Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Đăng vào: 12 tháng trước
Từ lúc phụ hoàng vào cung, Nguyên Gia vẫn luôn lo lắng, cho đến khi Tân Nguyên truyền đến tin tức, nói là Cố Trạch Mộ ở trong cung trôi qua rất tốt, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cầm tin tức vội vàng đi tìm Cố Thanh Ninh.
Từ lần sấm chớp ầm ầm vào buổi trưa hôm ấy, Cố Thanh Ninh vẫn luôn giật mí mắt, lúc này nghe Nguyên Gia nói ra mới biết được, vào ngày đó Tiêu Trạm gọi các vị hoàng tử cùng thư đồng đi khảo giáo, không cần nghĩ cũng biết lúc khảo giáo đã xảy ra chuyện gì, may mà không có ai hoài nghi Cố Trạch Mộ.
Nguyên Gia còn nói đến chuyện đại hoàng tử Tiêu Di thường khiêu khích Cố Trạch Mộ, Cố Thanh Ninh không hề để ý, dựa vào thủ đoạn của Cố Trạch Mộ, lại không đối phó được tiểu hài tử, thì quá nực cười.
Chỉ là nàng cũng nghĩ nhiều một chút, Tiêu Trạm tính tình rất tốt, nhưng lỗ tai cũng mềm, đặc biệt là chuyện đối đãi với hậu cung.
Dựa theo lệ thường ở Đại Chu, dù Cung đế như vậy, vẫn để hoàng hậu sinh ra đích trưởng tử trước, còn Tiêu Trạm trong hai năm đầu, khi thái tử phi vào cung nhưng vẫn không có động tĩnh, đã từng là Khang lương đệ, cũng chính là hiền phi hiện giờ, đã làm nũng khóc nháo cầu Tiêu Trạm ngừng dược tránh thai, sau đó đã hoài thai.
Lúc ấy nàng đã tự thỉnh bế cung, thái tử phi lại không dám làm quá mức, miễn thương tổn tình cảm phu thê, cuối cùng chỉ có thể bóp mũi nhịn đau, để Khang lương đệ sinh hạ trưởng tử, sau đó có người học theo mà sinh thứ tử, thấy Đông Cung nháo loạn càng ngày càng lợi hại, Tiêu Dận gọi Tiêu Trạm đến thoá mạ một phen, loạn tử mới ngừng.
Tuy Tiêu Trạm vẫn coi trọng đích tử, nhưng này cũng là tai hoạ ngầm, đặc biệt là hai hoàng tử sinh trước cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu không phải Trần hoàng hậu yên ổn ngồi vững hậu vị, lại có thủ đoạn, còn không biết sẽ thế nào đâu!
Nghĩ như vậy, Cố Thanh Ninh có chút hối hận, nếu khi đó nàng còn chưởng quản hậu cung, cũng không đến mức sinh ra những việc này.
Nguyên Gia do dự nói:
- Mẫu hậu, người có muốn ta đi nhắc nhở hiền phi, bảo nàng quản giáo đại hoàng tử?
- Nhắc nhở cái gì?
Cố Thanh Ninh cự tuyệt:
- Đây là chuyện hậu cung của hoàng huynh ngươi, ngươi đừng trộn lẫn.
- Nhưng phụ hoàng…
Cố Thanh Ninh cười nhạo một tiếng:
- Ngươi lo lắng cho hắn làm gì, Cung đế sinh trong hiểm ác, hiện giờ này đó chỉ là một ít trường hợp, hắn vẫn ứng phó được.
Nếu Cố Thanh Ninh đã nói như vậy, Nguyên Gia cũng thôi.
Sau khi Nguyên Gia rời đi, Cố Thanh Ninh đi ra cửa phòng. Bên ngoài tí tách mưa phùn, nhiệt khí bốc lên.
Cố Thanh Ninh thay đổi đôi giày, đi đến sân viện của Đào thị, Xuân Anh vội vàng cầm dù che cho nàng.
