Chương 23: Những Tình Huống Bất Thể Dự Phòng - Tránh Cửu Phái Dĩ Đào Vi Thượng

Tử Động

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ầm! Ầm! Ầm!

Dù đang tự hào là người duy nhất biết và biết một cách am tường về công phu Kim Sa nhưng khi nhìn thấy Kim Sa công phu do nhân vật mới xuất hiện thi triển Đường Thượng Thanh cũng phải bàng hoàng thán phục!

Nhân vật đó có nét mặt sạm nắng của người đã quá quen dãi dầu sương gió, niên kỷ ngoại tứ tuần và thần thái thì uy uy lẫm lẫm khiến ai mới thoạt nhìn qua cũng phải sinh lòng thán phục!

Và lúc này đâu ngoài lời lẽ chê bai quần hùng, một lời lẽ tràn đầy khẩu khí của nhân vật nọlại có một sắc thái riêng! Và sắc thái này đến như kẻ thù khi nhìn thấy tuy khiếp đảm nhưng vẫn không khỏi ngưỡng mộ!

Khí thế bất phàm này Đường Thượng Thanh chưa hề nhìn thấy ở ai khác!

Cung chủ Băng Ngọc cung dù có bản lãnh tuyệt phàm những cũng chưa có được một khí thế như vậy! Cốc chủ Hoàng Thạch cốc thì khác, lão tuy đang là thiên hạ đệ nhất nhân nhưng do nhiều thủ đoạn lại đang có mưu đồ bất chánh, lão không thể nào có được khí thế này!

Nhất Vô đại sư, đạo trưởng Võ Đang phái, sư thái phái Nga Mi, Côn Luân chưởng môn Lưu Khải Phục và nhất là Hoàng Thiếu Phủ Chưởng môn Không Đông phái, tất cả đều kinh tâm khiếp đảm trước nhân vật này!

Có hai nguyên do khiến họ phải khiếp đảm. Họ đông người lại đều là hạng nhất môn chi chủ, việc họ cùng vây đánh chỉ một nữ nhân, nữ nhân đó tà ác như thế nào không cần biết, hành vi của họ hoàn toàn không phù hợp với bốn chữ danh môn chánh phái! Lời lẽ của nhân vật nọ ngay tức khắc đánh trúng nhược điểm của họ rồi, họ khiêp đảm là vì thế! Hơn nữa, thần công hãn thế của nhân vật nọ chính là thứ do thứ hai buộc họ phải khiếp đảm!

Một chưởng đã tứ phương, vừa nhanh vừa chuẩn xác lại vừa đủ uy lực để kịp thời giảm nguy cho Xích Y nữ lang, thân thủ của nhân vật này ngay chiêu đầu đã làm quần hùng rúng động!

Chưa biết, ngay khi thấy thái độ của mọi người, những ai vừa hiệp thủ vây đánh Xích Y nữ lang thì ngay lúc này đây đều dừng lại, khiến sinh mạng của Xích Y nữ lang kể như an toàn, nhân vật nọ hắng giọng nói đầy uy quyền chợt lên tiếng:

- Mỗ, Tả Nhất Thiên, nếu có điều mạo phạm mong chư vị lượng thứ! Tiểu cô nương đây có thể đi được rồi! Trong chư vị ai bất phục hãy cứ hỏi ở mỗ!

Khẩu khí này một lần nữa tạo sự mến phục ở Đường Thượng Thanh! Và hầu như khẩu khí đó có phần cảm hóa được một vài nhân vật đang vây đánh Xích Y nữ lang!

Thế nhưng...

Tuyết Vân Ma Bà đang cùng Thượng Quan Điền quần thảo với Tuyến Ngân bỗng ngoác mồm ong ỏng nói chõ vào:

- Xích Huyết kiệu không phải hạng khiếp nhược. Nhất là chủ nhân cần phải báo thù cho lão chủ nhân! Phải diệt hết bọn võ lâm chính phái!

