Chương 36: Muốn làm một tên súc sinh

Vụng Trộm Yêu Anh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ra khỏi phòng bệnh.

Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô. Hôm nay anh đã mặc lại thường phục của mình, áo khoác ngoài màu quân đội, bên trong mang một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng quần dài màu đen gọn gàng.

Râu ria được cạo sạch sẽ khiến anh trẻ hơn không ít, trông chẳng khác nào một cậu sinh viên.

Anh thoáng cúi người nhìn thẳng vào mắt Tang Trĩ. Tựa như cảm thấy nghe được những lời này từ miệng cô thì rất thú vị, anh cong môi lên trêu chọc: “Nhanh chóng kết hôn?”

Tang Trĩ cũng nhìn chằm chằm vào anh, ngay cả mí mắt cũng không thèm nháy: “Chuyện này không phải là do anh khai màn trước sao?”

Cảm nhận được tâm tình của cô quả thật không tốt, Đoàn Gia Hứa nghiêm túc, đứng thẳng người lên hỏi: “Tức giận?”

Trầm mặc vài giây.

“Không tức giận. Chỉ là, anh này,” Tang Trĩ dừng bước, chân thành nói: “Sau này anh đừng đem chuyện này ra nói đùa nữa.”

Dù biết nó cũng chỉ là lời đùa giỡn thôi.

Nhưng mà bởi vì chuyện này cô vốn sớm đã hiểu rất rõ ràng, anh sẽ không thật sự thích cô.

Vậy nên cô không cảm thấy chút buồn cười nào cả.

Anh có thể bình thản mà xem nó như một câu chuyện hài hước rồi trêu đùa, những lúc nói về chuyện đấy sắc mặt của anh không có một chút mất tự nhiên nào. Giống như anh đang dùng phương thức này, biến cái tâm tư nhỏ của cô, tâm tư mà cô cẩn thận giấu kín trong lòng, rồi xem nó như trò đùa vậy.

Tang Trĩ cụp mắt xuống còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì lúc này. Cô đột nhiên ỉu xìu tiếp tục đi về phía trước: “Đi thôi, lát nữa em còn có việc nữa.”

Đoàn Gia Hứa thu lại ý cười, thả chậm bước chân đi đến theo sau cô: “Thật sự tức giận?”

“Không có.”

“Có lẽ là vì tôi nằm viện quá lâu nên có chút rãnh rỗi sinh nông nổi.” Đoàn Gia Hứa dùng lòng bàn tay chà xát sau gáy, nói: “Tôi xin lỗi em được không?”

“Không cần.” Tang Trĩ thấp giọng nói: “Sau này đừng như vậy nữa là được rồi.”

Thấy cô để ý chuyện này đến vậy, mi tâm Đoàn Gia Hứa giật giật, tâm tình có chút khó mà diễn tả. Qua thật lâu sau, anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đột nhiên thốt lên một câu: “Tôi nào có kém như vậy đâu?”

“…”

“Lại khiến cho bé Tiểu Tang không vui đến mức này?”

Nghe anh nói, Tang Trĩ liền quay đầu lại nhìn anh, trên mặt không chút cảm xúc. Khóe mắt anh khẽ cong lên, đôi mắt đào hoa thâm thúy lại mê hoặc lòng người, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Thấy thế cô không khỏi muốn chọc tức anh.

Tang Trĩ rất chân thành trả lời: “Đúng là như vậy đấy.”

“…”

“Anh, em không có ý gì khác cả, em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Tang Trĩ không nóng không lạnh tiếp tục: “Sau khi nghe ông cụ nói xong em về nhà khóc cả một đêm đấy.”

“…”

…..

Nhờ trận bệnh lần này mà Đoàn Gia Hứa được công ty phê chuẩn cho nghỉ phép nửa tháng. Sau khi xuất viện anh còn có thể nghỉ ngơi ở nhà những một tuần, điều dưỡng thân thể.

Ra khỏi bệnh viện, hai người đón một chiếc taxi về nhà Đoàn Gia Hứa.

Trong nhà anh chỉ có một đôi dép lê.

