Đăng vào: 12 tháng trước
Mạc Dư Thâm từ phòng tắm đi ra, Hề Gia đang nằm sấp trên giường ghi bút ký, thỉnh thoảng nhíu chặt mi tâm, trông rất nghiêm túc.
Mạc Dư Thâm đi đến bên giường bên kia, mở đèn lên.
Hề Gia xoay mặt nhìn.
Mạc Dư Thâm đang tuỳ ý cài vài nút trên áo ngủ, vén chăn muốn lên giường.
"Ấy, chờ một chút." Hề Gia lên tiếng.
Mạc Dư Thâm nắm lấy góc chăn, dừng lại, mơ hồ nhìn cô.
Hề Gia nâng cằm lên, bộ dạng lười biếng, tay cầm bút xoay xoay, ánh mắt rơi xuống cơ bụng rồi đến đường nhân ngư của anh, "Anh như vậy, em có đầy đủ nhận định cho rằng anh đang câu dẫn em."
Mạc Dư Thâm liền biết cô lại bắt đầu không đứng đắn.
Không để ý đến cô, anh tựa đầu vào giường đọc sách, đó là thói quen trước khi đi ngủ của anh.
Hề Gia cười, sau đó bò đến chỗ anh, đẩy anh ra giành gối rồi nằm sấp lên tiếp tục ghi bút ký.
Ba Quý đã dặn cô, mỗi đêm trước khi đi ngủ đem những chuyện quan trọng mà mình nhớ kỹ ghi vào bút ký, nếu hôm sau quên, nhìn lại sổ là nhớ ngay.
Mạc Dư Thâm bị Hề Gia đẩy sang bên giường.
Hề Gia nằm sấp viết chữ, lúc này đang chống cánh tay trên đùi anh. Cổ tay không có sức, cô trực tiếp để cuốn sổ trên đùi anh.
Mạc Dư Thâm đáy mắt nhìn Hề Gia đang giày vò mình.
Hề Gia ngồi dậy khoanh chân, cuối xuống tiếp tục viết.
Chân anh để dài trên giường, đang đọc sách, quá thấp, sổ cách mắt rất xa rất khó chịu, viết có mấy chữ mà xương cổ đã mỏi nhừ. Cô đưa tay xoa xoa.
"Ông xã."
"Nói."
"Em cứ viết như vậy có phải là máu không lên não được không?"
Mạc Dư Thâm không tiếp lời, tiếp tục đọc sách.
Hề Gia tự lẩm bẩm: "Vốn dĩ đầu óc đã không tốt, lại còn thiếu máu lên não, ngay cả bản thân mình em cũng sẽ quên mất."
Mạc Dư Thâm vừa vặn lật sang trang, tay ngừng lại.
Hề Gia nhìn xung quanh một chút, không có chỗ nào kê lên để viết chữ, cô vỗ vỗ chân của anh, "Ông xã, anh mau cuộn chân lên đi, để em kê lên đầu gối của anh viết."
Mạc Dư Thâm chưa bao giờ gặp một người phụ nữ giảo hoạt như vậy, có sẵn bàn làm việc thì không dùng, chạy lên giường viết bút ký anh cũng không hỏi.
Hề Gia dùng sức kéo đầu gối của anh lên. Mạc Dư Thâm dò xét cô, ánh mắt không chút nhiệt độ nhưng cũng không quá gay gắt.
Hề Gia lại đánh anh mấy cái nhưng Mạc Dư Thâm vẫn làm thinh.
Cứng rắn không được, Hề Gia chuyển chiêu mềm mỏng, cô đặt bút sổ xuống, tiến vào lòng ngực anh, cằm nhẹ nhàng cọ xát, ánh mắt vô tội.
Mạc Dư Thâm xem như không nhìn thấy, cô quậy của cô, anh đọc sách của anh.
Hề Gia thấy anh bất động, liền lấy ngón tay gảy gảy môi của anh.
Mạc Dư Thâm nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt cô ngang bướng.
Không nói lời nào, Mạc Dư Thâm cuối cùng cũng thoả hiệp và nâng chân lên.
Hề Gia đạt được mục đích, ngồi thẳng dậy.
Trong ngực trống không, Mạc Dư Thâm mất cả hứng đọc sách tiếp.
Hề Gia gấp chăn thành hình chữ nhật xong, để lên đầu gối của Mạc Dư Thâm.
Cô đứng dậy, đưa lưng về phía Mạc Dư Thâm, dạng chân ngồi lên vòng eo kiên cố của anh, để sổ lên chăn trên đầu gối, cái bàn này thật quá phù hợp rồi.
