Chương 5: 5: Lo Lắng

Uông Thiếu Tình Yêu Này Dành Cho Anh

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Uông Khắc Hạo đến bệnh viện thì Tạ Khải Trạch cũng đã đưa vào cấp cứu.

" Cậu ta thế nào rồi?" Uông Khắc Hạo khí thế oai phong hỏi thuộc hạ
" Bác sĩ vẫn chưa ra "
Uông Khắc Hạo ngồi xuống ghế nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.Hiện tại anh đang rất sợ mà là sợ chết, anh sợ khi mình gặp nguy hiểm Ninh Thanh Vy sẽ đau khổ vì mình.

Khi nãy nhìn thái độ lo lắng như sắp khóc của cô vì cứ nghĩ anh đi vào nguy hiểm mà anh ấm lòng thì ra cô cũng yêu anh và lo lắng cho anh nhiều đến vậy.

Đợi đến 2h sáng bác sĩ mới đi ra
" Uông thiếu, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, viên đạn cũng may không nằm ngay chỗ nguy hiểm."
" Ừ, cậu ta là người nhà của tôi,chuyển vào phòng bệnh vip và chăm sóc chu đáo "
" Dạ "
Uông Khắc Hạo thở nhẹ ra, anh xem Tạ Khải Trạch như em ruột thịt của mình nhìn thấy Tạ Khải Trạch gặp nguy hiểm anh cũng rất lo lắng.

Tạ Khải Trạch được chuyển lên phòng bệnh, Uông Khắc Hạo đi vào ngồi ở sofa.

" Lão đại có nên báo cho vợ lão nhị biết không? "
" Đợi cậu ta tỉnh đi rồi tính.

Hiện tại vợ cậu ta đang mang thai không nên kích động " Uông Khắc Hạo nhìn xa xăm nói
" Dạ "
Uông Khắc Hạo nhìn vào đồng hồ của mình rồi nhíu nhẹ mày, không biết giờ này Ninh Thanh Vy có ngủ chưa hay ngồi đợi anh.

...!Ninh Thanh Vy cả đêm không thể nào chợp mắt được, cô cứ nghĩ anh lừa mình để đi vào chỗ nguy hiểm.

Hiện tại Ninh Thanh Vy đã biết vị trí Uông Khắc Hạo trong lòng mình là vô cùng quan trọng, nếu anh có xảy ra bất trắc gì chắc có lẽ cô cũng không muốn sống nữa.


Uông Khắc Hạo vì đợi cho Tạ Khải Trạch tỉnh lại mới đi về.

Đã hơn 7h sáng Ninh Thanh Vy cứ ngóng ra ngoài với sắc mặt vô cùng khó coi.

Vừa nhìn thấy xe anh từ cổng chạy vào sân cô đã vọt ra khỏi phòng
Uông Khắc Hạo vừa bước tới cầu thang đã thấy hình dáng nhỏ nhắn lao tới.

" Khắc Hạo, anh có làm sao không? " Cô nhìn rồi sờ vào người anh
" Anh có làm gì đâu mà có sao với không sao " Anh bật cười khi cô cứ như con ngốc
" Anh làm em lo lắng chết đi được" Cô đánh yêu lên ngực anh
" Em không ngủ sao? "
Ninh Thanh Vy mím môi lắc đầu.

Uông Khắc Hạo nhíu chặt mày lại bế bổng cô lên.

Ninh Thanh Vy vì hết hồn mà câu vào cổ anh
" Lên ngủ, hôm nay không đi học nữa"
Ninh Thanh Vy vì sợ sắc mặt của anh cũng như cô cũng khá mệt nên đành nghe theo lời anh.

Uông Khắc Hạo bế Ninh Thanh Vy lên tới phòng đặt cô trên giường
"Anh vào thay đồ "
Ninh Thanh Vy gật đầu kéo chăn đắp lên người nằm đợi anh ra.

Uông Khắc Hạo bước ra liền nhanh chóng lên giường ôm cô vào lòng
" Anh? anh ta thế nào rồi?"
" Không sao rồi, ngủ đi "
" Anh? " Cô ngồi dậy nhìn vào mắt anh
" Sao? " Anh nắm bàn tay cô
" Em không cần nhiều tiền, cũng không cần quyền thế.

Anh có thể nào đừng làm chuyện nguy hiểm nữa được không? em rất sợ " Mắt cô đỏ ao lên
" Thanh Vy không có chuyện gì nguy hiểm cả, anh cũng không quản việc ở hắc bang nữa "
" Hứa với em phải thật bình an bên cạnh em " Nước mắt cô trào ra
Uông Khắc Hạo thấy cô khóc mà ngồi dậy ôm vào lòng.

" Được, anh hứa "
Uông Khắc Hạo yêu chìu hôn lên trán cô, lau nước mắt rồi ôm cô nằm xuống.

Cả hai ngủ đến 11h trưa thì cô thức giấc vì chiếc bụng của cô đang đánh trống.

Ninh Thanh Vy nhìn anh ngủ say mà không nỡ đánh thức, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng xuống giường.

Uông Khắc Hạo đã thức từ lúc cô cựa mình dậy nhưng vẫn cố nằm ngủ để xem khoảnh khắc đáng yêu của cô.

