Chương 25: Em phải đối xử tốt với anh

Thuận Gió Đến Gặp Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuối cùng Lục Dương cũng bỏ lại tất cả rồi đi, đồ đạc của anh đã dọn vào thì không có lý gì người phải ra đi. Thủ đoạn trên thương trường của anh không hề đơn giản, nhưng những phương pháp mạnh tay đó anh không muốn dùng trong quan hệ của hai người.

Đối với chuyện của Lộc Lâm Linh, anh bắt buộc phải chiến thắng cho nên phải hòa hoãn chầm chậm, không sao cả. Nhưng từ những lời nói của dì cô, hóa ra trong lòng cô đã có người khác thì đó lại là chuyện khác.

Không thể nói là anh không ghen. Lòng dạ của đàn ông luôn hẹp hòi, không phải chỉ có phụ nữ mới như vậy. Vả lại từ nhỏ đến lớn anh muốn cái gì đều có dễ như trở bàn tay, điều khiến anh không yên lòng nhất chỉ có mỗi mình Lộc Lâm Linh.

Anh đã quyết định thay đổi chiến thuật, bắt đầu với việc lấy lòng phụ huynh trước tiên.

Nhìn thông tin mà Lưu Thành gửi cho anh, Lâm Lệ Bình đã chăm sóc cô suốt những năm qua. Có thể thấy được người dì này rất quan trọng đối với cô. Vì vậy ngày hôm sau anh đã hẹn gặp mặt Lâm Lệ Bình một lần.

Lần này Lâm Lệ Bình về nước chủ yếu để giải quyết một số việc cá nhân, tiện thể đến thăm Lộc Lâm Linh. Mặc dù bà đã di dân rất sớm, lúc đó tuổi còn trẻ nên có muôn vàn khao khát đối với cuộc sống ở nước ngoài, nhưng cuối cùng dòng máu bên trong vẫn là người Trung Quốc cho nên lần này bà muốn về nước định cư.

Lục Dương đến nhà hàng đã thống nhất từ trước gọi cơm trưa, đã hỏi qua Lộc Lâm Linh nên trên bàn hầu hết đều là món mà bà ấy thích.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lâm Lệ Bình quan sát người đối diện. Lục Dương ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định, mặc trên người bộ quần áo sang trọng cùng với một khuôn mặt điển trai.

Lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên này là tám năm trước ở bệnh viện, lúc đó bà đã thấy anh thực sự rất đẹp, bây giờ thậm chí còn đẹp trai hơn trước kia.

Khi ở Mỹ, bà cũng không hề phản đối việc Lộc Lâm Linh hẹn hò. Dù sao cuộc sống ở đó cũng cởi mở hơn, nhưng vẫn có một số điều cấm kỵ được giáo dục đã ăn sâu vào tâm trí từ khi còn nhỏ, không thể vượt qua được.

Giờ đây bà mong rằng Lộc Lâm Linh sẽ tìm được người phù hợp và yêu cô thật lòng. Sau khi trải qua những điều trước kia, cô có thể tiếp tục lớn lên và trở thành người thân của bà nên bà rất trân trọng và yêu quý cô.

Khi món ăn cuối cùng được dọn ra, Lục Dương đứng dậy múc một bát súp sau đó đặt về phía tay phải của Lâm Lệ Bình.

Hai người không nói gì, bắt đầu ăn.

Lục Dương sau khi ăn vài miếng thì hiếm khi động đũa. Ánh mắt Lâm Lệ Bình nhìn về phía nào thì anh sẽ đưa món đó đến trước mặt dì ấy, rót thêm trà và đưa khăn giấy, thật ra dáng một người đàn ông lịch lãm.

Lâm Lệ Bình đã có một bữa ăn rất nhẹ nhàng, vui vẻ với thức ăn và phục vụ tốt. Bà buông đũa, nhấp một ngụm trà rồi vào chủ đề chính.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Lục Dương, đúng không? Hôm qua Linh Linh đã nói với tôi về chuyện liên quan đến cậu và hai người. Tôi muốn nghe cậu nói thế nào."

