Đăng vào: 12 tháng trước
"Lớp cũ cấp hai tổ chức họp lớp. Mày có muốn tao đi không? "
"Hử? Đi thì đi, nói tao làm gì?"
"Sợ mày nghĩ nhiều, Huỳnh Anh cũng có đi."
---
Tôi về đến nhà vào hơn ba giờ sáng, sau hơn hai ngày nằm vật vờ trên xe khách. Khi rời khỏi quê và nhà ông bà, khi ấy trong tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ, cũng như một ước mơ mà tôi sẽ thực hiện vào một ngày nào đó không xa. Trong tương lai, mai này tôi sẽ về đây, xây một ngôi nhà ở miền quê và sống một cuộc đời yên ổn vào cuối tuần sau những ngày mỏi mệt vật lộn với công việc nơi thành thị xô bồ, một tương lai bình dị và êm đềm.
Vì còn trong hạn nghỉ phép nên dù có về đúng ngày đi học thì tôi vẫn đéo đi, thay vào đó tôi ngủ đến trưa mặc cho tụi lớp thức sớm đến trường và trải qua năm tiết học buồn ngủ đến chảy cả dãi ra bàn. Chiều hôm đó trong khi tôi tung tăng chạy xe đến nhà sách và rinh về tập Conan mới nhất thì lũ quỷ lại cúp tiết chiều, sau đó liền lên group lớp bàn tán đến nổ cả thông báo Facebook của tôi.
"Tụi bây ơi. Tao vừa nghe một hung tin, là chiều nay có học Thể Dục và cô vừa điện tao chửi sấp mặt lờ."
Nhìn bọn nó bình luận loạn cào cào bên dưới bài viết của Tú mà tôi chỉ biết hả hê cười ha ha. Xem ra lần này tụi nó sẽ bị xử ra trò vì dám cúp tiết đây nè, còn tôi, đơn giản vì chị đây vẫn còn phép nên tất nhiên nằm ngoài vòng xử phạt.
Hôm sau vào học, tôi chưa kịp chào chúng nó một câu buổi sáng tốt lành cho ra hồn thì cả người đã trải qua tia sét cao hơn trăm nghìn vôn chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân. Đứa nào đứa nấy tay cầm vợt vai mang bao làm tâm trạng tôi hoang mang dễ sợ, cái thế lực nào đã làm tôi quên học kì mới học đánh cầu lông thế này. Chỉ cần tưởng tượng đến việc thầy Triều biết tôi không đem dụng cụ học tập là tôi đã muốn tắt thở ngất con mẹ nó ra đây cho rồi. Chạy ba vòng quanh trường thì thà cho tôi một mình đi nhổ cỏ còn hơn, một cây số chứ ít gì.
- Hôm nay ai không đem vợt bước lên đây.
Thầy đứng chắp tay sau lưng, hướng cả bọn nghiêm nghị nói.
Tôi thở phào, may mắn Anh nó đem cả bộ nên cho tôi mượn một cây không chắc bây giờ tôi cũng giống Jenny, lo sợ bước lên một bước và nhìn thầy ái ngại.
Thầy nhìn nó một lúc, sau chẹp miệng xua tay bảo nó về chỗ rồi nói tiếp.
- Nay bữa đầu không học gì nhiều nên tui không phạt, hôm sau nhớ đem đầy đủ.
Uầy! Sao nay thầy dễ đột xuất vậy không biết.
Nhưng khi đó bọn tôi không hay biết, rằng đó chỉ là cơn gió lặng trước khi nổi lên trận bão tố phong ba giật dù tốc mái vào ba tiết sau đó.
- Lớp cô chiều qua cúp học tiết thể dục, để tui một mình vô trường rồi không thấy đứa nào hết trơn.
Thầy đứng trước cửa lớp, hướng cô Tuyền mắng vốn, tiết Toán vì thế lại trở nên ồn ào. Cô tôi cười trừ, xin lỗi thầy rồi quay xuống lớp mắng cả đám một trận ra trò. Mỗi con Tú là không cam chịu, nó sà cả người lên bàn phản kháng.
- Thầy nói tuần này nghỉ thể dục buổi chiều mà thầy.
- Tui nói hồi nào?
- Thầy nói bữa trước khi nghỉ tết đó thầy.
- Tui không có nói nhe!
Xong rồi thầy hừ một cái, chào cô đi luôn, giây sau Tú quay qua lớp vểu môi phẫn nộ.
