Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc Bùi Túc bị gọi tiến vào nói chuyện, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ đẩy mắt kính xuống: "Cậu chính là Alpha đưa cậu ấy tới? Thế thì vừa vặn có thể đo lường."
Sau năm phút, báo cáo đo lường độ khớp để ở trước mặt hai người, con số ở hàng cuối cùng rõ ràng viết trăm phần trăm.
Cả bác sĩ cũng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc giống như là đang nhìn loài quý hiếm gì.
Giống với độ ngọt của chất dẫn dụ, độ khớp cũng có tiêu chuẩn đạt yêu cầu, nói chung độ khớp đạt đến sáu mươi phần trăm là có thể kết hợp, vợ chồng AO bình thường cũng gần như toàn là mức này, tám mươi phần trăm xem như là rất cao, còn AO từ tám mươi phần trăm đổ lên, trước giờ căn bản chưa từng thấy ai.
Một quá trình dài như thế, cũng đủ để Hà Liêu Tinh làm rõ tâm tư.
Tình huống này của cậu tương đối phức tạp, nếu như có thể lựa chọn bị ký hiệu, cậu không thể nào lại mạo hiểm đi làm phẫu thuật, cậu cũng không phải người ngu.
"Anh Bùi, mình có thể là sẽ cần cậu giúp mình một vấn đề nhỏ." Hà Liêu Tinh chỉnh đốn tâm tình xong, mỉm cười nói, "Đối với cậu mà nói xem như là dễ như ăn cháo."
Hà Liêu Tinh còn chưa nói muốn Bùi Túc làm gì, Bùi Túc chỉ liếc mắt nhìn cậu, ba lan bất kinh* nói: "Cậu muốn để mình ký hiệu lâm thời cậu."
*Thành ngữ tiếng Hán, dịch nghĩa: gió nhẹ thổi qua, trên mặt nước gió êm sóng lặng, ví von cục diện bình tĩnh, tình thế bình ổn, không có gì thay đổi hoặc khúc chiết, xuất xứ từ "Nhạc Dương lâu ký" của Phạm Trọng Yêm thời Bắc Tống – nguồn Baidu
?
Này làm thế nào đoán được?
Bùi Túc biết độc tâm thuật sao?
Hà Liêu Tinh kinh ngạc, mà rất nhanh cậu trấn định lại: "Đúng, liền cắn mình một cái, rất nhanh."
Bùi Túc lướt qua Hà Liêu Tinh, trực tiếp nhìn về phía bác sĩ: "Không có biện pháp nào khác sao?"
Tầm nhìn của bác sĩ đảo qua lại giữa Bùi Túc và Hà Liêu Tinh, hoàn toàn nhìn không thấu quan hệ của hai người họ: "À, xem như là có đi, bởi vì lâu ngày uống thuốc ngụy trang, hơn nữa thể chất cậu ấy đặc thù, cho nên tuyến thể chịu phải tổn thương vô cùng nghiêm trọng, cậu không ký hiệu cậu ấy, cũng chỉ có thể làm phẫu thuật, tỷ lệ tử vong bảy mươi phần trăm."
Tỷ lệ tử vong bảy mươi phần trăm.
Bùi Túc yên lặng lại, sau một lát, đưa tay ấn mi tâm.
Cảnh tượng tương tự, cuộc đối thoại tương tự, lịch sử giống như ở trước mắt tái diễn, mà y còn nhớ tới thiếu niên vừa mới phân hóa thành Omega đang thất kinh kia, cậu nhẹ nhàng kéo ống tay áo của y, gọi y là ca ca, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, như là đường tan ra thành nước.
Gương mặt thanh tú tuấn mỹ, tựa như một bông dành dành còn phủ sương, đôi mắt đẹp như đã được rửa sạch, trong veo không tì vết, vừa tràn đầy vui mừng vừa ngượng ngùng.
Thời gian trôi đi, thiếu niên khi đó cùng Hà Liêu Tinh hiện nay chập chờn vào nhau, không có một chút thay đổi gì.
Mà dường như có thứ gì khác đi.
Ví như, cậu nói cậu sẽ không quên y, còn có thể thường xuyên cùng y liên hệ, mà vừa biến mất, chính là cả một năm.
Cậu chính là một kẻ lừa đảo, lừa gạt ký hiệu lâm thời của y.
