Chương 9: Anh bị kéo vào danh sách đen.

Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*****
Hôm sau.


Lê Hoan vừa đến phim trường, liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô có chút không đúng.


Trong thương hại mang theo vẻ hóng chuyện.


Thương hại cô có thể lý giải, sợ là toàn đoàn phim đều biết sự việc nhân vật của cô bị người khác thay thế.


Còn hóng chuyện?


Lê Hoan nhướng mày.


Nhưng thật nhanh cô liền rõ ràng.


"Lê tiểu thư, đây là hoa của cô, làm phiền ký nhận một chút." Một anh trai từ ngoài đi tới, có chút ngượng ngùng mà đem hoa trong tay đưa tới trước mặt cô.


Có hai bó hoa --


Một bó hoa hồng có gai, một bó hoa lưu ly.


Được gói vô cùng đẹp đẽ.


"Lê tiểu thư?" Có lẽ là thấy cô không nhúc nhích, anh ấy ngượng ngùng gọi một tiếng.


"Được," Lê Hoan nhỏ đến không thể phát hiện mà giương môi, đem hai bó hoa đưa cho Tiểu Thang, sau đó nhận lấy tờ danh sách của anh ấy mà ký tên mình, hơi hơi cười nhạt, "Cảm ơn, làm phiền cậu."


Anh trai giao hàng mất tự nhiên mà sờ sờ đầu, trên mặt càng hiện ra thẹn thùng đỏ ửng: "Không...... Không có gì."


Không lâu sau, anh ấy rời đi.


Tiểu Thang nhìn hai bó hoa trong tay, lại suy nghĩ miên man: "Chị Hoan Hoan, chị không đắc tội với ai chứ? Nào có ai lại tặng hoa như vậy chứ? Tặng hoa hồng thì hoa hồng là được rồi, lại là hoa hồng có gai, rốt cuộc có ý gì nhỉ? Ai đưa vậy ta?"


Quanh cô thỉnh thoảng có vài tầm mắt tìm tòi nghiên cứu quét tới.


Lê Hoan chỉ làm như không biết.


"Tặng cho em đó." Cô nói.


"Hả?" Tiểu Thang kinh ngạc khó hiểu,


"Chị Hoan Hoan?"


Lê Hoan cười cười, không giải thích: "Đi trang điểm thôi."


Cô biết là ai đưa, cũng biết là có ý gì.


Quả nhiên.


Khi cô vừa mới ngồi xuống chuẩn bị cho chuyên viên trang điểm make up, một dãy số xa lạ lập loè ở trên màn hình.


Lê Hoan liếc mắt, muốn từ chối. Nhưng lúc ngón tay chạm lên màn hình, cô đổi ý nhận điện thoại nhưng không lên tiếng.


Đầu dây bên kia cũng vậy.


Vài giây sau, Phó Tây Cố bất đắc dĩ cười nhẹ, giọng nói cuối cùng cũng vang lên --
"Thích hoa không?"


Lê Hoan giương môi, cười lễ phép lại xa cách: "Không thích, ném rồi, đừng lãng phí thời gian."


"Thật sao?"


"Thật."


Phó Tây Cố làm bộ che ngực, thở dài, vô cùng tủi thân: "Lê Hoan, anh bị em tổn thương rồi."


Khóe môi Lê Hoan càng cong hơn, cô nhỏ nhẹ hỏi lại: "Có liên quan tới tôi sao?"


Phó Tây Cố cười: "Đương nhiên..."


"Tút tút tút..."


Âm thanh tắt máy không chút khách khí chui vào trong tai hắn.


Phó Tây Cố: "..."


Không do dự, hắn gọi lại.


Nhưng mà...


"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."


... Hắn bị kéo vào danh sách đen.


Đầu lưỡi chống sau răng cấm, Phó Tây Cố cười.


Nhìn màn hình di động, hắn vào WeChat, click mở "Kẻ lừa đảo", bắt đầu nhập chữ vào khung thoại.


*****


Lê Hoan đang định đưa điện thoại cho Tiểu Thang cất đi thì tin nhắn WeChat của Phó Khanh Khanh lại tới.


"Lê Hoan, Lê Hoan, đoán xem tôi đang làm cái gì?"


Lê Hoan dừng lại, trả lời: "Chơi trò chơi sao?"


"... Không phải! Tôi đang nói chuyện với cô. Tôi mới vừa thức đêm xem xong phim truyền hình cô diễn! Lê Hoan, bây giờ tôi rất thích cô! Từ nay về sau tôi chính là fan não tàn của cô!"


Không biết có phải ảo giác của mình hay không, Lê Hoan cảm thấy nhắn tin trên WeChat với Phó Khanh Khanh dường như rất nhẹ nhõm, giống như vui vẻ của cô ấy có thể dễ dàng lây cho người khác, cô ấy có thời điểm kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng mà cũng có một mặt đáng yêu.