- Đó, tụi mày nghe chưa? Hình như mình có nói vậy thiệt kìa.
Tôi đến lạy với độ lầy của thầy rồi!
---
Tôi dắt con xe ra ngoài, như thường lệ thưa ba mẹ các thứ rồi mới đi đến trường. Tốt nhất là không nên ở nhà thêm nữa, vì là Quốc tế Phụ nữ nên ba thức sớm nấu cho mẹ một bữa sáng đầy dinh dưỡng với miến và gà hấp. Tôi chẳng những không được hưởng đặc cách ăn miến gà của ba, lại còn nghe tin tối nay hai người sẽ dùng bữa bên ngoài. Tôi nghiễm nhiên biến thành đứa bị bỏ rơi, đau lòng nhận vài đồng bạc lẻ cho tối nay. Còn đang nghĩ tối có nên rủ con Lợn đi ăn cùng hay không. Vì vốn dĩ tên kia không có ý định coi hôm nay là ngày lễ đặc biệt mà chiều tôi một chút, đã vậy còn mặc tôi mà đi học võ.
"Người yêu ơi, mai tám tháng ba rồi đấy!"
"Thì sao? Không lẽ mày muốn tao tặng quà à?"
"Cũng không hẳn, chỉ là muốn đi chơi chút thôi."
"Không phải hôm sau có tiết kiểm tra Toán sao? Chơi bời gì. Hơn nữa mày cũng không phải là phụ nữ."
Tôi buồn bực phẫn nộ tin nhắn hắn rồi offline luôn facebook, sáng nay hắn phải đến lớp sớm nên không chở tôi đi học được, đã vậy còn chứng kiến màn tình cảm đầy sướt mướt dột mái nhà của ba mẹ khiến tôi có cảm giác hôm nay là một ngày chả có gì tốt lành.
Ngay giờ cao điểm nên xe có đông đúc hơn bình thường, đến ngã tư tượng đài vì trong người vốn đang bực bội nên tăng ga vọt lên phía trước. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như tôi cúp đầu xe hơi, và cũng không có gì đáng kể nếu tôi không bị nó tông trúng.
Rầm một tiếng, hông bị một lực va vào có chút nhói. Hẫng một nhịp, cả người tôi bay lên, giây sau mở mắt ra đã thấy nằm dài trên đường, xe một nơi người một nẻo.
Tuy vậy vẫn chẳng bị gì, ngoài việc hộp cơm trong cặp tôi có lẽ đã bị chệch quỹ đạo ban đầu và đổ ra một ít. Tính ra cũng may mắn chán, vì đang kẹt xe nên tốc độ chiếc xe bốn bánh kia cũng không lớn, cùng lắm chỉ là vừa nhích một bước liền đụng trúng tôi. Số tôi hên dã man con ngan, bay cả lên trời thế mà vẫn chẳng có thương tích gì.
Lồm cồm bò dậy rồi xoa mông bước đến nơi em xe 50 của mình đang phơi thây tắm nắng, bằng cách nào cũng không thể lôi đầu nó dậy.
- Chạy xe kiểu gì vậy?
Chủ chiếc xe hơi tông tôi bước xuống xe và đi lại, tôi đã định cúi đầu xin lỗi cho đến khi thấy biểu cảm tức tối của gã và cái liếc mắt đầy hằn học hướng về tôi sau khi thấy phía trước xe có vài vết trầy nhỏ.
- Con thấy chú đứng lại, với chú cũng không xi nhan đèn nên con vượt lên.
- Vượt gì mà vượt? Không nhan cũng phải tự biết chứ.
Ơ cái lý luận gì thế này? Chẳng phải ở tình huống này ông ấy phải hỏi han tôi rồi giúp tôi dựng xe lên hay sao, quái gì lại nghênh mặt lườm tôi như kiểu muốn băm tôi ra bã thế.
Tôi bực mình không trả lời, vốn dĩ có nói thì cái sự ngang như cua kia sẽ khiến tôi điên máu chết tức tưởi ra đây mất. Nhìn mặt ông chú đang nhăn như khỉ phía trước, thật chỉ muốn tiến tới đá cho banh xe đi mới bớt tức thôi.
Thế nhưng gan tôi vẫn không lớn gì, cố dựng con xe lên, quay qua xin lỗi ông chú rồi vọt ga đi thẳng. Trong bụng tôi đang thầm nguyền rủa cái ngày tám tháng ba xui xẻo đến tận mạng này.