"Dì Lâm, con gặp Linh Linh khi con 11 tuổi, lúc đó con đến thành phố Vũ với mẹ. Cô ấy đã kể cho dì nghe về con chắc hẳn dì cũng biết rằng quan hệ giữa con và mẹ con rất lạnh nhạt, có thể mẹ con đã cố gắng hết sức để yêu thương con. Nhưng đối với một đứa trẻ như con thì tình mẹ con này thật sự là quá lạnh lùng.

Con đã sớm hình thành thói quen sống một mình, thờ ơ với mọi người và mọi việc cho đến khi cô ấy xuất hiện.

Khi còn nhỏ, cô ấy không xinh đẹp hay thông minh. Cô ấy ngày nào cũng nói luyên thuyên và chỉ biết ăn. Chỉ có vậy thôi nhưng con đã không thể rời mắt khỏi cô ấy từ lúc đó.

Rồi bọn con chia tay, con lại trở về với nỗi cô đơn. Giờ so với việc xa nhau bọn con muốn cùng nhau ở chung thật lâu dài.

Bao năm qua con đã học tập và làm việc rất chăm chỉ, nghiêm túc, khiến cho chính mình đứng trên đỉnh thành công, nhưng mà… con chẳng vui vẻ chút nào, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được, dù đã ký được đơn hàng chục triệu con vẫn không thể cười vui. Khi con quay trở về nhà, nhà rất lớn nhưng cũng chỉ có một mình con.

Dì à, con muốn được hạnh phúc, con muốn được ăn cơm thật ngon, mỗi khi nhắm mắt lại là có thể ngủ. Con muốn khi quay trở về nhà thì trong nhà sẽ có người và ánh đèn ấm áp chờ con. Mọi thứ con muốn cầu xin đều chỉ liên quan đến cô ấy."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Khi Lâm Lệ Bình đến đây, bà ấy cứ nghĩ sẽ nghe được rất nhiều lời hứa và cam kết, nhưng không ngờ đứa trẻ này…

Tình yêu mà bà từng thấy giữa những người trẻ tuổi đều là nhiệt huyết nồng cháy, có lẽ tình yêu chân chính chỉ cần đơn giản lắng đọng như vậy thôi.

Bà có hơi nghẹn ngào: "Hãy đối xử tốt với con bé, không thì cứ đợi dì đến trừng trị con."

Lâm Lệ Bình ở lại thủ đô bốn ngày, vừa đúng lúc cuối tuần nên đi viếng chùa với Lộc Lâm Linh.

Đã là tết nguyên đán, lại là một năm mới, hai người xin vài cái bùa bình an.

Ông ngoại đã mất cách đây năm năm, trong bốn người con của nhà họ Lâm cũng chỉ còn lại hai người con trai lo tang lễ cho ông ấy.

Lâm Lệ Bình dự định trở về nước lập nghiệp vì trong nhà còn có mẹ già đã ngoài 70 tuổi. Năm đó vì đau buồn mà sức khỏe kém đi, cũng không biết còn bao lâu nữa.

Đơn giản là nói những ý nghĩ của bà ấy cho Lộc Lâm Linh nghe.

Lộc Lâm Linh cúi đầu, nhìn đám lá khô đang vỡ vụn dưới chân, nói khẽ: "Vâng, con cũng cảm thấy trở về cũng tốt, chờ qua Tết Nguyên Đán con sẽ quay về thăm bà ngoại."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lâm Lệ Bình nhìn Lộc Lâm Linh đang che giấu cảm xúc của mình khiến bà cảm thấy đau lòng. Đứa nhỏ này vẫn không quên, trong lòng thở dài, đưa tay ôm lấy vai Lộc Lâm Linh.

"Lục Dương đã được dì thông qua, hai đứa sau này sống tốt với nhau. Chờ sau Tết Nguyên Đán thì đưa nó về cho bà ngoại nhìn xem. Đứa trẻ đó sống cũng không dễ dàng gì. Dạ dày của nó không tốt, con nấu cơm cũng không tệ, hay hầm chút canh cho nó ăn."

Trong lòng Lộc Lâm Linh thật sự rất ngưỡng mộ Lục Dương, cuối cùng là hôm đó anh đã cho dì ăn cái gì mà từ khi trở về đến giờ, thỉnh thoảng dì ấy sẽ lại nói tốt cho anh? Lời nói ám chỉ trách cô đã chia tay, cứ như cô là một người phụ nữ cặn bã điển hình.