Đào thị đang tính sổ sách, thấy nữ nhi lại đây, vội vàng buông xuống, lấy khăn lau nước trên trán của nàng:
- Bên ngoài vẫn còn mưa, sao không đợi tạnh rồi hãy đến.
Cố Thanh Ninh cười nói:
- Nữ nhi muốn đến trò chuyện với người.
Đào thị từ ái sờ sờ tóc nàng:
- Vẫn là khuê nữ tri kỷ.
Nói đến đây, nàng lại nghĩ tới Cố Trạch Mộ, thở dài nói:
- Cũng không biết Trạch Mộ ở trong cung trôi qua như thế nào, người ta nói " thâm cung sâu như biển", bên trong lục đục với nhau không phải ít, Trạch Mộ lại đi theo bên người thái tử, nếu bị người có âm mưu tính kế…
Cố Thanh Ninh nhìn Đào thị vừa nói mấy câu lại muốn khóc, có chút bất đắc dĩ mà khuyên nhủ:
- Nương, người yên tâm đi, trong cung là nơi tuân thủ quy củ, người bớt xem mấy loại thoại bản( tiểu thuyết), đừng suy nghĩ miên man…
Đào thị lau nước mắt, vẻ mặt vẫn mang theo u sầu:
Loading...
- Sao ta có thể không suy nghĩ nhiều, ca ca ngươi tuổi còn nhỏ, tính tình quạnh quẽ ít lời, dù không gặp phải người có âm mưu quỷ kế, nhưng nghe nói người trong cung đều là nhân tinh, tính tình hắn thế kia không biết có đắc tội với ai không, nếu chẳng may đắc tội với quý nhân, hắn tính tình ngoan cố, không chịu nhận sai, chẳng phải sẽ bị người phạt trượng?
Cố Thanh Ninh thấy Đào thị càng nói càng thái quá, trong lời nói quả thực đem Cố Trạch Mộ trở thành người yếu đuối đáng thương tùy thời bị người khác hãm hại, quả thực là bất đắc dĩ đến cực điểm, này mà là Cố Trạch Mộ sao? Nàng rõ ràng cảm thấy Cố Trạch Mộ vào cung, người nên lo lắng chính là đám người trong cung mới đúng.
Nhưng nàng không thể nói như vậy, sợ Đào thị càng khóc lợi hại, chỉ phải nhẫn nại tính tình khuyên bảo:
- Nương, hắn…Khụ, tuy ca ca không thích nói chuyện, nhưng trong lòng hắn có tính toán, cho dù có người muốn tính kế hắn, trong cung vẫn còn hoàng hậu, nghe nói ca ca được tiến cung cũng do hoàng hậu góp lời, sao hoàng hậu có thể để người khác vả mặt?
Cố Thanh Ninh khuyên nửa ngày, thật vất vả mới khuyên được Đào thị, nàng cảm thấy quả thực so với chuyện quản lý hậu cung còn vất vả hơn nhiều, nàng khó ngăn được hoài niệm thân phụ ở nơi Tây Bắc xa xôi, lúc có Cố Vĩnh Hàn ở đây, nhiệm vụ trấn an mẫu thân đều do hắn phụ trách.
Tuy tạm thời Đào thị chịu nghe nàng khuyên, trong lòng vẫn quan tâm Cố Trạch Mộ, nhưng nơi đó chính là hoàng cung, nàng không có biện pháp nào, chỉ có thể cầu thần bái phật, làm thêm nhiều việc thiện thay nhi tử cầu phúc tích đức.
Mấy năm nay Uy Quốc Công phủ vẫn luôn làm việc thiện, tất cả đều do Đào thị phụ trách, tuy nàng đa sầu đa cảm lại thích khóc, nhưng làm việc rất dụng tâm. Mấy năm nay Uy Quốc Công phủ ở trong dân gian có thanh danh rất tốt, cũng có không ít công lao của Đào thị.