Đến trường không trễ cũng không sớm, nói chính xác là còn mười phút nữa sẽ vào giờ học. Đủ thời gian cho tôi xử lí hết hộp cơm dương châu ngon lành của chú Tư trước khi bắt đầu bốn tiết học nhàm chán.
Chỉ là tám tháng ba, là quốc tế phụ nữ, thế nào mà bước một bước đã thấy một cặp đôi, quay đầu một cái liền thấy những hộp quà đủ màu sắc trên tay các bạn nữ. Không phải là như hắn nói hay sao? Quái gì mà người ta là con gái mười mấy xuân xanh vẫn được tặng quà, còn tôi, có bồ mà lại phải thui thủi một mình ghen tị thế này.
Nuốt cục tức vào bụng, định vào lớp cho nhanh còn trốn xuống góc ăn sáng thì nhận ra cửa lớp khóa kín mít, còn Hòa Trân thì đứng bên ngoài hành lang lầm bầm gì đó.
Con nào giữ chìa khóa lớp mà chưa vô thế không biết. Cơ mà, khoan đã! Theo như tôi nhớ thì năm nay lớp tôi không cần phải khóa cửa sau giờ học cơ mà, làm gì có vụ cửa bị khóa lại được?
Tôi bước tới dãy hành lang khu của mình, lướt qua lớp 11C1 liền thấy chiếc bánh kem màu hồng phấn thích mắt đặt gọn gàng trên ghế giữa bục giảng, lướt qua 11C2 lại là một cái bảng đen với đủ dòng chữ và hình vẽ tay bằng phấn màu loạn xạ, lướt đến lớp tôi, chẳng có gì ngoài một cái cửa kín mít và khăn trải bàn vốn nằm trên bàn giáo viên giờ lại treo ngược lên che đi ô cửa kính.
Đến đây cả người tôi bỗng xúc động ngập tràn. Không phải là tụi lớp nó tổ chức tám tháng ba đấy chứ? Bốn thằng con trai, mong chờ gì đâu mà tự nhiên làm cái hết hồn luôn vậy đó. Tự nhiên thấy vui vui, với có chút hào hứng nữa. Vì đây là lần đầu tiên tôi được đón tám tháng ba mà.
- Tao đứng đây hơn mười phút rồi.
Trân lèm bèm, rồi nó lại tiếp tục tựa lưng vào lan can khóc ròng.
- Bọn kia đâu?
- Dưới canteen.
Tôi cười cười, rũ nó xuống mà nó bảo thôi nên tôi xuống đó một mình, trước đó còn ngó vào lớp một chút. Thật, che hết chả thấy gì hết trơn.
Tôi chạy đến bàn nơi có bộ tứ và cả con Lợn ngồi, Thảo Vy đưa một cái ghế trống gần đó cho tôi rồi tiếp tục bàn chuyện với cả đám.
- Chả biết tụi con trai làm gì trên đó nữa, tao vào lớp từ sáu giờ, chờ gần bốn lăm phút rồi.
- Thì tổ chức tám tháng ba chứ gì, năm nay tự nhiên lại ga lăng thế không biết.
- Bốn thằng con trai, làm cái gì được tụi mày nhờ?
Nguyên đám rôm rả buôn chuyện, tôi không tham gia mà tập trung xử lí hết chỗ cơm trước khi trống kịp đánh. Nghe bọn nó nói mà tôi hào hứng không kể siết, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ tôi mới được làm nhân vật chính trong ngày lễ phụ nữ này, tất nhiên không thể giấu nổi thích thú, đã vậy còn là bốn thằng đực rựa lớp tôi tổ chức mới kinh, bấy lâu nay xem trên facebook thấy lớp nhà người ta soái quá chừng soái mà ghen tị, lần này cuối cùng cũng được trải qua cảm giác này rồi.
Trống đánh, tôi ngốn hết đống cơm vào mồm, nhai lấy nhai để rồi nhận cốc nước lạnh từ tay con Lợn uống một hơi dài no căng mới thở phào thõa mãn. Xoa lấy cái bụng no căng của mình trong niềm vui sướng, tôi cắp mông chạy về phía tụi bạn đang đứng đợi tôi gần đó. Vừa lên đến sảnh phụ gần lớp đã nghe giọng Hòa Trân rống lên.
- Tụi mày vô tí giám thị ghi hết bây giờ.
