Đăng vào: 12 tháng trước
*Tục ngữ Trung Quốc: 儿行千里母担忧,母行千里儿不愁, Hán Việt: "Nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu, Mẫu hành thiên lý nhi bất sầu"; dịch nghĩa: "Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, Mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu" - nguồn Baidu
Yên lặng đợi hai giây đồng hồ, từ trên đỉnh đầu không truyền tới động tĩnh gì, Hà Liêu Tinh thoáng ngước mắt, muốn lùi ra sau, mà cảm nhận được khí tức chỉ thuộc về Alpha kia từ trên người Bùi Túc lan ra rồi, thân hình của cậu giật giật, chợt như không có chuyện gì xảy ra ngồi ngay ngắn lại.
"Mấy cái cậu đoán, hoàn toàn không đúng, ý nghĩa của Tĩnh nữ không phải là như vậy." Tay chống bàn của Bùi Túc dời đi, thuận theo giá sách mà giơ lên trên, rút một quyển phân tích Hán văn ra, để trước mặt cậu, ép bản thân phải ôn hòa nhã nhặn, "Kiến nghị cậu luyện tập từ chỗ căn bản nhất, kiểm tra nghĩa của từ, phân biệt thực từ* hư từ**.
*Nguyên văn: 实词, tiếng Anh: "content word",trong ngôn ngữ học là loại từ có nghĩa về từ vựng và ngữ pháp, có thể đóng vaitrò góp phần tạo nên ý nghĩa của câu mà chúng xuất hiện, bao gồm: danh từ, độngtừ, tính từ, chữ số, lượng từ, đại từ, trạng từ,... – nguồn Baidu và Wikipedia
**Nguyên văn: 虚词, tiếng Anh: "function word",trong ngôn ngữ học là những từ có nghĩa về từ vựng không hoàn chỉnh, không rõràng, chỉ có nghĩa về ngữ pháp, phải được gắn vào các từ hoặc câu có nội dung, thểhiện mối quan hệ ngữ pháp giữa các từ khác trong câu, hoặc chỉ rõ thái độ, tâmtrạng của người nói, không thể tạo thành câu riêng lẻ – nguồn Baidu và Wikipedia
Bởi vì muốn đặt sách trước mặt cậu, Bùi Túc hơi cúi người, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên lần thứ hai rút ngắn, một luồng hương thơm lạnh lẽo trong dịu tràn tới, như là hoa tuyết tan giữa biển sâu, dường như cả một vùng trời nhỏ đều ngưng lại, chỉ còn hương nhạt lượn lờ.
Một luồng kích động khó giải thích được sinh ra, từ thần kinh lan tràn đến chân răng, tê ngứa, có một phút chốc như vậy, Hà Liêu Tinh cơ hồ sắp không khống chế được chính mình, kéo Bùi Túc trực tiếp cắn tới.
Nhưng kích động cường liệt này cũng chỉ ở trong một nháy mắt ngắn ngủi, rất nhanh liền tiêu tán.
Khi đã phục hồi lại tinh thần, Bùi Túc đã sớm trở lại bàn nhỏ, tiếp tục yên lặng làm bài.
Hà Liêu Tinh cụp mắt nhìn bản phân tích Hán văn trên bàn, lông mày nhíu lên.
Cậu giơ tay lên, cách má sờ lên vị trí răng hàm, răng hàm kia yên phận, giống như chưa từng có bất kỳ nóng nảy nào.
... Một lần còn chưa tính, này đã là lần thứ hai, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Trong thời gian sau đó, Hà Liêu Tinh cứ như kỳ tích không lại khổ sở làm con thiêu thân nữa, thậm chí ngoan ngoãn đến mức độ khiến người ta khó bề tin tưởng.
Bùi Túc nói cái gì, cậu liền nghe cái đó, thế mà cũng thật sự gập ghềnh trắc trở làm được gần hết bài tập Văn.
Mười một giờ sáng, Bùi Túc cẩn thận cất bài tập đã làm xong, đi tới phía sau Hà Liêu Tinh, nhìn bài tập của cậu đã làm thế nào rồi.
Hà Liêu Tinh từ nhỏ đã hiếu động, có thể ngồi yên mười phút đã là kỳ tích, lúc này đều đã ngồi hai giờ, tư thế ngồi từ kiểu chính kinh khi bắt đầu cho đến cái dáng vẻ không thể nào thoải mái hơn được nữa, cậu gục xuống bàn, cằm đặt trong khuỷu tay, tay bên phải cầm bút, không có viết bài, mà là đang vẽ vời.
