mà thôi. Anh không hiểu người phụ nữ này tại sao muốn đến nghĩa địa tìm anh.
"Tiểu Diệc, gần đây con có khỏe không?" Người phụ nữ đi tới trước mặt anh, trên mặt mang mỉm cười ôn hòa. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc cảm thấy được nụ cười kia giả tạo thế nào. Có lẽ là bà tái giá gót chân trải qua rất mỹ mãn, mấy năm qua lúc bà nhìn thấy Chương Diệc thái độ tốt hơn rất nhiều, thậm chí tình cờ còn có thể hiện ra mấy phần ôn nhu thuộc về từ mẫu. Bất quá Chương Diệc đối với bà muốn tránh e sợ rằng không kịp, anh tình nguyện bà lạnh lùng trước sau như một, cũng không muốn nhìn đến bà tận lực lấy lòng đối với mình. Vô luận bà lấy lòng là xuất phát từ đồng tình buồn cười hay là đột nhiên phát hiện ra lương tâm, anh đều không có hứng thú biết rõ, càng sẽ không mở rộng cửa lòng tiếp thu.
"con còn có việc, đi trước, các người tự tiện." Chương Diệc giật nhẹ khóe miệng, vòng qua đôi mẹ con kia đi đến bên dưới ngọn núi.
"Tiểu Diệc ——" người phụ nữ quay người gọi anh lại, bên trong giọng điệu xen lẫn áy náy cùng bi ai, "Chuyện trước kia, là mẹ có lỗi với con... Con có thể tha thứ cho mẹ sao?"
Bước chân Chương Diệc dừng một chút, nhưng anh không quay đầu lại, mà là đạp cầu thang trơn trợt, trong mưa càng lúc càng lớn, tiếp tục đi về phía trước.
Cách ngày, Chương Diệc đi quân bộ làm việc như thường lệ. Tô Nhiên đã điều đi hạm đội thứ năm, người tiếp nhận anh là văn bí thư phái tới một cái nòng cốt, cũng là Beta, gọi lý khiêm. Chương Diệc và anh làm việc cũng không tệ lắm, bất quá có lúc anh vẫn theo thói quen gọi tên Tô Nhiên. Tân phó quan tuy rằng nghiêm túc chuyên nghiệp, mà so với Tô Nhiên trước kia, tựa hồ là thiếu đi điểm gì. Chương Diệc không nói ra được, cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu loại cảm giác đó.
Đêm nay, Chương Diệc ở văn phòng xem văn kiện, vẫn luôn nhìn thấy hơn chín giờ mới tan tầm. Anh để Lý Khiêm đi trước, chính mình lái xe trở về Chương trạch. Trong sân lặng lẽ, bóng cây phất động, anh không đi được hai bước, liền thấy một bóng người ngồi ở ngưỡng cửa.
Là Alan, cho dù thân hình của cậu ta hoàn toàn biến mất ở trong bóng tối, Chương Diệc cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra. Anh chậm rãi đi tới, nhìn Alan ôm đầu gối, nhẹ giọng nói, "Sao cậu lại tới đây?"
"hôm qua em mới nhìn thấy tin tức..." Alan đứng lên, đáy mắt lộ ra một chút hối hận, "Xin lỗi, em đã tới chậm." Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Không sao." Chương Diệc liếc nhìn cửa lớn đóng chặt, trong con ngươi chợt lóe một tia nghi hoặc, "Tại sao không cho Thụy Khắc mở cửa cho cậu?"
"em muốn tại đây chờ anh trở về." Alan ngẩng đầu lên, con mắt lục bích nhìn anh thật sâu, "em đã đến rất sớm, nhưng mà anh đi so với em còn sớm hơn."
Mấy ngày nay quả thật là Chương Diệc đi sớm về trễ, cũng không biết Alan ở đây đợi bao lâu. Anh quét mắt thiếu niên tóc vàng ngổn ngang và vành mắt đen ảm đạm, không tiếng động mà thở dài ở đáy lòng, "Lần sau đừng như vậy. Vào đi, đồ vật của cậu đều ở phòng khách."
Alan gật gật đầu, cùng anh tiến vào phòng khách. Hai người ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời không có gì để nói.
"cậu đi tắm trước đi, đi ngủ sớm một chút." Cuối cùng, vẫn là Chương Diệc đánh phá trầm mặc trước tiên.