Nói đến nỗi cô chỉ có thể yếu ớt phản bác và cảm thấy mình thực sự có lỗi với Lục Dương. Nhưng... dù sao thì cô cũng cảm thấy chiều hướng của sự việc càng ngày càng có chiều hướng xấu với bản thân.

Sau lễ Giáng sinh, Lâm Lệ Bình đã nhanh chóng trở về thành phố Vũ.

Tối hôm đó Lục Dương nhanh chóng trở lại nhà của Lộc Lâm Linh. Sau khi tắm xong, Lộc Lâm Linh quấn khăn tắm đi ra đã nhìn thấy Lục Dương đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện điện thoại.

Lục Dương chỉ vào điện thoại ý là giữ yên lặng, khiến cho tiếng hét của Lộc Lâm Linh nghẹn trong cổ họng. Nhanh chóng lấy quần áo trong tủ ra rồi đi vào phòng tắm.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Trong một thời gian ngắn, tiếng máy sấy đã phát ra.

Lục Dương tắt điện thoại nhìn về phía phòng tắm, cảnh tượng vừa rồi, từ cổ đến ngực cô che bằng một cái khăn trắng lớn không hề rơi ra.

Xắn tay áo lên, mở cửa bước vào phòng tắm. Khi cánh cửa trượt mở ra, Lộc Lâm Linh nhìn thấy người trong gương, định nói đến chuyện vừa rồi anh nên chú ý một chút thì đối phương đã bước đến lấy máy sấy ra khỏi tay cô, nhấn nút tắt. Một tay ôm lấy vai cô, xoay người, đặt đôi môi lên môi cô.

Khoảnh khắc vừa chạm vào một chiếc lưỡi trơn trượt đã tiến vào, sau đó bị khuấy động cắn xé, mạnh bạo như muốn nuốt cô vào bụng.Lộc Lâm Linh hai tay ôm ngực giãy giụa yếu ớt, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

Trong phòng tắm vẫn còn độ ẩm ấm áp sau khi tắm, có mùi thơm, không gian nhỏ hẹp, người phụ nữ trước gương thụ động tiếp nhận.

Bàn tay đi sâu vào trong quần áo, lơ lửng một chút trên thắt lưng, sau đó hướng lên trên. Có một dây khoá mỏng vẫn còn ẩm, kéo qua một bên sau đó vuốt ve qua lại dọc theo đường viền ren, ôm cô lại một cách thật chắc chắn.

Tiếng kêu đứt quãng bị chặn lại trong miệng, người trước mặt anh càng thêm ra sức vùng vẫy.

Chân dài đè ép cô, hai tay bắt đầu xoa nắn. Cảm giác được một vật nhỏ dựng đứng dưới lớp ren mỏng, nắm lấy, ngón tay buông thõng vô thức chạm vào khiến cho vật dưới thân cảm thấy có chút run rẩy.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Tất cả sức nóng đều dồn vào vật đang sung kia, cứng rắn và đau nhức!

Vô thức đẩy về phía trước, không đủ! Nó muốn đi vào!

Anh đưa tay bóp vào một chỗ thịt mềm, tay lướt qua bụng dưới, kéo cạp quần cô xuống. Nhìn thấy trong gương chiếc quần với viền ren màu tím, hai mông cong lên một cách ngạo nghễ, mắt anh lập tức đỏ rực.

Khi sắp chạm vào thì miệng anh lại nếm được vị mặn, bên trong hai mắt của Lộc Lâm Linh đều là nước mắt: "Tên khốn, Lục Dương, anh là tên khốn khiếp!"

Từng đấm từng đấm rơi vào ngực anh.

"Anh là tên khốn, anh là tên khốn đã nhớ em suốt tám năm qua, là tên khốn giữ chút kỷ niệm kia trong tám năm. Nếu như không tình cờ gặp lại em, chắc có lẽ anh sẽ dành cả cuộc đời này để nhớ về em, em có biết không? Sao em có thể quên đi anh? Tại sao không nhớ anh? Anh yêu em đến như vậy, rất yêu!"