Giống như giờ phút này đây.


Khóe môi cong lên càng thêm rõ ràng, Lê Hoan khó được thật nhẹ nhàng, thật không đứng đắn mà nhắn tin WeChat: "Nhưng tôi không thiếu fan não tàn, làm sao bây giờ?"


"Tôi thiếu nữ thần nè! Cô chính là nữ thần của tôi!" Kèm theo những lời này là một cái icon hôn hôn.


Lê Hoan cười, ghẹo cô ấy: "Bởi vì tôi xinh đẹp sao? Sao lại nông cạn như vậy chứ?"


Rõ ràng cách màn hình, rõ ràng cô nói lời này chẳng qua là bởi vì tưởng hắn là Phó Khanh Khanh, nhưng Phó Tây Cố nhìn lại có loại ảo giác bị cô đùa giỡn, thậm chí loại ảo giác này......sảng khoái nói không nên lời.


"Đương nhiên không phải nông cạn, nữ thần Lê Hoan của tôi xinh đẹp lại có kỹ thuật diễn!" Khóe môi chứa ý cười, Phó Tây Cố nhanh chóng đánh những lời này, rồi sau đó bấm gửi.


Lê Hoan: "..."


Cô nhịn không được nghĩ, Phó Khanh Khanh thật đúng là một cô gái nhỏ đáng yêu.


"Cảm ơn." Nín cười, cô bình thường lại.


Nghĩ tới phải lập tức làm việc, không thể hàn huyên, tin nhắn tiếp theo của Phó Khanh Khanh đã ánh vào mắt --


"Lê Hoan, cô thích ăn cái gì? Hoặc là không thích ăn cái gì? Thích hoa gì? Lần sau chờ cô rảnh tôi mời cô ăn cơm nhé, coi như chúng ta không đánh không quen nhau, không được từ chối đâu đấy, nếu không tôi sẽ ăn hiếp Dịch Miên Miên!"


Nhìn giống như uy hiếp, chi bằng nói là giống làm nũng hơn.


Lê Hoan bật cười, không nghĩ nhiều, cũng không chú ý tới việc ăn cơm mà sao lại hỏi tới hoa, trực tiếp trả lời: "Thích ăn đồ ngọt, không cay không vui."


Ánh mắt nhìn thấy chuyên viên trang điểm đã chuẩn bị xong xuôi, cô lại nhắn thêm một câu rồi rời khỏi WeChat, đưa điện thoại cho Tiểu Thang.


Phó Tây Cố nhìn chằm chằm lại hai chữ đó, khóe môi cầm lòng không đậu cong lên.


"Alo, giúp tôi đặt..." Hắn gọi một cuộc điện thoại khác.


*****


Lê Hoan bảo chuyên viên trang điểm có thể bắt đầu make up rồi.


Không ngờ chuyên viên trang điểm còn chưa bắt đầu, La Ninh đã mang theo trợ lý của cô ta nghênh ngang mà đi đến, vừa thấy Lê Hoan liền cười quỷ dị chào hỏi: "Chị Lê Hoan, lại một lần nữa diễn nhân vật của chị, tôi thật ngại đó, nhưng ai bảo nhân vật này lại thích hợp với tôi cơ chứ."


"Ai nha, vận khí của chị Lê Hoan hình như đều kém như vậy, không phải bị đổi góc, cũng là bắt đầu quay thì lại bị người khác thế vai, aiz, người vận khí không tốt như vậy thì sao ở trong giới giải trí được? Còn không bằng rời khỏi sớm một chút."


Cô ta cười vô cùng xinh đẹp, còn cố ý bịt kín miệng, làm bộ che đi vui sướng khi người gặp họa.


Khóe môi Lê Hoan vẫn treo ý cười ôn hòa như cũ, nghe vậy, cô chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn La Ninh một cái, nhẹ giọng khen: "Cũng được, cô cố lên."


La Ninh: "..."


Tươi cười của cô ta tức khắc cứng ở trên mặt, trong lòng càng dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, giống như là một quyền đánh vào bông, cái gì cũng không làm được!


Cô ta nghiến răng, hừ lạnh một tiếng:


"Thiệt hay giả vậy chị Lê Hoan, chẳng lẽ chị không khổ sở?"


Lê Hoan giương môi, ôn ôn nhu nhu sửa lại cho đúng: "Tài liệu chính xác cho thấy, tôi nhỏ hơn cô bốn tuổi, chị La Ninh."


La Ninh: "......"


"Phụt!" Chuyên viên trang điểm một bên không nhịn được cười ra tiếng.


