Đăng vào: 12 tháng trước
Lê Tiếu nhíu mày, chép miệng hướng về Lạc Vũ đang đứng ở đằng xa: "Em không ra tay, Lạc Vũ giải quyết."
Nghe thế, Thương Úc nhấp một hơi thuốc, môi giãn ra, ánh mắt dịu dàng rơi trên đầu gối: "Về sau cứ giao chuyện thế này cho cô ta. Đôi tay này để làm nghiên cứu, không thích hợp để đánh nhau."
Giọng nói vô cùng cưng chiều.
Ngón tay anh đan vào tay cô, anh nâng lên bên môi, hôn lên mu bàn tay mịn màng của cô.
Cánh tay Lê Tiếu khẽ run, ánh mắt hơi dao động.
Rõ ràng môi Thương Úc hơi lạnh, nhưng khi chạm vào mu bàn tay cô lại nóng hơn cả nham thạch, khiến tim cô tê dại.
Anh hôn tay cô, nghiêng mắt liếc nhìn, nét mặt tự nhiên, đáy mắt vô cùng ấm áp: "Xử lý Đồ An Lương giúp em nhé?"
Lời này là câu nghi vấn, nhưng lại xen lẫn sự bá đạo của riêng Nam Dương Thương Thiếu Diễn.
Lê Tiếu nắm tay anh, cười tủm tỉm lắc đầu: "Không cần."
Vô hình trung cô rất thích cách hỏi thế này của Thương Úc.
Tuy bá đạo như vẫn đầy đủ tôn trọng.
Nếu cô cần, anh sẽ ra tay, chứ không phải độc tài bảo vệ cô.
Lê Tiếu khẽ cười, ngay lúc bốn mắt nhìn nhau, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại sáp đến bên cạnh, vịn bờ vai anh, tựa cằm lên mu bàn tay, bổ sung: "Chuyện nhỏ như vậy tự em có thể giải quyết."
Khoảng cách kéo gần, thậm chí Lê Tiếu có thể ngửi được mùi gỗ mun quen thuộc trên người anh.
Thương Úc hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt khoe khoang của cô, môi mỏng khẽ nhếch cúi đầu áp sát trán cô, dịu giọng nói: "Nếu cần gì nhớ phải nói với bạn trai bất kỳ lúc nào."
Lê Tiếu rũ hàng mi cong dài, khẽ cười, cọ trán Thương Úc: "Chắc chắn rồi."
Ở đằng xa, Lưu Vân và Lạc Vũ chứng kiến một màn này dưới tán ô che nắng. Từ góc nhìn của họ, gò má hai người sát nhau, giống như đang hôn.
Lưu Vân mím môi, lơ đãng thở dài.
Lạc Vũ đút tay vào túi liếc nhìn anh ta: "Gì thế?"
Tự dưng vô cớ rên rỉ thở than như đàn bà là sao?
Lúc này, Lưu Vân nhìn sang một góc sân golf, cau mày hất cằm: "Cô nói xem, Mr. Charles và cô Lê, ai quan trọng với lão đại hơn?"
"???"
Lạc Vũ nhìn theo tầm mắt của Lưu Vân, thấy Charles đang chắp tay sau lưng đi về phía tán ô che nắng.
Cô ta nhíu mày nhìn Lưu Vân, ánh mắt như đang nhìn một thằng thiểu năng: "Thế này mà cũng so sánh?"
Charles chỉ là một người bạn hợp tác làm ăn với lão đại, còn cô Lê là ai nào?
Báu vật trong tay, máu thịt trong tim anh ấy đấy!
So với bất kỳ ai, Lạc Vũ hiểu rất rõ địa vị của Lê Tiếu trong lòng Thương Úc.
Lưu Vân khó xử, đắn đo một phen rồi mới nói ra chuyện vừa rồi: "Lúc ấy tôi cứ tưởng bẩm lại cho lão đại, anh ấy sẽ lập tức đến tiếp viện. Không ngờ... anh ấy chỉ bảo tôi báo cô bảo vệ cô Lê thật tốt."
Trong cách nhìn nhận của Lưu Vân, nếu bạn gái mình bị tập kích trên đường, hầu hết đàn ông sẽ bỏ mặc hết thảy chạy đến hiện trường.
Huống chi, hai người họ mới xác định quan hệ hai hôm trước, đang là thời điểm anh anh em em.
Nhưng khổ nỗi lão đại nhà họ lại không theo lệ thường, tự lập trường phái riêng.
Lưu Vân thật sự không nghĩ ra, không có chuyện mặc kệ không lo, thì chỉ có thể là... địa vị của Charles khá quan trọng.
Lạc Vũ câm nín dò xét Lưu Vân, mãi mới nặn ra một câu: "Chẳng trách cậu không tìm được bạn gái, quả nhiên là có nguyên nhân cả."
"Chuyện này liên quan gì đến việc tôi không tìm được bạn gái?" Lưu Vân lập tức sa sầm nét mặt, trợn mắt với Lạc Vũ, thầm nghĩ: Có phải cô ta muốn đánh nhau không?