Tiếng láo nháo trải dài cả hành lang trước cửa lớp 11C3, đứa hối tụi kia nhanh nhanh trước khi giám thị đến, đứa thì cười rạng rỡ cho món quà đầy bất ngờ và ý nghĩa của bọn con trai.
- Lớp có bốn thằng con trai mà 6 giờ 30 mới vô lớp chuẩn bị.
Jenny cười cười, vừa cằn nhằn vừa lắc đầu ngao ngán.
- Cô ơi cô...
Cô Tuyền bước đến không lâu sau đó, nhận ra tình hình hiện tại cô liền nở nụ cười hiền dịu, bảo lớp tôi hôm nay đáng yêu thế. Và tiếp đó, cô An liền chậm rãi đi đến. Cả đám cuống cuồng gào rống bọn kia mở cửa nhanh không thôi bị trừ điểm, bởi cô nổi tiếng là khó nhất trường, nhưng lạ thay, tâm trạng cô có vẻ tốt, nhìn vào lớp tôi một chút, cô mĩm cười nhẹ bảo cả đám ráng chờ cho mấy bạn chuẩn bị xong sẽ mở cửa cho vào, rồi cô lướt qua như một cơn gió.
Eo ôi, chắc sáng nay chồng cô tặng quà cho cô hay sao đấy, dễ tính đến không tin nổi luôn.
Sinh hoạt đầu giờ qua năm phút tụi nó mới chuẩn bị xong, thằng Nam tí tởn chạy ra cửa, vươn tay tháo tấm khăn lộ ra khung cảnh trong lớp, với bóng bay và những hộp quà đủ màu sắc đặt gọn trên bàn cô. Thằng Nam đứng một bên, thằng Đạt đứng một bên, mỗi đứa cầm một bịch hoa cài áo trên tay, cười hớn hở hô lớn.
- Vào theo thứ tự nhe, cô trước, rồi mới đến bọn mày.
Cả đám thống nhất sẽ cho tụi có chức quyền đi vào lớp từ cao đến thấp, sau cô là Tú, rồi đến Thảo Vy, tiếp đó là Jenny rồi Nhã. Trước khi vào trong sẽ được thằng Nam với thằng Đạt cài hoa vào ngực trái, bông hồng có sợi dây ruy băng nhỏ rũ xuống khiến tôi có cảm giác như đang tham dự một buổi tiệc hoành tráng nào đó. Vào đến chỗ ngồi mới có thời gian ngắm nhìn thành quả của bọn con trai.
Tụi nó in ảnh đại diện Facebook của bọn tôi ra, một tấm đặt ở chỗ ngồi của từng đứa, tấm kia dán lên một tờ giấy A0 cỡ đại treo ngay cửa ra vào, có thể nhận ra bọn nó đang ngầm làm cả cái sơ đồ lớp bằng tờ giấy kia. Tiếp đến là bóng bay, những chùm bóng đủ màu sắc được treo dọc theo khung cửa sổ quanh lớp, trên bảng là dòng chữ "Happy 8-3".
Sau khi cả đám yên vị, Tú lên bục giảng bắt nhịp cho lớp hát bài Mồng tám tháng ba tặng cô, xong xuôi liền vỗ tay rộn lên.
- Và sau đây là một phần vô cùng đặc biệt, rất quan trọng, đó chính là tặng quà. - Tới đây nó cười hơ hớ rồi mới tiếp lời, - Mỗi sáu người con gái sẽ được chọn một bạn nam để tặng quà.
- Đầu tiên, ai chọn Châu Minh Kha?
Thanh niên hiền dịu nhất lớp, lạnh lùng ít nói duy nhất của tổ tôi, theo lời Tú cầm quà bước lên phía trên đứng. Tổ tôi đáng yêu lắm, giơ tay hết á, nó cũng tỉnh dễ sợ, bước về phía tổ rồi như ông già Noel đi đến đâu phát quà đến đó, mà con mẹ nó, thằng này nó không thấy tôi giơ tay hay sao mà vừa đến chỗ tôi là quẹo lên trên tổ hai tặng phần còn lại của đống quà.
Mẹ nó, bà mày ghim nhé!
- Tiếp theo, Từ Quốc Nam, ai chọn quà của Từ Quốc Nam?
