Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: KateChou
“Luyến tiếc vậy sao?” Hoàng Tiểu Phỉ vẻ mặt tươi cười ngồi trước mặt Vương Sâm.
Vương Sâm lắc đầu, cũng không nhìn Hoàng Tiểu Phỉ, mà chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là quán cà phê dưới lầu công ty, thời điểm giữa trưa, một số thành phần tri thức sẽ đến ngồi.
Giờ phút này, Hoàng Tiểu Phỉ và Vương Sâm ngồi ở trong một góc, có chút bí ẩn.
Hai người xem ra coi như quen thuộc.
Nhìn cậu thanh niên đối diện mân miệng, vẻ mặt nặng nề, Hoàng Tiểu Phỉ lại cười rất thoải mái.
“Đàn ông nha, phải quan tâm sự nghiệp, sự nghiệp có, bạn gái tự nhiên có, cậu yên tâm, chờ tôi lên làm quản lí, vị trí của tôi chính là của cậu, đến lúc đó cậu và Cố Xán Xán xem như cùng cấp.”
Thấy Vương Sâm vẫn mân miệng như cũ, còn có gương mặt như tuyết, rất nghiêm túc, Hoàng Tiểu Phỉ cũng không nhiều lời, an vị ở đối diện, uống cà phê trước mặt, thỉnh thoảng cầm thìa khuấy một chút.
Vương Sâm kỳ thực đã có chút hối hận, thời điểm nghỉ phép Hoàng Tiểu Phỉ đưa ảnh chụp cho anh, là ảnh chụp Cố Xán Xán và một người đàn ông, anh nhất thời liền ngây ngốc, bởi vì lúc trước anh từng thổ lộ qua với Cố Xán Xán, tuy Cố Xán Xán cự tuyệt mình, nhưng anh cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.
Anh thích Cố Xán Xán, đương nhiên cũng chán ghét Hoàng Tiểu Phỉ, nhưng lúc Hoàng Tiểu Phỉ tìm anh hợp tác, anh lại ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp ứng rồi.
Anh vừa mới tốt nghiệp một năm, làm việc rất cố gắng, gặp được một cấp trên rất tốt, vẫn luôn kiên nhẫn hướng dẫn mình, cổ vũ mình, thậm chí anh còn cảm thấy được Cố Xán Xán cũng có chút thích mình, nhưng mà sự thật đã đánh vỡ trái tim anh.
Đúng vậy, chỉ có trở nên mạnh mẽ, nam nhân có sự nghiệp mới có tình yêu.
Vương Sâm không thích uống cà phê đắng, anh gọi một ly nước trái cây, sau khi đem nửa ly nước uống một hơi mới mở miệng nói, “Chị Tiểu Phỉ, tôi không hối hận, chị yên tâm, tôi biết làm thế nào, chỉ không muốn Xán Xán quá buồn thôi.”
“Cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi, tôi về công ty trước.” Hoàng Tiểu Phỉ nhìn thoáng qua Vương Sâm, đáy mắt hiện lên khinh thường, đối với người trẻ tuổi, không chút do dự bị mình lay động, cô có chút khinh bỉ, nhưng ai bảo cô quá ghét Cố Xán Xán, chỉ cần có thể làm cho Cố Xán Xán không vui, cô liền cao hứng.
Buổi chiều Cố Xán Xán nhận được đơn xin chuyển tổ của Vương Sâm, cô rất thoải mái phê chuẩn.
“Mặc kệ cậu tính toán đến đâu, làm cái gì, dù sao cũng xuất thân từ tổ của tôi, hy vọng cậu không làm chuyện khiến mình hối hận, cố lên, chàng trai.” Cố Xán Xán đem đơn xin đưa lại cho Vương Sâm, vẫn như trước kia, trên mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa.
Trong nháy mắt như vậy, Vương Sâm cũng không muốn đưa tay cầm tờ đơn, nhưng nghĩ đến ảnh chụp trong di động Cố Xán Xán và người đàn ông kia, anh vẫn nhận lấy.
“Xán Xán, tôi sẽ không hối hận, tôi sẽ cố gắng.” Vương Sâm nói xong, cầm đơn bước đi.
Cố Xán Xán nhìn bóng dáng Vương Sâm, lắc đầu, người trẻ tuổi phải trải qua một chút chuyện mới hiểu được tốt xấu, tổ Hoàng Tiểu Phỉ cạnh tranh rất tàn khốc, khác xa tổ của mình luôn hài hòa như vậy, còn thường xuyên tranh giành khách hàng của nhau, tài nguyên không dùng chung, một người mới như anh, muốn vượt lên quá khó khăn, hơn nữa đi tới lúc này, rõ ràng là bia ngắm, nhưng Cố Xán Xán cũng không nói với Vương Sâm, một người lựa chọn đường đi cho mình, người khác không cách nào can thiệp, cho dù có ý tốt cũng không có biện pháp, huống chi Cố Xán Xán cũng không phải thánh mẫu, cô chỉ dẫn Vương Sâm rất nhiều, nhưng cũng không thể dạy anh cả đời.
Hơn nữa lúc này Vương Sâm rời đi, cho dù tổ viên bên Hoàng Tiểu Phỉ tiếp nhận anh, mọi người cũng sẽ có thái độ khác với anh, đấu tranh nhau trong công việc tuy không khoa trương như đấu đá trong cung như vậy, nhưng cũng tuyệt đối tồn tại, loại thời khắc mấu chốt phản bội cấp trên, ai cũng không muốn thật tâm dùng.
Đối với Vương Sâm đột nhiên điều tổ, quả nhiên có rất nhiều tranh luận, Cố Xán Xán cũng không khó chịu, ngược lại vẻ mặt ôn hòa an ủi cấp dưới của mình, bất quá hiển nhiên Vương Sâm vừa đi, tổ của Cố Xán Xán và tổ Hoàng Tiểu Phỉ cạnh tranh trong lúc này vô hình chung càng thêm kịch liệt, bầu không khí bên trong công ty càng thêm khẩn trương.
Quả nhiên Vương Sâm cảm thấy không thích hợp, anh ở tổ Hoàng Tiểu Phỉ bị xa lạnh là dự kiến bên trong, nhưng vốn dĩ là những người cùng tổ giữ khoảng cách với anh, không hề hi hi ha ha, làm cho anh rất mất mát, ngược lại không có tâm tư làm việc.
Một tuần như vậy trôi qua, ngoài ý muốn, tuy thiếu Vương Sâm, nhưng thành tích của Cố Xán Xán vẫn không hạ xuống, mà trong tổ Hoàng Tiểu Phỉ thêm Vương Sâm, làm cho bọn họ cảm thấy có mối nguy, càng thêm xa lánh lẫn nhau, chèn ép người mới, Vương Sâm cũng không phải không hiểu, cạnh tranh lẫn nhau, kết quả cư nhiên làm cho thành tích tập thể bị giảm xuống.
Đợi đến khi hội nghị tổng kết tuần năm, đối với kết quả như vậy, Hoàng Tiểu Phỉ có chút ngoài ý muốn, vốn nghĩ chỉ cần lôi kéo Vương Sâm qua, sẽ chắc chắn thắng, thật không ngờ lại biến thành như vậy, bất quá cô còn có chiêu sau, vẫn là một bộ dáng nắm chắc phần thắng nha.
Cố Xán Xán còn tưởng cô sẽ thất thố gì, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hoàng Tiểu Phỉ, không biết cô ấy còn có thủ đoạn gì?
Thật sự là áp lực quá lớn, qua cuối tuần sẽ có thể biết kết quả, cho dù ngày thường rất bình tĩnh Cố Xán Xán cũng có chút khẩn trương.
Mã Liệt du lịch ba ngày, trở về cũng vô cùng bận rộn, cùng Cố Xán Xán nói chuyện điện thoại mấy lần, nghe được cô nói công việc đặc biệt bận bịu, nên cũng không quấy rầy, lúc này anh đặc biệt để người ra ngoài đi tìm nhà ở thích hợp, không phải cứ như lần trước lấy nhà của mình ra ứng phó, tìm hai ba căn thích hợp hơn, mời Cố Xán Xán cuối tuần xem nhà, đồng thời nghĩ cách như thế nào giải thích với Cố Xán Xán chuyện của mình.
Tuy là xuất thân cường hào, nhưng Mã Liệt vẫn rất tự ti, dù sao anh cũng là một người đàn ông đã từng qua một lần kết hôn, mà Cố Xán Xán vẫn là một cô gái, cho dù Xán Xán bằng lòng, người nhà của cô thì sao?
Mã Liệt thấy áp lực rất lớn, anh và Cố Xán Xán bên nhau rất vui, không muốn tiếp tục giấu diếm cô nữa.
“Xem nhà a? Tôi chỉ có thứ sáu có thời gian, cuối tuần công ty có chút việc, có thể phải tăng ca.” Cố Xán Xán nhận điện thoại của Tiểu Mã, tính toán thời gian, thứ sáu có thể đi, cuối tuần muốn sắp xếp lại khách hàng của mình một chút, xem cuối tuần có thêm biện pháp nào không.
“Có thể, vậy thứ sáu mười giờ sáng, chúng ta hẹn ở cửa Trung Quảng Đại Hà đi.” Mã Liệt cảm thấy mình rốt cuộc có thể không cần giấu diếm, cảm thấy rất hồi hộp, lại hưng phấn, không mảy may phát hiện ánh mắt quái dị của ba mẹ anh.
Ngô Ngọc Mai và Mã Văn Hùng rất muốn xem mặt đối tượng của con trai, nhưng mà con lại gắt gao coi chừng không cho gặp, hai lão già này lo lắng con dâu như trước, quyết định vẫn nên xem trước một lần.
Cố Xán Xán ở công ty nằm úp sấp trên bàn, cảm thấy thân thể muốn rớt ra, buổi sáng thứ sáu, sáng sớm cô mặc một bộ trang phục vận động, màu lam nền hồng cỏ ba lá, mang giày thể thao, dứt khoát chạy đến Trung Quảng, coi như rèn luyện thân thể.
Mã Liệt nhìn cô gái chạy tới chỗ mình, tim đập nhanh hơn rất nhiều, thấy cô tới trước mặt mình rồi, có chút thở hổn hển, anh hận không thể mở rộng hai tay, đem cô ôm vào trong lòng, trên thực tế, anh cũng mở rộng hai tay, nhưng mà tới trước mặt rồi lại dường như không có việc gì lấy tay vò đầu.
Cố Xán Xán hôm nay tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, bởi vì chạy bộ, khuôn mặt hơi ửng hồng, môi cùng hồng hồng, tuy cô vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng mặc đồ vận động, lại có vẻ chân dài, dáng người tỉ lệ cân đối, cả người thoạt nhìn vô cùng có sức sống.
“Sao lại không đi xe, nhìn em chạy…” Mã Liệt đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định, một tay vò đầu, một tay đưa đến phía trước vén tóc cô ra sau tai… có tiến bộ a.
Lúc này điện thoại vang lên, nhìn thấy là của mẹ, Mã Liệt không dám không tiếp, mẹ anh dũng mãnh, xung quanh khu nhà mười km đều có danh.
“Cái gì? Mọi người cũng tới?” Mã Liệt ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên đi về phía mình, người phụ nữ cười thật nham hiểm… Ngô Ngọc Mai mà biết đứa con hình dung mình như vậy, không đánh anh cảm thấy bầm dập là không thể được.
Mã Liệt vốn tính hôm nay thẳng thắn mọi chuyện với Cố Xán Xán, nhưng mà ba mẹ cư nhiên lại đến giúp vui, với tính tình mẹ anh, anh rất lo lắng sẽ biến khéo thành vụng, không biết nói như thế nào.
Nhìn hai người đi đến, Mã Liệt cũng không biết nên giới thiệu thế nào.
Cố Xán Xán đi xem nhà nhiều rồi, thường xuyên gặp tình huống người môi giới dẫn hai ba người đến xem nhà, đương nhiên tốt nhất không nên vào cùng một chỗ, bởi vì đi xem cùng nhau, ngộ nhỡ cùng thấy thích, còn có thể ầm ĩ, tốt nhất là có thứ tự đến trước sau, bất quá loại tình huống này rất khó tránh khỏi.
Cô và Tiểu Mã quen như vậy, cũng không để ý lắm, nhìn thấy phía trước một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông vóc dáng cao lớn, rất nghiêm túc, người phụ nữ cách ăn mặc rất khéo, giống như cô múa dẫn đầu ở trước quảng trường khiêu vũ, cô cười nói, “Tiểu Mã, bác trai và bác gái chắc cũng đến xem nhà, nếu gặp nhau, vậy cùng đi đi.”
“Xán Xán, họ…” Mã Liệt vừa muốn giải thích, Ngô Ngọc Mai liền lên tiếng cắt lời, cười tủm tỉm mở miệng nói, “Tiểu Mã, còn không dẫn đường!”
Ngô Ngọc Mai ngày thường gọi con mình đều là Tiểu Mã, Cố Xán Xán cũng gọi như vậy, cho nên không hoài nghi gì.
Cố Xán Xán công việc bình thường tương đương với bà mối, đối với người thế hệ trước cũng rất hiểu biết, người phụ nữ lớn tuổi, hoặc là khen bà xinh đẹp, hoặc là khen con trai bà lợi hại, bà chắc chắn cao hứng.
Bất quá hôm nay cô còn chưa nói cái gì, bác gái kia liền lôi kéo Cố Xán Xán, thân thiết nói, “Cô gái lớn lên thật xinh đẹp, đi làm ở đâu? Người nhà ở nơi nào a? Trẻ tuổi như vậy đã mua nhà, thật sự lợi hại…”
Ngô Ngọc Mai tính cách dũng mãnh, nhưng dù sao cũng là người kinh doanh, tài ăn nói kia không cần quá tốt, so sánh chút, Cố Xán Xán này có chút chính trực ngay thẳng tuyệt đối không phải đối thủ, cô tìm khách hàng làm hội viên, rất giỏi chỉ hai ba vạn, mà Ngô Ngọc Mai làm cho khách hàng ký ước nhiều hơn ngàn vạn đều có, người có nhiều thủ đoạn kết giao như vậy, tuyệt đối không phải ngang hàng.
Nhà ở còn chưa xem xong, Cố Xán Xán đã đem lịch sử gia tộc nói hết cho Ngô Ngọc Mai rồi.
Mã Liệt và ba Mã Văn Hùng đi theo phía sau, trong lòng mơ hồ, cô gái này nhìn qua rất nhu thuận, nhưng có phải có chút ngốc hay không…