Hề Gia lại bắt đầu nghiêm túc ghi bút ký.
Được nước lấn tới chính là câu nói để miêu tả cô.
Mạc Dư Thâm nhìn phía sau lưng cô, từ bóng lưng thôi cũng biết được là cô đang rất đắc ý.
Tối nay Hề Gia mặc một cái đầm ngủ hở lưng màu hồng hoa anh đào, một lớp mỏng manh.
Vòng eo tinh tế có thể nhìn thấy rõ ràng.
Màu hồng phấn này cũng bị làn da trắng nõn của cô áp chế.
Cô cứ ngồi dạng chân lên eo người khác như vậy là muốn lấy mạng anh mà.
Mạc Dư Thâm thu lại tầm mắt, không có hứng đọc nữa, anh đánh dấu rồi để sách ở trên tủ đầu giường.
Nhất thời không có việc gì làm.
"Còn muốn viết bao lâu nữa?" Mạc Dư Thâm hỏi.
Hề Gia bỗng quay đầu mỉm cười, "Còn sớm mà."
Mạc Dư Thâm tắt đèn bên phía giường của anh, "Em lên bàn làm việc viết tiếp đi, anh ngủ."
Hề Gia làm bộ không nghe thấy, tiếp tục ghi ghi chép chép.
"Hề Gia." Ngữ khí của Mạc Dư Thâm nâng cao.
Nửa ngày sau Hề Gia mới lười biếng trả lời: "Làm sao?"
"Đừng kiếm chuyện nữa, đi ngủ."
"Lời này của anh là có ý gì, cái gì gọi là kiếm chuyện? Em cũng rất muốn nhớ kỹ tất cả mọi thứ nhưng lại nhớ không được. Anh cho rằng em muốn viết những thứ này hả?"
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh mấy giây.
Mạc Dư Thâm lại không lên tiếng.
Hề Gia viết xong, đóng bút lại.
Cô ngửa ra sau, trực tiếp nằm lên người Mạc Dư Thâm, đầu gối lên vai của anh.
Mạc Dư Thâm vỗ vỗ cô: "Viết xong rồi thì đi ngủ."
Hề Gia giơ sổ lên nhìn: "Để em xem còn gì bổ sung không?"
Cô giơ lên như vậy, Mạc Dư Thâm cũng có thể đọc được nội dung cô viết cái gì.
Nguyên một mặt, hai trang giấy, chữ này đắp chữ nọ, còn có các loại mũi tên và ký hiệu.
Ở phần trên cùng bên trái là những câu liên quan đến mấy tấm ảnh và video của Khương Thấm, cô còn dùng bút đỏ gạch chân, sợ quên.
Mạc Dư Thâm chỉ chỉ, "Cái này đã giải quyết."
Hề Gia liếc qua câu kia, "Em biết."
Mạc Dư Thâm: "Viết cách giải quyết ở phía dưới đi, không ngày mai lại quên." Đến lúc đó lại vô cớ gây chuyện với anh.
Hề Gia nghe thấy nhưng không có chút ý định ghi lại nào.
Mạc Dư Thâm thấy cô bất động, anh cầm lấy bút, một tay cầm vở, tay kia viết vào sổ.
Trực tiếp ôm gọn Hề Gia vào lòng.
Chữ của Mạc Dư Thâm rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp có lực, đầu bút khắc sâu.
Chưa đầy một phút đã viết xong.
"Mạc Dư Thâm đã đem ảnh chụp và video xoá hết, không để tâm cũng không trách anh nữa."
Hề Gia chỉ ba chữ đằng sau kia, "Ai nói em không trách anh nữa? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình."
Mạc Dư Thâm không nói gì, gấp sổ và bút để lên tủ đầu giường.
Hề Gia trở mình, nằm sấp đối diện người anh.
Cô lẳng lặng nhìn Mạc Dư Thâm, ánh mắt anh bình tĩnh nhưng dục vọng đã chạm đến khoé mắt.
Mạc Dư Thâm chế trụ lưng của cô, nghiêng người. Hề Gia trượt xuống.
Mạc Dư Thâm tắt luôn cái đèn bên phía giường của cô, căn phòng tối đen.
Đầm ngủ hồng phấn cũng không thấy rõ.
Hề Gia đưa tay ôm cổ Mạc Dư Thâm, hai người má kề má cọ xát, "Ông xã, anh..." những lời phía sau đều bị Mạc Dư Thâm nuốt vào.
Vừa rồi cô ngồi lên eo của anh, cơ bụng rắn chắc, cấn người.