Cố Thanh Ninh nghe nàng nói xong cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có chuyện để Đào thị làm, là có thể phân tán sự chú ý của nàng, đỡ phải nghĩ đến Cố Trạch Mộ mà khóc.
Chỉ là đi theo Đào thị ra khỏi thành, mới chấn động:
- Sao lại có nhiều nạn dân như vậy?
Sắc mặt Đào thị lộ ra lo lắng:
- Khoảng thời gian này vẫn luôn mưa, nghe nói Hoàng Hà lại tràn đê, duyên hà bị ngập nước, hạ du bị lũ lụt, tuy triều đình luôn phái người tới cứu tế, nhưng sao có thể cứu được nhiều người...
Đào thị nói xong, vội vàng sai hạ nhân mang nồi giá lên, vì thời tiết nóng bức, sợ những người này sinh bệnh, cho nên sai thêm người nấu một nồi nước lớn, bỏ vào một ít dược liệu, phân cho nạn dân uống.
Nạn dân nhìn thấy nồi được nổi lửa, liền xôn xao một mảnh, Đào thị sớm có chuẩn bị, an bài hạ nhân giúp bọn họ xếp thành hàng, lại không màng vất vả mà đứng ở trước nồi, tự tay múc cháo cho nạn dân.
Tuy nàng ăn mặc mộc mạc, trên đầu chỉ cài cây trâm đơn bạc, nhưng da dẻ mỹ mạo, có lẽ vì mấy năm nay sống trong nhung lụa, vừa nhìn liền biết không phải người thường gia. Không ít nạn dân ở trước mặt nàng vô cùng câu nệ, nhưng thật ra Đào thị, vẫn luôn mỉm cười, nhìn thấy lão nhân hoặc là phụ nhân mang theo hài tử, sẽ thân thiết dặn dò bọn họ cẩn thận một chút.
Ở nơi khác cũng có quý phủ phát cháo, nhưng đều để hạ nhân làm, không chỉ nấu cháo rất loãng, bọn hạ nhân đối đãi với nạn dân thô bạo vô cùng. Còn bên Uy Quốc Công phủ, vì có Đào thị ở đây, loại chuyện như thế sẽ không phát sinh.
Thật ra trong kinh thành cũng có không ít lời đồn đãi, cho rằng Đào thị chỉ giả bộ tranh thủ lấy thanh danh, nhưng nơi này mùi hôi huân thiên( thấu trời), vào đông bên ngoài nước đóng thành băng, nàng đã làm suốt mười năm.
Ngay lúc Cố Thanh Ninh đang trầm tư, nàng cảm giác có người chạm vào chân nàng, nàng liền phục hồi tinh thần, mới phát hiện là tiểu hài tử khoảng ba bốn tuổi, gầy trơ xương, đôi mắt mở to nhút nhát sợ sệt nhìn nàng.
Một phụ nhân từ trong đám nạn dân chạy ra, kéo hắn ra sau người, vẻ mặt hoảng sợ quỳ xuống dập đầu với Cố Thanh Ninh:
- Tiểu thư tha mạng, tiểu hài tử không phải cố ý.
Cố Thanh Ninh xua tay, để Xuân Anh nâng phụ nhân lên.
Phụ nhân kia vẫn run bần bật, Cố Thanh Ninh sai Xuân Anh đi lấy một chén cháo đưa cho phụ nhân kia.
Phụ nhân mở to hai mắt, tuy nàng chạy nạn tới đây, nhưng không phải chưa từng gặp tiểu thư hào môn, đừng nói là chạm vào ô uế xiêm y, chỉ cần đứng gần một chút, sẽ bị nha hoàn lớn tiếng quát mắng, thậm chí còn bị đánh, nào giống như Cố Thanh Ninh, không chỉ buông tha, còn cho nàng cháo.
Phụ nhân kia ngàn ân vạn tạ ôm chén cháo, mẫu tử hai người cùng nhau ăn, kia rõ ràng chỉ là một chén cháo trắng, vậy mà hài tử kia lại như ăn đồ ăn mỹ vị, liếm sạch sẽ cháo.
