Chương 13: Nói thật hay mạo hiểm

Rơi Vào Ôn Nhu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Đưa cho vị học tỷ vừa rồi hay sao?” Mạnh Việt dường như đã biết cái gì.

“Ừm. Con gái các em đều thích ăn kẹo, cũng coi như gãi đúng chỗ ngứa.”

“Ồ, thủ đoạn theo đuổi nữ sinh của anh… ừm… có chút quá thấp.” Bạn học của cô ấy cũng không đuổi theo như vậy, thật sự cậu ấy lớn tuổi rồi, càng ngày càng già càng quê mùa.

“Vậy… Em biết cách theo đuổi?” Mẹ, nói cậu ấy già, quê mùa, cô ấy cũng không biết theo đuổi.

“Không biết.” Cô ấy mới không thèm nói cho cậu ấy.

“Không biết thì câm miệng.”

“Ồ.”

Buổi tối ngày hôm nay chú định là một đêm mất ngủ.

Đường Tích làm xong bài tập nằm ở trên giường phát ngốc, cô dường như không có chút buồn ngủ nào.

“Mình dùng ba năm đuổi kịp giấc mộng, đêm nay dường như là phải thực hiện, ngủ ngon.” Đường Tích nói với hư không.

Tưởng là nói ngủ ngon với toàn thế giới, mà cậu chính là toàn thế giới của tôi.

Mà Trần Uy ở phía xa cũng nhìn ánh trăng, cảm thấy ánh trăng hôm nay sáng vô cùng, so với bất cứ thời điểm nào cũng sáng lóa mắt.

“Ngủ ngon.”

Hôm sau đến lớp. Đường Tích tiến vào phòng học đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Trần Uy.

Thích một người, sẽ theo bản năng mà chú ý đến người đó, theo bản năng mà tìm kiếm người đó, chờ đến khoảnh khắc nhìn thấy người đó là vô cùng yên tâm.

Hôm nay Trần Uy dường như đến muộn vô cùng.

“Haizz, hôm nay chúng ta chơi tiếp nói thật hay mạo hiểm đi, hôm qua Trần Uy thật sự không phải người, sau khi chọn mạo hiểm lại không chơi.” Người nói chuyện chính là Trịnh Đồng.

Cậu ta còn nghĩ đến lượt mình, lấy hình thức mạo hiểm đi tỏ tình với người mình thích, chỉ tiếc vận khí của cậu ta không tốt, chỉ chọn được lời nói thật.

“Các cậu nói, mạo hiểm ngày hôm qua cậu ấy có làm hay không?” Trịnh Đồng vô cùng tò mò.

“Hôm nay chơi tiếp đi, dù sao cũng không có chuyện gì.”

“Được thôi, được thôi.” Lòng nhiệt tình của những bạn bè hay làm chuyện xấu xa tăng vọt.

Khi Đường Tích nghe thấy mấy lời nói này, tâm tình ngay lập tức trở nên không tốt.

“Nói thật hay mạo hiểm? Chẳng lẽ hôm qua cậu ấy lừa gạt mình? Ha hả, quả nhiên là vậy, ngày cá tháng tư không trêu đùa mình, mình còn đang chờ mong cái gì đây.” Càng nghĩ càng khổ sở, cô trực tiếp ghé người vào trên bàn.

Khi Trần Uy đạp trên tiếng chuông vào lớp đi vào phòng học, nhìn sắc mặt của Đường Tích dường như không được tốt.

Cậu ấy chỉ cho rằng áp lực học tập năm mười hai quá lớn, cũng không hỏi thêm quá nhiều.

Cả ngày, Đường Tích đều không phản ứng gì với Trần Uy, nhưng Trần Uy dường như cũng không sốt ruột, ngược lại ở trong giờ học còn chơi trò chơi với đám bạn xấu xa.

“Ồ, vận khí của anh Uy hình như có hơi tốt, nói đi, nói thật hay mạo hiểm?”

“Nói thật.”

“Cậu có người mình thích không.”

“Có.” Trần Uy trả lời đúng sự thật.

“Hắc hắc hắc.”

“Ai thế?” Trịnh Đồng bắt đầu ồn ào, cậu ta không hy vọng Trần Uy thích nữ thần của mình.

“Chỉ có thể trả lời một câu.” Trần Uy cũng không ngốc.

“Tiếp nào.” Trịnh Đồng không tin không moi ra được.

Lại chơi thêm một lần, lần này Trịnh Đồng thua.

“Nói thật.”

“Cậu thích ai?” Trần Uy thẳng thắn hỏi.

“Thích… thích Chu Thiến.” Nói xong mặt liền đỏ bừng.

Tình yêu thời học sinh vĩnh viễn là ngây thơ mờ mịt, dường như cũng là không dám lộ ra.

“Ghê!!!” Mọi người đều biết, Chu Thiến chính là học bá, khó khăn của cậu ta cũng rất lớn.

“Ai da, chơi trò chơi, chơi trò chơi.” Trịnh Đồng biết, Chu Thiến khẳng định sẽ không thích cậu ta, loại người giống cậu ta không học vấn không nghề nghiệp, các học sinh tốt sẽ không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

“Lần này là đến cậu rồi, anh Uy, cậu chọn đi.” Triệu Hàn ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa, trò chơi này cậu ta là sự tham dự quan trọng.

“Mạo hiểm.” Trần Uy không thể chọn lời nói thật nữa, nói nữa sẽ bại lộ.

“Ồ, vậy được thôi, đi hẹn hoa khôi lớp bên cạnh ra ngoài đi.” Đây là ý đồ xấu mà Triệu Hàn đặt ra,

“Cậu…” Trần Uy nhìn thoáng qua phía Đường Tích, chỉ mong cô không biết.

“Có thể không đi không? Có thể đổi một cái khác không.” Giờ phút này cậu ấy còn đang quan sát kỹ, nếu hiện tại cậu ấy hẹn nữ sinh khác ra ngoài, hai người bọn họ có thể tạm biệt nhau luôn không.

“Anh Uy, đây chính là do cậu tự chọn.” Trịnh Đồng dường như rất hăng hái, bắt đàu giằng co với Trần Uy.

“Anh Uy, chẳng lẽ anh không giữ chữ tín, cậu làm như vậy những đàn em như chúng mình chịu phục như thế nào.”