Anh liếc mắt rồi để chân trần, đưa dép lê đến trước mặt Tang Trĩ để cho cô mang.

Tang Trĩ cũng không cảm thấy xấu hổ mà trực tiếp xỏ vào. Cô bảo Đoàn Gia Hứa ngồi lên ghế sa-lon, sau đó ném toàn bộ quần áo bẩn mang từ bệnh viện về bỏ hết vào trong máy giặt, thay anh sắp xếp những món đồ vật về lại chỗ cũ.

Dép lê trên chân cô rất lớn, đi trên sàn nhà cứ chậm hơn ngày thường một nhịp.

Sau đó, Tang Trĩ đi ra ngồi lại bên cạnh Đoàn Gia Hứa, lấy trong túi ra một xấp giấy ghi chú.

Đoàn Gia Hứa vùi mình trên ghế sa-lon, lười biếng cầm điện thoại chơi game.

Tang Trĩ mở điện thoại ra lên mạng tìm hiểu xem những điều cần chú ý khi dưỡng thương, cùng với những lời dặn dò của bác sĩ. Cô nhìn rất chuyên chú, sau đó ghé sát người lên bàn trà ghi chép từng chú ý một xuống giấy.

Nhì thấy động tác của cô, Đoàn Gia Hứa hỏi: “Viết gì thế?”

“Những điều cần chú ý sau khi xuất viện.” Tang Trĩ thấp mắt giải thích: “Em viết xong sẽ dán lên tủ lạnh cho anh, lúc anh ăn gì cũng sẽ có thể nhìn thấy mà chú ý.”

Đã lớn như thế này nhưng Tang Trĩ vẫn chưa từng quan tâm đến người khác. Vậy nên cô cũng không hiểu rõ lắm, có nhiều vấn đề dù đã nghe nhưng vẫn không nhớ, đều phải lên mạng tìm hiểu.

Động tác trên tay Đoàn Gia Hứa ngừng lại, nhàn nhạt ‘ừm’.

“À đúng rồi, anh cũng đừng chỉ ngồi hoài như thế này, nên đi lại nhiều vào.” Tang Trĩ vừa nghĩ đến chuyện này liền nói thêm, “Với cả đừng nên cầm đồ nặng hay làm vận động mạnh.”

“Ừm.”

“Còn nữa, nếu như anh cần mua gì thì cứ nói với em, em sẽ dành thời gian để đi mua cho anh.” Tang Trĩ bình tĩnh nói, “Ngày thường có thể em sẽ không đến đây được.”

“…”

“Vì vậy nên anh phải nghỉ dưỡng và chăm sóc bản thân cho tốt vào.”

“Ừm.”

“Dạo gần đây em có khá nhiều việc bận, hơn nữa còn đang là những ngày cuối của học kỳ, sắp tới em phải chuẩn bị thi cuối khóa.” Tang Trĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, “Lúc đầu vốn nói muốn mời anh ăn một bữa cơm, thôi thì chờ anh khỏi bệnh rồi lại nói sau.”

“Không cần bé Tiểu Tang mời đâu.” Đoàn Gia Hứa cười khẽ: “Tôi mời em ăn.”

Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Vậy đến lúc đó hẵng nói đi.”

Cô bỏ bút xuống đứng dậy, dán mảnh giấy ghi chú kia lên trên tủ lạnh. Sau đó Tang Trĩ lại đi đến phòng khách, mặc áo khoác vào: “Vậy em đi trước nha anh.”

Đoàn Gia Hứa đứng dậy: “Để tôi đưa em đến trạm.”

Tang Trĩ lắc đầu: “Anh vẫn nên nghỉ ngơi đi, mới vừa từ bệnh viện về mà.”

“…”

“Đi ra ngoài không bao xa là đến trạm tàu điện ngầm rồi, em nhớ đường đi.” Tang Trĩ đi đến kệ giày thay giày, khoát tay với anh: “Gặp lại anh sau.”

Nói xong không chờ anh đáp lời đã đi nhanh ra ngoài cửa.