Bùi Túc tỉnh táo lại, đại não xoay chuyển giống như là một cỗ máy tinh vi, suy nghĩ xong rồi, lúc y vừa mới định mở miệng nói chúng ta đi bệnh viện khác hỏi một chút, Hà Liêu Tinh bỗng nhiên tiến tới một bước, đưa tay kéo cánh tay của y.
Xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi truyền vào da qua lòng bàn tay, dung nhập vào máu, một đường truyền tới đáy lòng.
"Ca ca, giúp đỡ, cứu một mạng người hơn xây tháp Phật bảy tầng* mà." Hà Liêu Tinh hạ giọng, giọng nói ấm mềm, "Mình lần sau không ngắt lá cây của cậu, cũng không chụp ảnh cậu, sau này cậu chính là anh trai ruột của mình..."
*Nguyên văn: 救人一命,胜造七级浮屠, Hán Việt: "Cứu nhân nhất mệnh, thắng tạo thất cấp phù đồ", thành ngữ tiếng Hán; "phù đồ" đọc gần giống "Phật-đà", Phật giáo là do Phật-đà sáng tạo, nên gọi Phật giáo đồ và tháp của Phật là phù đồ. Ca dao Việt Nam có câu: "Dẫu xây chín đợt phù đồ, Không bằng làm phúc cứu cho một người"; bảy tầng có thể là chỉ bảy ý nghĩa của phù đồ - một là Phật-đà, hai là Phật giáo, ba là hòa thượng, bốn là tháp Phật, năm là cờ hoặc đồ trang trí trên mũ, sáu là một màu sắc được tạo thành trong trò đổ xúc xắc (?), bảy là Phật trấn ở tỉnh Hồ Bắc, xuất xứ từ "Hậu Hán thư – Tây Vực truyện – Thiên Trúc" - nguồn Baidu
Cỗ máy tinh vi giống như có một linh kiện nào lặng lẽ dừng vận động, sau đó cả cái máy đều hỏng rồi.
Bùi Túc nhẹ nhàng hít một hơi, nhắm mắt lại: "... Cậu biết ý nghĩa của việc ký hiệu đối với Omega mà nói là như thế nào à?"
Mang ý nghĩa thần phục Alpha của mình, ỷ lại, tín nhiệm, thừa nhận bằng thân thể rằng mình đã có bạn đời.
Hà Liêu Tinh lúc này đầy đầu đều là tỷ lệ tử vong 70% kia, nghe vậy, không chút suy nghĩ: "Tất nhiên rồi, lẽ nào mình còn có thể là Omega giả à?"
Bùi Túc giật môi dưới, giống như muốn nói cái gì, mà cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu cậu đã hiểu rõ, vậy mình cũng không có ý kiến gì."
Hai người trực tiếp đến phòng nghỉ ở bệnh viện, lúc này đã qua giữa trưa, là thời gian đại đa số mọi người lười biếng chợp mắt, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Trong phòng nghỉ vô cùng trống trải, trung gian xếp giường bệnh màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Hà Liêu Tinh sau khi vào cửa liền mở cúc áo, kéo tay áo ngắn xuống.
Từ động tác tự nhiên không câu thúc của cậu có thể nhìn ra được, cậu đích xác không có chút ý thức gì về khác biệt giới tính giữa AO.
Bùi Túc đứng ở phía sau cậu một lát, từng bước một chậm rãi tới gần cậu.
Một nửa bên đã cởi áo, có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ thịt xinh đẹp lên xuống cùng xương cánh bướm* như muốn vỗ cánh bay đi, còn có tuyến thể trên cái gáy trắng nõn mềm mại của cậu, sơ-mi cởi một nửa đến vai, những bộ phận còn lại ở trong sơ-mi như ẩn như hiện.
*Nguyên văn: 蝴蝶骨, Hán Việt: "hồ điệp cốt", là cặp xương bả vai đối xứng trên lưng, có thể thấy rõ hơn khi cử động cánh tay về đằng sau – nguồn Baidu
Hầu như không có bất kỳ Alpha nào có thể chống cự được tình cảnh trước mắt thế này.
Bùi Túc hơi cúi người: "Mình bắt đầu đây."
Hà Liêu Tinh ừ ừ hai tiếng, thúc giục: "Cậu nhanh lên."