Không kịp ngăn mụ, Tuyết Ngân giận dữ:

- Mụ muốn diệt ư? Hãy để ta diệt mụ vậy! Đỡ chưởng!

Vù... Vù...

Thượng Quan Điền bất ngờ gầm lên:

- Tiện nhân Băng Ngọc cung! Người muốn diệt là diệt sao? Võ lâm Cửu phái đã khốn đốn nhiều vì Băng Ngọc cung rồi! Bổn Bang chủ hôm nay quyết phải rửa hận! Đỡ!

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Những gì Tuyết Vân Ma Bà nói đã như dầu chêm thêm vào lửa đỏ, cộng với lời lẽ hàm ý nhắc nhở và khích nộ của Thượng Quan Điền lại là những ngọn gió thổi bùng lên lửa căm hờn, quần hùng đương diện liền nộ khí xung thiên!

Nhất Vô đại sư bỗng chuyển mục tiêu sang Tuyết Ngân:

- Ngươi là người của Băng Ngọc cung? Mau đền mạng sư huynh ta Nhất Trần đã bị ngươi đả tử!

Vút!

Vù... Vù...

Sự động nộ đến phải động thủ của Nhất Vô lập tức là hiệu lệnh cho mọi người tỏ lộ phản ứng!

Phá Thiên đao liền được Hoàng Thiếu Phủ thi triển:

- Đã là ác nhân thì quyết phải diệt trừ! Xích Huyết kiệu đã di hại quá nhiều nhân vật Cửu phái, không thể dung thứ! Xem đao!

Vụt... Vụt...!

Xích Y nữ lang dù không muốn cũng phải cùng Hoàng Thiếu Phủ giao đấu!

Thấy những nhân vật còn lại như có ý định xuất thủ, Tả Nhất Thiên bật cười vang dội:

- Chư vị chớ nên buộc mỗ phải ra tay! Cứ một chọi một, mỗ sẽ không nói gì! Ngược lại, còn giở trò vây công chớ trách mỗ! Ha... Ha...

Phấn khích, Đường Ngọc Tử quên mất những gì đã hứa với Thượng Thanh chợt xuất hiện trước mặt vị đạo trưởng Võ Đang phái:

- Nếu đạo trưởng có hứng, Đường Ngọc Tử mỗ xin lĩnh giáo!

Đang cần chỗ trút hận, vị đạo trưởng nào bỏ lỡ dịp:

- Chủ nào thì tớ nấy, bần đạo Thái Nhân sợ gì mà không dám! Đỡ kiếm!

Véo... Véo...

Đường Ngọc Vi cũng lạng người đến trước mặt Lưu Khải Phục, Chưởng môn Côn Luân phái:

- Lưu chưởng môn mời!

Lưư Khải Phục lập tức xuất kiếm:

- Được lắm! Đỡ!

Véo... Véo...

Định Hòa sư thái Chưởng môn Nga Mi phái thì bất ngờ lướt về phía Tả Nhât Thiên:

- Nam mô A di đà Phật! Cổ nhân nói: bao dung cho cái ác cũng là một tội ác! các hạ sao cứ phải can thiệp vào hành động của Cửu phái?

Tả Nhất Thiên cả cười:

- Mỗ sẽ không can thiệp nếu chư vị không có hành vi bất võ! Sư thái định buộc tội cho mỗ à?

Định Hòa sư thái khẽ nạt:

- Cửu phái sẽ không liên tay nếu thân thủ của ả không cao minh! Các hạ biết gì mà nói?

Tả Nhất Thiên vẫn khăng khăng:

- Đâu phải cứ bản lãnh kém hơn là muốn dùng thủ đoạn nào cũng được? Mỗ vẫn chỉ có một lập trường!

Định Hòa sư thái quát lớn:

- Được! Bần ni cũng muốn biết các hạ có bản lĩnh như thế nào mà dám dương dương tự đắc! Đỡ!

Vù... Vù...

Tả Nhất Thiên cũng xuất thủ:

- Muốn biết bản lãnh của mỗ ư? Vậy thì hãy xem đây!

