Chương 15: Bước Đệm

Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 15: Bước đệm
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày thi cuối rốt cuộc cũng đến, hôm nay bầu trời đột ngột trút xuống mưa to, hạt mưa nặng nề đánh lên tán ô, bao phủ cả bầu trời một màu trắng xóa.

Thi xong Liễu Minh như cũ đứng trước phòng thi của Nghiêu Nhạc, lẳng lặng nhìn mưa rơi, lẳng lặng chờ đời.

Cũng chẳng biết từ khi nào việc này đã trở thành thói quen, thói quen muốn nhìn thấy người đó nhanh nhất, muốn nhìn vẻ mặt lãnh đạm cùng nét cười nhàn nhạt của người đó.

Liễu Minh giương mắt, xuyên qua màn mưa nhìn thấy bọn Kiều Khả đi đến.

Bọn họ nói cười, đùa giỡn, nước mưa rơi trên cơ thể họ, mái tóc cùng áo sơ mi trắng đều đẫm nước.

Kiều Khả và Tiểu Nhã cũng chỉ khoác thêm một chiếc áo, bất chấp ánh mắt từ người ngoài.

Bọn họ nhìn thấy Liễu Minh, ác ý nhoẻn miệng cười.

Mộc Gia Họa cùng Bao Hỉ không nói lời nào chạy đến, kéo Liễu Minh xâm nhập vào màn mưa, thoáng chốc cả người cậu đã bị nước mưa xối ướt.

Bên cạnh vang lên tiếng cười không kiêng nể gì, bọn họ gần 18 tuổi, nhưng bọn họ vẫn ấu trĩ như vậy.

Nét cười như đứa trẻ chẳng dám trưởng thành, thanh thuần mà chua xót.

"Tụi mày lên cơn à?" Liễu Minh vuốt lên tóc mái ướt nhẹp, lộ ra vầng trán cùng hàng mày tuấn tú, nét non nớt thiếu niên cũng đã dần dần thay đổi.

Kiều Khả cười ha ha, nghiêng đầu nghiền ngẫm mà nhìn Liễu Minh: "Không phát hiện ra nha, mày càng ngày càng đẹp trai rồi."
"Do mày bị mù thôi!" Liễu Minh không quan tâm lắm đáp.

Tiểu Nhã cười trêu: "Trách không được Linh Đan chết mê chết mệt vì mày!"
Mộc Gia Họa nghe thế thì bực bội kẹp lấy cổ của Liễu Minh: "Nhắc tới tao lại tức, tao rõ ràng đẹp trai hơn Liễu Minh, vậy mà tại sao Linh Đan lại không thích tao mà đi thích nó chứ?"
"Này, uống thuốc đi." Bao Hỉ chẳng biết từ đâu móc ra một viên thuốc đưa cho Mộc Gia Họa.

Mộc Gia Họa nhận lấy, vẻ mặt ba dấu chấm hỏi: "Thuốc gì?"
Bao Hỉ nhe răng cười: "Thuốc ngủ đó, ngủ đi rồi mơ haha!"
Cả bọn lại được một trận cười vang.

Nghiêu Nhạc đi ra, nhìn thấy chính là một đám điên đứng trong mưa nói chuyện thế này.

Hắn bật ô xuyên vào màn mưa, như không quen biết mà đi ngang qua Liễu Minh bọn họ.

Liễu Minh thấy thế thì vội đuổi theo, muốn chen vào ô nhưng lại bị hắn liếc một cái, không dám nhúc nhích.

Bọn Kiều Khả cũng đuổi tới, Mộc Gia Họa tiếp tục đi tìm chết mà xoa xoa tay cười bảo: "Nhạc, muốn tắm mưa một chút không?"
Nghiêu Nhạc lạnh lùng liếc cậu ta: "Cút!"
Bị phũ như vậy nhưng Mộc Gia Họa cũng không đi, cậu ta nhìn Liễu Minh cùng Nghiêu Nhạc mà cười, càng cười càng gợi đòn.

Cậu ta nhân lúc Liễu Minh đang nói chuyện với Nghiêu Nhạc nên không để ý thì đẩy cậu một cái, như ý muốn nhìn thấy Liễu Minh ngã vào người Nghiêu Nhạc, đem theo toàn bộ nước mưa dây cả lên người hắn.

Liễu Minh trợn to mắt, cảm nhận được hơi ấm từ đối phương truyền tới cùng mùi đàn hương quẩn quanh chớp mũi, đặc biệt...!đặc biệt...!khiến người ta muốn say!
Nghiêu Nhạc đẩy Liễu Minh ra, nhíu mày nhìn cơ thể dính đầy nước mưa của mình, sau đó quay sang lạnh lùng nhìn Mộc Gia Họa đang bị Liễu Minh đuổi đánh.