Bùi Túc cúi đầu, cắn một cái lên tuyến thể của cậu.
Hà Liêu Tinh vốn cũng đã chuẩn bị xong, nhưng trong nháy mắt răng nhọn đâm vào tuyến thể, cậu không nhịn được rên lên, cảm thấy thế giới trước mắt này dường như biến thành kính vạn hoa, khiến người ta mê muội cực kỳ.
Mà quá trình chất dẫn dụ chầm chậm mà rõ ràng truyền vào lại càng bị khuếch đại vô hạn.
Thứ cảm giác đó giống như là một con mồi bị kẻ đi săn cắn chặt lấy gáy, bất cứ lúc nào cũng thấy như sẽ bị tiêu diệt ăn không còn một mảnh.
Bàn tay Hà Liêu Tinh nắm chặt, đôi môi hé mở, gần như bởi vì loại đau đớn không chịu được này mà la lên.
Mà những âm thanh đó đều bị cậu cật lực nuốt trở vào.
Trong quá trình ký hiệu, lần đầu tiên Hà Liêu Tinh đường hoàng nghe thấy được mùi chất dẫn dụ của Bùi Túc, mùi chất gỗ cùng cỏ hương bài* kết hợp lại, có sự u tĩnh như là rừng rộng cùng biển to, mênh mông dạt dào, dường như cả một phòng nghỉ tất thảy đều ngâm trong nước biển, chỉ có người bên cạnh là bè gỗ duy nhất.
*Còn gọi là cỏ hương lau
Mãi cho đến một ngụm chất dẫn dụ cuối cùng truyền vào rồi, Bùi Túc mới buông lỏng cậu ra.
Lâm thời ký hiệu hoàn thành.
Hà Liêu Tinh cứng người đứng một lát, mới phát hiện hai chân cậu trong vô thức nhũn ra ngã xuống, Bùi Túc từ đằng sau cậu bắt lấy cánh tay cậu giữ lại.
Tư thế này nhìn qua giống như là y ôm cả người cậu vào trong ngực.
Hà Liêu Tinh theo bản năng muốn đưa tay sờ cổ một chút, mà vì động tác này của cậu, sơ-mi rớt xuống mấy phần nữa.
Bả vai trắng như tuyết làm chói mắt người ta.
Bùi Túc kéo sơ-mi của cậu một lần nữa khoác trở lại trên người cậu, giọng nói rất nhạt: "Mặc áo lại cho tốt."
Lấy thuốc xong rồi về nhà, đã là xế chiều.
Hà Liêu Tinh sau khi được ký hiệu vẫn luôn ở trong loại trạng thái bồng bềnh, giống như luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Trước khi tách ra, Bùi Túc gọi cậu lại, thêm thông tin liên lạc của y vào.
Hà Liêu Tinh buổi tối không ăn cơm tối, vẫn luôn vùi trong phòng mình, lúc Sở Yên đến cậu mượn cớ nói nhạt miệng, Sở Yên cũng không tiếp tục khuyên cậu.
Lúc Mai Thì gọi điện thoại đến, Hà Liêu Tinh vừa mới tắm xong đang định đi ngủ.
"Bức ảnh cảnh biển lúc trước em gửi đi thi đã có kết quả rồi, được giải nhiếp ảnh gia mới xuất sắc nhất, thưởng một vạn, đã gửi cho em rồi (?)." Mai Thì nói, "Chủ biên của bọn anh xem bức ảnh đó của em, có một chuyện muốn hỏi em một chút."
Hà Liêu Tinh lau tóc, nửa nằm trên giường như không xương: "Vấn đề gì ạ?"
Đây cũng không phải là giải thưởng nhiếp ảnh gia đầu tiên của Hà Liêu Tinh, nhưng Mai Thì vẫn là lần đầu tiên nghe giọng điệu không chút vui lên của cậu, đáp một tiếng, ngừng một chút, mới nói: "Bà ấy thấy bức ảnh đó của em cho người ta cảm giác giống như là đang đợi một người."
"Đợi một người?" Hà Liêu Tinh mê man nháy mắt, động tác lau tóc chậm lại, "Đợi ai?"