Vù... Vù...

Đây là điều Đường Thượng Thanh đang mong đợi! Chàng căng hết mục lực để dõi nhìn từng chiêu từng thức của nhân vật có tính danh xa lạ là Tả Nhất Thiên!

Và chàng một lần nữa nhìn thấy Tả Nhất Thiên đúng là thi triển Kim Sa chưởng với sự biến ảo nhiều hơn chàng gấp bội!

Ầm!

Tả Nhất Thiên có phần trội hơn Định Hòa sư thái, điều này khiến Đường Thượng Thanh đã nghi ngờ càng thêm nghi ngờ! Chàng âm thầm quan sát mọi diễn biến...

Chợt, có tiếng quát của Thượng Quan Điền vang lên:

- Vu Lang! Ngươi quên những gì ta dặn sao? Còn đứng đó làm gì?

Thượng Thanh giật mình quay lại!

Chàng thật sự lo lắng khi phát hiện Tuyết Ngân đang phải vận dụng đến độ chót của công phu Băng Ngọc! Điều này chứng tỏ rằng bắt đầu động sát cơ!

Và chàng càng lo ngại hơn khi Vu Lang chẳng thể liên tay hiệp lực với sư phụ là Bang chủ Cái bang! Có thêm cao thủ như thế này việc thương tích xảy ra và đưa đến mất mạng là điều không tránh khỏi!

Không thể chần chừ được nữa, Đường Thượng Thanh lập tức lao và...

Vút!

Chàng nhắm ngay vào Tuyết Vân Ma Bà mà quát:

- Mụ đắc ý lắm phải không? Đến lượt mụ nếm mùi lợi hại này! Trúng!

Vù... Vù...

Tuyết Vân Ma Bà hoàn toàn sững sờ trước ngọn chưởng thật sự uy mãnh của một Đường Thượng Thanh mà mụ đã biết!

Mụ phải thết lên:

- Kim Sa Chưởng!

Ầm!

Vút!

Mụ tháo chạy, tuy ngoài dự liệu của chàng nhưng lại tạo cho chàng cảm giác nhẹ nhõm!

Cảm giác này vừa có chợt mất đi khi trược mặt Thượng Thanh bỗng xuất hiện một nhân vật!

Đó là Tả Nhất Thiên đang quát hỏi:

- Thiếu hiệp sao lại biết Kim Sa chưởng?

Chàng chưa kịp đáp hoặc hỏi lại nhân vật kia, bất ngờ nghe tiếng Vu Lang hô hoán:

- Đường đệ cẩn trọng!

Ào... Ào...

Phát giác có người vừa tập kích, Thượng Thanh động nộ quay ngoắt lại:

- Sao đại sư lại ám toán tại hạ?

Phát hiện người vừa ám toán chính là Nhất Vô đại sư, Thượng Thanh vì không muốn có sự hiểu lầm bèn dịch người tránh chưởng.

Vù...

Nhất Vô bật cười khan:

- Ngươi đừng giả vờ! Ngươi có quan hệ thế nào với Xích Huyết kiệu? Đỡ!

Vù... Vù...

Chàng định giải thích vì biết Nhất Vô đại sư do nghe lén những gì chàng bàn định với Ngọc Tử, Ngọc Vi nên có sự hiểu lầm, nào ngờ Tả Nhất Thiên vì giận dữ sự phá bĩnh của Nhất Vô nên phát chiêu trừng trị:

- Thiếu Lâm phái lại có người có hành vi ám toán sao? Đỡ!

Vù... Vù...

Ào...

Ầm!

Thượng Thanh nhân lúc này đưa mắt quét nhìn khắp lượt và phải hốt hoảng kêu lên:

- Đừng Tuyết Ngân! Chớ tạo thêm thù oán!

Tuyết Ngân dù hậm hực cũng đành thu chiêu, không thể hạ thủ Thượng Quan Điền!