Rầm một tiếng, cửa bị đóng lại.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Đoàn Gia Hứa có chút bất ngờ, không kịp phản ứng. Anh trực tiếp tắt luôn trò chơi, cầm áo khoác bên cạnh mang vào mở cửa đi ra ngoài, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tang Trĩ đâu nữa.

Anh giật giật khóe môi, lần nữa quay lại phòng.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chữ viết của cô rõ ràng đẹp và chỉnh tề hơn trước không ít. Không giống như trước kia, lúc nào cũng viết từng nét từng nét một, nhật ký năm trăm chữ mà phải mất hơn một giờ.

Đoàn Gia Hứa có chút không tập trung, chà xát lòng bàn tay.

Mơ màng nhớ đến lúc ở bệnh viện.

Ông lão nghễnh ngãng ở giường sát vách cứ không ngừng khen Tang Trĩ trước mặt anh, sống chết không buông cứ luôn xem cô như vợ anh.

—–“Bạn gái này của cháu thật sự xinh đẹp lắm đó, lại còn biết quan tâm cháu nữa.”

Một lúc lâu sau.

Đoàn Gia Hứa quay lại phòng khách, không hiểu sao bật cười thành tiếng.

…..

Đến tháng mười hai, nhiệt độ Nghi Hà đã nhiều lần hạ xuống âm mấy độ.

Vì thời tiết cùng với kỳ thi cuối khóa sắp đến nên các hoạt động khác trong trường đều tạm thời ngừng lại. Tang Trĩ lạnh đến nổi không muốn nhúc nhích. Mỗi ngày ngoại trừ lên lớp thì chính là cuộn mình trong phòng làm đồ họa.

Đoàn Gia Hứa bên kia cũng không nhờ cô giúp đỡ chuyện gì.

Thỉnh thoảng cũng có tìm cô, nói cô cần chú ý đến bản thân vào những ngày trời lạnh như thế này.

Tang Trĩ đổi tên trên thông tin wechat của Đoàn Gia Hứa thành ‘anh trai số hai’, trở lại cách xưng hô như những ngày còn bé vậy, cũng chỉ gọi ‘anh’ vậy thôi.

Cương quyết suy nghĩ đến thân phận của anh trong lòng mình cho giống với Tang Diên.

Tang Trĩ đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt.

Cố gắng cắt đứt tâm tư của mình, đem cái suy nghĩ không thể nào trở thành hiện thực này, đem cái thầm mến này không bệnh mà chết đi. Không còn để tâm đến những chuyện vụn vặt, không còn cho rằng cả đời này mình cũng chỉ có thể yêu một người.

Tang Trĩ thậm chí bắt đầu chờ mong.

Một ngày nào đó trong tương lai, lúc mà cô sẽ triệt để không còn cái tâm tư này nữa.

Anh dẫn một người phụ nữ khác đến trước mặt cô, nói với cô đây là bạn gái của anh. Cô sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa, mà lúc ấy chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, là anh cuối cùng đã không còn một mình nữa rồi.

Thậm chí, còn không cần phải để ý đến việc gọi người phụ nữ kia là ‘chị dâu’.

……….

Đêm cuối cùng của tháng mười hai.

Ba cô gái trong ký túc xá đều cùng với người khác đi ra ngoài, Tang Trĩ từ trước đến nay không có hứng thú gì với mấy hoạt động này, vì vậy cũng từ chối lời mời của mấy người bọn họ.

Kế hoạch của cô là gọi thức ăn ngoài, tắm rửa, xem phim, sau đó sẽ ngủ một giấc.

Một ngày này cứ như vậy mà trôi qua.

Thế nhưng kế hoạch còn chưa được thực hiện, Đoàn Gia Hứa đã gọi điện thoại đến cho cô.

Tang Trĩ cắn khoai tây chiên nhận điện thoại.

Âm thanh lười biếng của Đoàn Gia Hứa từ đầu bên kia truyền đến, trong giọng nói vẫn là ý cười nhạt nhẽo không đổi, kéo dài giọng điệu: “Bé Tiểu Tang đang làm gì thế?”