"Đợi một người từ trong biển sâu trở về. Đây là nguyên văn lời bà ấy, nói rất mơ hồ, anh ngược lại không nhìn ra chỗ nào đặc biệt." Mai Thì nói, "Nhưng mà bà ấy cũng không chắc chắn, cho nên kêu anh gọi điện hỏi em một chút, em tại sao lại chụp bức ảnh này, tâm trạng lúc chụp ra sao."
Vì sao lại chụp tấm hình này...
Hà Liêu Tinh không biết.
Cậu chính là thuần túy thích biển, cảm thấy ở bên bờ biển rất thoải mái, cho nên tiện tay chụp rất nhiều cảnh biển.
Bức ảnh đoạt giải mà Mai Thì nói đó cậu còn nhớ, chụp cảnh biển dưới ánh trăng giữa trời, ngoài khơi yên bình, không sóng không gió, ảnh phản chiếu của ánh trăng đổ xuống, khắc vào trong biển, nhấp nhô theo những con sóng lấp lánh* trập trùng.
*Nguyên văn: 粼粼波光, Hán Việt: lân lân ba quang, có thể là đảo ngược của thành ngữ "ba quang lân lân", nghĩa là nước đá trong vắt, ý chỉ vẻ đẹp của sóng nước dưới nắng – theo Baidu
Như vậy cũng không có gì đặc biệt đi...?
Hà Liêu Tinh co quắp ở trên giường: "Em không biết."
Đáp án này Mai Thì đã đoán được từ trước: "Anh đã nói, em nếu có thể có kiểu nhận thức như vậy, sớm đã trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, anh nghĩ bà ấy cũng chỉ đoán thôi, không biết tính là không biết, em nghỉ ngơi cho tốt đi, chúc mừng em đoạt giải nhé."
Hà Liêu Tinh: "Vâng, cảm ơn anh Mai."
Sau khi cúp điện thoại, phần mềm nhắn tin của Hà Liêu Tinh thông báo có thư chưa đọc.
Cậu nhấn vào xem, phát hiện là Bùi Túc, ảnh chân dung của Bùi Túc đặc biệt dễ nhận ra, chính là tối đen như mực, trong màn đen có mấy đốm sáng như ẩn như hiện, không có chút nào hoạt bát thanh xuân.
Mà ngược lại là ảnh chân dung của Hà Liêu Tinh, quả thật là hình mẫu cho giới trẻ, một người que cực kỳ đơn giản, người que nhếch miệng, khoác áo choàng đứng đón gió, trên đầu là bốn chữ, bố đây soái nhất.
Hà Liêu Tinh nhìn ảnh chân dung của Bùi Túc một lát, lặng lẽ trêu ghẹo vài câu, sau đó mới nhấn vào, chợt cậu phát hiện Bùi Túc chuyển tiền cho cậu.
Hà Liêu Tinh:...?
Hà Liêu Tinh đầu óc mơ hồ, trả lời.
[Bling: Cậu chuyển tiền làm gì?]
Bùi Túc không trả lời, Hà Liêu Tinh cầm điện thoại di động ở trên giường lăn qua lộn lại, đợi một lát, điện thoại di động rốt cuộc cũng rung lên.
[X: Tiền cơm.]
Hà Liêu Tinh mất một lát mới hiểu ra cái Bùi Túc nói hẳn là tiền ăn cơm hôm nay, đó là tiền Hà Liêu Tinh trả, lúc đó Bùi Túc ra ngoài mua trà sữa.
Không phải chứ, có chút tiền lẻ như vậy, có cần thiết không?
Hà Liêu Tinh gõ ba chữ không cần đâu vào ô nhập nội dung, trầm mặc mấy giây, rồi xóa.
Bình thường số lần cậu mời Mai Thái ăn cơm là rất nhiều, Mai Thái cũng mua đồ uống cho cậu rất nhiều lần rồi, bọn họ chưa bao giờ tính toán những khoản này, bởi vì tất cả đều là bạn thôi.
Mà chuyện này căn cứ vào điều kiện tiên quyết là bạn bè.
Cậu và Bùi Túc, nói đúng ra thì... cũng không thể coi là bạn bè, dù sao cũng chỉ thân thiết được hai ngày.
Hà Liêu Tinh quăng điện thoại di động, mới vừa nằm lại xuống giường, liền kiếm điện thoại di động về, ghi chú vì Bùi Túc: Không được ngắt lá yêu tinh dạ lai hương.