Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Trạch Mộ không thể nhịn được nữa, trực tiếp đứng giữa hai người, hắn nói với Tiêu Diễn Chi:
- Ngươi có gì không hiểu, hỏi ta là được.
Tiêu Diễn Chi chớp mắt, hắn hỏi ai cũng được, lập tức ngoan ngoãn mà “À” một tiếng, chuyển đối tượng thành Cố Trạch Mộ.
Cố Thanh Ninh không ngờ nàng lại bị đoạt môn sinh, nổi giận nói:
- Rõ ràng là ta đang giáo Diễn Chi, ngươi lại đây làm gì?
Cố Trạch Mộ bình thản nói:
- Ta công khóa tốt hơn ngươi, ta giáo hắn có gì không đúng?
- Tốt cái gì mà tốt, nếu không chúng ta so tài thử xem?
- Chỉ có tiểu hài tử mới so tới so lui, ngươi thật ấu trĩ.
- Ngươi mới ấu trĩ! Cố Trạch Mộ, ta muốn đánh với ngươi một trận!
Hai người ồn ào khí thế ngất trời, Tiêu Diễn Chi mê mang nhìn bọn họ.
Liễu Tử Ký đứng xem kịch, nói với Cố Trạch Hạo:
- Chậc chậc chậc, lại cãi nhau, ai, ngươi nói xem hôm nay ai thắng?
Cố Trạch Hạo nói:
- Ai thắng ta không biết, nhưng ta biết, nếu Trạch Mộ cùng Thanh Ninh biết ngươi lấy hai người bọn họ ra đoán đố ngươi nhất định sẽ thảm.
Liễu Tử Ký:
- …
Liễu thị cho rằng Tiêu Diễn Chi được nuông chiều từ nhỏ, hơn nữa thân phận quý trọng, nhất định sẽ rất phiền toái.
Ai ngờ Tiêu Diễn Chi ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng, ngược lại là Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh cứ ba ngày cãi nhỏ năm ngày cãi lớn.
Các hài tử khác lại vị Liễu Tử Ký dẫn dắt, hắn ở một bên thêm mắm thêm muối.
Nhưng mỗi khi bị huynh muội Cố Trạch Mộ phát giác, hai người tạm thời bắt tay giảng hòa, liên thủ trị Liễu Tử Ký, đến nổi hắn phải ôm đầu chạy trối chết mới thôi.
Cố gia dạy học tại gia chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, Liễu thị quả thực muốn hộc máu, cái đám hài tử này không thể ngừng nghỉ một chút sao?
Mà đúng lúc này, Cố Trạch Vũ đang ở Thanh Sơn thư viện, nhưng vẫn chú ý tới các đệ đệ muội muội.
Hắn chân thành hỏi thăm nhị thẩm, cuối cùng đề nghị, vì sao không để đám hài tử khảo thí?
Ánh mắt Liễu thị sáng ngời, biện pháp tốt như thế, lúc nàng còn ở Liễu gia dạy học tại gia, mỗi tuần sẽ khảo thí một lần, khiến bọn nàng căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhưng hôm nay nàng là lão sư, mới phát hiện này đúng là phương pháp hay để đối phó với đám hài tử này, không phải các ngươi luôn tinh lực tràn đầy sao? Khảo thí các ngươi cho vui cửa vui nhà.
Sau khi Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh nghe được tin tức này, hai người bừng bừng ý chí chiến đấu. Mà các hài tử còn lại hai mắt tối sầm, hận không thể ngất xỉu đi.
Liễu Tử Ký cực kỳ chán ghét khảo thí, không ngờ hắn chạy tới Cố gia dạy học tại gia, vẫn trốn không thoát.
Còn Cố Trạch Hạo, mỗi ngày xếp sau mấy thiên tài, nỗ lực học tập đã rất vất vả, vậy mà còn muốn khảo thí, đây là ngại bọn họ chịu đả kích còn chưa đủ sao?
Ngay cả Cố Thanh Chỉ luôn ngoan ngoãn nghe lời cũng có chút chịu không nổi, mang theo mấy tiểu hài tử đáng thương đi tìm Chu thị.
Chu thị nghe xong, nhìn mấy đứa nhỏ đáng thương mếu máo, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Chuyện học đều do nhị thẩm quản lý, nương cũng không còn cách nào.
Thấy không có hiệu quả, mấy đứa nhỏ bước đi trầm trọng đi tìm Mẫn phu nhân, ai ngờ cũng bất lực trở về, không, vẫn có chút hữu ích, tỷ như hiện giờ Cố gia đều biết bọn nhỏ sắp khảo thí.
Chu thị tò mò không biết Liễu thị làm gì, mà khiến tinh thần của bọn nhỏ sa sút đến như vậy.
Kết quả sau khi nghe ngóng mới biết, người khởi xướng lại là nhi tử của nàng.