Tang Trĩ đưa mắt nhìn thời gian, thuận miệng nói: “Chuẩn bị gọi thức ăn ngoài.”

“Thức ăn ngoài gì hả?” Đoàn Gia Hứa cười, “Đến ăn lễ với tôi đi.”

Tang Trĩ hơi ngừng động tác trên miệng, sau đó nhanh chóng trả lời: “Em không muốn ra cửa.”

Đoàn Gia Hứa thuận miệng: “Vậy đến ăn với tôi một bữa cơm.”

“…”

“Hửm? Sao không nói gì.” Đoàn Gia Hứa chậm rãi nói, “Không phải em muốn mời tôi ăn cơm sao? Muốn trốn nợ đấy à?”

Tang Trĩ ném khoai tây chiên vào trong túi, “Em có quỵt nợ đâu, trước đó anh cũng đâu báo trước.”

Đoàn Gia Hứa: “Vậy bây giờ xuống đi, tôi ở trước trường em này.”

Tang Trĩ nhịn không được nói: “Trước đó anh cũng nói là không cần em mời còn gì.”

Đoàn Gia Hứa ‘a’ một tiếng thật dài, dường như không nhớ nổi: “Tôi đã từng nói qua câu này sao?”

“…”

Người này kỳ quái thật đấy.

Vừa đến ngày lễ thì nhất định sẽ tìm cô.

Tựa như cảm thấy cô một mình ở đây ăn lễ thì rất đáng thương vậy. Ngày lễ Giáng sinh anh cũng tìm cô, nhưng nghe cô nói đang đi cùng với bạn cùng phòng thì sẽ không nói nhiều thêm gì nữa.

Tang Trĩ cúp điện thoại, đứng dậy nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo. Cô đeo khăn quàng cổ lên, đến trước gương nhìn, cảm thấy khuôn mặt không quá khó nhìn, chần chừ một lúc vẫn là tô một lớp son mỏng lên môi.

Ra tới trường học, Tang Trĩ muốn gọi điện thoại cho Đoàn Gia Hứa.

Vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy xe của anh, cũng nhìn thấy anh ngồi bên ghế lái.

Tang Trĩ đi đến ngồi vào ghế phụ, ngoan ngoãn gọi ‘Anh’, sau đó lại tự mình cài dây an toàn lại.

Đoàn Gia Hứa nhìn cô: “Sao không ra ngoài chơi?”

“Lạnh.” Tang Trĩ thành thật nói, “Không muốn ra khỏi cửa.”

“Em mới chừng này tuổi thôi mà sao giống như một bà lão thế.” Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng, khởi động xe, “Muốn ăn gì?”

Tang Trĩ không có món gì đặc biệt muốn ăn, “Anh chọn đi.”

Đoàn Gia Hứa: “Ăn lẩu nhé?”

Tang Trĩ gật đầu: “Được ạ.”

“Tôi chọn địa điểm luôn sao?”

“Vâng ạ.”

Đoàn Gia Hứa lái xe đến một cái trung tâm thương mại cách trường mấy cây số, ở gần tiểu khu của anh. Nhưng chỗ này cách thư viện thành phố còn gần hơn.

Thêm nữa là nó cách đại học Nghi Hà không xa.

Quán lẩu này có nhiều chi nhánh, riêng ở Nghi Hà thôi cũng có bốn năm quán, làm ăn rất tốt. Vậy nên bên ngoài có không ít bàn.

Tang Trĩ chưa ăn ở đây bao giờ, lúc bấy giờ ngửi thấy mùi thơm thôi cũng đủ thấy thèm ăn, chạy qua đặt bàn.

Hai người đợi một hồi lâu mới có chỗ.

Đoàn Gia Hứa chuyển menu sang cho cô để cô gọi món trước.

Nghĩ đến vết thương của Đoàn Gia Hứa vẫn chưa lâu lắm, Tang Trĩ gọi một món canh, rồi dựa theo khẩu vị của người bình thường, gọi thêm mấy món mặn và món thanh đạm lên. Lúc nhìn thấy thịt bò béo, cô xoắn xuýt mồi hồi lâu vẫn gọi một phần.