Hai chân của Hề Gia chống đỡ, đặc biệt có lực, có thể chịu được hoàn toàn trọng lượng cơ thể của anh.
Rạng sáng, Hề Gia mệt mỏi, động đậy một chút cũng không có lực, nằm ngủ ở trong ngực của Mạc Dư Thâm.
Hôm sau Mạc Dư Thâm còn muốn đến công ty họp nên dậy trước Hề Gia.
Hề Gia ngủ một mạch đến tám giờ thì tỉnh.
Phần lớn chuyển xảy ra hôm qua cô đều quên hết, chỉ nhớ kỹ chín giờ muốn đến chuồng ngựa tập luyện.
Thời tiết hôm nay không tốt bằng ngày hôm qua, bầu trời xám xịt.
Một đêm trôi qua, lá ở chuồng ngựa rụng không ít, cỏ cũng ngả vàng.
Nhân lúc nghỉ ngơi sau đợt huấn luyện, Hề Gia ghé vào bệ cửa sổ, nhìn khung cảnh xung quanh chuồng ngựa.
Không có tu sửa, toát lên vẻ đẹp tự nhiên.
Ở bên trong chuồng ngựa có một dòng sông bắt ngang, dọc bờ sông đều là cỏ lau và cỏ đuôi chó.
Hề Gia ghé vào bệ cửa, vừa khéo có thể ngắm được bờ sông.
Cuối thu đầu đông, cỏ lau và cỏ đuôi chó trở nên khô héo, thi nhau chập chờn theo gió.
Ở câu lạc bộ cưỡi ngựa này có có đại cổ đông.
Mục đích đầu tư cũng không giống nhau, có người đầu tư vì đam mê, có người vì hữu nghị, còn có người vì lợi ích.
Mạc Dư Thâm chính là đầu tư vì lợi ích.
Chỉ có tiền ở trong mắt.
Hề Gia nhìn xung quanh một hồi, con mắt cũng được nghỉ ngơi, vừa tính quay người thì nhìn thấy có bóng người mặc đồ thể thao đang chạy dọc phía bờ sông.
Tới gần, Hề Gia mới thấy rõ người chạy đến là ai.
Cô kêu lớn bên cửa sổ: "Dương cặn bã!"
Võ Dương chạy tới, thở hồng hộc, sáng nay anh ra chuồng ngựa chạy vài vòng, đã chạy được hơn mấy chục cây số, anh đứng vịn thân cây bình ổn hơi thở, lát sau mới lên tiếng: "Hôm nay tập luyện thế nào?"
"Không tồi."
Hề Gia khoanh tay, liếc xéo anh, "Vấn đề tình cảm đã giải quyết xong chưa?"
Nói đến cái vấn đề này Võ Dương liền đau đầu, ảnh chỉ đồng hồ, "Giờ làm việc, không nói chuyện tư."
Hề Gia lườm anh một cái, xoay người đi.
Võ Dương về văn phòng rửa mặt, dùng nước lạnh tạt vào mặt, lạnh thấu xương.
Về vấn đề tình cảm, anh vẫn chưa giải quyết tốt.
Hôm qua cứ xoắn xuýt một ngày, phiền muộn không thôi, không muốn đối mặt với các cô ấy hiện tại, tan làm cũng không về nội thành mà ngủ lại câu lạc bộ.
Anh phải theo đuổi bạn gái trước đến hai năm mới được, tưởng là tình yêu đích thực, không ngờ vẫn chia tay.
Chia tay ba năm, bạn gái trước lại đến tìm anh muốn làm hoà.
Anh gặp được bạn gái hiện tại trong tình trạng thê thảm về mặt tình cảm, không biết lúc ấy là thích hay do bị cô làm cho cảm động, suốt ngày đối xử tốt với anh.
Cảm tình đối với cô, cũng có.
Nhưng nếu là tình yêu thì chưa phải.
Nhưng cũng không đành lòng giấu diếm cô.
Anh cảm thấy mình nợ cô quá nhiều.
Tiếng đập cửa vang lên.
Võ Dương túm cái khăn lông lên vừa lau mặt vừa bước ra ngoài.
"Dương?"
Là huấn luyện viên người nước ngoài của Hề Gia.
Võ Dương dùng tiếng Anh mời anh ta vào, đem khăn mặt cất vào phòng rửa tay.
Huấn luyện viên là đến báo cáo tình huống của Hề Gia.
Võ Dương rất nhanh liền đi ra ngoài, "Thế nào?"
Biểu cảm huấn luyện viên ngưng trọng, "Kỹ thuật không những không tiến bộ mà còn lùi lại."