Alan ừ một tiếng, cậu tựa hồ muốn nói gì, vẫn là nuốt xuống trong bụng, đứng dậy đi lên lầu. Chương Diệc ngồi ở chỗ cũ, lông mày dần dần nhăn lại, anh lại tái phát chứng nghiện thuốc lá, có thể sờ soạng ở trên người hồi lâu, cũng không tìm tới hộp thuốc lá. Đại khái là lúc anh đi bỏ quên ở phòng làm việc.
Chương Diệc không thể làm gì khác hơn là đi thư phòng lấy thuốc lá, nhưng mà mới vừa đi tới cửa phòng, bụng dưới anh liền truyền đến một luồng cảm giác ngứa ngáy quen thuộc. Chương Diệc sửng sốt đến hồi lâu mới phản ứng được xảy ra chuyện gì, sắc mặt anh có chút tái nhợt mà gọi dãy số Bùi Tịch.
"Làm sao vậy?" người đầu kia tựa như có cảm giác, không tới hai giây liền tiếp lên truyền tin.
"Tôi thật giống... Tái phát..." một tay Chương Diệc chống ở trên bàn sách, đầu đầy mồ hôi lạnh mà nhìn hình ảnh thanh niên trong toàn tức, "Tôi không hiểu, rõ ràng đánh huyết thanh, tại sao hoàn —— " Thơ_Thơ_diendanlequydon
"anh chờ đó, tôi lập tức tới ngay!"
Chẳng lẽ nói huyết thanh A7 không có tác dụng? Hay là trong thời gian này phóng xạ trong cơ thể anh sinh ra biến dị mới... Bùi Tịch vừa lái xe, trong đầu hiện ra một khả năng xấu nhất. Lần trước bởi vì Chương lão gia sinh bệnh, Chương Diệc chỉ vội vội vàng vàng đi chỗ anh kiểm tra một lần, căn bản không có thâm nhập kiểm tra. Hơn nữa sau khi đánh xong huyết thanh, Chương Diệc vẫn luôn không có phát bệnh, anh chắc hẳn cho là anh ta cũng sắp bình phục, không nghĩ tới vào lúc này... Đáng chết, đều là anh sơ sẩy!
**
Đến Nhà họ Chương, Bùi Tịch nhấc theo cái hòm thuốc, ba chân bốn cẳng mà chạy lên lầu. Chỉ là mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, bước chân của anh liền dừng lại, trong phòng ngoại trừ Chương Diệc, còn có một người.
"anh là Bùi Tịch hả?" Alan quỳ ở trên giường, cậu nắm tay Chương Diệc, thỉnh thoảng tay tràn đầy mồ hôi vuốt ve trên trán, "Làm phiền anh trước tiên nhìn giúp, anh ta đến cùng như thế nào."
Bùi Tịch rất chán ghét giọng điệu anh ta loại này tự xưng là nữ chủ nhân, bất quá bây giờ anh không có thời gian cùng Alan tính toán. Anh đi tới trước giường, để rương thuốc xuống, cấp tốc lấy tay thử một chút nhiệt độ trên cái trán và cổ Chương Diệc, liền khom lưng, nhìn kỹ mặt Chương Diệc.
"A Diệc, bây giờ anh cảm giác thế nào? Hay là giống như lúc động dục trước kia?"
Chương Diệc cuộn tròn ở trên giường, hai gò má lộ ra ửng đỏ không bình thường, con ngươi đen có chút mơ hồ mà nhìn anh, tiếng nói khàn khàn: "tôi... Không biết... Chính là rất nóng... Hơn nữa toàn thân cũng không có khí lực..."
Toàn thân vô lực? Mấy lần trước lúc động dục Chương Diệc còn có tinh lực cùng anh đấu võ mồm, làm sao ngày hôm nay suy yếu như vậy? Bùi Tịch thương tiếc vỗ về hai má Chương Diệc, "Vậy tôi kiểm tra một chút. Anh để chân nằm ngang, tôi xem một chút nơi đó."
Chương Diệc biết anh muốn nhìn cái gì, tính khí cụ phía dưới anh đã ngẩng đầu lên, địa phương xấu hổ kia cũng mở ra đóng lại mà phân bố chất lỏng trơn trợt. Anh có chút thẹn thùng tách chân ra, bất quá tay Bùi Tịch còn không có sờ lên đai lưng anh, liền bị một cổ tay trắng nõn khác nắm lấy.
"anh muốn làm cái gì?" Alan lạnh lùng nhìn anh.