Chương 60-61: Chương 60:

Kẹo Sữa Vị Muối

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Tư Hàm nhắm mắt chui vào trong chăn, “Em muốn tiếp tục.”
 
Cô không có chí hướng gì to lớn, lên đại học học chuyên ngành gì cũng là chọn tùy tiện, tiến vào giới giải trí cũng là nhất thời nóng đầu lên muốn cho Thẩm Diệc Bạch thấy, chính là một đường đến bây giờ, cô đã thay đổi tư tưởng ấu trĩ đó, bây giờ cô muốn đứng trên sân khấu khiêu chiến với nhiều nhân vật có ý nghĩa hơn.
 
Chờ ngày nào đó cô không diễn nữa về nghỉ, khi ở trong sân phơi nắng kể chuyện cho con cháu, có thể uống chén trà xanh Thẩm Diệc Bạch pha mà nói cái kia cái kia là bà nội hồi trẻ diễn đó….
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi đó, bên người có Thẩm Diệc Bạch, phía dưới là cháu chắt đầy nhà.
 
“Được.” Thẩm Diệc Bạch theo cô, “Ngủ tiếp một lát nữa, nhé?”
 
“Em gọi điện thoại cho Chu Nhiên.” Lâm Tư Hàm mở danh bạ điện thoại, tìm số điện thoại của Chu Nhiên, đi ra ngoài.
 
Chu Nhiên nhanh chóng nhận điện thoại.
 
“Đợi chút, tôi ra ngoài ban công.” Chu Nhiên nhẹ nhàng xốc chăn lên, rón ra rón rén mà đi ra ban công, nói: “Bà xã còn đang ngủ.”
 
“Hai người ngày hôm qua?” Đầu Lâm Tư Hàm gối lên ngực Thẩm Diệc Bạch, “Sênh Sênh nói cô ấy khó chịu muốn khóc.”
 
“..” Chu Nhiên còn đang mặc áo ngủ đứng ngoài ban công, hứng gió lạnh, “Tôi mới là người khó chịu muốn khóc đây nè.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái bụng to như thế, ai dám động vào cô ấy.” Chu Nhiên bây giờ là người địa vị thấp nhất trong nhà, đừng nói đến giáo huấn Hứa Sênh Sênh, một câu nặng lời cũng không được nói. Vừa nói nặng lời, mẹ anh đã bay từ Thủ đô đến dạy dỗ anh.
 
Lâm Tư Hàm cũng biết nguyên do, cười hai tiếng, “Vậy hai người hôm qua làm gì?”
 
“Cái gì cũng chưa, một câu nặng lời cũng không có, cô ấy không thể chơi game nên khó chịu muốn khóc.” Chu Nhiên giật giật khóe miệng, “Còn không phải là vừa khéo trước lúc người kia phát ra tin tức. Thế nào? Bây giờ muốn làm sáng tỏ sao?”
 
“Tạm thời không muốn làm sáng tỏ, còn muốn nhờ cậu phối hợp một chút.”
 
“Phối hợp?” Hứa Sênh Sênh đột nhiên mở cửa ban công, nhảy ra, “Nên phối hợp diễn với cậu, tớ sẽ làm như không thấy.”
 
“Đi vào.” Chu Nhiên xách theo Hứa Sênh Sênh đi vào phòng ngủ, đóng cửa ban công lại.
 
“Chu Nhiên, anh hung dữ với em, anh dám hung dữ với em?” Hứa Sênh Sênh còn chưa tỉnh ngủ, giọng mũi dày đặc, nói chuyện cũng không có lực độ gì.
 
“…” Chu Nhiên nhắm mắt lại không ngừng nói với chính mình: không thể tức giận, không thể tức giận, không thể tức giận.
 
“Chu Nhiên?” Lâm Tư Hàm thử thăm dò hô một câu, “Đang nghe sao?”
 
“Đang nghe, cậu nói đi.” Chu Nhiên dùng ánh mắt bảo Hứa Sênh Sênh ngoan ngoãn nằm xuống.
 
“Ừm, có thể tung ra tin tức nói muốn lâm thời đổi nữ chính? Tạm thời ấm ức cậu làm tra nam mấy ngày? Cũng ấm ức Hứa Sênh Sênh.”
 
“Có thể.” Chu Nhiên không nghĩ ngợi nhiều, đáp ứng rất sảng khoái.
 
Hứa Sênh Sênh bị cánh tay Chu Nhiên đè xuống giường lại lập tức đứng dậy, nói: “Không ấm ức, không ấm ức, cuối cùng có chút chuyện vui rồi.”
 
“Nằm lại.”
 
….
 
Một hồi điện thoại khoảng nửa tiếng, ngắt điện thoại, Lâm Tư Hàm gọi điện cho cha mẹ nói cho họ nghe tình huống thật, mới buông điện thoại.
 
Ôm eo Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm do dự hồi lâu mới hỏi: “Ông nội làm sao bây giờ?”
 
