Chương 32: Vượt Qua Nguy Hiểm

Thế Gả Hào Môn Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Ngồi ở trên xe, Nghiêm Uy ôm chặt lấy Lý Nhược vào lòng cố gắng làm cho cơ thể của cô nóng lên một chút, anh không ngừng nói với cô: “Lý Nhược! Cô hãy ráng lên, sắp đến bệnh viện rồi, cô hãy cố chịu đựng thêm một chút nữa.


Đến bệnh viện, do trợ lý của anh đã báo trước với bệnh viện nên khi vừa đến đã có bác sĩ và y tá chờ sẵn, Nghiêm Uy đặt Lý Nhược lên băng ca rồi cùng bác sĩ, y tá đẩy vào phòng cấp cứu, Nghiêm Uy ngồi xuống ghế chờ đợi, hai tay đan chặt vào nhau, tuy bề ngoài luôn thấy anh điềm tĩnh nhưng thật ra trong lòng của anh hiện tại đang rất rối loạn, ruột gan nóng hết cả lên vì lo lắng.

Nhã Phượng Ly và Nghiêm Từ cũng nhanh chóng có mặt ngay sau đó, Nghiêm Từ tiến nhanh đến gần Nghiêm Uy sốt ruột, hỏi han tình hình của Lý Nhược: “Nghiêm Uy! A Nhược sao rồi? Em ấy không sao chứ?”
Gương mặt không chút biểu cảm nhưng có thể nhận ra sự lo lắng, bồn chồn của Nghiêm Uy, anh khẽ lắc đầu đáp lại: “Vẫn chưa biết tình hình như thế nào, cô ấy vẫn đang được bác sĩ cấp cứu bên trong.


Nhã Phượng Ly đứng ngồi không yên, nước mắt sắp ứa ra ngoài, hai tay luôn chắp lại cầu nguyện cho Lý Nhược bình an vô sự vượt qua nguy hiểm, Nghiêm Từ ngồi kiên nhẫn chờ đợi, anh không ngừng vò đầu bứt tóc của mình, trong lòng bỗng trở nên giận dữ, lên tiếng: “Dạo này em có đắc tội với ai không vậy? Tại sao hết em rồi đến em dâu gặp chuyện thế? Em đã tra ra kẻ bắt cóc em dâu là ai chưa?”
Nghiêm Uy lắc đầu, giọng điệu lạnh tanh cất lên trả lời: “Khi em đến nơi thì không thấy ai cả, trợ lý của em vẫn đang cho người điều tra, còn về chuyện đắc tội thì tất nhiên là có rồi, trên thương trường muốn không đắc tội ai cũng khó đấy.


Đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra, tháo khẩu trang thông báo tình hình cho ba người biết: “Bệnh nhân đã không sao rồi, đã qua cơn nguy hiểm, người nhà có thể an tâm rồi.



“Cảm ơn bác sĩ.

” Nghiêm Uy, Nghiêm Từ và Nhã Phượng Ly đồng thanh cất tiếng nói cảm ơn, thở phào nhẹ nhõm.

Lý Nhược nhanh chóng được y tá đẩy ra, Nghiêm Từ kéo cánh tay Nghiêm Uy lại rồi cất giọng nói: “Em chăm sóc cho A Nhược đi để anh đi giúp em làm thủ tục nhập viện.


Nghiêm Uy gật nhẹ đầu rồi đi theo y tá vào phòng bệnh, ở trong phòng bệnh Nhã Phượng Ly ngồi ở một góc, trong lòng có hơi sợ Nghiêm Uy, từ trước đến giờ cô chưa từng gặp ai lạnh lùng, đáng sợ như thế.

Nhã Phượng Ly liếc mắt nhìn anh khẽ lên tiếng nói:
“Nghiêm tổng! Anh có bận việc gì ở công ty thì anh cứ đi xử lý đi, ở đây đã có tôi chăm sóc cho A Nhược rồi.


“Tôi không có bận việc gì cả, mọi việc ở công ty đã có trợ lý tôi lo hết rồi.

” Nghiêm Uy lạnh nhạt đáp lại, cặp mắt của anh chỉ liếc nhẹ qua Nhã Phượng Ly rồi tiếp tục dán chặt vào điện thoại của mình.

Bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên im lặng, ngột ngạt, Nhã Phượng Ly hơi rụt người lại lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội, nếu không phải vì Lý Nhược thì cô đã rời khỏi cái căn phòng đáng sợ, lạnh lẽo này rồi.

Nghiêm Uy ở lại bệnh viện chăm sóc cho Lý Nhược ngày đêm, ngoại trừ những lúc quay về biệt thự Nghiêm gia để tắm rửa, thay đồ thì anh luôn túc trực bên cạnh Lý Nhược, ngay cả ăn anh cũng cho người mang đến bệnh viện để ăn.

Lý Nhược hôn mê gần hai ngày mới tỉnh lại, đôi mắt của cô vừa khẽ mở thì đã nhìn thấy Nghiêm Uy ngồi cạnh mình, Nghiêm Uy đang xem công việc trên điện thoại bỗng có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đã tỉnh lại liền cất giọng nói: “Cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại rồi.



