Chương 28: 28: Nguyên Nhân

Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Dường như Lữ Xuân Thu có phần đăm chiêu: “Bần đạo cũng không ngờ Phích Lịch môn lại có thể diện lớn đến vậy.

Trương Dưỡng Thanh kia chính là đệ tử mới được thu nhận trong mấy năm gần đây của Bão Phác tông, hơn mười tuổi đã đạt đến Trúc Cơ, rất được nội môn của Bão Phác tông coi trọng……”
Ban đầu Phong Thiệu chỉ định thăm dò, lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lữ Xuân Thu không giống như đang giả vờ, ngược lại càng thêm hoài nghi nhiều hơn.
Phích Lịch môn và Bão Phác tông thông đồng với nhau, vội vã muốn chiếm lấy mảnh phúc địa này của Lữ thị quả thật vô cùng bất thường, y luôn có cảm giác không chỉ đơn giản vì mảnh phúc địa, mà dường như còn có thứ quan trọng hơn mảnh đất này gấp trăm lần.
Nhưng sau khi nghe đến đoạn này, y đột nhiên nhớ ra Trương Dưỡng Thanh xuất thân từ thế tục này là ai !
Cũng là do gã, mặc dù cùng là nhân vật phản diện, thế nhưng đất diễn trong phim lại không có nhiều, phần lớn chỉ tập trung ở phần sau, còn luôn bị đại boss đè đầu cưỡi cổ.

Cho nên Phong Thiệu cũng không có quá nhiều ấn tượng sâu sắc đối với cái tên Trương Dưỡng Thanh này.
Nếu nói Phong Thiệu là bức tường lớn sinh ra để nam chính đạp đổ, vậy thì Trương Dưỡng Thanh chính là bức tường nhỏ phụ họa.

Vào khoảng thời gian Lữ Minh Tịnh còn chưa được Cố Hoài đưa đến Côn Luân đã từng làm việc tốt cứu người, cũng kết thù oán với Trương Dưỡng Thanh, sau này còn bị gã trả thù và nhục nhã.
Khi sau Lữ Minh Tịnh bái nhập Côn Luân, Trương Dưỡng Thanh lại càng thêm hận hắn– Gã và Lữ Minh Tịnh đều cùng xuất thân từ thế tục, cùng được đại tông môn thu nhận khi đã quá tuổi, lại đều được tông môn coi như trân bảo.

Nhưng Trương Dưỡng Thanh được chú ý trước Lữ Minh Tịnh, vậy nên gã luôn cảm thấy cái kẻ nhân tài mới nổi Lữ Minh Tịnh này nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Mặt khác, đan đỉnh của Bão Phác tông không thể nào so được với kiếm tu có tâm tư thuần túy của Côn Luân, cho nên Trương Dưỡng Thanh gã khó chịu, cũng muốn Lữ Minh Tịnh thêm phần ngột ngạt.

Sở dĩ Trương Dưỡng Thanh là tiểu boss mà không phải pháo hôi, bởi vì trong phim nhân vật này nhảy nhót khá lâu, ban đầu còn có cả bản lĩnh đè đầu cưỡi cổ nam chính.
Đương nhiên, dù là tiểu boss hay đại boss thì cũng chẳng thể thoát khỏi vận mệnh đã được sắp đặt sẵn là bị nam chính xử lí, chỉ là Trương Dưỡng Thanh này cũng được bay nhảy khá lâu, mà lâu nhất thì phải kể đến nhân vật phản diện tiêu biểu Phong Thiệu.
Chuyện này chưa vội đề cập tới, Phong Thiệu cũng không có nhiều hứng thú với gã, thực lực của đối phương cho dù là trong phim hay bên ngoài cũng đều không tạo thành uy hiếp với y.
Phong Thiệu nói rõ đầu đuôi mọi chuyện với Lữ Xuân Thu, tỏ ý rằng hôm nay y muốn quay về tông môn thỉnh tội, có điều sẽ góp lời với Thiếu Tông chủ sư huynh, cố gắng để Côn Luân có thể bảo vệ Lữ thị.
Lữ Xuân Thu cảm kích vô cùng nhưng Phong Thiệu lại thấy chưa đủ, ham muốn chiếm lấy phúc địa của đối phương quá mức rõ ràng, không tránh khỏi sẽ còn có hậu chiêu, nói không chừng y vừa mới đi khỏi, Phích Lịch môn liền ngóc đầu trở lại.