Cho đến bây giờ cô cũng vẫn không dám đối mặt với Thẩm Quốc Lập, càng sợ ông mượn chuyện này rút lại những lời mà ông nói trước kia, làm cho những nỗ lực của Thẩm Diệc Bạch đổ sông đổ biển.
 
Cằm của Thẩm Diệc Bạch để trên đỉnh đầu của Lâm Tư Hàm, “Không có chuyện gì.”
 
“Thật không có chuyện gì?”
 
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch hoàn toàn không có ý muốn liên hệ với Thẩm Quốc Lập. Kết hợp với nhân phẩm của Chu Nhiên, mấy trò khôn vặt này của truyền thông, Thẩm Quốc Lập không thể nào không nhìn ra. So với mặt mũi của Thẩm Diệc Bạch, ông càng muốn một Thẩm thị ổn định, càng không thể để chút xúc động ở thời điểm này làm cho Thẩm Diệc Bạch có rủi ro. Lại nói chuyện này không ảnh hưởng đến cổ phiếu Thẩm thị, cổ phiếu Thời Đại mới là trực tiếp bị ảnh hưởng, trong họa có phúc cổ phiếu của Thẩm thị đang có xu thế phát triển lên.
 
“Bây giờ có thể ngủ được chưa?” Dưới ánh mắt chăm chú có thâm ý khác của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm tắt suy nghĩ muốn xem bình luận, buông điện thoại.
 
“Em muốn…” Lâm Tư Hàm còn chưa nói hết câu, bị Thẩm Diệc Bạch ngắt lời: “Nếu như bây giờ em không muốn ngủ, chúng ta làm chút chuyện khác. Em muốn cái gì?”
 
Nói xong chân dài để giữa hai chân Lâm Tư Hàm ý tứ rõ ràng.
 
Cảm nhận được độ ấm dần cao hơn, Lâm Tư Hàm cố gắng nuốt mấy chữ xem bình luận đằng sau vào, sửa miệng nói: “Ngủ.”
 
“Ngủ đi.” Thẩm Diệc Bạch cười như không cười đè cô.
 
Lâm Tư Hàm vốn dĩ không có gì buồn ngủ, nhắm mắt lại ở trong lồng ngực Thẩm Diệc Bạch lại dần buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà ngủ, vừa ngủ là một giấc đến giữa trưa. Khi tỉnh lại, bên người đã không có ai.
 

Bức màn bị kéo một nửa, bầu trời bên ngoài xám xịt, gió mạnh thổi những nhánh cây trụi lủi.
 
Thay đồ, Lâm Tư Hàm đi dép lê ở mép giường, mở cửa phòng ngủ nghe được âm thanh của Thẩm Diệc Bạch.
 
Thẩm Diệc Bạch đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy nội dung nói chuyện, Lâm Tư Hàm lại lặng lẽ rụt chân lại, nắm chốt cửa phòng ngủ chỉ để lại một khe hở nho nhỏ, nghe trộm.
 
“Tổn thất của Thời Đại tôi bù.” Thẩm Diệc Bạch ngồi ở sofa trong phòng khách, một cánh tay đặt lên vách sofa. Vừa rồi Lâm Tư Hàm gọi điện nhờ Chu Nhiên tạm thời không công bố chuyện này, tạm thời không truy xét rõ chuyện này. Chu Nhiên là người chèo lái Thời Đại, đã sớm không phải là một người đơn lẻ, anh ta chính là đại biểu cho toàn bộ Thời Đại, xảy ra chuyện ngoại tình như này, càng sớm làm sáng tỏ càng tốt, tận lực làm tổn thất giảm thiểu đến mức thấp nhất. Kéo dài thêm một ngày, cổ phiếu Thời Đại cũng sẽ bị ảnh hưởng.
 
Chu Nhiên cười nhạo một tiếng, “Tôi không thiếu chút tiền ấy. Tôi lại càng muốn xem tên nào là gan lớn dám đâm tôi như vậy.” Châm ngòi ly gián quan hệ giữa anh và Hứa Sênh Sênh, châm ngòi ly gián tình anh em giữa anh và Thẩm Diệc Bạch, bôi đen người phụ nữ của anh em anh.
 
“Chút tiền ấy coi như cho cô ta mua quan tài.” Chu Nhiên nhẹ nhàng nói.
 
“Cô ta đang nghi ngờ quyết sách của cậu kìa.” Thẩm Diệc Bạch lướt tin tức của người đã phát tin tức nóng, hai hàng chữ trên weibo đều hiện ra bất mãn với Thời Đại, chỉ trích người lãnh đạo Thời Đại là Chu Nhiên lấy việc công làm việc tư có mắt không tròng.
 
Chu Nhiên cười lạnh một tiếng, “Cô ta còn hoài nghi mắt thẩm mỹ của cậu kìa.”
 
Người tung tin xây dựng Lâm Tư Hàm không đáng một đồng, chỉ kém không nói rõ Thẩm Diệc Bạch có mắt như mù coi trọng loại bình hoa có ngực mà không có não.
 
“Cút.”
 
“Chó má.”
 
Hai người đồng thời ngắt điện thoại.
 