Võ Dương hai tay chống nạnh, đầu lưỡi ma sát hàm răng. Mạc Dư Thâm đặc biệt giao cho anh chú ý đến trạng thái tập luyện của Hề Gia.
Bệnh của Hề Gia sẽ ảnh hưởng đến thăng bằng của cô, có rủi ro bị rớt ngựa.
Nếu xuất hiện tình huống như vậy, đành phải huỷ bỏ tư cách dự thi của cô.
Võ Dương nhìn về phía huấn luyện viên, "Sẽ ảnh hưởng đến an toàn của cô ấy sao?"
Huấn luyện viên: "Trước mắt thì không, nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến thứ hạnh của cô ấy."
Yêu cầu của Võ Dương không cao, chỉ cần Hề Gia còn có thể cưỡi ngựa, thứ hạng không quan trọng.
Võ Dương căn dặn huấn luyện viên, tạm thời chú ý lúc Hề Gia luyện tập, đảm bảo cô được an toàn.
Huấn luyện viên: "Không thành vấn đề, là việc tôi nên làm."
Huấn luyện viên rời đi, đóng cửa lại.
Võ Dương dùng sức day huyệt thái dương.
Những chuyện phiền lòng chưa hết cái này lại nhảy ra cái khác.
Chạng vạng tối.
Hề Gia kết thúc huấn luyện.
Trong khoảng thời gian này, cường độ huấn luyện của cô ít, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều.
Huấn luyện viên dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình nói: vừa học vừa chơi.
Ngồi lên xe, Hề Gia gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Mạc Dư Thâm:【Ông xã, tối nay mấy giờ về nhà? 】
Rất nhanh liền nhận được hồi âm từ Mạc Dư Thâm:【Đang họp. 】
Cái tin nhắn giọng nói vừa rồi anh cũng không có mở ra nghe.
Hề Gia: 【Mấy giờ anh về nhà? 】
Buổi tối Mạc Dư Thâm còn có xã giao: 【Trước 12 giờ. 】
Hề Gia nhìn điện thoại, Mạc Dư Thâm muốn nửa đêm mới về nhà, một mình cô ở nhà cũng nhàm chán, đêm nay cô có thể đi hóng mát ngắm cảnh đêm Bắc Kinh.
Tâm trạng không mấy vui vẻ, cô liền chậm rãi lái xe vào nội thành.
Nào ngờ, xe giữa đường chết máy.
Hề Gia dừng lại bên đường, mở đèn tín hiệu nguy cấp, mở cốp sau lấy một bảng tín hiệu cảnh báo dựng ở phía sau xe cách một đoạn ngắn.
Không có cửa hàng nào ở gần đây. Cách nội thành còn một quãng đường, cách chuồng ngựa cũng không gần.
Hề Gia lấy dãy số của Quý Thanh Thời ra khỏi sổ đen, lúc này số của Quý Thanh Thời có tác dụng tương đương với đường dây nóng.
Cô gửi tin nhắn: 【Xe của em chết máy giữa đường rồi.】
Rất nhanh, Quý Thanh Thời trực tiếp gọi điện qua: "Gửi định vị qua đây cho anh, anh sẽ cho người đến."
Hề Gia nhàn rỗi nhàm chán, đem tóc dài cột lên, đeo bao tay, xách thùng công cụ đến, chuẩn bị tự mình sửa chữa."
Mở hộp động cơ, nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu gì, không biết nên sửa từ đâu.
Có xe đi ngang qua.
Chu Minh Khiêm trong lúc vô tình quét mắt qua chiếc xe trước mặt và bắt gặp được bóng hình của một người.
Mới đầu có chút quen mắt, nhưng không nhớ được là ai.
Chờ xe lái qua, Chu Minh Khiêm mới nhớ lại, là biên kịch mấy hôm trước đem kịch bản đến ứng tuyển, gọi là cái gì Hề Gia?
À chính là cô gái to miệng không biết xấu hổ nói có ngày anh phải khóc lóc cầu xin cô viết kịch bản cho anh.
Chu Minh Khiêm trong lúc làm việc có yêu cầu rất khắc nghiệt, đối với người khác cũng không thân thiện mấy.
Nhưng mà, tình người cơ bản đương nhiên phải có.
Ví dụ như, bây giờ.
Chu Minh Khiêm đạp phanh xe. Nhìn kính chiếu hậu lùi xe lại.
Xe lùi đến chỗ Hề Gia, cô xoay mặt nhìn qua.
Cửa sổ xe việt dã hạ xuống, Chu Minh Khiêm hỏi: "Có thể tự mình sửa không?"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mạc Dư Thâm: Có thể sửa.
*
#14032020