Thằng Nam là đứa có vẻ xinh trai nhất lớp, cũng là đứa được lên conffession trường khá thường xuyên. À không xét đến cái này, phải kể đến nó chính là cái thằng con trai thoáng nhìn thì nghiêm túc mà nhìn kĩ thì bị thần kinh, năm nay tôi chung đội làm dự án Anh Văn với nó, nên là giơ tay luôn.
Cũng may, cuối cùng tôi cũng được chọn, nó mà không chọn có mà khỏi có quá giang con mẹ gì hết nhé.
Nam đưa ra trước mặt tôi sáu phong bao lì xì đỏ rực, tôi nhanh chóng rút một lá, còn đang nghĩ không biết là món gì thì nó đã nghênh mặt bảo tôi mau mở ra xem trong đó viết gì.
Xem nào, "hai to hai nhỏ", cái quái gì vậy?
Tôi đọc lên cho nó nghe, nó gật gù rồi lấy từ trong túi ra hai cây xúc xích to với hai cây xúc xích nhỏ cho tôi, xong tiếp tục rời đi qua chỗ khác phát quà.
- Con mẹ nó, sao hết thằng Kha tới thằng Nam không chịu tặng quà cho tao?
Tôi quay qua con Lợn đang điên tiết gào thét bên cạnh, xua tay bảo còn hai đứa nữa cơ mà, lo làm gì rồi quay về phía lớp ngóng tiếp.
- Tiếp nè, Lâm Quốc Bảo, ai chọn Bảo giơ tay.
Nói hai thằng kia rồi thì kể luôn thằng này nhé, đây là thanh niên học giỏi Hóa, chuyên tự nhiên trong lớp. Hồi năm lớp mười, giờ phụ đạo buổi chiều, thầy Khánh có việc nên vứt cho lớp tờ bài tập dài ngoằng, không chút thương tình liền bỏ đi một mạch còn dặn dò cẩn thận rằng tiết sau thầy về kiểm tra. Cái lớp ban xã hội, học được tự nhiên có bao nhiêu mống đâu nên là Tú nó đưa cho Bảo, để thằng bé cầm máy tính lên bàn giáo viên ngồi giải hết, xong xuôi mới cầm phấn lên bảng chép đáp án cho lớp.
Tới đây thì con Lợn đã được tặng quà. Gói quà có cái bánh chocopie, một viên kẹo và một cọng dây buộc tóc nhỏ xinh.
- Phần còn lại là của Đạt nha!
Thôi thằng này tôi nhắc quá nhiều rồi nên là thôi đi nhỉ? Hay nên nói thêm chút nữa cho trọn, thanh niên khó ở nhất lớp, cuồng Lavender và chai xịt phòng, lại rất hay phải lòng mấy anh tiền bối lớp trên. Người ta nói tiểu thụ rất đáng yêu, còn tôi ngó vào nó chỉ thấy một bầu trời xạo ke giăng đầy, nói ai chớ không phải nói lớp phó lao động C3 đâu.
- Bây giờ tới tiết mục tặng quà riêng.
Cả lớp thi nhau ồ lên như dàn đồng ca mùa bưởi, Tú xùy miệng rồi hét cả đám yên lặng.
- Đứa nào có phước thì hưởng, có họa thì đéo chia nhe.
- Nhắm mắt lại, nhanh lên.
- Ủa nhắm chi?
- Thì phải nhắm mắt để bất ngờ, tất cả mọi người nghe tui, nhắm mắt lại.
Lại còn cả tặng quà riêng cơ đấy, cho dù nhắm mắt tôi vẫn đoán được đứa nào sẽ tặng cho đứa nào. Tôi là thôi không bàn đến rồi, đéo có sân trong màn này đâu, còn như thằng Bảo này sẽ tặng cho crush nó, mà crush nó là ai thì ai cũng biết, thôi không bàn đến vậy, thằng Đạt sẽ tặng cho Tú nè, thằng Kha có lẽ sẽ tặng cho thằng Bảo, bạn bè thôi nhe đừng có nghĩ bậy à, còn Nam á hả? Cũng chẳng biết, có thể sẽ tặng Uyển Nhi, bạn thân nó, mà khổ nỗi nay con bé nghỉ học mất tiêu à.
- Xong rồi mở mắt đi.
Đấy đấy, nói đéo có sai. Tôi là tôi còn lạ gì nữa cơ chứ!
Tiếp đến là video tự làm của tụi con trai tặng bọn tôi, Tú lên mở tivi, đoạn nhạc phát ra và những hình ảnh theo