Lâm Tư Hàm đang trốn ở góc tường nghe trộm điện thoại bật cười thành tiếng, hai người này ấu trĩ giống nhau. Đại khái đây chính là tình anh em, cho dù qua bao lâu, cho dù ở nơi nào, trải qua bao nhiêu chuyện, hai người vẫn như hồi thiếu niên còn bên cạnh nhau. Chu Nhiên mở miệng mắng Thẩm Diệc Bạch là cẩu thật thuận miệng, từ ‘Cút’ của Thẩm Diệc Bạch cũng không cần nhiều thời gian suy xét.
 
Nghe được âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, Lâm Tư Hàm đến trước giường lấy điện thoại.
 
Monee: Chị dâu, mau khen em!
 
Monee: Cái người tung tin nóng kia tuy rằng sử dụng Server ẩn đi địa chỉ, nhưng kỳ thật vẫn có thể tìm ra địa chỉ IP thật, sau đó căn cứ vào lời chị nói, đúng là địa chỉ máy tính nhà Đỗ Yên.
 
Monee: Có thể xác định là cùng một người.
 
Thỏ Kỉ Hàm: Cảm ơn.

 
Monee: Cảm ơn thì thôi, mau khen em đi!
 
Lâm Tư Hàm cong mày nhắn cho Thẩm Miên một hồi 6666666. Khi Thẩm Diệc Bạch tiến vào liền nhìn thấy dưới ánh mặt trời nhu hòa, Lâm Tư Hàm cong mi cười dịu dàng.
 
“Xác định rồi?”
 
“Ừm. Bảo Monee hỗ trợ tra xét địa chỉ IP.”
 
Thẩm Diệc Bạch nghiêng người dựa vào ván cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, “Còn biết sử dụng phế vật.”
 
Lợi dụng phế vật? Rất hiển nhiên, cái phế vật này là chỉ em trai của anh là Monee.
 
Lâm Tư Hàm không nói chuyện, cô không có khả năng phụ họa theo Thẩm Diệc Bạch nói Monee là phế vật, Thẩm Miên là phế vật, vậy cô không phải càng phế hay sao?
 
Thẩm Diệc Bạch rút tay nhàn nhã từ trong túi ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Tư Hàm, ý bảo cô lại đây.
 
Hành động so với suy nghĩ còn nhanh hơn, chờ Lâm Tư Hàm suy nghĩ cẩn thận, cô đã mặc áo ngủ đi dép lê lộc cộc chạy đến bên người Thẩm Diệc Bạch rồi. Một tay Thẩm Diệc Bạch ôm eo Lâm Tư Hàm, một tay vuốt ve vành tai của cô, ngữ điệu biếng nhác, “Có biết còn biện pháp mau lẹ hơn không?”
 
“Biện pháp mau lẹ hơn?” Lâm Tư Hàm đọc mấy chữ này, nghĩ biện pháp khác, suy nghĩ một hồi, không có kết quả.
 
“Anh nói.”
 
Thẩm Diệc Bạch cúi đầu nhìn đôi mắt đen nhánh tràn đầy bóng dáng của mình của Lâm Tư Hàm, đuôi mắt tràn đầy quyến rũ.
 
“Lợi ích thì sao?” Nhà tư bản Thẩm Diệc Bạch không có lúc nào không quên nói điều kiện.
 
“Khen thưởng anh một bàn đồ ăn tự tay em làm.” Lâm Tư Hàm nhón chân, lắc lắc đầu. Mái tóc mềm theo động tác của cô mà hơi dao động, cọ qua cánh tay của Thẩm Diệc Bạch, hơi ngứa ngứa.
 
“…” Thẩm Diệc Bạch ho nhẹ, “Giữa trưa anh cho phía dưới em ăn, em ---“
 
“Em làm sao?” Lâm Tư Hàm ôm eo Thẩm Diệc Bạch, cánh tay siết chặt.
 
“Em nghỉ ngơi cho tốt.” Ôm eo Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch mở cửa thư phòng, vừa đi vừa hỏi: “Còn nhớ camera không?”
 
“Camera?” Lâm Tư Hàm sửng sốt vào giây, “Ngoại trừ phòng nghỉ cùng với chỗ quay phim, còn lại không có.”
 
“Lắp rồi.” Thẩm Diệc Bạch ôm Lâm Tư Hàm ngồi trên ghế trong thư phòng, mở video trong máy tính trên mặt bàn.
 
“Lắp khi nào vậy?” Lâm Tư Hàm nhớ rõ ràng hai tuần trước ngay cả phòng nghỉ cũng không có camera, sau đó bởi vì trên phim trường xảy ra chuyện bị mất cắp, mà mấy đồ vật trong phòng nghỉ của diễn viên đều rất xa xỉ, vì thế để đề phòng lại xảy ra chuyện mất cắp toàn bộ đoàn phim không thể không lắp camera, nhưng lắp thì cũng chỉ lắp ở phòng nghỉ cùng với hiện trường quay phim, trên đường đi căn bản không có.
 
Thẩm Diệc Bạch gõ nhẹ laptop, video bắt đầu truyền phát tin. Chuột điều chỉnh tốc độ của video, Thẩm Diệc Bạch nói, “Cùng một ngày nhưng lắp camera ẩn.”
 