Khuôn mặt La Ninh lập tức xấu hổ, buồn bực đỏ lên.


Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn chuyên viên trang điểm một cái, tức muốn hộc máu: "Cười cái gì mà cười?! Có cái gì buồn cười!"


Chuyên viên trang điểm nhịn xuống, quay mặt đi.


La Ninh: "......"


Tức chết cô ta!


Cô ta còn muốn nói cái gì, trợ lý xấu hổ mà giật nhẹ quần áo cô ta, nhỏ giọng nhắc nhở: " Chị La Ninh, nên đi hoá trang, bằng không không còn kịp giờ."


La Ninh đột nhiên hất bay tay cô, nổi giận đùng đùng: "Tôi già lắm sao? Chị gì mà chị?! Có biết ăn nói hay không hả?!"


Trợ lý: "......"


Ủy khuất.


Ngày thường không phải đều gọi như vậy sao?


Nhưng cô không dám phản bác, chỉ biết cúi đầu nhận sai, La Ninh tính tình kém, cô cũng không muốn nhiều lần đối mặt với họng súng của cô ta, cô lại nhịn không được nghĩ, nên đổi công việc khác hay không?


"Ngẩn người làm gì? Còn không đi!" La Ninh trừng cô.


Đôi mắt cô ta vốn to, giờ phút này trừng, càng có vẻ lớn hơn không ít so với ngày thường, thoạt nhìn có chút dọa người.


Trợ lý không dám phát ngốc, càng không dám nói cái gì, chỉ là vâng vâng dạ dạ gật đầu đi theo phía sau cô ta.


La Ninh trước khi rời đi, còn chưa hết giận mà trừng mắt nhìn Lê Hoan một cái.


"Lê Hoan! Chờ xem!" Cô ta buông lời nói tàn nhẫn.


Lê Hoan nhỏ đến không thể phát hiện giương môi, làm lơ.


Nhưng thật ra chuyên viên trang điểm lại thay Lê Hoan tiếc hận, cô đương nhiên biết việc nhân vật của Lê Hoan bị La Ninh thay thế, cho nên hôm nay lớp hóa trang phải điều chỉnh một lần nữa.


Cô liếc mắt nhìn Lê Hoan một cái, thấy biểu tình của cô cũng chưa thay đổi nhiều, không khỏi nghi hoặc, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi ra miệng: "Lê lão sư, chị thật sự không thèm để ý sao? Ngày hôm qua nhân vật kia kỳ thật rất thích hợp với chị, nhưng La lão sư......"


Ngón tay dán ở trên cánh môi ý bảo cô đừng tiếp tục, Lê Hoan nhắc nhở.


Chuyên viên trang điểm liền hiểu ra, Lê Hoan đây là nhắc nhở cô đừng nói xấu ở sau lưng người khác, dù sao nơi này là đoàn phim, không biết bị người ta nghe thấy truyền ra sẽ biến thành cái dạng gì, lúc sau có thể bị ngáng chân hay không.


Cô hợp tác qua không ít minh tinh, gặp qua đủ loại tính tình, nhưng thật cảm thấy Lê Hoan là người ôn hòa nhất mà cô từng gặp, ở trong cái vòng này, nói dễ nghe một chút, gọi là không tranh không đoạt, nói khó nghe một chút chính là dễ bị khi dễ.


"Lê lão sư, tính tình của chị cũng thật tốt quá." Cuối cùng, cô cũng chỉ là thở dài, hy vọng Lê Hoan có thể hiểu ý ngoài lời của cô.


Tính tình của cô tốt sao?


Lê Hoan chợt cong cong môi.


Cũng không phải.


Cô cười, ngước mắt hướng chuyên viên trang điểm chớp chớp mắt, nghiêm trang lắc đầu: "Không đúng, kỳ thật con người của tôi rất keo kiệt, nếu ai chọc tôi không vui, tâm tình tốt tôi có thể tỏ ra không phát hiện, tâm tình không tốt, tôi chính là sẽ quay lại trả thù."


Chuyên viên trang điểm còn nghĩ rằng chính mình nghe lầm.


Lê Hoan keo kiệt?


Sao có thể!


Nhìn bộ dáng Lê Hoan cười yếu ớt, chuyên viên trang điểm chỉ cho rằng cô nói giỡn.


Đến khi cô xuống dưới đi xem Lê Hoan cùng Lê Tư Tư và La Ninh diễn cùng nhau, trong đầu cô không biết như thế nào bất giác hiện ra một suy đoán, Lê Hoan giống như...... cũng không có nói giỡn.


*****


"Cắt! La Ninh, cô rốt cuộc có thể diễn hay không! Cô đó là cười sao! Cô đó là muốn ăn thịt người!" Đạo diễn là người có tính nôn nóng, thấy La Ninh đã NG không biết lần thứ mấy, tức giận đến mức đập bàn rống giận.