Người đàn ông hét lên, gục đầu lên vai cô, nước mắt thấm đẫm áo cô.

Ban đêm, hai người cùng nằm trên giường. Lục Dương mạnh mẽ ôm Lộc Lâm Linh vào trong lòng, ngửi tóc cô, thỉnh thoảng lại cắn vào tai và cổ của cô.

Lộc Lâm Linh cảm thấy ngứa ngáy, vừa mới nhích người ra một chút thì đã bị một vòng tay kéo lại.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Đừng nhúc nhích. Lộc Lâm Linh, em phải nhớ kĩ rằng em có lỗi với anh nên sau này phải đối xử với anh tốt hơn, cực kỳ tốt!"

Cô rầu rĩ trong chăn: "Biết rồi! Tất nhiên, em chắc chắn sẽ đối xử tốt với anh!"

Thân thể hai người thân mật nằm cạnh nhau, nơi đó nóng rực chạm vào eo của Lộc Lâm Linh.

"Đừng trốn, hôm nay anh không định làm gì em đâu!"

Trước đó anh cũng đã nói như vậy, nhưng mới đây ai đã lột sạch đồ cô.

"Vậy anh lấy ra đi…"

Nhưng người này dường như không có ý định này, cách lớp đồ ngủ mỏng manh còn chọt chọt hai cái.

"Anh!"

"Em chạm vào anh đi…" Giọng nói trầm thấp mang theo bao cám dỗ và nhẫn nhịn.

Hơi nóng dâng trào trong chăn bông, rõ ràng là cô cho mượn tay nhưng sao cả người trở nên khô khốc.

Động tác không thuần thục khiến Lục Dương an ủi phần nào.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Chạm vào từ gốc đi lên, đúng…"

"Tới rồi à? Sao anh lại ẩm ướt…"

"Ừ, bảo bối, nhanh lên nữa đi."

Lục Dương lấy khăn giấy trên đầu giường ra lau sạch sẽ, sau đó ôm người vào lòng.

Trong chăn bông vẫn còn có mùi của anh, Lộc Lâm Linh sờ sờ: "Anh không định xử lý nó sao?"

"Không, đi ngủ thôi…"

Hô hấp của hai người từ từ bình tĩnh trở lại.

"Linh Linh, vừa rồi anh rất thoải mái!"

Cuộc sống chung của hai người vẫn tiếp tục. Vào lúc Tết Nguyên Đán, Lục Dương lấy thân phận bạn trai của Lộc Lâm Linh mời Ngô Vi và Đường Đường ăn cơm.

Hai người sau khi nhìn thấy Lục Dương thì không thể không hưng phấn. Sau khi dùng bữa xong, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Lục Dương. Sau khi biết thân phận của Lục Dương, hai cô ấy khen ngợi và ôm Lộc Lâm Linh liên tục, nói rằng cô thật sự là tốt số. Không ngừng yêu cầu Lục Dương giới thiệu cho bọn họ.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Sau khi tiễn hai người đi, sắc mặt Lộc Lâm Linh rốt cuộc không kìm được. Mặc dù cô biết rằng khuôn mặt của Lục Dương chính là một tai hoạ, lúc anh đi học cũng có thể dụ dỗ được không ít nữ sinh trong trường học.

Ngô Vi, Đường Đường và cô vừa mới biết nhau mới được vài tháng nhưng cô nghĩ cả hai đều khá tốt. Nhưng bữa cơm hôm nay trong lời nói của bọn họ đều nịnh nọt Lục Dương, cô thật sự cảm thấy buồn nôn.

"Anh còn tự hào. Anh không nhìn thấy cho dù anh đi đến đâu thì ánh mắt của bọn họ cũng đều dán lên người anh à?"

Có mùi ghen tuông ở đây.

"Hừ, hôm nay em mới phát hiện rằng anh rất nổi tiếng à?"

Ha! Anh còn tỏ ra kiêu căng, tự hào.

"Vâng, anh so với bánh nướng của dì Vương đầu phố còn quý hiếm hơn, xếp hàng có thể đến hai dặm!"