Tuy rằng bình thường ở đại lục Cửu Châu không ai dám không nể mặt mũi Côn Luân, nhưng phàm là việc gì cũng đều không có tuyệt đối.
Huống chi Phích Lịch môn dám ra tay với Lữ Xuân Thu ngay trước mặt mình.
Có điều y không biết, lúc này Phích Lịch môn dám ra tay với Lữ Xuân Thu ngay trước mặt y đang hối hận đến mức nào.
Sắc mặt của Không Hà chân nhân vô cùng khó coi, chỉ vào Kim Đan tu sĩ đứng trong mà mắng:
“Hay cho cái tên Lữ Thụy Sinh nhà ngươi, chuyện sứ giả Côn Luân đến phúc địa của Lữ thị lớn như vậy mà ngay cả tiếng gió ngươi cũng không nghe thấy, ngươi muốn làm bản chân nhân mất mặt?”
Sắc mặt Trương Dưỡng Thanh ngồi ở bên cạnh cũng vô cùng khó coi, cười lạnh nhìn Lữ Thụy Sinh kia, nói:
“Cho dù hiện giờ ngươi muốn quay ngược lại bảo vệ phúc địa chỉ sợ cũng đã muộn.

Bào Hào lục nhãn của ngươi ăn thú đỉnh hoàn của ai mới có thể giúp ngươi hút tinh nhục của kẻ khác? Nếu Bão Phác tông ta ngừng đưa dược, ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Lữ Thụy Sinh Kết Đan đã bốn trăm năm, tuy rằng đến nay tu vi chưa hề tinh tiến, nhưng gã thân là đại trưởng lão của Lữ thị, uy vọng cũng không phải nhỏ, coi như là một kẻ có địa vị.
Nhưng dưới ánh nhìn nham hiểu của thiếu niên mới tới Trúc Cơ sơ kì, tâm của gã liền lập tức trầm xuống, sau đó nghe thấy Trương Dưỡng Thanh hừ lạnh cười nói:“Nếu như không có thú đỉnh hoàn, Bào Hào lục nhãn của ngươi sẽ không giúp ngươi đi hút tinh nhục của người khác nữa, ngược lại nó còn có thể ăn tinh nhục của ngươi để củng cố tu vi cho mình.”
Hay cho một thú đỉnh hoàn độc ác! chỉ sợ cũng chỉ có thủy tổ của đan đính Cửu Châu, Bão Phác tông mới có thể chế ra vật quỷ dị như vậy.
Lữ Thụy Sinh có khổ mà không thể nói, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chuyện đi đến nước này biết vậy chẳng làm nhưng mà gã không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ vội vàng bày tỏ chân tâm:
“Chân nhân và quý sử hiểu lầm, ta chưa từng có ý định giấu diếm! Quả thật là do Côn Luân sứ giả Phong Thiệu kia đột nhiên đến, thậm chí còn không đi qua trận pháp của Lữ thị……”
“Đột nhiên đến?” Không Hà chân nhân nhăn mi,
“Vậy chuyện Côn Luân kết trận cho phúc địa của Lữ tộc?”

“Chưa nghe bao giờ !” Lữ Thụy Sinh chém đinh chặt sắt nói.
Không Hà chân nhân và Trương Dưỡng Thanh nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có điều tối tăm không thấy rõ, sau đó truyền âm mật.
Không Hà chân nhân: Chẳng lẽ là do Côn Luân cũng phát hiện ?
Trương Dưỡng Thanh: Không thể nào, sư tôn ta từng nói qua, thứ ở bí cảnh của Lữ thị chỉ có trong ghi chép của mật lục ở Bão Phác, huống chi chúng ta đã dùng Bào Hào lục nhãn thăm dò, đích thực giống như trong mật lục.
Không Hà chân nhân: Nhưng Côn Luân đột nhiên tới, lại cố tình muốn bảo vệ phúc địa của Lữ thị như vậy, thật sự là vô cùng kì quái.
Trương Dưỡng Thanh: Côn Luân luôn cường ngạnh như vậy, chân nhân không cần sợ hãi.
Không Hà chân nhân: Vậy vẫn muốn cướp cho bằng được ? Nếu chẳng may kinh động Côn Luân……
Trương Dưỡng Thanh: Tất nhiên rồi.

Sẽ không kinh động đến Côn Luân.

Theo ta thấy, đây chắc hẳn là quan hệ cá nhân giữa Phong Thiệu và Lữ thị, nếu y đến vì việc công, không thể nào lại lén lén lút lút mà không đi cửa chính.

Nhìn y như đang tô son trát phấn về quan hệ giữa Lữ thị và Côn Luân, tuy nhiên đây cũng chỉ coi như có chỗ dựa vững chắc dọa kẻ khác biết khó mà lui.

Hơn nữa Phong Thiệu hành động một mình, nếu y không ở đây, sao có thể kinh động đến Côn Luân.
Không Hà chân nhân chau mày, đây là muốn giết người diệt khẩu.
Nếu là kẻ khác, có lẽ chỉ là một lần nhấc tay, nhưng gã đột nhiên nhớ tới ánh mắt và lời nói ngày ấy của Phong Thiệu, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên sự bất an khó hiểu.