Cậu đang vẽ hoa, đủ loại kiểu dáng, thiên hình vạn trạng, chẳng qua là vài nét bút mảnh, nhiều hình dáng, giống như bài tập biến thành ruộng hoa, vô số đóa hoa nhỏ lặng yên nở rộ, đếm kỹ chủng loại, còn rất đầy đủ, hoa dạ lai hương, hoa mân côi, hoa tulip...
Cậu vẽ mải mê, cho nên Bùi Túc ở phía sau cậu đứng một hồi lâu cậu cũng không phát hiện.
Vẽ xong một nét bút cuối cùng rồi, Hà Liêu Tinh ngồi thẳng lại muốn lười biếng duỗi người, mới nhìn thấy Bùi Túc: "... A."
Người bình thường khi vẽ tranh, không quá tự tin về khả năng hội họa của mình, thường sẽ che tranh vẽ, sau đó như giấu giếm mà nói không vẽ cái gì đặc biệt cả, tùy tiện nghệch ngoạc một chút, mà Hà Liêu Tinh hiển nhiên không phải người bình thường, cậu ngừng vài giây: "Mình cảm thấy bài thơ này rất có ý vị, cho nên nhịn không được vẽ minh họa cho nó."
Còn mang theo chút ít kiêu căng, như là một con mèo vì làm việc tốt mà ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới tranh công với chủ nhân.
Lông bù xù, mềm mại lại đáng yêu.
Tuy rằng trên thực tế thì hoa cậu vẽ cùng thơ trên đề nửa cái quan hệ cũng không dính nhau, cậu cũng không có khả năng hiểu rốt cuộc ý vị là cái gì.
Bùi Túc lắc đầu một cái, chẳng biết vì sao, cùng với bất đắc dĩ, lại có chút muốn cười.
Mà y vẫn khống chế biểu cảm khuôn mặt của mình rất tốt: "Ừm."
Bùi Túc: "Vậy cậu trước hết cứ ở đây đợi, hoặc là muốn về nhà cũng được, mình bây giờ phải ra ngoài một chuyến."
Y cầm trong tay một cái bìa trong, ở bên trong bìa để một xấp bài, bài tập đó nhìn rất quen, chính là một mớ y làm từ sau khi Hà Liêu Tinh vào nhà.
Cầm bài thi đi ra ngoài...
Hà Liêu Tinh ngửa đầu nhìn y: "A? Cậu phải đến trường à?"
"Ừm." Bùi Túc nói, "Đây là bài đánh giá nhập học, ngày hôm qua chuyển phát nhanh về đến nhà, hiệu trưởng nói mình trước hết làm đi, tận lực trong thời gian ngắn nhất làm xong nộp vào trường."
Hà Liêu Tinh kêu một tiếng, trong miệng cắn bút, lắc hai chân.
Trong nháy mắt khi Bùi Túc ra cửa, cậu bỗng nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút."
Tay Bùi Túc còn đặt ở trên chốt cửa, là động tác sắp đóng cửa: "Có việc?"
Hà Liêu Tinh ném bút một cái, trở mình đứng dậy: "Bây giờ khát nước, đặc biệt muốn uống trà sữa ở cổng Nhất Trung Xuân Thành, mình đi chung với cậu."
Lam Hải Biệt Uyển cách Nhất Trung gần, Hà Liêu Tinh bình thường đi học đều cưỡi xe đạp, Bùi Túc còn chưa kịp mua một chiếc xe, vì vậy Hà Liêu Tinh để y trực tiếp ngồi xe cậu.
Hà Liêu Tinh vào trong sân lấy xe, ngồi trên xe trườn tới trước mặt Bùi Túc: "Được rồi."
Đang là cuối tháng tám, hai bên đường trồng cây hoa mộc lan, trên cây còn điểm một chút màu hồng phấn anh đào, đặc biệt xinh đẹp.
Xe đạp dừng ở dưới một tán cây hoa, không biết từ đâu thổi qua một trận gió, vung góc áo thiếu niên lên.
Hà Liêu Tinh ngồi trên xe như không xương: "Mình chở cậu?"
Bùi Túc nhìn cậu vài giây, duỗi tay nắm chặt tay lái: "Để mình chở cậu."
Hà Liêu Tinh vừa vặn cũng lười vận động, vì vậy buông tay lái ra, ngồi vào chỗ ngồi phía sau: "Vậy mình chỉ đường cho cậu."