Sau đó nhanh chóng đưa lại menu cho Đoàn Gia Hứa: “Anh ơi, anh xem thử mình có còn cần ăn thêm gì không.”

Đoàn Gia Hứa hờ hững quét mắt, cầm bút lên, gạch bỏ cái phần thịt bò mà cô vốn suy nghĩ thật lâu mới quyết định được đi, đổi thành mực viên, “Cứ như vậy đã.”

“…”

Tang Trĩ nhìn anh, nén giận cúi đầu chơi điện thoại.

Đoàn Gia Hứa đổ một ít nước trà vào ly của cô, hỏi: “Khi nào thì thi?”

“Ngày mười một tháng sau.”

“Vậy khi nào thì về nhà?”

“Thi xong đi.” Tang Trĩ bắt đầu hồi tưởng lại, “Chắc là ngày hai mươi.”

Đoàn Gia Hứa: “Nhớ đặt vé trước, năm mới vé không dư dả gì đâu.”

Tang Trĩ gật đầu: “Biết rồi ạ.”

Hai người câu được câu không trò chuyện.

Rất nhanh, bàn người sát vách đã ăn xong, nhân viên phục vụ đến thu dọn, lại có hai cô gái trẻ tuổi đi đến. Mà mấy món thanh đạm cũng vừa lúc đem lên.

Tang Trĩ buông di động xuống nâng mắt lên.

Nhìn thấy trong hai người có một cô gái rất quen mắt, nhưng cô lại không thể nhớ nổi mình đã từng gặp ở đâu.

Cô gái kia hình như có biết Đoàn Gia Hứa. Nhìn thấy anh, ánh mắt cô ta khựng lại, trong nháy mắt thu lại nụ cười trên môi, buông khuỷu tay bạn mình ra đi đến, giọng nói vô cùng hung dữ: “Đoàn Gia Hứa.”

Đoàn Gia Hứa vốn đang nói chuyện với Tang Trĩ.

Nghe thấy giọng nói này, nét mặt anh hơi ngưng lại nâng mắt lên.

Tang Trĩ cũng thuận thế nhìn sang.

Người phụ nữ này cũng không phải là xinh đẹp gì, nhiều lắm cũng chỉ xem như thanh tú, trên mặt trang điểm tinh xảo. Ánh mắt cô ta âm trầm cực kỳ, vẻ mặt còn cay nghiệt, “Nếu như không phải nhìn thấy anh ở đây, tôi còn tưởng rằng anh đã chết rồi đấy.”

Cô ta sát lại gần, Tang Trĩ ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta.

Ký ức của Tang Trĩ lập tức được kích thích.

Hình như là lần trước cô có đến nhà Đoàn Gia Hứa, trong thang máy nhìn thấy người phụ nữ này.

Tang Trĩ dời mắt, theo bản năng nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa.

Anh cũng đã dời mắt sang hướng khác không nhìn người phụ nữ kia nữa. Giống như không nghe thấy lời nói của cô ta, nhàn nhạt cầm ấm trà châm nước.

Người phụ nữ lại nói: “Anh không thấy điện thoại của tôi gọi cho anh?”

Tang Trĩ mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy mình ngồi ở đây có hơi xấu hổ. Cô cố gắng thu nhỏ bản thân lại, cầm điện thoại lên chơi.

“Cô gọi điện thoại cho tôi?” Đoàn Gia Hứa cầm điện thoại bên cạnh nhìn, sau đó chậm rãi cong mắt, cười đến dịu dàng: “À, tôi cho vào danh sách đen mất rồi.”

“Anh cho tôi vào danh sách đen?” Người phụ nữ trong nháy mắt bùng nổ: “Anh có tư cách gì mà dám cho tôi vào danh sách đen! Tôi fu*k con mẹ anh! Anh vốn nên làm trâu làm ngựa cho tôi cả đời mới đúng!”

Âm lượng của cô ta cất cao bén nhọn đến chói tai.