Trong lúc nhất thời, quanh người không khí áp lực, ai cũng không dám nhiều lời, rất sợ nói lời không nên nói, thậm chí ngay cả thở cũng không dám.


Bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, La Ninh vừa thẹn vừa giận, lại không phục, cố tình trong tầm mắt nhìn thấy Lê Hoan dáng vẻ không liên quan đến mình, cô ta càng thêm tức giận, đại não ầm ầm vang lên, cô ta trực tiếp ủy khuất lên án: "Là Lê Hoan! Là cô ta cố ý! Là cô ta ảnh hưởng tôi......"


Sắc mặt đạo diễn trầm xuống, tức giận mắng: "Liên quan gì đến Lê Hoan! Chính kỹ thuật diễn của mình không tốt còn đổ thừa cho người khác? Vậy cô sao không trách nhà đầu tư một hai phải để cô diễn nhân vật này? Hả?!"


Nhà đầu tư nhét người vào đó là việc hết sức bình thường trong giới, hắn tuy rằng cũng sẽ phản cảm, nhưng chỉ cần nhét vào người có kỹ thuật diễn còn có thể cho qua đi, không làm điều xấu thì không thể chơi lớn, hắn cũng mắt nhắm mắt mở, nhiều lắm là vất vả NG thêm vài lần.


Nhưng cố tình La Ninh này, không chỉ không có kỹ thuật diễn, chỉ biết giương mắt nhìn, tính tình còn thật lớn, lãng phí thời gian của toàn bộ đoàn phim không nói, hiện tại thế nhưng còn nghi kị kỹ thuật diễn của diễn viên đối thủ quá tốt?


Đạo diễn tức giận đến thái dương cũng nhảy, mắng: "Cô cũng không biết xấu hổ mà trách người khác? Muốn tôi mua cho cô một cái thoán thiên hầu* để tiễn cô lên trời hay không?! Hoặc là diễn tốt cho tôi, hoặc là cút xéo cho tôi!"


*Thoán thiên hầu là một loại pháo được chế tạo theo nguyên tắc tên lửa ở Trung Quốc. Người miền Bắc gọi nó là khỉ trời. Thực tế, người miền nam và Liuyang, thị trấn pháo hoa, gọi nó là súng trời.(Theo Baidu)


Khuôn mặt La Ninh nhất thời xanh trắng đan xen.


Cô ta oan ức quá mà.


Rõ ràng chính là vấn đề là ở Lê Hoan mà!


Cô ta cũng không biết làm sao, mỗi khi đối diện với đôi mắt của Lê Hoan, não của cô ta sẽ tức khắc quên mất lời kịch, đổi thành Lê Tư Tư thì không.


Không phải vấn đề của Lê Hoan thì là của ai?!


Cô ta rất muốn dỗi mà bỏ về, nhưng dù sao cũng cố kỵ tính tình của đạo diễn, lại thật sự luyến tiếc tác phẩm lớn này, hơn nữa Lê Tư Tư hướng mắt về phía cô ta ra hiệu, dù tâm không cam tình không nguyện, cô ta cũng chỉ có thể cứng rắn nuốt tức giận xuống.


Nhưng dù sao cô ta cũng không cam lòng.


Đột nhiên quay đầu, La Ninh nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Lê Hoan.


Lê Hoan giương môi, tươi cười nhàn nhạt.


La Ninh: "......"


Giả bộ cái gì chứ!


Cô ta há mồm muốn mắng trở lại.


"Action!" Tiếng la vào lúc này vang lên.


Trong tầm mắt, Lê Hoan một giây nhập vai, đã hướng cô ta chậm rãi đi tới, không muốn bại bởi Lê Hoan, La Ninh không thể không nuốt cỗ khí nghẹn lại ở yết hầu, muốn nói lời kịch kế tiếp của mình, nỗ lực làm chính mình nhập vai.


Mắt thấy Lê Hoan đã chạy tới trước mặt cô ta, La Ninh tranh thủ thời gian chuẩn bị lời kịch.


Lại không ngờ giây tiếp theo Lê Hoan tiến đến bên tai cô ta, nhẹ giọng cười nhạt mà nói một câu: " Chị La Ninh, người sáng mắt đều thấy rõ ràng, chị không đoán sai, tôi chính xác là áp diễn* chị, ảnh hưởng phát huy của chị."


*Áp diễn có thể hiểu là sự áp bức mà một diễn viên có kinh nghiệm quay phim với người khác, đặc biệt là khi quay phim kiểu đó, cố tình sử dụng hào quang mạnh mẽ của mình để đàn áp một diễn viên khác, khiến một diễn viên khác quên lời, thậm chí nghiêm trọng