[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!
Đăng vào: 12 tháng trước
Vụ án đã tìm ra hung thủ...
Nhưng nghi phạm lại trốn thoát khỏi đồn, chưa kể còn giết thêm một vị cảnh sát,
'Hắn' ở đây rất tự nhiên chính là Số 23.
Bảng truy nã lại được gắn lên,
Cảnh sát gấp rút hành động,
Cố gắng bắt được sát nhân hàng loạt đang bỏ trốn...
Tin đồn lan truyền rất nhanh, mọi người đều bất ngờ,
Sao kẻ giết người có thể là một cô gái còn trẻ như vậy?
Số 23 "..." Quen rồi...
Cuộc sống ăn no chờ chết của ta!!!
...
Cùng lúc đó,
Nửa đêm,
Trong thành phố,
Tại nơi phố ngầm ăn chơi sa đọa, trụy lạc nhất của thủ đô,
Trong ngõ nhỏ có một chiếc xe đang đứng đậu,
Trên xe là một mảnh trầm mặc,
Thiếu nữ tay đặt lên bánh lái, ánh mắt không rõ vui buồn, cất lời nhàn nhạt với mèo đen nằm ghế bên cạnh,
"Đây có lẽ là lần thứ hai ta bị truy nã..."
"Tiền trong thẻ không có nhiều lắm đâu..."
"Sau này... nếu cuộc sống quá khó khăn..."
Đáy mắt cô càng thêm thâm thúy,
"Có lẽ... Sẽ bán ngươi đi nha~!"
Mèo đen "..." Nói gì thì nói, sao cứ phải lôi nhau ra công kích thế nhỉ?
Còn muốn có đối tượng nữa không???
Lăng Triệt tức giận giơ móng vuốt đập vào tay cô, bộ dáng tức giận,
Mu bàn tay hơi ngứa,
Số 23 thản nhiên cười một tiếng,
Đột nhiên ánh mắt liếc qua,
Cô vươn tay ra ngoài cửa xe, thành công 'chộp' lấy một thứ gì đó, lôi vào...
Tiểu quỷ nhỏ nhỏ, gầy gầy ánh mắt sợ hãi nhìn cô, ngập ngừng, cười gượng gãi gãi đầu,
"Đại... đại nhân..."
Số 23 "..." Ta cũng không đáng sợ như vậy chứ???
"Bên ngoài thế nào?"
"'Kẻ' kia vẫn không có động tĩnh, chỉ có ngài là bị truy nã sát sao..."
"Ồ." Số 23 nhướng mày,
Lại nhìn tiểu quỷ nhỏ một lúc, cho đến khi hắn ta có chút bối rối,
"Đại nhân, điều ta nói đều là thật!"
"Ta cũng không bảo ngươi nói sai."
Tiểu quỷ "..."
Số 23 vươn tay ra phía sau nó, chớp mắt lấy một lá bùa ra dán lên,
Lá bùa từ từ cháy rụi,
Đám khói đen rất nhỏ phía sau từ từ lộ ra, vặn vẹo đau đớn hồi lâu liền biến mất,
Lúc này, cô mới thả cho tiểu quỷ còn đang ngơ ngác kia đi,
Tay đặt trên vô lăng hơi nắm,
Mèo đen nhìn bộ dáng tâm tình không tốt, chớ làm phiên kia của cô, quyết định ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ngắm bảo bối nhà mình vậy...
Lại vài phút trôi qua,
Thiếu nữ hơi ngẩng đầu, trầm giọng,
"Thì ra là thế."
Cô nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại,
"Chu tiên sinh? Ngài có thể gặp mặt một chút không?"
"Đúng vậy, là như thế..."
"..."
Lăng Triệt nằm ở một bên nghe cô thao thao bất tuyệt nói chuyện điện thoại với người kia, ngáp một cái dài, mắt chớp chớp,
Số 23 cúp điện thoại, quay sang mèo đen, khẽ xoa xoa đầu nhỏ toàn lông kia,
"Đi thôi."
Xe đậu trong ngõ bắt đầu lăn bánh.
...
Tại một chung cư nhỏ nào đó,
Thiếu nữ thanh thuần đỏ mặt, ấp úng mở miệng,
"Làm như vậy... thực sự không... không tốt lắm.."
Một bàn tay trắng bệch không giống của người sống vươn ra, bắt đầu tháo khuy áo trước ngực,
Trong phòng vang lên tiếng mập mờ,
Tình cảnh xấu hổ khiến người ta phải quay đầu.
Thiên Kiều thở dốc, điềm đạm đáng yêu thỏ thẻ,
"Kha Nguyệt kia... thật sự sẽ... sao?"