Tang Trĩ lập tức nhìn về phía cô ta, có lẽ đã bị cô ta hù dọa rồi.

Bạn của người phụ nữ kia giữ chặt cô ta, nhưng cô ta lại tránh được tay của bạn mình, đột nhiên cầm lấy ly nước đầy trà, vô cùng tức giận dùng sức hất mạnh lên người Đoàn Gia Hứa.

Anh không có một chút phòng bị nào, không kịp né tránh.

Chỉ kịp nhắm mắt lại.

Hơi nước nóng hổi còn bốc lên, dội vào trên người anh. Từ trên sợi tóc của anh trượt xuống, thuận theo cái trán, mũi, bờ môi chảy xuống, đọng lại dưới hàm.

Từng giọt lại từng giọt.

Chật vật chịu không nổi.

Tang Trĩ ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn dáng vẻ lúc này của anh.

Trong khoảnh khắc đó dường như tất cả mạch máu đều tụ lại ngay đầu cô, máu nóng dâng lên, cả người không còn một chút lý trí nào nữa. Tang Trĩ bóp bóp bàn tay, đứng bật người dậy cầm lấy một ly nước còn lại trên bàn, giơ lên đỉnh đầu người phụ nữ thuận hướng đổ xuống.

Tất cả lực chú ý của người phụ nữ đều đặt trên người Đoàn Gia Hứa, vậy nên cũng không kịp phản ứng với hành động của cô. Cô ta hét lên một tiếng, la lớn: “Mày là ai hả! Mày bị điên gì đó?”

Nghe được động tĩnh này, Đoàn Gia Hứa mở mắt ra.

Anh dường như không hề nghĩ đến Tang Trĩ sẽ làm ra hành động này, nhìn chằm chằm bóng lưng Tang Trĩ, ánh mắt ngây ngốc đến sững sờ.

Cô giống như đang che chở con nhỏ.

Tang Trĩ ngăn trước mặt anh, hỏi ngược lại: “Vậy cô phát điên gì ở đây.”

“Cô quản được sao?” Đối mặt với những người khác, người phụ nữ này không còn hùng hổ dọa người như trước mặt Đoàn Gia Hứa, “Cô biết vì sao mà tôi lại tạt…”

“Tôi quan tâm cô vì lý do gì à?” Tang Trĩ cắt ngang cô, mỗi một câu một chữ nói rõ ràng: “Bà dì này, nếu dì động tay trước thì ai còn muốn nói lý với dì? Còn nữa, đừng nói tạt nước, nếu dì còn dám đánh anh ấy tôi đây nhất định cũng sẽ đánh lại…”

“…”

Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lẽo: “Tuyệt đối không sợ bẩn tay mình đâu.”

Người phụ nữ kia thẹn qua hóa giận, mắt đỏ bừng lên, ngay tức khắc nâng tay lên.

Nhìn thấy hành động của cô ta, Đoàn Gia Hứa lập tức đứng dậy kéo Tang Trĩ ra phía sau mình. Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười: “Khó mà làm được.”

“…”

“Riêng tôi lại rất ngại bẩn.”

“…”

Quản lý của tiệm lẩu lúc này mới đến khuyên ngăn hòa giải.

Người phụ nữ bị bạn kéo đi. Xem ra có vẻ người đó cũng thấy mất mặt nên kiên quyết không muốn ở lại đây nữa, đôi mắt kia nhìn chòng chọc vào Đoàn Gia Hứa.

Trông chẳng khác nào ác quỷ.

Bầu không khí nháy mắt được thả lỏng.

Ánh mắt của mấy người bàn bên như có như không thỉnh thoảng nhìn lại.

Khí thế của Tang Trĩ lập tức tiêu tan không còn chút gì. Cô không ăn được nữa, đến quầy thu ngân thanh toán, sau đó nắm tay kéo Đoàn Gia Hứa ra khỏi quán lẩu. Lấy khăn tay trong túi ra đưa cho anh.

Đoàn Gia Hứa nhận lấy nhưng lại không làm gì. Ánh mắt anh nhìn Tang Trĩ đến chuyên chú, đôi con ngươi vừa sắc bén lại sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.

