Chương 43: Hẹn em bảy giờ tối mai nhé!

Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ngọc Ánh đi đến gần cất giọng ghen tị, cười khinh khỉnh:

“Hoa đẹp thế Minh Tuệ, ai tặng em sớm thế này. Mai mới là Valentine mà.”

Minh Tuệ chỉ cười không nói gì, điện thoại báo cótin nhắn đến, là của Lâm Ân Tú:

“Em nhận được hoa chưa vợ, tối mai hẹn em lúc 7 giờ tại khách sạn LW, đường XX, quận 1 nhé, chị bay vào với em, ở lại một đêm sáng chị về sớm rồi.”

Minh Tuệ càng thêm đỏ mặt, cô vui mừng vì cuối cùng sau bốn năm yêu xa, cả hai lại được bên nhau vào dịp đặc biệt này. Nhắn lại một tin hồi âm, Minh Tuệ nhếch nhẹ môi cười thầm, cả ngày hôm nay, cô như là người mất hồn vì quá vui sướng.

Chiều hôm đó khi tan làm về nhà, Minh Tuệ cứ lâng lâng như lúc sáng sớm. Để bó hoa lên bệ cửa sổ, Minh Tuệ chống cằm lên tay ngồi ngắm nghía nó, mỉm cười ngây ngốc.

Khi yêu rồi, con người ta thật sự rất ngốc nghếch nha.

Minh Tuệ suy nghĩ nên tặng gì cho Ân Tú nhân ngày kỉ niệm này. Cảm giác quà gì cũng không thể thể hiện được tình cảm to lớn của cô dành cho chị. Nhíu chặt mày suy nghĩ, cô quyết định sẽ tặng Ân Tú một món quà đặc biệt, Minh Tuệ bật cười tinh nghịch, thầm nghĩ chắc chắn chị sẽ thích.

Sau khi tắm rửa thay đồ, Minh Tuệ chạy đi mua quà ngay cho Ân Tú, không quên ghé tiệm bánh lớn trên đường đi đặt thêm một cái bánh kem nhỏ cho dịp đặc biệt vào tối mai.

Huỳnh Minh Tuệ hí ha hí hửng đi về nhà, cảm thấy thật mai mắn khi chị Trúc Thư đi công tác ba hôm nữa mới về, vì thế cô không cần phải xin phép chị để qua đêm.

Vừa về đến phòng, cô đã vội lao vào bàn mà tỉ mỉ gói quà, viết thiệp nhỏ tặng cho Ân Tú, tự cười với chính mình bằng giọng cười ngây, cô nắn nót viết mấy chữ lên tấm thiệp xanh dương xinh xắn:

“Sau này gọi em là “em vợ”, còn chị sẽ được gọi là “chị vợ” nhé. Qùa 14/2 cho chị vợ nè, tối nay chúng mình hãy dùng “đúng cách” được không?”

Kèm theo đó là một icon cười nháy mắt rất nham nhở.

Tối đến, Minh Tuệ vui vẻ nói chuyện điện thoại với Ân Tú rồi tắt máy đi ngủ sớm. Cô muốn lần thứ hai gặp chị phải trông mình phải thật xinh đẹp.

Sáng thứ ba cuối cùng cũng đến, hôm nay là Valentine, sáng sớm chạy đi làm, Minh Tuệ thấy người ta bán hoa và quà đầy đường. Không khí vui vẻ ngập tràn màu sắc làm Minh Tuệ vui lây.

Vốn dĩ hôm nay Minh Tuệ đi thị trường chứ không làm việc tại văn phòng, cô đã lên lịch trước sẽ tranh thủ đi nhanh rồi còn về sớm để chuẩn bị gặp Ân Tú, nhưng trời tính không bằng chị trưởng phòng tính...

Mang theo một tâm trạng vui vẻ bước vào công ty điểm danh, cô nhận ngay được một thông báo mới từ Đinh Tuyết Hương:

“Hôm nay em không cần đi thị trường nhé, ngồi ở văn phòng làm báo cáo cho chị.”

Chị ấy mặt lạnh tanh thông báo với cô, Huỳnh Minh Tuệ không hiểu mình đã chọc giận gì chị, định cất lời hỏi như chợt im bặt, miệng vẫn còn hé chưa kịp khép lại vì chị ấy đã cất bước đi mất.