Từ nhà tới trường học con đường này Hà Liêu Tinh đều đã đi trăm ngàn lần, nhắm mắt cũng có thể đi tới, cậu một bên dẫn đường cho Bùi Túc một bên không ngừng giới thiệu: "Con đường này mà rẽ qua, ở khúc quanh có một cửa hàng văn phòng phẩm thiên tài, tuyệt đối đừng mua đồ nhà ông ta, ông chủ coi tất cả mọi người là tên ngốc."
"Cậu thấy cái bảng hiệu màu xanh lam kia không? Nhà hàng thật là đẹp, nghe nói là ông chủ vì theo đuổi vợ mà mở ra, trường chúng ta có nhiều cặp tình nhân thích tới chỗ này chọn đồ ăn, tính riêng tư tốt, trang hoàng cũng đặc biệt, hơn nữa tình nhân vào thì có ưu đãi nửa giá, mình chưa vào đâu, nói thật cũng rất muốn đi vào xem một lần."
"Con phố chúng ta mới vừa đi ngang qua gọi là phố Văn Thanh, thân kiêm nhiều trách nhiệm, lúc học sinh đi học là phố ăn vặt lưu động, vào buổi tối kiêm chức cửa hàng đồ lưu niệm của chợ đêm, khi học trò nghỉ, ở đấy liền biến thành phố quần áo, con đường này không so được với phố đồ ăn ở cạnh trường chúng ta, nhiều người hỗn tạp, loại học sinh giỏi trói gà không chặt như cậu tốt nhất là ít đến."
"Đây chính là phố đồ ăn ở gần trường học nhất đó, chủ mỗi quán đều là người cực kỳ tốt, đồ đẹp giá rẻ, muốn ăn cái gì có cái đó, muốn mua cái gì có cái đó, muốn chơi cái gì có cái đó, cảm giác thật sự cực kỳ tuyệt vời, cậu xem Harry Potter chưa? Phố đồ ăn có cảm giác rất giống Hẻm Xéo."
Bùi Túc vẫn luôn yên lặng nghe, cũng không cắt ngang.
Hà Liêu Tinh đối với chỗ này thật rất quen, từng cọng cây ngọn cỏ, cậu đều có thể nói lai lịch ra.
Cuối cùng cũng đến cổng Nhất Trung Xuân Thành, Hà Liêu Tinh không muốn đi vào, trải qua kỳ nghỉ hè quá mức thư giãn, cho nên cậu lúc này nhìn thấy cổng lớn Nhất Trung Xuân Thành, liền có cảm giác nguy hiểm như những ngày tốt đẹp của bản thân lập tức liền kết thúc.
Bùi Túc vì thế mà tự mình vào trường học đi tìm chủ nhiệm lớp, để phòng ngừa Bùi Túc lạc đường, Hà Liêu Tinh còn tự tay làm một bản đồ, đặc biệt vẽ ra con đường Bùi Túc cần đi.
Đưa mắt nhìn Bùi Túc tiến vào cổng trường, Hà Liêu Tinh ngồi ở trong quán ăn nhỏ đối diện trường nướng mấy món hải sản, trong lúc chờ thức ăn chín, cậu còn thỉnh thoảng hướng hai mắt nhìn xung quanh cổng, trước sau có chút không yên lòng.
Mấy phút sau, Hà Liêu Tinh trầm tư một hồi, cảm thấy trạng thái này của chính mình không đúng lắm.
Trên lý thuyết, cậu và Bùi Túc cũng không thân nhau kiểu gì cả, chẳng qua là dính dáng hai ngày mà thôi, ngày hôm qua thái độ Bùi Túc đối với cậu kỳ quái như vậy, còn xóa tấm ảnh... Hà Liêu Tinh không thù dai, tâm cũng lớn, cũng sẽ không tính toán loại chuyện nhỏ này.
Mà không nói đến đó, bọn họ tính ra cũng còn là người xa lạ.
Hà Liêu Tinh nhân duyên tốt, bạn bè rất nhiều, nhưng mà có thể khiến cho cậu nhanh như vậy đã nhét đối phương vào phạm vi bạn bè của mình, Bùi Túc là người thứ nhất.
Hơn nữa Bùi Túc còn là người thứ nhất làm cho cậu sản sinh loại lo lắng nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu.
Cậu cảm thấy cả đoạn đường này trạng thái của mình... quả thực giống như mẹ già lo lắng con nhỏ đến chỗ lạ không thích nghi được vậy.
... Má.
Hà Liêu Tinh cảm thấy thiết lập tính cách cao lãnh, trong mắt người lạ cực kỳ khốc của mình giống như không còn nữa.