Đăng vào: 12 tháng trước
“Cậu nhìn Trần Uy đi, cậu lại nhìn lại chính mình xem, cậu ấy vẫn đang nỗ lực học tập, cậu có tư cách gì mà không nỗ lực học tập chứ…” Tô Mỹ giống như đang đả kích Đường Tích, mà dưới cái nhìn của Đường Tích, cô ấy đang hạ thấp Trần Uy.
“Bạn học Trần Uy hôm nay làm sao lại trở nên kỳ quái như vậy. Quá không bình thường rồi.” Theo sự hiểu biết của cô về Trần Uy, hình như là cậu ấy không thích học, hơn nữa không có chút hứng thú nào với học tập cả, mỗi ngày không phải ngủ thì cũng là người ngủ, nhưng mà, thành tích của cậu ấy vẫn cao vô cùng.
Cho dù là không chăm chỉ học tập, cậu ấy thi lúc nào cũng được điểm cao, đây có thể chính là con nhà người ta.
“Cậu sao vẫn cứ nhìn cậu ấy thế. Cậu ấy có đẹp trai như vậy à…” Tô Mỹ dường như đang suy nghĩ.
“… Cũng khá đẹp trai.” Đường Tích đưa ra một câu nói đúng trọng tâm.
Thật ra cậu ấy không phải quá đẹp trai, cũng không được xem là hotboy trong trường. Nhưng mà Đường Tích thật sự là rất thích cậu ấy.
Đầu tóc cậu ấy hơi dài đến chân mày, lông mi rất dài, che khuất đôi mắt biết cười của cậu ấy, mũi rất cao, khóe miệng hơi giơ lên, như là yêu tinh nhiếp hồn nhiếp phách.
“Nếu chỉ khá đẹp, sao cậu cứ nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy? U, có tình huống gì rồi…” Tô Mỹ cười không có ý tốt.
“Mới… mới không có. Cậu đừng đoán mò.” Đường Tích giống như bị nhìn thấu tâm can, vô cùng ngượng ngùng.
Mà Tô Mỹ ở một bên đã nhìn rõ ngụy trang của Đường Tích: “Mình hiểu, mình hiểu. Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.”
“Ai da, đọc sách của cậu đi.” Cô nhanh chóng di chuyển lực chú ý của Tô Mỹ.
Cô cũng không biết từ khi nào cô đã thích cậu ấy, có thể là khi cậu ấy mặc đồng phục chơi bóng rổ, có lẽ là trước kia nữa…
Thời gian ngắm nhìn cậu ấy trôi qua rất nhanh, chỉ còn lại không đến hai tháng, cậu ấy dường như cũng thông suốt rồi, bắt đầu nghiêm túc học tập, mà cô còn thực sự rất thích cậu ấy đi trên đường càng đi càng xa, còn có thể là không thể đuổi theo bước chân của cậu ấy được.
Thời gian học tập đau khổ đã qua đi rồi, Đường Tích cũng có thể đi qua đến khi tan học, nghỉ học.
Cô và Tô Mỹ không hề cùng đường, chia tay nhau ở cổng trường.
Mà cô không vội vàng muốn đi, mà đẩy xe đạp chậm rì rì bước đi, cô đang đợi một người.
Lơ đãng gặp được, đều là kế hoạch tỉ mỉ của mình.
Một lúc sau, cô đã nhìn thấy Trần Uy dắt xe đạp chầm chậm đi tới.
Cậu ấy dường như đang tìm cái gì đó, tốc độ đẩy xe của cậu ấy cũng chậm hơn rất nhiều.
Nhưng khi cậu ấy đẩy xe đến cổng trường cũng không có ai xuất hiện ở bên cạnh, cậu ấy ngồi lên xe, đạp xe về nhà.
Đường Tích cũng đi theo, không nhanh không chậm. Nhưng Trần Uy đạp xe không lâu, cậu ấy đã dừng lại trước mặt một cô gái.
“Lên đi, chúng ta về.” Nói xong, nhìn cô bé thấp bé trước mặt mình, giúp cô ấy cầm cặp sách xuống.
Đường Tích ở phía đằng sau xe cậu ấy không xa, tất nhiên có thể nghe thấy cậu ấy nói gì, nhưng mà, nữ sinh này là ai? Cô ấy vì sao lại quen biết Trần Uy, sao cô ấy lại ngồi xe đạp của Trần Uy…
Những vấn đề này cô vẫn luôn nghĩ đến, cuối cùng cô đạp xe qua mặt của Trần Uy, Trần Uy chở nữ sinh kia ở phía sau.
Đường Tích nhìn thấy lối rẽ cách đó không xa, tự mình rẽ sang, mà Trần Uy nhìn thấy Đường Tích đi vào lối rẽ một mặt không hiểu?
“Cô ấy hình như đi sai đường rồi, cô ấy không phải luôn đi con đường bên này hay sao?” Tuy rằng lối rẽ đó cũng có thể đi đến nhà cô.
“Ừm… Anh họ, anh đang nói cái gì vậy?” Nữ sinh ở sau lưng Trần Uy lộ ra vẻ hiếu học.
Cô ấy dường như không hiểu câu nói của Trần Uy là có ý gì.
“Anh họ, cô ấy là ai?” Mạnh Việt không hiểu, chỉ nghe thấy có chữ “cô ấy.”
“Người lớn nói chuyện, trẻ em ít hỏi lại, hỏi rồi em cũng không hiểu.” Trần Uy căn bản không thể nói cho cô bé, nói với cô bé có ích gì.
“Anh còn không hơn tuổi em bao nhiêu đâu, còn đóng vai người lớn, hứ.” Mạnh Việt ở phía sau có bộ dáng không phục.
“Lớn hơn một phút cũng là lớn, lớn hơn một giây cũng là lớn, anh chính là anh của em, em có thể làm gì anh nào, ngồi cho vững.”
“Ồ.” Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Việt chưa bao giờ chiếm được thượng phong khi nói chuyện với Trần Uy. Đều bị áp xuống một đầu.