Cố Thanh Ninh trong lòng trầm trọng, không phải nàng chưa từng gặp hài tử gầy yếu, nhưng nàng chưa gặp hài tử nào lại gầy đến như vậy, như da bọc xương, tứ chi như chiếc đũa, lơ đãng là có thể bẻ gãy.
Nàng nhìn sang bên cạnh, lọt vào tầm mắt đều là dạng người này, một đám đều là cốt sấu như sài, chỉ có đôi mắt như mang theo ánh sáng nhìn chằm chằm vào nồi cháo, có người thậm chí không đợi cháo nguội, vội vã ăn vào, bị nóng cũng luyến tiếc nhổ ra.
Này hết thảy khiến Cố Thanh Ninh cảm nhận được một loại chấn động.
Lúc trước nàng cũng biết hậu quả khi Hoàng Hà tràn đê, nhưng đều nghe từ công báo hoặc là lời Tiêu Dận nói mà hình dung, cái gọi là chết đói khắp nơi, chết trôi ngàn dặm, đều chỉ là văn tự mà thôi, nàng chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy.
Lúc nàng làm hoàng hậu, cũng thắt lưng buộc bụng, kêu gọi hậu cung cùng mệnh phụ quyên bạc quyên vật giúp nạn dân, nhưng phần lớn đều xuất phát từ trách nhiệm làm hoàng hậu, nàng chưa bao giờ ra khỏi cung đình, tận mắt nhìn xem nạn dân dưới hoàng thành, cảm thụ mạng người trầm trọng.
Nàng là hoàng hậu của một quốc gia, lại chỉ là thê tử của người đó, nàng ngồi hưởng thuế do bá tánh cung cấp nuôi dưỡng, bá tánh trong thiên hạ đều là con dân của nàng. Nàng có thể làm được rất nhiều, lại chỉ đem toàn bộ tâm lực đặt vào tiểu tình tiểu ái.
Cố Thanh Ninh cảm thấy hổ thẹn, nàng rõ ràng là mẫu nghi thiên hạ, nhưng lại không làm được gì.
_______________________
Đào thị phát xong một hồi cháo, Lục Liễu sợ nàng mệt mỏi, liền tiếp nhận múc cháo, Đào thị xoa tay đau nhức, nhìn Cố Thanh Ninh phát ngốc, vội vàng đi qua, kéo nàng vào lòng:
- Thanh Ninh, làm sao vậy? Mẫu thân ở đây.
Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, thấy Đào thị lo lắng nhìn nàng, nàng lắc đầu:
- Nương, ta không sao.
Đào thị duỗi tay sờ trán nàng, thấy không nóng, trong lòng có chút hối hận, nữ nhi từ nhỏ cẩm y ngọc thực sinh hoạt phú quý, sợ là bị thảm trạng của nạn dân dọa sợ.
Nàng vội vàng lôi kéo Cố Thanh Ninh tới xe ngựa.
- Thanh Ninh bị dọa rồi sao?
Cố Thanh Ninh nhìn trán Đào thị đầy mồ hôi, nàng nhấp môi, lấy khăn tay lau giúp Đào thị.
Đào thị sửng sốt, rồi tươi cười, khen nói:
- Thanh Ninh thật ngoan.
Cố Thanh Ninh nhìn khuôn mặt Đào thị phơi nắng đến phiếm hồng, nàng hỏi:
- Sao nương không giống những phụ nhân trong phủ khác, đem chuyện này đó giao cho hạ nhân làm, không phải cũng là phúc đức sao? Người có thân phận tôn quý, sao phải vất vả như vậy.