Anh đứng đấy không nhúc nhích khiến Tang Trĩ có chút gấp gáp, cô dứt khoát rút mấy tờ khăn giấy ra, gấp lại nhón chân lên lau nước trên tóc anh.

Tang Trĩ lần đầu gặp loại chuyện này, tức giận đến đỏ cả mắt, giọng nói rầu rĩ buồn bã: “Người đó là ai thế.”

“ Một người không liên quan.” Đoàn Gia Hứa thoáng lấy lại tinh thần, cúi người suy tư: “Nói cho chính xác thì, là chủ nợ trước của ba tôi.”

Đây là lần thứ hai nghe thấy hai từ ‘chủ nợ’ từ trong miệng anh.

Tang Trĩ vô thức nhìn anh, không hỏi thêm về nó: “Lần trước lúc em đến nhà anh hình như cũng nhìn thấy chị ta.”

Nghĩ ngợi lại hỏi anh: “Mỗi lần chị ta nhìn thấy anh đều làm như vậy sao?”

Đoàn Gia Hứa trầm mặc mấy giây: “Không khác gì mấy đâu.”

“Vậy thì quá dọa người rồi.: Tang Trĩ lại rút thêm mấy tờ khăn giấy nữa, giúp anh lau đi vệt nước ngay thái dương, thầm thì: “Khả năng kiềm chế cảm xúc của chị ta có vấn đề sao? Nói mới mấy câu đã ra tay rồi…”

Đoàn Gia Hứa cười, tỏ ra vô ý hỏi: “Cũng có thể là tôi thật sự làm chuyện gì có lỗi với cô ta?”

Tang Trĩ nhìn anh: “Không phải anh nói là chủ nợ trước kia của ba anh sao?”

“ Ừm?” Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nói: “Cũng không biết có được xem là ‘trước’ không nữa.”

“Chủ nợ của ba anh.”, Tang Trĩ dừng động tác trên tay, nghiêm túc sửa lại mạch suy nghĩ, sau đó chân thành nói: “Mặc kệ là trước hay sau, thì cũng là chủ nợ của ba anh thôi. Không có liên quan gì đến anh cả.”

— Không có liên quan gì đến anh cả.

Trái tim Đoàn Gia Hứa thình thịch nhảy lên, biêu cảm cuối cùng cũng có một chút biến hóa. Anh đột nhiên nâng mắt nhìn cô chăm chú.

Sắc mặt của Tang Trĩ hết sức nghiêm túc, cầm khăn tay, thuận theo trán của anh lau xuống dưới. May mà nước trà kia đã được rót ra một hồi lâu rồi, nên dù da anh có hơi đỏ lên nhưng may mắn là không bị bỏng.

Cô tiếp tục nói: “Dù sao thì em chỉ cảm thấy vô lý khi chị ta lại đi tạt nước anh. Anh hai em nói, khi bị sỉ nhục thì không thể nhịn….”

Còn chưa dứt lời, ánh mắt Tang Trĩ nhìn xuống dưới.

Lập tức im bặt.

Đôi mắt Đoàn Gia Hứa không động đậy.

Vừa lúc đụng phải ánh nhìn của cô.

Trong nháy mắt đó.

Giống như lại quay về lúc trước ở bệnh viện, cũng được cô săn sóc lau mặt cho anh.

Lần đó đối với hành động thân mật thế này, khoảng cách gần gũi mặt đối mặt. Anh khó hiểu dời mắt đi.

Giống như thua trận.

Lần này, khoảng cách giữa hai người so với lần trước dường như còn gần sát nhau hơn.

Đôi mắt của cô vô cùng xinh đẹp, sạch sẽ và trong suốt, đôi con ngươi hiện lên ánh sáng vụn nhỏ.

Trước mặt anh không có một chút tính chất công kích nào.

So với dáng vẻ vừa nãy vì bảo vệ anh, dáng vẻ khi đứng trước mặt của người phụ nữ kia, hoàn toàn khác nhau.