Trong video, bên ngoài phòng nghỉ không có một bóng người đi.
 
Thẩm Diệc Bạch mau chóng nói, “Tới rồi.”
 
Chu Nhiên một tay cầm cốc cacao nóng bước vào phòng nghỉ của Lâm Tư Hàm, phía sau cách đó không xa ẩn ẩn một thân ảnh màu hồng đang đi đến, cách xa quá không nhìn rõ mặt. Nhưng Lâm Tư Hàm có thể xác định đó là Đỗ Yên, toàn đoàn làm phim chỉ có một mình cô ta có áo khoác màu hồng đó.
 
Không tới vài giây, Đường Như ra tới đụng phải Đỗ Yên đang không ngừng tới gần phòng nghỉ. Đỗ Yên nhanh chóng cất điện thoại đi, hai người nói với nhau vài câu, cô ta liền rời đi. Đường Như ở ngoài cửa nhận điện thoại một lúc rồi cũng đi.
 
Nhìn đến đây, xem thêm chút nữa cũng không có thú vị gì, địa chỉ IP đã không thắng được sự thật, hơn nữa video….
 
Lâm Tư Hàm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tiêu cự mất dần. Biết là Đỗ Yên, nhưng lý do thì sao? Cô ta có lý gì mà phải bôi đen cô?
 
Trong thư phòng, chỉ có âm thanh của video.
 
Ngón tay Thẩm Diệc Bạch gõ nhẹ vào mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi Lâm Tư Hàm phản ứng lại.
 
“Vì sao…” Lâm Tư Hàm gục đầu xuống, không hề nhìn màn hình máy tính, rầu rĩ mở miệng: “Rất kỳ quái.”
 
“Em và cô ta hẳn là chưa từng xảy ra chuyện gì không thoải mái.” Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, “Không có lý do.”
 
“Ngoan.” Thẩm Diệc Bạch trấn an, “Lòng người là thứ phức tạp không thể lường trước được nhất.”
 
Lâm Tư Hàm đứng dậy, ngón trỏ từ bả vai trượt xuống ngực trái của Thẩm Diệc Bạch, “Vậy còn anh thì sao?”
 
Ở phía trên cơ hoành, ở giữa trung thất, giữa bên trái của ngực, hai lá phổi, lệch về bên trái đó chính là trái tim, từng chút từng chút mà đập không ngừng.
 
Thẩm Diệc Bạch cầm tay Lâm Tư Hàm, tách bàn tay mềm mại của cô ấn vào ngực, “Cảm nhận được không?”
 
Câu tiếp theo.
 
“Vì em mà đập.”
 
Lâm Tư Hàm ngước mắt, đuôi mắt quyến rũ yểu điệu, nửa yêu nửa giận mà đấm nhẹ Thẩm Diệc Bạch một cái.
 
“Trước kia giáo viên nhà trẻ dạy bọn em phải chơi với thật nhiều bạn bè tốt, khi đó tất cả lớp đều tốt. Tới năm năm tiểu học rồi sáu năm cấp hai, không biết tại sao những bạn nữ chơi rất tốt ở mẫu giáo bắt đầu vô tình hoặc cố ý xa cách em và Hứa Sênh Sênh, lại đến sau cấp 2, mọi người không học cùng một trường, khi tụ họp nhắc đến em cùng Hứa Sênh Sênh ánh mắt rất kỳ quái….”
 
“Sau đó thì sao?” Đầu ngón tay Thẩm Diệc Bạch quấn lọn tóc của cô, thưởng thức.
 
“Không có sau đó.” Lâm Tư Hàm lắc lắc đầu, “Ánh mắt ấy giống như ánh mắt mà Đỗ Yên nhìn em, khi thì che dấu, khi lại không hề che dấu chán ghét.”
 
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Yên, cô đã không thích mà theo phản xạ tự nhiên cự tuyệt thân cận.
 
“Con người luôn cạnh tranh lợi ích nhất định, đối với đối thủ cạnh tranh may mắn hơn mình có một loại lạnh nhạt, làm thấp đi, bài xích thậm chí là tâm lý căm thù.” Thẩm Diệc Bạch rũ mắt quay đầu, ngậm lấy vành tai trắng muốt của Lâm Tư Hàm, nói: “Trong tâm lý học gọi loại cảm tình này là ghen ghét.”
 

Chương 61: Phản Kích


Trải qua một đêm sự việc như càng thêm lên men, đã ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn có những bình luận yêu cầu đoàn phim “Chờ anh đến” đổi nữ chính, bình luận trên mạng phần lớn đều rất khó coi, mấy fans trung thành giúp Lâm Tư Hàm nói chuyện đều bị chửi đến thương tích đầy mình.


[Vương giả không tin Phật: Phiền toái @Đoàn phim Chờ anhđến V đổi diễn viên, cảm ơn. Tô An trong lòng ta không phải là loại yêu diễm đê tiện này, cô ta không xứng với Lục Hủ. @Truyền thông Thời Đại V @Chu Nhiên V cho câu trả lời chắc chắn, đừng giả chết.