Một giọng trầm thấp vang lên, hơi khàn,
"Ừm."
...
Cục cảnh sát,
Khải Trạch vẻ mặt khó chịu, rống lên với người trước mặt,
"Đến lúc này mà anh còn nói như vậy? Cô ta là kẻ giết người hàng loạt! Sự thật bày ra trước mắt còn có thể là giả sao?"
Sau đó hắn tức giận giậm chân một cái, đùng đùng bỏ đi.
Dư Vẫn lơ đãng nhìn theo bóng lưng kia, môi khẽ nhếch lên một nụ cười...
"Dư đội trưởng quả nhiên vui vẻ?"
Dư Vẫn thoắt cái quay ra sau,
Đập vào mắt hắn là gương mặt quen thuộc của thiếu nữ,
Cô ngồi trên ghế mềm, tay ôm một con mèo đen, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ lông trên người nó, cẩn thận như bảo bối...
Cô mở lời,
"Vụ giết người trong đồn... là anh làm?"
Số 23 mode thám tử: ON.
Dư Vẫn giật mình, sau như có điều ngộ ra, miệng tấm tắc,
"Cô cũng thật thông minh. Làm thế nào...?"
"Đoán xem!"
Dư Vẫn "..."
Số 23 cũng lười giải thích,
"Hai người kia..." Dư Vẫn tỏ ra không chút sợ sệt,
"Không phải anh giết..."
Dư Vẫn bị cắt lời đột ngột, hơi nhướng mày, hứng thú,
"Cô biết?"
Số 23 không trả lời, đứng dậy, ôm mèo trèo lên thành cửa sổ,
Trước khi nhảy xuống còn bỏ lại một câu,
"Cách thức không giống."
Dư Vẫn bị câu nói của cô làm cho hơi hoảng hốt, sững sờ...
Đáy lòng giống như bị một tảng đá đè nặng...
...
Số 23 biết rõ,
Thứ nhất,
Ở vụ án thứ hai,
Khi cô đến không báo trước, lại còn đi bằng xe của Chu tiên sinh,
Từ lúc bước xuống và bị mấy cảnh sát kia đề phòng, đã hơi có chút đáng ngờ,
Sao họ biết cô sẽ đến? Và đến bằng cách nào?
Thứ hai,
Tại sao lại để Chu tiên sinh đến báo? Lúc đó đã nghi ngờ cô rồi thì cử một người cảnh sát không phải sẽ an toàn hơn?
Khi cô hỏi lại vị họ Chu kia, ông ta nói không nhớ gì về ngày hôm đó,
Ông ta chỉ là con rối.
Thứ ba,
Ra tay không để lại dấu vết,
Dễ dàng đổ tội cho cô?
Đám khói màu đen?
Camera không quay được người?
Vì dĩ nhiên, đó không phải con người...
Là quỷ.
Nói đúng hơn, là lệ quỷ ngàn năm.
Cuối cùng, thứ tư,
Kịch bản viết thế!!!
Kiểu gì cô cũng bị hãm hại!!!
Con mẹ nó!!!
Nhị Tam [ ... ] Mất công suy luận lòng vòng, kết quả đều dựa vào kịch bản...
Nói đến lệ quỷ, Số 23 chỉ có thể nghĩ đến một người,
Ừm, nữ chủ đại nhân.
Gần đây đã hỏi qua...
Một người phụ nữ không có lai lịch, không có kinh nghiệm không hiểu sao lại có thể nhanh chóng leo lên chức vụ cao từng ngày,
Nếu như chỉ phỏng đoán một cách bí mật thôi thì không nói làm gì,
Nhưng mà con người, sinh vật luôn ghen ghét và đố kị...
Một người trong số những đồng nghiệp của cô ta, không biết mang tâm lý gì,
Trong lúc cô bị giam ngồi tán phét đã đem chuyện nửa thật nửa giả này nói hết...
Vô cùng đáng ngờ...
Số 23 đã quen nhìn những tình huống máu chó Nhị Tam dội cho, nên trong nháy mắt liền tưởng tượng ra một bộ phim tình cảm người và quỷ thiếu não mấy chục tập gì đó.
Bây giờ,
Số 23 nghĩ mà choáng váng cả người,
Cô phải đi bắt cái nữ chính bạch liên hoa ngây thơ trong sáng rảnh hơi làm cảnh sát bắt tội phạm đã cùng một con lệ quỷ XXOO, thật sự...
Bà nó quá kích thích!!!
-----------------------------------********************************--------------------------------------------------
Lời bên lề:
Tương tác đi nào!!! Tương tác là động lực!
Tương tác là lẽ sống!!! =v=