Tiểu Nhã kéo tay hắn nói: "Đừng tức giận, chúng ta đi phòng nhỏ thay quần áo trước nhé?"
Bao Hỉ cùng Kiều Khả cũng vội bảo: "Đúng đấy, đúng đấy! Đừng để ý tên ngốc đó, một chút bảo nó mua trà sữa cho mày nhé?"
Nghiêu Nhạc bĩu môi, cuối cùng vẫn là gật đầu: "Được rồi!"
Ba người thở phào, Kiều Khả cười đẩy đẩy Nghiêu Nhạc: "Đi thôi, đi thôi."
Bọn họ có một căn phòng nhỏ trong trường, căn phòng này là nhà kho bỏ hoang, sau đó không lâu thì bị Nghiêu Nhạc cải tạo lại thành một căn phòng nghỉ nhỏ.

Hắn thường hay ở đây vẽ tranh, sau này thân với bọn Liễu Minh thì cũng biến thành căn cứ bí mật của bọn họ.

Từ đó không có việc gì làm là cả đám lại tụ hết lại với nhau, không đùa giỡn thì cũng là mỗi người một việc, không ai quan tâm ai.

Thay đồ xong Nghiêu Nhạc ngồi trên ghế sofa uống trà sữa chuộc tội của Mộc Gia Họa, sẵn tiện chờ bọn người kia thay đồ, có hơi lâu nên hắn bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

"Suỵt..." Kiều Khả vừa đi ra thì thấy tình cảnh này, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu với mấy người còn lại.

Mộc Gia Họa đang định la hét lập tức thức thời im miệng.

Tiểu Nhã từ một cái tủ lấy chăn ra đưa cho Liễu Minh: "Mau đấp cho nó, đừng để bị cảm lạnh."
Liễu Minh gật đầu, một bên đem chăn đấp lên người Nghiêu Nhạc, một bên yên lặng ngắm hắn.


Nghiêu Nhạc có khuôn mặt rất đẹp, bình thường lạnh nhạt không có chút ôn hòa nào vậy mà lúc ngủ lại hoàn toàn ngược lại, đường nét mềm mại khiến người ta chỉ muốn sa vào.

"Đừng phát ngốc nữa, lại đây giúp tao xem bài này này." Kiều Khả nhỏ giọng nói.

Liễu Minh như không có gì thu hồi tầm mắt: "Làm bài tập à?"
Tiểu Nhã đáp thay Kiều Khả: "Ừm, tết phải về nhà mà, về nhà không có thời gian.

Trước cứ làm xong đã."
Liễu Minh: "Được, bao giờ thì tụi mày về?"
"Đợi tổng kết học kì một xong nhở?" Tiểu Nhã quay đầu nhìn Kiều Khả.

"Ừm, cùng tụi mày đi chơi giáng sinh cái đã." Kiều Khả gật đầu.

Bao Hỉ lại có chút lo lắng nhìn Liễu Minh: "Mày...!năm nay chắc sẽ cùng Nhạc đón tết phải không?"
"Phải đấy, Nhạc vừa mới trải qua chuyện như thế?" Mộc Gia Họa bình thường vô tâm vô phế cũng không nhịn được lo lắng.

"Chắc chắn rồi, tết này chắc Nghiêu Nhạc sẽ muốn trở về Hà Nội một chuyến." Liễu Minh nhẹ giọng nói, trong mắt chứa đựng vô tận dịu dàng mà chính cậu cũng không phát giác.

Kiều Khả cùng Tiểu Nhã hai mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được vẻ không thể tin trong mắt đối phương, người ta luôn nói con gái thường sẽ đặc biệt nhạy cảm.

.

truyện tiên hiệp hay
Nhưng cuối cùng hai người họ vẫn chọn cách im lặng, Kiều Khả nói: "Mùng ba chúng ta đến thăm nhà cô Tuyết Nhai trước, thời gian còn lại thì làm một chuyến du xuân thế nào?"
Mộc Gia Họa: "Được đấy, cũng cuối cấp rồi."
Mấy người còn lại cũng gật đầu, Liễu Minh nhìn về phía Nghiêu Nhạc, nói: "Bây giờ làm bài đi, chờ Nghiêu Nhạc tỉnh lại rồi nói."
Bên ngoài mưa đã dừng, mặt trời từ trong mây đen đi ra, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá phủ lên từng giọt mưa vẫn còn động lại.

Bên trong cũng đồng dạng yên bình và ấm áp như thế, một đám người yên lặng làm bài tập vây quanh một người đang say ngủ.

Nghiêu Nhạc mở mắt ra, vì không thích ứng được ánh sáng đột ngột mà hơi nheo nheo mắt.

Hắn liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Liễu Minh đang ngồi ở đối diện làm bài tập.