MEEEEEEEEEE: Loại nữ nhân như vậy mà đòi hợp tác cùng ME? Ôm ME của ta đi @CLB thể thao điện tử ME.


Tiểu tùy tùng của đại ma vương: Hơ hơ …. Vòng này thật loạn. Hy vọng đội của ta không chịu ảnh hưởng, luyện tập cho tốt!


Mỉm cười xinh đẹp: Không đổi Lâm Tư Hàm kiên quyết không xem Chờ anh đến, tác phẩm lớn bị hủy sao mà vui được? Đau lòng Thẩm thiếu!


Gặp thỏ trong rừng sâu: Tin tưởng thỏ con nhà chúng ta, thỏ con đừng để cho chúng ta chờ lâu, bắn tim.


Không có mèo: Thỏ trắng biến thành thỏ đen! Sợ đến mức mèo của ta cũng chạy rồi @Gặp thỏ trong rừng sâu, ngươi nhìn xem hiện tại nữ thần nhà cô đã phát cái gì chưa, làm cái gì thì trong chính lòng mình hiểu rõ.


Rừng thâm thâm thâm lâm TvT: Thật ghê tởm, mới vừa xem weibo của Hứa Sênh Sênh, ghê tởm muốn chết rồi!


Tình yêu nó chết rồi: Đã không còn tin tưởng vào tình yêu nữa rồi, một cái hai như thế này, một cái ba như thế này, còn nhớ rõ hôn lễ oanh động giới giải trí năm trước không? Thiếu công tử Thời Đại Chu Nhiên và cô bé lọ lem Hứa Sênh Sênh ta cảm thấy hừ hừ hừ, @Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V mặt như cái chậu, thịnh thế bạch liên hoa, bạn thân tốt nhất Trung Quốc]


Trên mạng từng vòng lại từng vòng đều là mắng chửi, độ phổ biến không giảm, xem điểm lưu lượng bay tán loạn. Trái lại đương sự là Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch, Chu Nhiên, Hứa Sênh Sênh đều vẫn duy trì im lặng. Đương sự càng im lặng, lòng hiếu kỳ của người xem lại càng lớn, cũng càng thêm tin tưởng chuyện nɠɵạı ŧìиɦ là có thật.


Đỗ Yên rời khỏi tài khoản người tung tin nóng, lên weibo chính của mình để xem bình luận của dân mạng, khóe môi nhếch lên.


Im lặng đi, càng im lặng càng tốt, càng như vậy thì càng thêm không rõ ràng? Chuyện nɠɵạı ŧìиɦ bất luận thật giả, đều là biện pháp bôi đen Lâm Tư Hàm nhanh và hữu hiệu nhất, một nữ minh tinh chỉ cần hơi có chút scandal nɠɵạı ŧìиɦ, lập tức sẽ trở thành đối tượng chỉ trích của hàng nghìn người. Cho dù cuối cùng sự việc là thật hay giả, nhân duyên với người qua đường cũng bị mất, càng đừng nói đến bây giờ trên mạng đang kịch liệt yêu cầu đổi nữ chính….


“Ha ha.” Đỗ Yên đứng lên, vừa đi về phòng ngủ vừa gọi điện cho người phụ trách bộ phim “Chờ anh đến”.


Sau vài tiếng chuông, một giọng nam trầm thấp truyền đến.


“Xin hỏi vị tiểu thư là?”


Đỗ Yên nhìn cúp nữ phụ xuất sắc nhất của hiệp hội truyền thông Trung Quốc đặt trên tủ âm tường trong phòng ngủ, ý cười không tới đáy mắt, “Chào tiên sinh, quấy rầy, muộn như vậy rồi còn mạo phạm, tôi là Đỗ Yên của đoàn làm phim ‘Chờ anh đến’.”


“Chào cô, Đỗ tiểu thư, có việc gì sao?”


“Đoàn phim hôm nay cả ngày không làm việc, có tin tức ngoài lề nói người đầu tư yêu cầu đổi Lâm Tư Hàm, xin hỏi chuyện này là thật chăng?”


Bên kia trầm mặc mấy giây, mỗi giây trầm mặc càng làm tâm nhất định phải có được của Đỗ Yên thêm kiên định.


Trong cái vòng này, không có mấy năm thanh xuân cho bạn tiêu xài, xinh đẹp trẻ tuổi nơi nào cũng có. May măn có, nhưng phải học được đi tranh thủ, cho dù đi tranh thủ không từ thủ đoạn, chỉ cần làm người không biết, quỷ không hay, đó chính là của bạn rồi.


Người đàn ông cũng không cho đáp án chính xác, ngược lại hỏi: “Tôi muốn biết ý của Đỗ tiểu thư.”


“Ý của tôi rất đơn giản, đoàn làm phim một ngày không làm việc thì chính là chậm trễ thời gian của mọi người, toàn tổ của chúng ta không thể nào cùng cô ta bồi thường tổn thất do lỗi của một người.” Đỗ Yên lại nói tiếp: “Nếu tin tức không là thật, còn hy vọng nhanh chóng có thể làm việc.”