"Em thích bánh nướng à?"

"Em thích bánh nướng thì anh là bánh nướng, em thích bắp cải thì anh chính là bắp cải. Dù sao cũng chỉ bán cho mỗi mình em."

"Bánh nướng gì? Bắp cải nào? Lại còn bán nữa, ai thèm mua chứ!"

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng ngập tràn sự ngọt ngào.

Trời còn sớm, Lục Dương và Lộc Lâm Linh quyết định đi mua sắm trong siêu thị trước. Sắp đến hai ngày Tết Nguyên Đán, mọi người đều sẽ đổ ra đường, không nên ra ngoài tham gia náo nhiệt, ở trong nhà ăn cơm còn tốt hơn.

Đi dạo khu ăn vặt xong, Lục Dương cũng không mua gì. Lục Dương cảm thấy đây không phải phong cách của mình, liền cầm lấy mấy gói khoai tây chiên, ném kẹo vào trong xe hàng.

"Ơ, em không muốn." Cô lấy nó ra và đặt lại chỗ cũ.

"Sao, không thích ăn à?" Chẳng lẽ em đổi tính rồi?

Lộc Lâm Linh thú nhận với anh rằng cô rất thích ăn nhưng sau khi cân xong hôm qua, cô đã tăng lên 5 kí! Mới về chưa được nửa năm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc phải đến mùa hè năm sau cô mới dám về gặp mọi người.

Không thể ăn! Kiên quyết không ăn.

"Que cay đó cũng không cần? Bây giờ không có que tê cay, nhưng loại này có vẻ ngon, ngon hơn đồ đóng gói loại ba trước đây." Lục Dương chỉ một thương hiệu nổi tiếng xem xét.

Kí ức đã quá lâu, Lộc Lâm Linh cũng không nhớ được hai người bắt đầu ở bên nhau từ khi nào. Hình như ban đầu chỉ là cùng nhau đi học, cô rủ anh đi chơi, anh dạy cô làm bài tập.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Sau đó, cô mơ hồ biết rằng anh đối xử với cô rất khác biệt, nhưng lúc đó cô thực sự không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, cô cứ mơ hồ chấp nhận lòng tốt của anh và cảm thấy như thế cũng không tệ. Nếu không phải anh dám phá bỏ rào cản thì có thể đến lúc chia xa hai người cũng chỉ là bạn học tốt, càng không có gì để mà nhớ nhung.

Nhìn bữa tối hôm nay không có thứ nào là món anh thích, tại sao anh phải bỏ tâm tư đối đãi với cô thế này?

Đôi khi nhìn vào gương cô thấy mình khá ổn, nhưng vẫn có khoảng cách với ngoại hình so với anh. Huống chi lúc cô học cấp 1, cấp 2 vừa đen, vừa mập, lại có mụn. Bản thân cô cũng cảm thấy gu của anh thật mặn.

Khi nhìn lại thì đã có một đống đồ ăn vặt khác trong giỏ hàng.

"Vừa định nói gì?"

"Đây là tất cả những gì anh muốn ăn."

"Anh muốn ăn mới lạ ấy." Từ khi còn nhỏ, cô chưa bao giờ thấy anh mua bất kỳ món ăn vặt nào. Sôcôla, bánh quy, và phô mai que rõ ràng là những thứ bình thường cô hay mua.

Khi cô bước đến quầy thu ngân xếp hàng, có khá nhiều loại sản phẩm kế hoạch hóa gia đình trên các giá hàng nhỏ.

Lục Dương đi đến cầm hai cái hộp lên nghiên cứu, Lục Lâm Linh thật sự không ngẩng đầu lên được.

Có rất nhiều người đến vào ngày đầu năm mới, lại thêm dáng vẻ của anh như vậy, đi đâu cũng có người chú ý, sao lại không biết được chứ…

Không lâu sau trong giỏ hàng có thêm ba hộp, tất cả đều là hộp lớn.

Không thể cưỡng lại ánh mắt của anh, Lộc Lâm Linh muốn đi ra ngoài trước nhưng lại bị anh ôm vào lòng.

Anh cúi đầu nói: "Không được trốn, đêm nay anh nhất định phải dùng!"