Cậu ta phát hiện hắn tỉnh rồi nên giương mắt nhìn lên, dịu dàng nở một nụ cười: "Tỉnh rồi à?"
Nghiêu Nhạc xoa xoa mắt, hỏi: "Tụi nó đâu rồi?"
"Mộc Gia Họa, Bao Hỉ ở bên trong chơi game." Liễu Minh chỉ vào một cánh cửa, rồi lại nói: "Kiều Khả với Tiểu Nhã thì đi mua thức ăn rồi."
Đáp xong vấn đề hắn muốn biết, Liễu Minh lại hỏi: "Uống miếng nước không?"
Nghiêu Nhạc gật gật đầu.

Đúng lúc Kiều Khả cùng Tiểu Nhã cũng trở về, nhìn thấy Nghiêu Nhạc đã tỉnh thì mỉm cười với hắn.

Kiều Khả đẩy Tiểu Nhã: "Đi kêu hai đứa kia ra ăn cơm."
Tiêu Nhã: "Ừm."
Liễu Minh đem bài tập cất vào để Kiều Khả dọn đồ ăn ra, một bên lại nói với Nghiêu Nhạc: "Bọn nó nói muốn đi du lịch, cậu thấy sao?"
Nghiêu Nhạc hơi kinh ngạc, nhướng mày hỏi: "Bao giờ đi?"
Kiều Khả: "Mùng bốn, mùng ba cùng tụi trong lớp đến chúc tết cô cái đã."
Nghiêu Nhạc nhàn nhạt cười, nói: "Ừm, tụi mày tự sắp xếp đi."
Kiều Khả nhớ tới cái gì lại quay sang nói với Nghiêu Nhạc cùng Liễu Minh: "Ngày mai 6 giờ ở bến xe buýt nhé! Chúng ta đi chơi giáng sinh."
Hai người gật đầu.

Mộc Gia Họa vừa ra khỏi phòng game liền muốn nhào lên người Nghiêu Nhạc, bị hắn không khách khí một cước đá văng.

Nhìn cậu ta quấn quýt lấy Nghiêu Nhạc, Liễu Minh không hiểu sao lại thấy vô cùng khó chịu, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mộc Gia Họa.

Tiểu Nhã thấy không ổn nên kéo vội Mộc Gia Họa đi: "Được rồi, ăn cơm, ăn cơm."
Bao Hỉ ở bên cạnh ghét bỏ nhìn Mộc Gia Họa, sau đó lại chăm chú vào thức ăn trên bàn, nước miếng đều sắp tràn ra khỏi miệng, vừa nghe Tiểu Nhã nói ăn cơm lập tức nhào lên, ăn như sói đói.

Cả bọn bật cười, Nghiêu Nhạc cũng nhếch khóe miệng, như có như không mà mỉm cười, Liễu Minh bên cạnh nhìn thấy cũng không nhịn được cười theo.

Mặt trời dần ngã về phía tây, một ngày lại cứ như vậy yên bình trôi qua, như thanh xuân chẳng thể trở lại, đi qua là đi qua, chỉ để lại hồi ức in hằn trong trái tim của mỗi người.

Bọn họ rời khỏi phòng nhỏ thì tách ra, bốn người kia đều ở trong kí túc xá trường vì nhà xa, chỉ có Liễu Minh cùng Nghiêu Nhạc là rời khỏi trường.

Gần tới cổng thì hai người bị chặn lại, là một cô gái, nữ sinh đỏ mặt nhìn Liễu Minh, yên lặng rất lâu không nói.

Liễu Minh không kiên nhẫn lôi kéo Nghiêu Nhạc muốn đi, lúc này nữ sinh mới gấp gáp đưa ra một tờ giấy, đỏ mặt hét lên: "Liễu Minh, tớ là Linh Đan.

Tớ muốn theo đuổi cậu!"
Liễu Minh ngốc, theo đuổi? Ai? Cậu á? Đùa gì vậy!
Nghiêu Nhạc ở bên cạnh nở nụ cười, vô cùng vui vẻ mà hóng hớt.

Thấy vậy Liễu Minh đột nhiên cảm thấy chột dạ, cậu kéo lấy tay Nghiêu Nhạc, không để ý đến nữ sinh nọ mà đi nhanh về phía trước.

Nghiêu Nhạc quay đầu lại nhìn Linh Đan, cô gái đã nước mắt lưng tròng, nhưng có điều vẫn quật cường cắn môi ngăn cho nước mắt không rơi xuống.

Hắn hờ hững liếc mắt một cái rồi xoay đầu, không quan tâm nữa.

Một người không quan trọng mà thôi, cần gì phải quan tâm.

Lời tác giả: Lại được nghỉ dịch rồi mọi người ạ, mới đi học được hai tuần cái nghỉ nữa rồi, chán:.