“Nếu tin tức là thật thì sao?” Giọng nói người đàn ông như đang dụ dỗ.


Đỗ Yên ở chỗ mà người đàn ông kia nhìn không thấy nở một nụ cười quyến rũ, “Nếu là thật, còn mong đổi một người thích hợp diễn Tô An, cho người xem và fans một đáp án.”


“Đỗ tiểu thư cho rằng ai thích hợp diễn Tô An?”


“Tôi?” Đỗ Yên cười một tiếng, “Tôi chỉ là một diễn viên nho nhỏ, vấn đề này không nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Việc cấp bách, còn mong cho những diễn viên nhỏ như chúng tôi một đáp án, cũng cho các fans đáp án.”


“Ừm.”


Ngắt điện thoại, Đỗ Yên lại lướt tin tức weibo của Truyền thông Thời Đại, chờ đợi Thời Đại làm sáng tỏ chuyện nɠɵạı ŧìиɦ cũng như chờ đoàn phim “Chờ anh đến” công bố tin tức đổi nữ chính.


Tin tức ngoài lề cũng chỉ là tin tức ngoài lề, không phải chính chủ công bố lại không thể tin được, nếu như một khi phía chính chủ tuyên bố, cô ta lập tức có thể mua thủy quân tạo một đợt PR cho chính mình, nhân vật Tô An ngoài cô ta ra không có ai thích hợp. Cho nên, cô ta không muốn bỏ qua dù chỉ một giây.


……


Thẩm Diệc Bạch đợi Lâm Tư Hàm ngủ rồi, cầm điện thoại đi đến thư phòng, mở máy tính download văn kiện từ hòm thư email xuống.


Thư phòng không bật đèn, ánh trăng sáng mùa đông chiếu vào từ ô cửa sổ, trải dài trên sàn nhà màu sẫm. Ánh sáng màu lam từ màn hình máy tính chiếu đến khuôn mặt của Thẩm Diệc Bạch, càng làm hiện lên sự lạnh lùng.


Giọng nữ không ngừng phát ra từ máy ghi âm, một lần lại một lần.


Thẩm Diệc Bạch nhấp môi, khoảnh khắc, câu lên một nụ cười trào phúng.


“Thẩm tổng, tin tức đã thả ra cho cô ta biết, cô ta cũng đã gọi điện tới.”





“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch không chút để ý trả lời một tiếng, nghiêng người cầm lấy con chuột, di chuyển vào trang chủ tin tức lại nhấp vào weibo, kéo xuống tiêu đề, “Những topic này?”


“Topic?”


“Đều xóa hết cho tôi.” Thẩm Diệc Bạch kéo ngăn tủ lấy ra một bao thuốc lá, ngón tay không nặng không nhẹ mà gõ lên hộp thuốc, một điếu thuốc từ trong hộp trượt ra ngoài.


Âm thanh bật lửa trong đêm rất rõ ràng. Ánh lửa lóe lên chiếu sáng khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi, mặt mày lãnh đạm.


“Vâng, Thẩm tổng.”


“Còn có.”


“Còn có gì ạ?”


Khói thuốc tỏa khắp phòng, ánh sáng màu lam của màn hình máy tính. Thẩm Diệc Bạch lại một lần nữa mở giao diện tin tức, con trỏ chuột chỉ vào tên phóng viên tin tức, “Còn có mấy tin tức truyền thông nhảy nhót đến vui mừng, tố cáo bọn họ tuyên truyền tin tức giả dối, bắt đầu từ Giải trí Chanh Chanh, đặc biệt là phóng viên dưới cuối cùng này.”


Trong đêm tối, Thẩm Diệc Bạch đọc từng tên một của những tòa báo giải trí, ngay cả tên phóng viên đưa tin phía dưới cũng không buông tha, “Nhớ kỹ chưa?”


“Nhớ kỹ rồi.” Trợ lý cầm tờ giấy nhớ cứng nhắc nơm nớp lo sợ mà ghi tên những bài báo giải trí và phóng viên đó, chuẩn bị ngày mai lấy danh nghĩa B.S khởi tố.


Thẩm tổng của bọn họ không trở lại còn tốt, vừa trở lại là làm cho toàn bộ giới giải trí long trời lở đất, đầu tiên là cùng tiểu tiên nữ quốc dân Lâm Tư Hàm oanh oanh liệt liệt công bố tình yêu khiến dư luận xôn xao, lâu lâu rải cẩu lương cũng có thể đứng đầu hot search mấy ngày liền, khiến cho cậu ta từ một trợ lý bình thường bây giờ cũng thành huynh đệ với nhóm chủ biên của tạp chí giải trí. Thật vất vả mới yên tĩnh được không bao lâu thì không biết cái tên ngốc nào lại tung ra cái gọi là nɠɵạı ŧìиɦ như thế, vô duyên vô cớ tăng lượng công việc cho cậu ta. Để cho cậu ta biết là tên thiểu năng nào, cậu ta thế nào cũng phải cho mấy tên kí giả ấy viết cho đến chết.