Ngồi vào bàn làm việc, lòng buồn hiu hắt, cô sợ sẽ để Ân Tú chờ quấ lâu, chỉ gặp được chị mỗi tối hôm nay thôi lại còn vậy nữa. Thở dài thườn thượt mấy lượt:

"Haizzz..."


Rồi tự lấy lại tinh thần, cô ngồi vào bàn, cô dồn hết 100% tinh lực để làm mớ công việc đã được Đinh Tuyết Hương chất đống sẵn trước bàn máy tính.

Minh Tuệ làm việc hăng say đến độ không để ý đến thời gian, cô tập trung vào màn hình và các con số đến nỗi hoa cả mắt. Những người xung quanh đi đi lại lại nhưng Minh Tuệ cũng không để ý đến, có ai đó vỗ vai cô:

“Đi ăn trưa thôi Minh Tuệ, nghỉ trưa rồi.”

Minh Châu cất giọng.

Minh Tuệ giật mình ngước mắt lên nhìn, cảm giác hơi hoa mắt chóng mặt, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi mọi thứ ngừng xoay mới mở mắt ra nói với Đặng Minh Châu:

“Tớ không đi ăn đâu. Cậu đi ăn trưa mua giúp tớ một cái bánh mì với chai nước ô long được không?”

“Thôi đi ăn chút đi rồi làm.”

Minh Châu vẫn nài nỉ.

“Thôi, cậu mua giúp tớ được thì mua, không thì thôi vậy.”

Minh Châu hết cách đành phải gật đầu đồng ý, mắt liếc nhìn qua Đinh Tuyết Hương đang ngồi đối diện cũng đang miệt mài làm việc, chị không nhìn cậu nhưng vẫn mở miệng nói:

“Mua cho chị giống y em ấy.”

Minh Châu không cam tâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi đi mất. Huỳnh Minh Tuệ lại không để ý gì đến xung quanh nữa mà chỉ chú tâm vào đống tài liệu. Với tốc độ này, chắc chắn cô sẽ về kịp đúng năm giờ chiều.

Khi Minh Châu mua đồ ăn vào cho cô, Minh Tuệ vẫn không ngơi tay chút nào. Cô vẫn vừa luyến thoắt gõ số liệu, miệng vẫn nhai kịch liệt bánh mì, mắt dán chặt màn hình vi tính.

Ai cũng nhìn cô tò mò, chỉ duy nhất bản thân Huỳnh Minh Tuệ là không quan tâm gì đến xung quanh hết, mặc kệ ai có xì xào gì.

Nguyễn Ngọc Ánh lại được dịp cười ha hê khi thấy Huỳnh Minh Tuệ bị Tuyết Hương đày ải như vậy.

Đinh Tuyết Hương trong lòng thầm bực bội, cô dư biết tối nay em ấy có hẹn với Lâm Ân Tú, nhìn đống tài liệu đang vơi dần, cô thầm nghĩ không biết cô có nên đưa em ấy thêm nữa không. Mà em ấy sẽ không vì cố gắng làm, mà kiệt sức ngất xỉu đấy chứ.

Suy nghĩ miên man, cô cố gắng lắc đầu kịch liệt rũ bỏ những suy nghĩ trẻ con, có phần ích kỉ của mình. Khẽ thở dài, cô đã dần chấp nhận thua sự cố chấp của em ấy rồi. Tuyết hương buộc miệng nói:

“Em ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn mất.”

...

Đồng hồ đã điểm năm giờ, Minh Tuệ vui sướng thở phào nhẹ nhõm, cô đã làm xong hết đóng tài liệu, cũng kịp gửi Mail cho Đinh Tuyết Hương. Vội vả gom đồ vào túi xách rồi chạy xuống hầm công ty lấy xe chạy mất. Minh Châu chỉ kịp nói:

“Cậu chạy xe cẩ...n...th...ận..."

Thì đã không thấy Minh Tuệ đâu nữa, mím môi giận dỗi, Minh Châu cảm thấy rất khó chịu khi Minh Tuệ vì một người khác mà vui vẻ như vậy nha.

\- HẾT CHƯƠNG 43 \-