Đào thị suy nghĩ, mới nói:
- Ngoại tổ mẫu của ngươi từng nói, làm việc thiện không chỉ vì tích đức, còn vì tâm an. Ta không có bản lĩnh gì, tính toán lại không rõ ràng lắm, nhưng ta tự đến xem, liền biết phải bỏ bao nhiêu gạo mới có thể khiến người khác ăn no, thời tiết nóng nực bọn họ dễ sinh bệnh, nấu một chút dược liệu cũng không tốn bao nhiêu bạc, vào đông quá lạnh, sẽ chuẩn bị nhiều củi lửa, đốt thêm mấy đống lửa, nói không chừng có thể cứu sống một hai người.
Đào thị vuốt đầu Cố Thanh Ninh, nhìn về phía nạn dân, ôn nhu nói:
- Thanh Ninh, so với bọn họ, chúng ta sinh ra mệnh tốt, đây là trời cao ban ân, cho nên chúng ta phải biết cảm ơn. Ta làm những chuyện này là trong khả năng của ta, với ta dù chỉ là việc rất nhỏ, nhưng có thể cứu mạng người khác, ta liền cảm thấy thỏa mãn.
Cố Thanh Ninh không nói gì, đúng vậy, trên đời này có thể tranh đấu quá nhiều, nhưng tranh được nhiều đồ vật lại có ích lợi gì đâu? Sinh không mang đến, tử không mang đi, cuối cùng ở trong sách sử chỉ lưu lại một câu bình luận.
Nàng sống hai đời, lại còn không bằng Đào thị nhìn mọi việc thông thấu.
Lúc hai người đang nói chuyện, phía bên nạn dân đột nhiên xôn xao, Đào thị vội vàng đi qua, Cố Thanh Ninh cũng đi theo.
Liền thấy vài người xô đẩy một thiếu niên gầy yếu, sắc mặt thiếu niên kia tức đến đỏ bừng, tay nắm chặt một cái chén.
Đào thị vội vàng hỏi Lục Liễu:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Liễu nói:
- Nô tỳ cũng không rõ, chỉ nghe thấy bọn họ đột nhiên ầm ĩ, sau đó liền muốn đuổi đứa nhỏ này ra khỏi đội ngũ.
Nghe nàng nói như vậy, nạn dân nóng nảy, một nạn dân nói:
- Phu nhân, lúc nãy tiểu tử này đã lấy một chén cháo ở lều cháo bên kia, lại còn tới đây xếp hàng đoạt cháo với chúng ta.
- Đúng vậy, sao có thể như vậy a!
- Chúng ta đều yên lặng đợi ở bên này, đã đói sắp chết, còn không rối loạn?
Đám nạn dân ngươi một lời ta một câu, Đào thị vội vàng xua tay, muốn mọi người đừng nói nữa, sau đó nhìn về phía thiếu niên kia.
Chỉ là nàng còn chưa đặt câu hỏi, bụng vị thiếu niên kia bỗng nhiên phát ra “ọc ọc”, thiếu niên ngẩng cao cổ nói:
- Bên kia phát nào phải cháo, nói là canh còn kém xa, ta ăn không no, sao không thể qua bên này xếp hàng!
Hắn vừa nói ra, nạn dân tức giận xúc động.
- Mọi người đều chỉ mong có ăn để sống, ngươi còn muốn ăn no?
- Đuổi hắn đi.
Đào thị có chút nôn nóng, chỉ là không biết nên nói gì, liền thấy thiếu niên kia trợn trắng mắt, ngã lăn xuống đất.
Khiến đám người hoảng sợ.
Một người cẩn thận nhìn hắn, bỗng nhiên nói:
- Sao hắn lại ngã xuống đất, không lẽ sinh bệnh?
- Chẳng lẽ là…Ôn dịch?
Tứ phía yên tĩnh, sau đó đồng thời lui về phía sau một bước.
Đào thị dở khóc dở cười, tuy thiếu niên này gầy, nhưng ánh mắt thanh triệt, thanh âm cũng có sinh khí, nào giống người mắc ôn dịch, nhưng nàng vẫn sai người thỉnh đại phu tới đây, rồi sai người nâng thiếu niên này qua một bên.