Thẩm Diệc Bạch hút xong điếu thuốc thì mở cửa sổ thư phòng, gió lạnh thổi vào phòng một hồi lâu đảm bảo Lâm Tư Hàm không ngửi thấy mùi thuốc mới quay lại phòng ngủ.


Trong phòng ngủ, Lâm Tư Hàm ngủ thật sự không an ổn, thân mình cuộn tròn hướng vào phía trong, mày tinh tế nhíu chặt.


Thẩm Diệc Bạch xốc một góc chăn nằm vào, chỉnh lại dáng ngủ của Lâm Tư Hàm rồi ôm cô vào trong ngực, ngón tay dài đè vào ấn đường của cô, miêu tả hình dáng đôi mi.


Không bao lâu, đôi mày nhíu chặt của Lâm Tư Hàm thả lỏng, gối lên cánh tay Thẩm Diệc Bạch, lại chui vào hướng ấm áp.


Ngày hôm sau, khi Lâm Tư Hàm tỉnh dậy theo thường lệ sờ đến điện thoại, mở weibo xem tin tức mới.


“Ý?”


Thẩm Diệc Bạch nhắm mắt lại, “Hửm?”


“Topic không thấy đâu nữa rồi?” Lâm Tư Hàm nói xong lại vào weibo của người đưa tin nóng, “Cái này vẫn còn.”


“Bộ phận quan hệ xã hội của công ty?”


Thẩm Diệc Bạch không nói chuyện.


Xem bình luận phía dưới weibo của người đưa tin nóng, Lâm Tư Hàm đọc thành tiếng: “Tiểu hoa đán nào đó thật sự có tiền, trong một đêm tất cả những đề tài đứng đầu đều bị mất.”


“…” Lâm Tư Hàm tiếp tục đọc bình luận, “Nếu em có tiền như vậy em làm nghệ sĩ nhỏ làm gì, sao em còn không biết nhà mình có người làm quan trong trung ương…”


Lâm Tư Hàm thay đổi tư thế, bám vào đè lên ngực của Thẩm Diệc Bạch, cánh tay lót ở giữa ngực Thẩm Diệc Bạch, cằm đặt trên cánh tay, hỏi: “Thẩm tổng, em thay cư dân mạng hỏi một chút, nhà anh có người làm quan ở trung ương không?”


Thẩm Diệc Bạch liếc mắt nhìn Lâm Tư Hàm, trả lời: “Không có.”


“Ò, vậy thì đúng là đáng tiếc cho bọn họ vận động hết sức trí tưởng tượng của mình, không đi viết tiểu thuyết đúng là tổn thất cho giới văn học Trung Quốc.” Tính tình tốt của Lâm Tư Hàm cũng bị những bình luận làm bay hết, trực tiếp hờn dỗi lên tiếng.


Trở mình, buông cánh tay, Lâm Tư Hàm chuẩn bị bò từ trên người Thẩm Diệc Bạch xuống, lại bị người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần giữ lại.


“Đừng lộn xộn.”


“…” Lâm Tư Hàm lại ghé vào ngực Thẩm Diệc Bạch, bò không bao lâu thì thấy khó chịu, lén lút xoắn từng chút mà muốn trượt xuống.


Âm thanh của Thẩm Diệc Bạch từ trên đỉnh đầu truyền đến, “Sắp đến tết.”


“Ừm.” Một chân Lâm Tư Hàm đã chạm xuống giữa giường.


Thiếu nữ xinh đẹp: Keng keng, diễn viên phi chuyên nghiệp Hứa Sênh Sênh tự cho mình một vai diễn, vẫn thỉnh Lhuyệŧ xem qua.


Âm thanh tin nhắn wechat của Hứa Sênh Sênh đánh gãy động tác nhỏ của Lâm Tư Hàm.


Thỏ Kỉ Hàm: ?


Thiếu nữ xinh đẹp: Xem weibo, nhớ rõ like share đó nha *xấu hổ xấu hổ*





[Hứa Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh bảo bảo V: Nghe nói tôi bị @Chu Nhiên V cho đội nón xanh? Xin lỗi các vị, nón xanh tôi không đội, để dành cho các vị cái mũ đó đi.[Ảnh ảnh]


Hình ảnh wechat Hứa Sênh Sênh và Lâm Tư Hàm nói chuyện phiếm, thời gian nói chuyện là lúc Chu Nhiên tiến vào phòng nghỉ đến lúc Chu Nhiên ra khỏi phòng nghỉ, hơn nữa Hứa Sênh Sênh còn rất tri kỷ mà chuyển tin nhắn âm thanh thành văn bản.


Lâm Tư Hàm nhấn like, Chu Nhiên chia sẻ.


[Chu Nhiên V: Người cha tốt của Trung Quốc là tôi. //@Hứa Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh bảo bảo V: Nghe nói tôi bị @Chu Nhiên V cho đội nón xanh? Xin lỗi các vị, cái nón xanh là tôi không đội, để dành cho các vị cái mũ đó đi. Ảnh ảnh]


Lâm Tư Hàm nghĩ nghĩ, theo Chu Nhiên chia sẻ, thêm lời nói: Người bạn thân tốt của Trung Quốc là tôi.