Cố Trạch Vũ có tật xấu là thích lên mặt dạy đời, càng diễn càng hăng, Chu thị định viết cho nhi tử một phong thư, để hắn thả cho thân muội muội một con đường sống.
Nhưng suy nghĩ xong, vẫn chọn từ bỏ.
Lần trước Cố Trạch Vũ viết thư về, còn vô cùng thành khẩn kiến nghị mẫu thân cũng đi theo nhị thẩm đọc sách.
Dù sao lần này cũng là lần khảo thí đầu tiên của bọn nhỏ, Chu thị cảm thấy nàng là đại bá mẫu, nàng vẫn nên duy trì một chút, vì thế liền tìm Liễu thị, nói là muốn tham quan một chút.
Liễu thị vui vẻ đồng ý, nàng dạy học cũng lâu như vậy, nàng muốn ở trước mặt đại tẩu khoe khoang một chút thành quả.
Cuối cùng còn nghĩ, nếu đại tẩu đã tới, vậy gọi luôn tam đệ muội tới cho vui.
Vì thế bọn người Cố Thanh Chỉ kinh hoảng phát hiện, bọn họ không chỉ phải khảo thí, còn bị gia trưởng nhìn chăm chú, này quả thực là công khai xử tội, nàng hối hận khi đi tìm Chu thị cùng Mẫn phu nhân.
Dù bọn nhỏ có buồn bực cũng không còn cách nào, khảo thí vẫn phải khảo.
Cũng vì mọi người học tập có tiến độ khác nhau, cho nên nội dung khảo thí cũng khác nhau, tỷ như Liễu Tử Ký có căn cơ học tập từ trước, hắn sẽ có bài thi riêng.
Tuy Cố Thanh Chỉ lớn tuổi hơn, nhưng thành tích học tập không tốt có thể cùng khảo thí với Cố Thanh Xu cùng Cố Trạch Hạo, còn ba hài tử nhỏ nhất cùng Tiêu Diễn Chi đều có chung một đề mục.
Khuôn mặt Liễu Tử Ký rất trầm trọng, một đường múa bút thành văn, thoạt nhìn có vài phần phong phạm của người Liễu gia.
Còn ba người Cố Thanh Chỉ lại vò đầu bứt tai, nhìn chung quanh, giống như muốn tìm người để sao chép.
Chỉ là ba người này có trình độ tương đương nhau, có sao chép cũng sao không được cái gì.
Mà bên kia, phong cách càng thêm kỳ lạ, Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh giống như đang thi đấu, cúi đầu cặm cụi viết.
Phía sau bọn họ là Tiêu Diễn Chi cùng Cố Thanh Vi cũng viết không nhanh không chậm, nhìn rất nghiêm túc, nhưng lão sư Liễu thị đi giám thị, vừa nhìn liền thấy, thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu.
Cố Thanh Vi không nhớ chữ sẽ dùng vòng tròn thay thế, cho nên toàn bộ bài thi, vòng tròn chiếm nhiều nhất.
Nhưng Tiêu Diễn Chi lại lấp đầy, chỉ là khả năng chính xác cũng không hơn Cố Thanh Vi bao nhiêu.
Bên này bọn nhỏ khẩn trương khảo thí, bên kia các gia trưởng lại vô cùng nhàn nhã.
Chu thị cùng Đào thị vừa uống trà vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, vô cùng thư thái thích ý.
_______________________________________
Đào thị trôi qua thư thái như vậy, nhưng Nhạc Bình trưởng công chúa ở trong phủ dưỡng thương, tâm tình rất nặng nề.
Nàng ở trong phủ của Nguyên Gia bị mất hết mặt mũi, không cần nghĩ cũng biết, hiện tại người bên ngoài đang cười nhạo nàng.
Điều này khiến cho nàng vừa ghét lại vừa hận, ghen ghét Nguyên Gia ỷ vào thân phận không biết cố kỵ, oán hận Nguyên Gia không nể tình tỷ muội, ở trước mặt mọi người khó dễ nàng.
Cuối cùng nàng còn giận chó đánh mèo đổ lên người Đào thị, đáng tiếc thường ngày Đào thị chỉ ru rú trong phủ, nàng muốn tìm người đối phó nàng ta cũng không có biện pháp.
Mà chuyện trong phủ càng khiến nàng hít thở không thông, hôm qua Phò mã vừa cãi nhau với nàng, sau đó rời phủ, một đêm chưa về, không cần nghĩ cũng biết, hắn đang ở trên giường tiểu yêu tinh.
Nàng hận không thể dẫn người đi xé nát mặt tiểu yêu tinh kia, nhưng lại sợ chuyện phu thê bất hòa tuôn ra ngoài, sẽ bị người trong kinh thành cười nhạo, nàng nghẹn muốn chết rồi.
Hạ nhân đều nơm nớp lo sợ, sợ khiến chủ tử tức giận.