Cố Thanh Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên kia, Đào thị có chút nghi hoặc:
- Thanh Ninh, làm sao vậy?
Cố Thanh Ninh nhàn nhạt nói:
- Hắn giả vờ bất tỉnh.
Lời vừa nói ra, Đào thị liền ngây ngẩn cả người, sau đó thiếu niên kia lập tức mở mắt, cười hì hì nói:
- Tiểu thư thật lợi hại!
Đào thị trợn mắt há mồm.
Thiếu niên kia chắp tay trước ngực, đáng thương vô cùng nói:
- Phu nhân, tiểu nhân không phải cố ý, nếu ta không giả bộ bất tỉnh, đám người kia sẽ xé xác ta!
- Kia…Vậy ngươi cũng không nên gạt người.
Thiếu niên há miệng:
- Dù ta không ngất xỉu, nhưng đói một chút nữa sẽ ngất.
Hắn xoay chuyển tròng mắt:
- Phu nhân cùng tiểu thư đều là người thiện tâm, ban cho tiểu nhân một chén cháo đi.
Đào thị thấy hắn tuổi tác cũng không quá lớn, có chút mềm lòng, sai người lấy cho hắn một chén cháo.
Thiếu niên kia thấy cháo, tròng mắt mở to, vội vã ăn xong, liếm liếm môi, lại cẩn thận nhìn Đào thị cùng Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh nhịn không được hỏi:
- Ngươi còn chưa ăn no?
Vừa nãy là một chén cháo lớn, dù là người trưởng thành, cũng sẽ ăn no.
Thiếu niên thành thật gật đầu:
- Mới vừa…Lót dạ.
Cố Thanh Ninh:
- …
Thiếu niên kia thấy nàng không nói gì, liền nóng nảy, đứng lên nói:
- Tiểu thư, tuy ta ăn nhiều, nhưng sức lực lớn a.
Hắn nhìn trái nhìn phải, sau đó nâng thùng xe ngựa lên.
Tất cả mọi người choáng váng. Mấy người từng đẩy hắn ra khỏi đội ngũ nạn dân sau lưng đẫm mồ hôi, may là không có làm gì quá phận, nếu không sẽ bị tiểu tử này ném văng xa, còn có mạng để sống sao.
Con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ, phía sau thùng xe bị người nâng lên, nó bị chấn kinh hí vang một tiếng.
Đào thị sợ chết khiếp, vội vàng bảo hắn:
- Được rồi được rồi, ta biết rồi, ngươi mau buông xuống.
Lúc này thiếu niên kia mới buông thùng xe xuống, vừa xoa cổ tay vừa nói:
- Là ta không ăn no, nếu không ta còn có thể giơ nó qua đỉnh đầu.
Cố Thanh Ninh cảm thấy đau đầu, cũng may lúc này đại phu đã tới.
Tuy thiếu niên này không bị bệnh, nhưng nếu đại phu đã tới, Đào thị vẫn sai đại phu bắt mạch cho hắn.
Đại phu đặt tay lên cổ tay của thiếu niên kia, rồi vuốt chòm râu, một lát sau mới nói:
- Phu nhân yên tâm, vị cô nương này thân thể khỏe mạnh, chỉ là quá đói, ăn no liền…
- Từ đã! Cô nương?
Đại phu buồn bực ngẩng đầu:
- Đúng vậy, cô nương!
Cố Thanh Ninh nhìn về phía đối phương đang trợn tròn mắt giả vờ vô tội, lúc trước nàng không có chú ý, tuy tay đối phương rất dơ bẩn, nhưng vẫn là có thể nhìn ra cốt cách tinh tế, làn da non mịn trắng nõn, không giống tay nam nhân. Hơn nữa nhìn kỹ, cổ họng không có yết hầu.
Cũng chính vì như thế, nhìn đối phương càng khả nghi.
Sắc mặt Cố Thanh Ninh trầm xuống:
- Nói, ngươi là ai?