Vừa thoát chết trong gang tấc, Thượng Quan Điền không hiểu sao lại có hành vi hoàn toàn không phù hợp với một Thượng Quan Điền mà chàng đã từng biết!

Lão nhân lúc Tuyết Ngân thu chiêu liền bất ngờ quật vào nàng một kình hiểm ác:

- Trả nợ một chưởng nào!

Vù...

Ầm!

Tuyết Ngân không kịp trở tay phải oằn người xuống và liên tiếp thoái hậu!

Bất nhẫn, Đường Thượng Thanh lao lên:

- Bang chủ phát cuồng rồi sao?

Đáp lời chàng, Thượng Quan Điền cười man dại:

- Ha... Ha... Ha...! Cuối cùng ta cũng trả được mối hận một chưởng! Ha... Ha...

Vừa cười, Thượng Quan Điền lặng lẽ rời đi!

Thượng Thanh giận dữ nhìn theo liền bắt gặp ánh mắt có phần ai oán của Vu Lang!

Hiểu được nỗi khó xử của Vu Lang qua ánh mắt ấy, Thượng Thanh vội quay lại và lo lắng hỏi Tuyết Ngân:

- Tuyết Ngân! Muội sao rồi?

Tuyết Ngân quá cảm động trước sự quan tâm của chàng nên cố hé miệng đáp! Nào ngờ...

- Ọc...!

Thượng Thanh vội đưa tay đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng trước khi nàng ngã vật ra đất.

Chính lúc đó, Thượng Thanh chợt nghe có tiếng Thượng Quan Điền quát lớn:

- Nha đầu! Ngươi hung hăng đến vậy sao? Vì võ lâm Cửu phái, ngươi đừng trách bổn Bang chủ sao nỡ xuất thủ! Đỡ!

Vù... Vù...

Chàng lại thêm lo ngại! Xích Y nữ lang từ khi Tả Nhất Thiên bỏ dở trận đấu để lao đến với chàng, liền bị Định Hòa sư thái tiến đến hiệp lực với Hoàng Thiếu Phủ! Và bây giờ, do hai nhân vật này vẫn không phải đối thủ của Xích Y nữ lang, Thượng Quan Điền bất ngờ xen vào, xem như bạt đao tương trợ!

Sự lo ngại đó thoáng vơi đi khi Tả Nhất Thiên cuối cùng cũng phát hiện sự thể!

Tả Nhất Thiên nộ khí xung thiên, bất ngờ bỏ ngang trận chiến với Nhất Vô đại sử để lao về phía Xích Y nữ lang!

- Bọn ngươi thật đốn mạt! Xem chưởng!

Vút!

Vù... Vù...

Nhất Vô đại sư chợt quay ngoắt về phía Đường Thượng Thanh:

- Tiểu tử mau nộp mạng!

Vút!

Vù... Vù...

Sự hung hăng của Nhất Vô khiến Vu Lang động nộ:

- Lời lẽ này đại sư là người của cửa Phật sao có thể nói! Đỡ!

Vù... Vù...

Phát hiện có Vu Lang xen vào đỡ thay cho Thượng Thanh, Nhất Vô cười lạnh:

- Ngươi quên mệnh lệnh của sư phụ ngươi rồi sao? Đừng buộc ta phải giáo huấn ngươi! Cút!

Ầm!

Hự!

Vu Lang kém bề nội lực bị Nhất Vô đẩy bay về phía sau!

Đến lúc này Đường Thượng Thanh hết cả những ngưỡng mộ dành cho Thiếu Lâm phái!

Đặt vội Tuyết Ngân nằm xuống, chàng lập tức lao về phía Nhất Vô.

Vút!

Chàng quát:

- Hạng Phật môn đệ tử như lão chỉ làm dơ bẩn cửa thiền! Người cút đi phải là lão!

Vù... Vù...

Chưởng của chàng vừa xuất hiện liền tạo cho Nhất Vô một vẻ mặt kinh hoàng:

- Thân thủ này...! Ta đã nhận định lầm về ngươi rồi!

Ầm!

Hự! Vút!

Đến lượt Nhất Vô đại sư bị kình lực của chàng đẩy bắn về phía sau!

Chàng nhìn theo lòng áy náy...

- Đường đệ! Ôi chao!

Chàng quay người nhìn tứ phía, ngay khi nghe tiếng hô hoán của Vu Lang! Và chàng lập tức có cảm nhận một bầu sát khí bỗng dâng lên tràn ngập thiên đình!

Có bóng người đang âm thầm hạ một chưởng sát thủ vào Tuyết Ngân, một kẻ đang vô năng lực hoàn thủ!

Vù... Vù...

Chàng tận lực bình sinh lao đến:

- Cuồng đồ đê tiện! C...h...ế...t...!

Vút!

Vù... Vù...

Ầm! Oa!

Kẻ định ám hại Tuyết Ngân vì không ngờ thân thủ của chàng lại nhanh như vậy nên phải thảm tử! Đúng lúc đó những tiếng huyên náo nhất tề vang lên:

- Phải giết Xích Huyết kiệu!

- Phải hủy Băng Ngọc cung!

- Bất kỳ kẻ nào ngăn cản sẽ là công địch của Cửu phái!!

- Giết!!!

- Giết!!!

Thượng Thanh hoàn toàn ngơ ngác khi thấy có quá nhiều những nhân vật các phái chợt ùn ùn xuất hiện! Và qua các chiêu thức của họ, qua tiếng họ hô hoán chàng nhận ta họ là môn hạ của Thái Cực, Điểm Thương, Hoa Sơn, Trường Bạch!

Tựu trung, hợp với năm phái đã có mặt trước đó... Thiếu Lâm, Võ Đang, Không Động, Nga Mi, Côn Luân... giang hồ Cửu phái kể như hiện diện đông đủ.

Nếu kể thêm Cái bang qua sự hiện diện của Bang chủ Thượng Quan Điền, tình thế đang diễn khai có nguy cơ biến thành một trường huyết chiến đẫm máu vô tiền khoáng hậu!

Xích Y nữ lang liền rơi vào thế hoàn toàn hung hiểm! Ngọc Tử - Ngọc Vi cũng không kém Xích Y nữ lang! Tả Nhất Thiên thì đang dồn toàn lực vào từng chưởng Kim Sa nhưng vẫn không có hy vọng chuyển ngược thế cờ!

Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Thượng Thanh không còn gì để tỵ hiềm nam nữ, vội bồng xốc lấy Tuyết Ngân để thần tốc lao vào giữa trận!

Vút!

Hữu chưởng được chàng loang tít lên.

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Đánh bên tả một kình, quật bên hữu một chưởng, kích trên kích dưới, bằng vào phương cách đó chàng tiến dần về phía Đường Ngọc Tử!

Chàng hét bảo:

- Đủ rồi, nhị lão đệ! Đi nào!

Ầm! Ầm! Ầm!

Có tiếng Thượng Thanh mở đường, Ngọc Tử vừa bám sát theo vừa đoạn hậu!

Thượng Thanh lại quát:

- Tam lão đệ! Ta và lão nhị ở đây! Nhanh lên nào!

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Ầm! Ầm! Ầm!

Sự dũng mãnh của chàng nếu có làm cho quần hùng khiếp hãi ba phần thì lại khích nộ họ bảy phần! Họ nhất tề đánh tới.

- Đỡ!

- Xem chiêu!

- Giết luôn tiểu tử!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm! Ầm! Ầm!

Thượng Thanh vừa cố giải tỏa bớt áp lực nhưng không làm cho ai bị thương vừa kêu gọi Tả Nhất Thiên và Xích Y nữ lang:

- Lúc này là lúc nào mà nhị vị còn chưa chạy đi? Tại hạ phải chạy trước đây!

Ngay lập tức Xích Y nữ lang bật hét:

- Ai mượn ngươi lo cho ta?

Miệng thì nói vậy nhưng chính nàng ta là người đầu tiên tìm cách thoát đi:

- Ai ngăn ta phải chết! Tránh ra nào!

Vù...

Ầm! Ầm!

Vút!

Tả Nhất Thiên chờ khi Xích Y nữ lang đi khá xa mới lên tiếng:

- Thiếu hiệp định chạy về đâu?

Chàng chưa kịp đáp thì lại nghe tiếng Vu Lang hô hoán đến lạc giọng:

- Sư phụ! Đường đệ!

Biết nguy, chàng tung bổng thân hình của Tuyết Ngân lên cao và quay nhanh về phía sau!

Ngọc Tử đang bối rối trước Song Long chưởng của Thượng Quan Điền!

Thượng Thanh quát:

- Bang chủ hạ thủ xin dung tình! Lão nhị mau đỡ lấy Tuyết Ngân! Chạy đi!

Chàng vừa quát vừa xuất chưởng giải nguy cho Ngọc Tử.

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

Thượn Quan Điền tuy phải khựng người lại vì chấn kình nhưng vẫn quát tháo:

- Hai gã kia chạy đi đâu?

Thượng Thanh sợ quần hùng lại áp đến khiến Ngọc Tử, Ngọc Vi khó bề thoát chạy bèn gầm lên thị uy:

- Tại hạ không thể nhân nhượng được nữa rồi, chư vị đừng buộc tại hạ phải thất lễ! Xem chưởng!

Vù... Vù...

Hữu chưởng Kim Sa và tả chưởng Ngọc Điệp liền được chàng vẫy loạn về phía quần hùng!

Uy lực của hai chưởng này khiến mọi người phải hốt hoảng lùi lại, tạo khoảng trông cho Ngọc Tử, Ngọc Vi thoát ra!

Vút! Vút!

Hoàng Thiếu Phủ loang đại đao lao đến:

- Xích Huyết kiệu là công địch võ lâm! Tạo cơ hội cho chúng thoát đi, ngươi phải thế mạng! Đỡ!

Vụt! Vụt!

Thái Nhân đạo trưởng của phái Võ Đang cũng khoa loạn trường kiếm và hô hoán:

- Vì võ lâm Trung Nguyên, Cửu phái chúng ta phải diệt trừ mọi mầm mống gây tai họa! Tiến lên nào! Đánh!

Véo... Véo...

Phần thì có Chưởng môn hai phái Võ Đang, Không Động đi tiên phong, phần thì tức giận vì người của Xích Huyết kiệu và Băng Ngọc cung đã chạy thoát, quần hùng nhất loạt dồn mọi nộ khí vào người còn lại là Đường Thượng Thanh!

Kiếm quang, đao ảnh, chưởng kình tất cả đều được tập trung vào giữa, dồn ép Đường Thượng Thanh vào tình thế éo le miễn cưỡng!

Diễn biến này khiến Tả Nhất Thiên hãy còn lưu lại phải động sát cơ:

- Đây là hành vi của danh môn chính phái sao? Xem chiêu!

Vù... Vù...

Quần hùng đang dồn vào Thượng Thanh bất ngờ bị Tả Nhất Thiên xô kình từ phía sau xô đến! Có không ít người hốt hoảng phải nhảy loạn về hai bên!

- Mau chạy!

- Cẩn trọng ở phía sau kìa!

Tiềng gầm của Bang chủ Cái bang nhanh chóng có tác dụng trấn an đồng thời là khích nộ quần hùng:

- Ngươi xuất xứ từ đâu? Phải chăng có liên quan đến Xích Huyết kiệu? Vậy đừng trách bổn Bang chủ! Xem chưởng!

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Trong khi đó, do muốn tránh mọi ngô nhận sau này, Đường Thượng Thanh đành phải thi triển thân pháp Ngọc Điệp để thoát khỏi mọi áp lực đang dồn đến!

Bóng nhân ảnh của chàng vừa mất hút lập tức những tiếng chấn kình và những tiếng kim thiết va chạm nhau, liền vang lên.

Ầm! Ầm! Ầm!

Choang...

Keng! Keng keng...

Cùng lúc đó, Kim Sa chưởng của Tả Nhất Thiên và Song Long chưởng của Thượng Quan Điền cũng đã đến lúc chạm nhau.

Ào... Ào...

Ầm!

Tả Nhất Thiên quát ầm lên, bất chấp toàn thân vừa bị chấn động khắp lượt:

- Hảo chưởng pháp! Hãy tiếp thêm một chưởng nữa của mỗ nào!

Vù... Vù...

Thượng Quan Điền nào chịu kém cũng gầm gừ hậm hực:

- Bổn Bang chủ làm gì phải sợ những công phu tà môn? Đỡ!

Vù... Vù...

Đởm lược và bản lĩnh của Thượng Quan Điền khiến Đường Thượng Thanh vừa đưa mắt nhìn qua cùng phải phần nào kinh ngạc! Bởi trước đó Nhất Vô đại sư phải khó khăn lắm mới có thể đương đầu nổi với một chưởng đầy uy lực của Tả Nhất Thiên! Còn như Thượng Quan Điền, không thể nào có công tu vi ngang bằng Nhất Vô, việc có thể đương trường đối chưởng quả là điều khó tin.

Do dó, dù đang có cơ hội thoát đi nhưng Thượng Thanh vẫn cố nấn ná chậm bước! Chàng đang chờ kết quả của lần chạm chưởng thứ hai giũa Thượng Quan Điền và Tả Nhất Thiên!

Nhưng một vầng đao ảnh chợt loang đến che khuất thị tuyến của chàng:

- Phá Thiên Khởi Thủy! Tiểu tử đỡ!

Vụt! Vụt!

Tầm nhìn bị che khuất khiến Thượng Thanh phải có phản ứng theo bản năng!

Chàng quát thật to:

- Mau tránh ra nào!

Vù... Vù...

Ngọn chưởng Ngọc Điệp liền xuất hiện, phủ chụp lấy toàn bộ phạm vi đao ảnh do Hoàng Thiếu Phủ đang đắc ý triển khai.

Ầm!

Hự!

Tiếng chạm kình và tiếng kêu đau đớn ngay lập tức làm chàng tỉnh ngộ!

Chàng ngớ người nhìn Hoàng Thiếu Phủ vừa lảo đảo thồi lùi vừa nhăn nhó khuôn mặt đã hoàn toàn nhợt nhạt!

Chàng lẩm bẩm:

- Ta đã làm gì thế này?

Ầm!

Tiếng chạm kình và những lời giận dữ của Tả Nhất Thiên chợt vang đến tai chàng:

- Chưởng trung hữu kiếm! Thủ đoạn quả cao minh, mỗ nhất quyết sẽ báo phục! Hừ!

Vút!

Chàng vừa kịp nhìn thấy Tả Nhất Thiên vội vã bỏ đi với những giọt huyết hồng rơi vãi thì quanh chàng liền có bóng kiếm chập chùng.

- Giỏi cho tiểu tử dám ngang nhiên đối đầu với Cửu phái! Đỡ kiếm!

Véo... Véo...

Chỉ một thoáng khinh suất, Thượng Thanh đã tự đưa mình vào hiểm cảnh! Lúc nhận ra thì sinh mạng của chàng đã như chỉ mành treo chuông, ngàn cân treo sợi tóc!

Thoát đi thì không kịp, xuất lực chống đỡ thì cảnh trạng xảy đến cho Hoàng Thiếu Phủ dĩ nhiên phải tái diễn đó là điều chàng không hề muốn nên phải có thái độ lưỡng lự!

Bất ngờ, một tiếng thét lanh lảnh vang lên:

- Hữu ân tất báo! Thiếu hiệp đã vì Xích Huyết kiệu chắc chắn không bị thiệt! Hãy xem trảo!

Víu... Víu...