Nhưng Nhạc Bình đâu phải là người dễ dàng lấy lòng, lấy cớ trà quá nóng, hất nguyên chén trà lên người nha hoàn kia, nha hoàn cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể run rẩy quỳ gối.
Đúng lúc này, một nữ tử trung niên từ ngoài đi vào, thấy thế liền nói:
- Ai lại chọc giận điện hạ của chúng ta?
Nhạc Bình hừ một tiếng:
- Tiện tì này, trà cũng pha không được, muốn bỏng chết bổn cung.
- Điện hạ đừng nóng giận, đừng vì hạ nhân mà tức giận hại thân thể.
Phụ nhân kia liếc mắt nhìn nha hoàn, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Kéo đi ra ngoài đánh hai mươi bản, học lại quy củ.
Nha hoàn kia nằm liệt trên mặt đất, bị hai ma ma kéo ra ngoài cửa, tiếng đánh phạt truyền vào trong phòng, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng đau đớn thảm thiết.
Phụ nhân kia là nhũ mẫu của Nhạc Bình, tên là Trình Nương. Lúc trước Nhạc Bình còn chưa vào Khôn Ninh Cung, vẫn là nhũ mẫu giáo dưỡng nàng, đối với Nhạc Bình rất trung thành tận tâm, cũng là người mà nàng tín nhiệm nhất.
Trình Nương nhìn vết thương của Nhạc Bình, rồi nói:
- Vết thương này nhìn đã đỡ hơn rất nhiều, để cho đại phu đổi hai lần dược là tốt rồi.
- Tốt thì có ích lợi gì? Dù sao cũng không thể đi ra ngoài.
Nhạc Bình nổi giận nói:
- Hiện tại người bên ngoài đều đang cười nhạo ta, bọn họ hận không thể dẫm ta dưới chân.
- Điện hạ nói lời này là không đúng rồi.
Trình Nương vuốt đầu tóc Nhạc Bình:
- Người chính là thiên chi kiêu nữ, là đương triều trưởng công chúa, ai dám đối xử với người như thế?
- Bọn họ có gì mà không dám!
Nhạc Bình nghiến răng nghiến lợi:
- Ngay cả nữ nhân không có cáo mệnh cũng có thể giương oai đè đầu ta, ngày sau bọn họ học theo, ta còn có thể đứng vững ở kinh thành?
Trình Nương cũng biết ngày yến hội đã xảy ra chuyện gì, nghe Nhạc Bình nói như vậy, vội vàng nói:
- Sao người có thể nghĩ như vậy? Nguyên Gia trưởng công chúa là muội muội của người, dù nàng có chút tùy hứng, người là tỷ tỷ phải nhường nàng một chút. Còn những người khác…Giống như người nói, Đào thị kia không có cáo mệnh, còn không phải tùy ý người suy xét đắn đo?
- Đắn đo? Chỉ muốn nàng hành lễ, vậy mà Nguyên Gia còn che chở! Sao ta phải suy xét nàng!
Nhạc Bình càng nói càng tức:
- Ta còn chưa đối xử với nàng thế nào, Nguyên Gia đã muốn đối phó ta!
- Người nghĩ sai rồi, dù sao cũng là yến hội mừng Nguyên Gia trưởng công chúa hồi kinh, người ở trong yến hội của nàng giáo huấn người khác, sẽ khiến nàng khó coi.
Trình Nương không nhanh không chậm nói:
- Nhưng nếu Đào thị kia chỉ dựa vào Nguyên Gia trưởng công chúa, ngày sau vẫn không hành lễ với người, nếu nàng là người không biết lễ nghĩa, người muốn giáo huấn nàng là thiên kinh địa nghĩa, ngay cả Nguyên Gia trưởng công chúa cũng không thể nói giúp nàng.
Nhạc Bình nghe nhũ mẫu nói như vậy, hồ nghi nói:
- Nhũ mẫu không gạt ta?
Trình Nương thay nàng điều chỉnh gối dựa, ôn nhu nói:
- Nô tỳ có khi nào lừa gạt người, người có số phận không tốt, không thể đầu thai vào bụng tiên thái hậu, làm thân hoàng muội của bệ hạ, hiện giờ chỉ có thể chịu đựng nàng.
Nhũ mẫu nói lời này khiến sắc mặt Nhạc Bình càng thêm đen tối, nàng càng thống hận Nguyên Gia.
Trình Nương thấy thế, liền nói:
- Tuy người không thể so với Nguyên Gia trưởng công chúa, nhưng người có thân phận cao quý, muốn đối phó với Đào thị thì dễ như trở bàn tay.
Nhạc Bình cắn răng:
- Nhũ mẫu nói đúng, trừ phi sau này nàng không ra khỏi cửa giao tế, nếu không ta nhất định phải khiến nàng đẹp mặt. Còn có hai tiểu tử kia…
Nhạc Bình còn chưa nói xong, bỗng nhiên hắt xì một cái, nàng nhớ tới ánh mắt hàn ý, cũng không dám nói bậy nữa.