Nhã Phượng Ly ngồi gần đó đang chống tay ngủ gật gà gật gù, nghe thấy Nghiêm Uy nói thế ngay lập tức giật mình thức dậy, đôi mắt mở to nhìn Lý Nhược, cô vui mừng đứng dậy tiến đến nói: “Ơn trời cuối cùng cậu cũng đã tỉnh, cậu làm tớ lo lắng chết đi được.


Lý Nhược cười nhẹ, gương mặt của cô vẫn còn xanh xao, nhợt nhạt, thần sắc chỉ mới hồi phục được một chút, Nghiêm Uy đứng dậy ấn nút gọi bác sĩ, rất nhanh bác sĩ cùng y tá đã có mặt để kiểm tra sức khỏe cho Lý Nhược, kiểm tra xong bác sĩ mỉm cười cất tiếng: “Sức khỏe của vợ cậu đã không còn gì đáng lo ngại nữa rồi, vợ của cậu đang hồi phục rất tốt, khoảng gần một tuần nữa thì có thể xuất viện được rồi.


“Cảm ơn bác sĩ.

” Nghiêm Uy gật đầu cảm ơn, bác sĩ cùng y tá vừa ra ngoài anh liền ngồi xuống ghế, chân vắt chéo nhìn Lý Nhược, nghiêm túc hỏi: “Cô có nhớ người bắt cóc mình là ai không? Mục đích của bọn bắt cóc đó là gì cô có biết không?”
Lý Nhược khẽ lắc đầu, giọng nói thều thào, yếu ớt đáp lại: “Tôi không biết vì sao bọn người đó lại bắt cóc tôi, tôi trước giờ không hề gây thù oán với ai cả, gương mặt của kẻ bắt cóc tôi cũng không thấy rõ bởi vì hắn đeo khẩu trang nhưng…nếu tôi nhớ không lầm thì từ phần trán dọc xuống gương mặt của tên bắt cóc có một vết sẹo khá lớn, trông rất là đáng sợ, ngoài ra thì tôi không còn nhớ gì nữa cả.


“Vết sẹo khá lớn từ phần trán dọc xuống gương mặt?” Nghiêm Uy không khỏi kinh ngạc, sửng sốt khi nghe Lý Nhược nói, gương mặt của anh trở nên âm trầm, nghiêm túc hơn, người cố ý tông vào xe của anh cũng có một vết sẹo dài từ trán dọc xuống gương mặt, chín mươi phần trăm là cùng một người rồi.

Nghiêm Uy bắt đầu xâu chuỗi lại mọi việc đã xảy ra mấy ngày hôm nay, bắt đầu từ anh rồi đến Lý Nhược, Nghiêm Uy dám chắc chắn chuyện này là nhầm vào anh, liên quan đến việc sắp hợp tác với một đối tác nước ngoài, có người đang muốn tranh giành dự án này với anh nên mới ra tay, hai hôm trước là ngày bàn bạc công việc với đối tác nhưng do phải đi cứu cô nên anh đã để vuột mất.

Bọn người đó chính là ra tay không thành nên mới chuyển sang ra tay với Lý Nhược, mục đích chính là khiến Nghiêm Uy phân tâm không thể nào tập trung vào công việc hợp tác này.

Bọn người đấy đã đạt được mục đích của mình rồi, thật khá khen cho bọn họ, Nghiêm Uy thật sự rất muốn biết kẻ đứng sau mọi chuyện là ai? Chuyện này anh quyết không bỏ qua.


Lý Nhược thấy Nghiêm Uy trầm tư suy nghĩ điều gì đó, cô quơ quơ tay trước mặt của anh, gọi: “Nghiêm Uy! Nghiêm Uy! Anh bị làm sao vậy?”
Nghiêm Uy có hơi giật mình, anh ngay lập tức trở về thực tại đáp lại: “Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ đến một số việc liên quan đến công việc thôi.

Bây giờ, tôi ra ngoài một chút, cô có cần gì thì nói với bạn thân của cô, về tiền bạc thì cứ tính vào tôi.


Nói xong, Nghiêm Uy đi ra bên ngoài gọi điện cho trợ lý điều tra rõ mọi chuyện, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau là ai?
Ở trong phòng bệnh, Nhã Phượng Ly kéo ghế ngồi gần bên cạnh Lý Nhược bĩu môi nói: “Đúng là người có tiền có khác, mỗi lần nói chuyện đều toàn mùi tiền, mà nói đi nói lại thì Nghiêm Uy đúng là một người chồng đấy, lúc hay tin cậu bị bắt cóc anh ta đã cho người tìm khắp nơi như muốn lật tung cả thành phố lên vậy, sau khi cậu hôn mê thì người túc trực chăm sóc cậu ngày đêm cũng chính là chồng của cậu.

” Nhã Phượng Ly kể cho Lý Nhược nghe những chuyện khi Lý Nhược bị bắt cóc và lúc hôn mê bất tỉnh.