Bình luận phía dưới một kiểu vả mặt ăn cẩu lương.


Chia sẻ weibo xong, Lâm Tư Hàm lại lấy địa chỉ IP của Đỗ Yên mà hôm qua Monee đưa cho đối chiếu với IP bình thường trên weibo của Đỗ Yên cùng với đoạn video ở phim trường.


[Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V: @Đỗ Yên Giải thích giùm. [mỉm cười]]


Weibo Office của Thời Đại chia sẻ, weibo Office B.S chia sẻ.


[Khoa học kỹ thuật B.S V: Ủng hộ phu nhân nhà chúng ta, phu nhân nhà chúng ta đáng yêu nhất nhà trẻ. Thế nên, tôi khen hăng say như vậy, Thẩm tổng có phát hồng bao không?


Truyền thông Thời Đại V: Ngay trong ngày hôm nay, bổn công ty tuyên bố đơn phương hủy hợp đồng với Đỗ Yên tiểu thư cũng chính thức khởi tố Đỗ Yên tiểu thư, còn mong Đỗ Yên tiểu thư phối hợp với @Tòa án nhân dân thành phố S làm việc.]


Lại đổi mới tin tức, cô nhận được những minh tinh duy trì thái độ yên lặng nhìn kịch hay lên tiếng tỏ vẻ ủng hộ, weibo Office B.S lại phát thêm một cái weibo làm cho da đầu Lâm Tư Hàm tê dại.


[Khoa học kỹ thuật B.S: @Giải trí Chanh Chanh @Phóng viên giải trí Chanh Chanh Tôn Phỉ Phỉ @Mỗi ngày một vui @0 điểm tiêu đề @Giải trí Tân cố vấn, xem ảnh, không nói nhiều lời, gặp ở tòa án. Bộ phận xã hội của Thẩm tổng, người đẹp trai không nhiều lời, cho nhiều lì xì được không?]


Lâm Tư Hàm đẩy đẩy người ở dưới, đưa điện thoại cho anh, “Em gái quản lý weibo nhà anh thật đáng yêu….”


Đáng yêu, như một dòng nước trong nhất trong các Weibo chính thức của công ty.


Thẩm Diệc Bạch nhận điện thoại lướt qua: “….”


“Cho bao lì xì không?”


“Cho.”


“Tin tức đứng đầu là anh xóa?”


“Ừm.”


“Không phải nói cho em thời gian sao?”


Thẩm Diệc Bạch ôm eo Lâm Tư Hàm đứng dậy, “Anh hối hận rồi.”


Lâm Tư Hàm trố mắt nhìn, Thẩm Diệc Bạch vừa cởi nút áo ngủ vừa nói: “Ba ngày quá dài, vì để cho lão Lâm có ấn tượng tốt phải nhân lúc còn sớm giải quyết xong.”


Dưới ánh nắng buổi sớm, bờ vai của anh mạnh mẽ, khi cởϊ áσ ngủ cánh tay duỗi thẳng, đường cong từ cổ đến xương quai xanh bị kéo thẳng, xuống chút nữa là cơ bắp săn chắc.


Thẩm Diệc Bạch hơi gầy, lại bởi vì làm việc nhiều mà màu da của anh thiên về trắng, nhưng do khí chất của bản thân làm cho người ta không hề cảm thấy anh suy nhược, trái lại làm cho người ta cảm giác cấm dục, tất cả sức lực đều bị che dấu.


Bởi vì động tác cởi đồ, đầu Thẩm Diệc Bạch hơi nghiêng, sườn mặt chìm trong ánh nắng sớm, rất lạnh lùng.


Lâm Tư Hàm không tự chủ mà lui về sau, âm thanh run run hỏi: “Anh muốn làm gì?”


Thẩm Diệc Bạch từ trên giường đi xuống, phần lưng trần trụi không có một chút thịt thừa, trên làn da trắng nõn còn ẩn ẩn những vết màu hồng.


Mở tủ quần áo trong phòng ngủ, Thẩm Diệc Bạch lấy một chiếc áo sơ mi trắng xuống, mặc lên, vừa cài khuy vừa nói: “Em muốn anh làm gì?”


“…” Lâm Tư Hàm xấu hổ mà sờ sờ mũi, quay mặt đi không hề nhìn Thẩm Diệc Bạch.


Thắt lưng kim loại bị cài lên, phát ra âm thanh “cạch cạch”, sau vài giây, âm thanh ngừng lại.


Lâm Tư Hàm nhéo khớp xương chính mình, đưa lưng về phía Thẩm Diệc Bạch đang thay đồ, tính ra anh đã mặc xong rồi, áo sơ mi, quần tây, dây lưng.


“Xong chưa?”


“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch đóng nút tay áo, nói: “Cũng không phải là chưa thấy qua.”


Động tác kiễng chân của Lâm Tư Hàm giúp Thẩm Diệc Bạch thắt cà vạt ngừng lại, “….”