Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp
Đăng vào: 12 tháng trước
Trong một gian phòng màu trắng, đứng một đám người.
"Thế nào?" Một nam tử mặc áo dài trắng vẻ mặt kích động hỏi han, ngay sau đó, bốn phương tám hướng truyền đến nhiều thanh âm khác nhau.
"Chất lượng vẫn lên cao ổn định, trước mắt còn không có chiều hướng giảm xuống."
"Bệnh độc đang từng bước giảm đi, cứ theo tốc độ này thì không đến ba ngày bệnh độc sẽ biến mất."
"Nguyên tố không biết tên vẫn đang gia tăng, bất quá vẫn chưa tìm ra nhân tố có hại với nhân loại."
"Đất đang từ từ khôi phục."
"Trước mắt còn chưa phát hiện nhân tố có hại."
"Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân gì làm cho đất xảy ra loại biến đổi này."
"Đây là kỳ tích!" Nam tử kích động nói, sau đó xoay người cảm kích người lãnh đạo căn cứ phía sau hắn nói: "Nghe thấy không? Đất đang từ từ khôi phục, nhân loại sẽ không tuyệt diệt, chúng ta còn có hi vọng!" Tuy rằng đều là người đã trải qua trường hợp lớn, nhưng ở dưới loại tình huống này vẫn là không nhịn được đỏ mắt, sống, thật tốt!
Thừa lúc mọi người không chú ý bọn họ, An Nhạc lôi kéo Mặc Hàn lén lút rời khỏi.
Gió đêm lúc nào cũng mát như vậy.
"Đi theo ta." An Nhạc nói với Mặc Hàn, vừa dứt lời, người đã không thấy bóng, Mặc Hàn theo sát, hai người một trước một sau một trước một sau di chuyển nhanh trong gió, trước sau vẫn duy trì vẫn duy trì khoảng cách, An Nhạc cũng phát hiện điểm này, phần tử hiếu chiến không khỏi bị khơi dậy, đề cao tốc độ, Mặc Hàn bất đắc dĩ cười, theo chân tăng nhanh tốc độ.
Binh lính đang tuần tra ven đường, nghi hoặc nhìn lại phía sau, đồng bạn kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?" Binh lính quay đầu lại, ngây ngô gãi gãi tóc, hồi đáp: "Ta dường như nhìn thấy một đạo bóng đen bay qua." Đồng bạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ đầu binh lính: "Làm gì có bóng đen nào! Ta không nhìn thấy! Ngươi nhìn lầm rồi!"
Binh lính thầm thở dài một hơi, cấp bậc của hắn cao hơn mà, chỉ thấy hai cái bóng đen một trước một sau, bọn họ bây giờ được coi như là dị năng giả có cấp bậc khá cao, lấy cấp bậc hiện tại của bọn họ vậy mà chỉ có thể nhìn thấy bóng đen, có thể thấy được cấp bậc người đó rất cao, mặc kệ là người, tang thi, hay là dị thú, cũng không phải là bọn họ có thể quản được. Đồng bạn nhìn nhìn binh lính bên cạnh, bất đắc dĩ cười, khờ như vậy, nếu ta không có ở đây, ngươi nên làm cái gì bây giờ a........
Ở một cái đỉnh núi thật cao, An Nhạc ngừng lại, thở có chút hổn hển, Mặc Hàn ngừng lại theo, nhìn quanh bốn phía, mặt đất trơ trọi, chung quanh trống trơn, chỉ có một chút cỏ khô, ở Mạt Thế, trừ bỏ địa phương biến dị thực vật chiếm lĩnh, phần lớn mặt đất đều là như vậy, bất quá hắn tin tưởng, ở tương lai không lâu, Trái Đất sẽ một lần nữa tràn đây sức sống.
An Nhạc mở hai tay ra, hưởng thụ gió lạnh quất vào mặt, thoải mái cười nói: "Xem! Đứng ở đây, có phải là có cảm giác giống như chỉ cần đưa tay là có thể đụng vào Mặt Trăng không?" Nói xong, còn đưa tay với tới.
Nhìn bên mặt hoàn mỹ của An Nhạc đắm chìm trong ánh trăng, Mặc Hàn không khỏi thất thần, sau khi hồi hồn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ở cùng một chỗ lâu như vậy làm sao vẫn nhìn đến ngốc a.
Nghĩ như vậy, đi lửng thững về phía trước, đưa tay, vùi An Nhạc vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng tựa vào trên vai An Nhạc, nhìn Mặt Trăng cực lớn, tựa như đưa tay là có thể đụng đến, chậm rãi nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp a."
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, phiên dịch lại là, ta thích ngươi, ánh trăng đêm nay bởi vì có ngươi mà trở nên phá lệ xinh đẹp.
An Nhạc nghe ra khẩn trương trong lời nói của hắn, có chút buồn cười, rõ ràng là sẽ không nói lời tỏ tình vậy mà vẫn còn muốn cố gắng nói, tên ngu ngốc này, cũng không biết là ai dạy hắn. "Không tệ a, biết nói lời ngon tiếng ngọt." Mặc Hàn thấy mặt An Nhạc tràn đầy trêu chọc, ra vẻ trấn định "ân" một tiếng, nhanh chóng phun tào ở trong lòng: là ai nói cho hắn là tức phụ tức giận nói lời tỏ tình thì tâm tình sẽ tốt! Nhưng lại không biết, hai cái lỗ tai đỏ bừng đã sớm bị An Nhạc thị lực tốt nhìn thấy.