" Đi đâu " Anh kéo tay cô lại
" Em đói bụng "
Uông Khắc Hạo bật cười ngồi dậy đi vào vscn với cô, đến khi tắm thì cô đuổi anh ra ngoài.


Uông Khắc Hạo đi xuống nhà trước thì quản gia liền báo cáo
" Thiếu gia, nhị thiếu nói ngày mai sẽ về nước "
" Chịu về rồi sao? "
" Tôi đã chuẩn bị máy bay sẵn cho nhị thiếu rồi "
" Ừ, ông bảo người làm lên dọn dẹp lại phòng của nó đi.

Nếu như Khắc Minh không muốn ở chung thì ông cứ chuẩn bị cho nó biệt thự khác, cứ dùng thẻ của tôi để quẹt "
" Được, thiếu gia "
Uông Khắc Hạo thở nhẹ vì cuối cùng anh cũng lo được cho em trai nên người,không phụ lòng của ba mẹ.

" Khắc Hạo đi ăn thôi, em đói quá " Ninh Thanh Vy kéo tay anh đi vào phòng ăn.

" Ngày mai em trai anh sẽ về nước "
" Vậy à " Ninh Thanh Vy khựng lại nhớ đến hẹn ước với một người
" Thanh Vy em sao vậy? "
" Hửm? sao đâu, em bị nghẹn " Cô cười tươi che giấu vào bên trong
" Từ từ thôi, không ai giành ăn với em đâu "
Ăn trưa xong Uông Khắc Hạo phải vào tập đoàn còn Ninh Thanh Vy thì lên phòng.

Cô nhớ lại lời hẹn ước 5 năm đi học của Bạch Khắc Minh
" Ninh Thanh Vy mày bây giờ đã có chồng, mày cũng yêu Khắc Hạo nên đừng nhớ tới chuyện đó nữa " Cô vỗ vỗ vào mặt mình
................!
Uông Khắc Hạo vì tâm trạng khá vui vẻ nên đi qua phòng tổng giám đốc để tán gẫu
cốc cốc cốc
" Vào đi "
" Cậu cũng bận quá nhỉ "Uông Khắc Hạo ngồi xuống ghế nhếch môi cười
" Ừ, tôi không rảnh như cậu " Lưu Phi Quân lườm anh
" Báo cho cậu tin vui "
" Tin gì? vợ cậu mang bầu sao? " Lưu Phi Quân ngã người về sau ghế
" Nếu vợ tôi mang bầu chắc tôi đã không rảnh ngồi đây nói chuyện với cậu "
"Vậy chuyện gì? cậu thấy tôi chưa đủ bận sao?"
" Ngày mai Khắc Minh về "
Lưu Phi Quân nghe Uông Khắc Minh về mà nhảy dựng lên.


" Cậu nói gì? nói lại tôi nghe "
" Cậu đừng có điên nữa "
" Nè, cậu còn nhớ lời hứa lúc trước không?"
" Lời hứa gì?" Uông Khắc Hạo nhíu mày
" Uông Khắc Hạo tôi nễ tình cậu có cổ phần cao nhất mà không đánh cậu đó "
" Là chuyện gì nữa?"
" Cậu hứa khi Khắc Minh về sẽ cho tôi nghĩ phép 1 tháng, cậu không được nuốt lời "
" À, là chuyện này sao? Cậu muốn nghĩ luôn cũng được " Uông Khắc Hạo bật cười
" Ê, Uông Khắc Hạo cậu đừng có giở trò sau lưng tôi, tôi cũng là cổ đông trong tập đoàn đấy "
" Mấy hôm trước cậu say cậu chuyển hết cho tôi rồi, kể cả biệt thự cậu đang ở "
" Cái gì? " Lưu Phi Quân hét lên
" Thật đó, tập đoàn này tôi có 70% cộng thêm của cậu 15% nữa, ây da tôi thật là giàu có " Uông Khắc Hạo nhếch môi cười
" Uông Khắc Hạo mau trả lại cho tôi, cậu đừng có ăn cắp như vậy?" Lưu Phi Quân đi lại gần trừng mắt
" Tôi có ăn cắp gì đâu, cậu tự nguyện chuyển cho tôi mà "
" Khắc Hạo bạn bè cậu đừng có chơi như vậy, tôi bị bệnh tim đó, cậu làm quá tôi chết là cậu chịu trách nhiệm đó "
" Mặc kệ cậu " Uông Khắc Hạo bật cười thành tiếng
" Khắc Hạo tôi không nghĩ phép nữa đâu, cậu trả lại cho tôi nha "
" Cậu bị điên sao Lưu Phi Quân, tôi nói vậy cậu cũng tin "
" Cái gì? nãy giờ cậu lừa tôi sao? "
" Nếu muốn thật thì cậu cứ chuyển, tôi không ngại làm đại gia đâu "
" Uông Khắc Hạo được lắm, cậu nhớ đấy "
" Đùa thôi,cậu hướng dẫn công việc cho Khắc Minh rồi cậu muốn nghĩ bao lâu cũng được "
" Hừ...xem như cậu còn tính người " Lưu Phi Quân liếc mắt đi lại ghế ngồi
Uông Khắc Hạo thấy bộ dạng của Lưu Phi Quân bị mình chọc nỗi điên mà buồn cười đi về phòng.

Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá???? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau.