Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi Kỷ Đồng Quang nói qua về kế hoạch chuẩn bị về nước của anh, thì cảm giác tội lỗi trong lòng Lương Trản đã vơi đi rất nhiều. Bởi vì theo như lời anh nói thì kể cả ba cô không gọi, anh cũng vẫn sẽ về.
Gia đình nào cũng có những bài “kinh” khó niệm. Lương Trản hiểu sâu sắc về điều này.
Một tuần sau kỳ nghỉ lễ, Thẩm Tử Ngôn cũng trở về sau chuyến du lịch dài ngày, sau đó chạy hết tốc lực tới chỗ cô để làm cho kịp bản thảo để nộp. Sở dĩ phải chạy tới chỗ cô là vì mỗi lần lao đầu vào làm là chế độ ăn uống và nghỉ ngơi của cô ấy đều loạn theo. Cách đây sáu tháng, cô bạn thân này của cô cũng vì thế mà phải nhập viện một lần.
Lần đó, Lương Trản sợ hãi tột độ, phải xin nghỉ phép bốn ngày tới viện chăm cô ấy, sau đó hai người đã thề non hẹn biển với nhau rằng sau này nếu còn gặp phải tình huống tương tự thì cô ấy sẽ tới chỗ Lương Trản, ăn uống ngủ nghỉ cùng cô.
Vì vậy, tuần này sau khi tan làm về nhà mở cửa, Lương Trản chẳng ngạc nhiên gì khi phát hiện ra một người mặc đồ ngủ với biểu hiện ngủ không đủ giấc đang ngồi trong phòng khách.
Cô chỉ hỏi cô ấy: “Cậu còn thiếu nhiều không?”
Thẩm Tử Ngôn: “Ngày kia phải nộp rồi mà tớ chưa vẽ được nét nào.”
Lương Trản: “…”
Cô nghi ngờ nói: “Tớ nhớ là cậu có mang theo giá vẽ và laptop khi đi chơi mà.”
Thẩm Tử Ngôn ôm mặt, trong lòng xấu hổ: “Mải chơi quá, đến giá vẽ cũng chẳng lôi ra lấy một lần.”
Lương Trản lạnh lùng nói: “Vậy thì tất cả đều là do cậu tự chuốc lấy thôi.”
Nói xong cô định vào nhà vệ sinh tắm rửa, kết quả là còn chưa kịp mở cửa phòng tắm thì lại bị Thẩm Tử Ngôn gọi giật lại từ phía sau.
“Vãi shit, Kỷ Đồng Quang muốn về nước à?”
“Sao cậu biết?” Lương Trản ngạc nhiên.
“Chẳng phải tớ đang không vẽ nổi sao, lười quá nên mở Weibo ra xem, kết quả là lướt ngay tới bài đăng của anh ấy.”
Bài đăng đó không giống với phong cách trước đây của Kỷ Đồng Quang, không súc tích cũng không lạnh lùng, ngữ điệu tràn đầy tình cảm và mềm mại quá mức. Đại ý là nói đến việc anh nói chuyện với thầy hướng dẫn về kế hoạch về nước của mình và nhận được sự thông cảm của vị Giáo sư đức cao vọng trọng đó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Ông ấy luôn hy vọng tôi có thể học nốt lên PHD*, thậm chí còn giúp tôi liên hệ với bạn bè của trong ngành của mình, cuối cùng tôi lại khiến ông ấy bận bịu vô ích.”
*PHD được viết tắt của từ Doctor of Philosophy là bậc học cao nhất trong bậc học hay còn gọi là tiến sĩ. PhD được xuất hiện lần đầu tiên tại Đức, sau này được xuất hiện tại Mỹ và ở các nước phương Tây khác sử dụng, trong những năm gần đây PhD được gộp lại để nói chung về những người có học vị Tiến sĩ trong mọi ngành nghề.
Thẩm Tử Ngôn đọc hết từng câu từng câu một: “Whoa, anh ấy đang dự định gì vậy, kể cả không học lấy bằng Tiến sĩ, thì ở lại bên đó làm công việc thiết kế mà anh ấy yêu thích chẳng phải tốt hơn à, sao nhất định phải về nước làm gì?”
“Lý do gia đình.” Lương Trản khoát tay: “Tớ và anh ấy quả là đồng bệnh tương liên.”
Thẩm Tử Ngôn: “??? Tớ thấy mình có sống thêm tám kiếp nữa cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của các bậc phụ huynh nước mình.”
Lương Trản mỉm cười, không nói thêm gì nữa mà quay người đi vào phòng tắm. Trước khi tan làm, bộ phận Marketing đã phái người đến tìm cô, nói rằng khi tới lịch nghỉ luân phiên của cô, họ sẽ chuẩn bị quay video đầu tiên cho cô.
Tuy rằng Lương Trản đồng ý rất thoải mái, nhưng nghĩ tới việc mình sắp được quảng bá rộng rãi, cô vẫn có chút căng thẳng.
Cô cho rằng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể quay video giới thiệu chỉnh nha với khuôn mặt lờ đờ vì ngủ không đủ giấc như cô bạn mình được, vì vậy vào ngày nghỉ ngơi này, mặc kệ Thẩm Tử Ngôn ngồi bên cạnh đang điên cuồng vò đầu bứt tai vì các bản nháp hỏng, còn cô thì vẫn thoải mái nằm một bên đắp mặt nạ đi ngủ, khiến cô ấy suýt nghẹn chết vì tức giận.
Khi ngày nghỉ của cô kết thúc, bản thảo của Thẩm Tử Ngôn cũng gần như đã hoàn thành, nên hò hét đòi đến chỗ làm của Lương Trản bằng được để chứng kiến bác sĩ Lương biến thành người nổi tiếng.
Lương Trản: “…” Được rồi.
Vì thời gian quay phim đã được định sẵn từ sớm, nên cả ngày nay nhân viên lễ tân đều để trông lịch cho cô, để cô không phải vừa bận bịu vừa lo thăm khám cho bệnh nhân.
Lần quay đầu tiên không phải động tay động chân, cô chỉ cần ngồi đó để nhận trả lời những câu hỏi và trong quá trình trả lời các câu hỏi liên quan đến kiến thức về răng miệng, đặc biệt là những kiến thức về chỉnh nha, để khiến bản thân mình ổn định và bĩnh tĩnh nhất có thể, Lương Trản chỉ đơn giản coi cảnh quay này như việc đang bảo vệ luận văn.
Thực tế đã chứng minh rằng, việc bị giáo viên hướng dẫn liên tục làm khó trong suốt thời gian đi học chưa hẳn đã là việc xấu, ít nhất là lúc này, cô đã vô cùng bĩnh tĩnh khi đối mặt với người đưa ra câu hỏi và hoàn toàn không còn căng thẳng như khi trả lời bài kiểm tra năm đó nữa.
Động tác của bộ phận Marketing cũng rất nhanh nhẹn, ngay sau khi video được quay xong, tối hôm đó họ đã hoàn thành xong khâu chỉnh sửa và đã đăng tải ngay lên tài khoản Weibo chính thức của Lương Trản.
Lần này, không chỉ có Thẩm Tử Ngôn giúp một tay trong khâu “quảng cáo” mà còn có fans hâm mộ của một số blogger khoa học Y có tiếng mà họ đã liên hệ từ trước nữa.
Tuy nhiên, trọng tâm mục đích của việc tuyên truyền vẫn là những kiến thức về răng miệng, nhưng chỉ sau một đêm, bên dưới đã chuyển hướng sang khen ngợi nhan sắc của Nha sĩ. Bởi vậy Lương Trản cũng đã nhận được rất nhiều tin nhắn dằn mặt, nhưng cô không để tâm tới việc đó. Dù sao thì ưu điểm lớn nhất của Lương Trản cũng là không tự gây khó khăn cho bản thân mình. Bất luận thế nào thì bước đầu của kế hoạch quảng bá này cũng có thể coi là thành công.
Hơn nữa, sức lan truyền của đoạn video phổ cập kiến thức này lại phổ biến rộng rãi hơn cô nghĩ, ít nhất trong vòng nửa tháng sau đó, cứ hai ngày cô lại nghe thấy bệnh nhân của mình nhắc tới nó một lần. Tất cả đều chân thành khen ngợi về khả năng chuyên môn của cô.
Chỉ có điều việc khiến Lương Trản khó chịu chính là, mỗi lần sau khi khen xong, họ đều bổ sung thêm một câu là: “Bác sĩ Lương, cô không được ăn ảnh cho lắm.”
“Cô ở bên ngoài đẹp hơn trong video nhiều.”
“Người bình thường mà, chẳng còn cách nào khác.” Lương Trản lịch sự mỉm cười: “Cũng không phải là minh tinh.”
Cuối tháng năm, “người bình thường” Lương Trản bắt đầu lần quay thứ hai. Lần này, có thêm nội dung kỹ thuật tay nghề, yêu cầu phát sóng trực tiếp cảnh cô làm việc thật sự. Tất nhiên, vì người thực hiện là cô, nên cô có thể tự quyết định việc lựa chọn bệnh nhân để hợp tác.
Lương Trản xem qua một loạt hồ sơ bệnh án rất lâu, cuối cùng chọn được một sinh viên đại học cùng trường với cô, đồng thời cũng gọi điện cho đối phương để xin phép sự đồng ý. Cô gái rất vui vẻ nhận lời, nói rằng sẽ nhất định phối hợp thật tốt.
Lương Trản: “Thực ra cũng không cần phối hợp gì cả, cứ như mọi lần là được, vì buổi phát sóng trực tiếp này được thực hiện vì mục đích muốn ghi lại trạng thái làm việc thực tế.”
Hai người thảo luận ngắn gọn một lúc, sau đó xác nhận hoạt động và ấn định thời gian phát sóng.
Lúc đầu, vì có camera trong phòng làm việc, nên hiển nhiên là bệnh nhân có chút lo lắng, nhưng sau khi trò chuyện với Lương Trản về tình hình sử dụng khí cụ niềng răng gần đây thì cô gái đã thả lỏng hơn nhiều.
Sau khi tái khám kết thúc, Lương Trản còn chưa tháo găng tay ra lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô cho rằng chương trình phát sóng trực tiếp đã kết thúc, nên cứ thế đi thẳng ra mở cửa.
Người gõ cửa là nhân viên lễ tân mới được tuyển vào đơn vị trong tháng này, nhân viên lễ tân nói: “Bác sĩ Lương, bên dưới có một vị tiên sinh tới tìm chị, anh ấy không có đặt hẹn, nhưng anh ấy nói là bạn của chị.”
Lương Trản: “Bạn?”
Nhân viên lễ tân gật đầu: “Anh ấy nói mình họ Kỷ.”
“Kỷ?” Cô lập tức kinh ngạc, không phải là Kỷ Đồng Quang đó chứ?
Nghĩ vậy, cô lại hỏi nhân viên lễ tân: “Bệnh nhân tiếp theo của tôi có hẹn lúc mấy giờ?”
Nhân việc lễ tân nói là bốn giờ ba mươi, bây giờ vẫn còn sớm.
“Vậy cô đưa anh Kỷ lên đây đi.” Lương Trản nói.
“Được!!!” Nhân viên lễ tân mỉm cười nhận lời, sau đó xoay người bước nhanh xuống lầu.
Hai phút sau, vị trúc mã xa cách ba năm của cô đã lên tới nơi. Cuối tháng năm, thành phố S vốn đã rất nóng, nhưng anh vẫn mặc trên người bộ âu phục chỉnh tề, ngay cả đầu tóc cũng chải chuốt gọn gàng.
Anh đứng trước của văn phòng, nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, dùng giọng điệu của người đã xa cách lâu năm gọi cô một tiếng A Trản.
Lúc này, Lương Trản không biết hoạt động phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc, vì vậy trong lòng cô chỉ tràn ngập một câu nói: Sao anh lại đẹp trai hơn ba năm trước nữa rồi?