Nhớ tới sự kiện kia, Mặc Hàn nghĩ nghĩ, vẫn là tính toán nói cho An Nhạc, dù sao, làm cho nữ nhân của mình cảm thấy không an toàn xác thật là lỗi của hắn.
Nghĩ như vậy, Mặc Hàn bày một cái lá chắn xung quanh, sau khi xác định không có người nghe được, ghé vào bên tai An Nhạc nói: "Lời nói kế tiếp của ta ngươi nhất định phải tin tưởng, cho dù nó có thể sẽ rất không chân thật, nhưng nó sẽ giải đáp tất cả nghi hoặc lúc trước của ngươi."
"Trong vũ trụ có rất nhiều thế giới to nhỏ khác nhau, nhưng chỉ có một thế giới là thế giới chủ, những thế giới khác đều là do thế giới chủ diễn sinh, thế giới diễn sinh trên cơ bản đều là tiểu thuyết của thế giới chủ, điện ảnh là văn bản diễn sinh, vị trí thế giới hiện tại của chúng ta chính là một quyển tiểu thuyết Mạt Thế làm văn bản thế giới diễn sinh."
"Mỗi thế giới đều có hai người có số mệnh, chính là nhân vật chính, vốn, hai người chúng ta là một đôi phu thê sinh hoạt ở trong thế giới diễn sinh tinh tế, nhưng mà âm kém dương sai, ngươi bị một cái nữ chủ xuyên qua đánh tan hồn phách, ta giết nàng rồi lại hủy diệt thế giới đó, ở lúc thế giới đó sắp nát vụn, ta cũng sắp biến mất, một nam nhân tự xưng là chủ thần tìm được ta, hắn nói cho ta biết rất nhiều chuyện, cuối cùng hỏi ta có nguyện ý cứu ngươi hay không, sau đó ta đồng ý."
"Hắn nói, hắn đến từ thế giới chủ, hắn còn nói, hồn phách của ngươi bị chia làm mười phần, rơi ở thế giới khác nhau, chỉ cần ta thu thập xong hồn phách của ngươi, hắn có thể cứu ngươi, đồng dạng, sau khi ta tiến nhập vào thế giới diễn sinh thì chỉ cần phá hỏng kịch tình của thế giới đó, để cho hắn thu được năng lượng."
"Sau đó, ta cùng hắn ký kết một cái khế ước, bắt đầu, hành trình tìm thê dài đằng đẵng."
Sau khi Mặc Hàn nói xong, thấy An Nhạc không có động tĩnh, cũng không có lên tiếng, để cho nàng chút thời gian tiêu hóa nhiều tin tức như vậy, nhưng khi hắn cảm thấy có hạt nước rơi ở trên cánh tay của hắn, ngẩn người, đưa tay quay mặt của thiên hạ trong lòng về phía mặt hắn, thấy An Nhạc cắn môi, không tiếng động rơi lệ, chân tay Mặc Hàn có chút luống cuống lấy tay lau đi nước mắt trên mặt An Nhạc, ngón tay có chút thô ráp làm đau mặt non mịn của An Nhạc, nhưng An Nhạc cũng không nói gì, chỉ đưa tay ôm chặt hắn, Mặc Hàn ôm lại, không tiếng động an ủi.
Thật lâu sau, thanh âm rầu rĩ của An Nhạc vang lên từ trong ngực Mặc Hàn: "Nhất định là rất khổ cực đi." Khuôn mặt Mặc Hàn nhu hòa: "Không khổ cực, chủ thần cho ta một con mèo, tên là Linh Linh, nếu ta có chỗ cần trợ giúp, có thể xin nó giúp đỡ, nó sẽ giúp ta."
Hắn chưa nói, tìm kiếm trợ giúp phải cần trả giá đại giới, mà đại giới cần trả, chính là bộ phận hoặc là tuổi thọ của bản thể.
Hắn chưa nói, mỗi khi tiến hành xuyên qua thời không, hắn đều phải chịu nỗi đau linh hồn phân liệt, bởi vì, nếu bản thể của hắn không có linh hồn, thân thể sẽ bị hư thối.
Hắn chưa nói, mỗi khi xuyên qua một cái thế giới, hắn chỉ có một năm thời gian để phá hư kịch tình, nếu không sẽ bị gạt bỏ.
Hắn chưa nói, không phải thế giới nào cũng đều có nàng, cho nên, hắn cần phải trải qua vô số thế giới, cho đến khi tìm được nàng.
Hắn chưa nói, chủ thần sẽ không nói cho hắn biết linh hồn của nàng ở thế giới nào, cho nên hắn chỉ có thể dùng thời gian của quãng đời còn lại tìm nàng trong bể người mênh mông, mặc dù là rất có thể sẽ không tìm được nàng.
Hắn chưa nói, lúc trước cũng có rất nhiều người ký kết khế ước với chủ thần, nhưng đều là vì không chịu được đau đớn linh hồn phân cách, hoặc bởi vì không chịu được hi vọng gần như vô vọng, hoặc bởi vì không nhịn được đủ loại hấp dẫn, mà bị chủ thần gạt bỏ.