Vừa nhận ra đó là tiếng thét của mụ Tuyết Vân Ma Bà, Thượng Thanh cũng nhận biết ngọn Xuyên Cốt Tuyết Vân trảo của mụ chỉ còn một sát na nữa là chạm vào Linh Đài huyệt của Lưu Khải Phục, Chưởng môn Côn Luôn phái!

Tâm cơ rúng động, Thượng Thanh có phản ứng thật thần tốc!

Chàng khoa nhanh song thủ, chộp thẳng vào hai chiêu kiếm lợi hại của Thái Nhân đạo trưởng và Lưu Khải Phục!

Hành vi của chàng khiến cả hai phải kiêng dè và làm cho chiêu kiếm có phần chậm lại!

Chỉ chờ có thế, chàng lập tức chộp cứng hổ khẩu tay của vị Lưu và kéo mạnh về một bên! Đồng thời với động tác này chàng còn dùng hữu thủ chấn thẳng vào tay cầm kiếm của Thái Nhân đạo trưởng khiến lão phải bị tuột kiếm.

Lưu Khải Phục bị lôi kéo không thể cưỡng lại, vô tình thoát khỏi ngọn trảo sát thủ của mụ Ma Bà!

Ngược lại, trường kiếm của Thái Nhân bị chấn bay và bay đúng về phía ngọn trảo của mụ Ma Bà vừa tình cờ mất đối tượng!

Vút!

Vèo...

Mụ Ma Bà không lường trước tình huống này đành phải kêu lên và co quắp cả năm ngón tay vào thành một nắm!

- Ái chà...! Hung hiểm thật!

Soạt!

Đúng là hung hiểm và mụ Ma Bà chỉ nhờ may mắn nên mới không bị thanh trường kiếm kia hớt đứt năm ngón tay!

Nhìn lại và nhận ra đó là trường kiếm của Thái Nhân, mụ Ma Bà mấp máy môi như muốn thóa mạ hoặc muốn quát tháo gì cho hả dạ!

Nhưng có lẽ do vừa trải qua kinh biến, mụ còn chưa định thần nên lời lẽ không thể nào thốt ra!

Nhanh tốc, Thượng Thanh vẫy xạ về phía mụ một kình giận dữ:

- Ai mượn mụ xen vào! Mau cút!

Vù... Vù...

Cùng lúc đó có tiếng người quát:

- Mụ Tuyết Vân mau nạp mạng!

Vù... Vù...

Thiệt ngẫu nhiên, đó là ngọn chưởng của Chưởng môn Thái Cực phái Trương Tử Nhu và cũng quật vào mụ Ma Bà!

Chưởng của chàng được phát trước nên đến trước.

Ầm!

Do chàng chỉ muốn đánh đuổi mụ nên ngọn chưởng vừa rồi chẳng có mấy uy lực!

Mụ bị chấn kình đẩy lùi, vô tình thoát chết vì ngọn chưởng Thái Cực của Trương Tử Nhu chỉ bay sượt qua.

Vù...

Trương Tử Nhu động nộ:

- Tiểu tử ngươi sao lại giúp mụ chạy trốn? Đỡ!

Chẳng thể nào tránh được Trương Tử Nhu, mụ Ma Bà đã nương theo lực chấn kình để cong người tháo chạy! Để lại chàng phải hứng chịu sự thịnh nộ của Trương Tử Nhu và bao người đương diện!

Tất cả cùng hò reo:

- Tiểu tử là người Xích Huyết kiệu! Giết!

- Tiểu tử đã giải nguy cho Băng Ngọc cung! Đánh!

- Hãy báo thù cho Hoàng chưởng môn! Động thủ!

- Cũng phải báo hận cho Thái Nhân đạo trưởng! Tiến lên!

Từ ngộ nhận này sang ngộ nhận khác, Thượng Thanh lẽ đương nhiên lâm vào cảnh dở khóc dở cười!

Chẳng còn cách nào khác, Đường Thượng Thanh đành phải lẻn đi giữa họ như một bóng u linh nhờ vào thân pháp Ngọc Điệp!

Vút!