Thật ra so với trước kia thì cô thay đổi cũng không ít. Khuôn mặt mũm mỉm đã không còn nữa, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, gọi hai chữ ‘cô bé’ kia, quả thật không còn ăn nhập chút nào.

Anh trước giờ vẫn luôn không để ý, cũng trực tiếp xem nhẹ những thay đổi đó.

Nhưng hình như…thật sự…không còn giống nữa.

Đoàn Gia Hứa có thể nhìn thấy được lông tơ tinh tế trên khuôn mặt cô, làn da trắng đến trong suốt, bờ môi hồng nhuận no đủ. Cùng với hơi thở của cô, nhẹ nhàng, có quy luật, phả vào trên khuôn mặt anh.

Có chút ngưa ngứa.

Nhìn nhau thật lâu.

Tựa hồ chỉ mới có vài giây đồng hồ, nhưng cũng có thể đã qua rất lâu rồi.

Hầu kết Đoàn Gia Hứa chậm rãi nhấp nhô lên xuống.

Tang Trĩ đột nhiên lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng thu tay: “Anh tự lau mặt đi.”

Đoàn Gia Hứa yên lặng, sau đó nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.

Sợ anh sẽ cảm thấy phản ứng của mình có chút bất thình lình, Tang Trĩ do dự giải thích: “Anh cao quá, em lau cho anh mà anh còn phải cúi người.”

Nói xong cô đưa khăn cho anh: “Cho anh khăn này.”

Nhưng đợi một hồi lâu lại không thấy anh nhận.

Tang Trĩ ngước mắt lên, lần nữa đối diện với tầm mắt của anh.

Đôi mắt Đoàn Gia Hứa sâu thăm thẳm, khẽ khép, trên lông mi còn dính một giọt nước nho nhỏ chưa được lau sạch, trắng trợn nhìn cô chăm chú, tựa như đang phóng điện. Anh đứng thẳng người, mắt trừng trừng, không có một chút ý định sẽ dời đi.

Dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đấy, nhưng lại không biết anh nghĩ gì.

Bị anh nhìn chằm chằm thế này khiến cô không được tự nhiên, nhưng Tang Trĩ nghĩ mãi vẫn không cảm thấy  mình biểu hiện gì bại lộ ra. Cô thẹn quá hóa giận, âm điệu cũng cao lên một chút: “Gì vậy.”

“Không có gì.” Đoàn Gia Hứa ngừng mấy giây lại ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt mang theo mấy phần xuân ý, “Quên nói lời cảm ơn bé Tiểu Tang đã bảo vệ tôi.”

Tang Trĩ miễn cưỡng xùy một cái: “Không cần đâu.”

Cô đưa mắt nhìn chung quanh đề nghị: “Muốn đến gần đây mua một bộ đồ để đổi không?”

Không thấy anh đáp lời, Tang Trĩ quay đầu lại thì lần nữa chạm vào đôi mắt anh. Cô nhíu mày, hoài nghi có phải trên mặt mình có dính gì đó không, mơ màng hỏi: “Lão già này anh nhìn em chằm chằm làm gì vậy.”

“Vậy sao.” Đoàn Gia Hứa lúc này mới chịu dời mắt, cong môi lên nói, “Vậy tôi không nhìn nữa.”

Ánh mắt Tang Trĩ cổ quái chỉ chỉ: “Vậy đến shop kia?”

Đoàn Gia Hứa cười: “Được.”

“Anh làm gì mà cười mãi thế.” Tang Trĩ nhịn không được lại nói, “Anh có phải bị người ta tạt nước đến choáng váng mặt mày rồi không?”

‘Ừ, hình như vậy rồi.”

“…”

Có thể là bị bệnh rồi mới khiến cho đầu óc anh không tỉnh táo lắm, hoặc cũng có thể là bởi vì ông lão ở giường bệnh sát vách kia, trong khoảng thời gian một tuần ấy luôn ngày đêm tẩy não, hay là nói vì chén nước nọ khiến đầu óc anh mê mang không rõ.

Khoảnh khắc này.

Đoàn Gia Hứa đột nhiên, lại rất muốn làm một tên súc sinh.