Trương Dưỡng Thanh là đệ tử thân truyền của Bão Phác đương nhiên không sợ, tuy gã là Nguyên Anh chân nhân nhưng nếu như Trương Dưỡng Thanh đoán sai, bị Côn Luân biết gã động đến đệ tử thân truyền của họ, chỉ sợ về sau trên Cửu Châu sẽ không còn chỗ cho gã dung thân.
Không Hà chân nhân không nhịn được mà hỏi: Đến tột cùng trong bí cảnh kia là vật quý giá gì……
Trương Dưỡng Thanh: Chân nhân, sư tôn ta không muốn thấy vật đó bị người mơ ước.
Không Hà chân nhân cả kinh, gã rất thức thời, đã được chứng kiến thủ đoạn của Bão Phác tông, ngay cả chuyện như nhổ lông trên miệng lão hổ Côn Luân họ còn dám làm, thì có thể thấy được bảo vật kia vô cùng bất phàm, chỉ sợ không phải là vật bản thân có thể mong ước…… Gã vội vàng truyền âm: Hiểu lầm hiểu lầm, ta chỉ là……
Trương Dưỡng Thanh đảo mắt qua, ẩn ẩn nhìn ra được sự chần chừ của Không Hà chân nhân, đánh thức gã: Chỉ cần thuận lợi lấy được phúc địa, về sau chân nhân cũng chính là người của Bão Phác tông.
Những lời này có lực sát thương rất lớn, Không Hà chân nhân cảm thấy động lực tăng vọt, cũng áp chế luôn tia do dự bất an cuối cùng, không truyền âm mật mà nói với Lữ Thụy Sinh đang đứng ngẩn người ở chỗ kia: “Một khi đã như vậy, vậy bản chân nhân liền cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Nói xong, gã liền đem một pháp khí hoàng giai* đưa cho Lữ Thụy Sinh, là một đài sen lớn cỡ bằng bàn tay có màu hồng nhạt, trên thân vẫn còn ẩm ướt, giống y như một bông sen thật sự.

( hoàng giai là cấp của pháp khí )
Trương Dưỡng Thanh lại lấy thêm một cái bình nhỏ màu xanh đưa cho gã, dặn dò:“Đem vật này đặt vào trong mạch nhãn của tộc mạch*.” ( tộc mạch giống như long mạch )
Phong Thiệu xử lí mọi chuyện luôn rất cẩn trọng tỉ mỉ, đối với chuyện của Phích Lịch môn và phúc địa Lữ thị vẫn còn nhiều nghi vấn, lại thêm Bão Phác tông nhúng tay trong đó, cho nên ngửi ra rất nhiều chuyện không bình thường chỉ là nhất thời không thể nói rõ đó là cái gì.

Mỗi khi phát sinh một tình tiết y không biết, y liền hận tiền truyện không có trong kịch bản, không có bàn tay vàng nhìn thấu kịch bản khiến y làm gì cũng thấy bị động.

Phong Thiệu chỉ biết giữa bốn tông môn trong phim vào lúc thống nhất kẻ địch trước mắt là Thanh Thành tôn giả cũng không hề đoàn kết, từng vì tranh giành Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà không ngừng minh tranh ám đấu.

Bình thường trông thì có vẻ hòa bình, chẳng qua là do không có thứ mồi thơm đủ dụ dỗ mà thôi.
Vì thế Phong Thiệu lại truyền một phong thư cho Cố Hoài đem mọi chuyện kể lại lần nữa, miễn cho xảy ra tình tiết đi lệch kịch bản.

Mặc dù y biết trước phần lớn nội dung kịch bản, nhưng điện ảnh cũng không phải phim truyền hình, rất nhiều chi tiết tuyến phụ đã được lược bớt, hoặc đơn giản chỉ để lại bối cảnh ……
Hơn nữa hiện giờ nhân vật chính còn chưa lên đài, nội dung chính của phim cũng chưa được mở màn, những nhân vật còn lại đều ở “Tiền truyện”, thật sự y không phải là kẻ không gì không biết.
Cho dù như thế nào Phong Thiệu cũng luôn cảm thấy tu vi của mình vẫn chưa đủ, mọi âm mưu đều thất bại trước sức mạnh tuyệt đối, Thanh Thành tôn giả trong phim không phải kẻ tốn quá nhiều hơi sức đi bàn mưu tính kế, đối với những kẻ khiêu khích hay nhìn không vừa mắt đều trực tiếp đánh bay hết.
Nhớ đến những điều này, y không còn tâm tình mà nghĩ đến chuyện khác nữa, chỉ dẫn Bạch Hổ đi vào động phủ tiếp tu luyện.
Tu vi khó có thể tăng lên trong một thời gian ngắn, lúc trước y đã tiêu phí mất hơn một năm để củng cố cảnh giới Kim Đan sơ kì, tốc độ như vậy đã là rất nhanh rồi.

Phong Thiệu chuẩn bị tu luyện ma công của bản thân, dù sao có tu vi mà không có thực lực cũng không phải chuyện tốt.
Tu vi ngang nhau thế nhưng phù tu ( tu luyện bằng phù chú ), đan tu, võ tu thậm chí là thiện tu, phần lớn đều đánh không lại kiếm tu.
Bởi vì tính cách khác hẳn so với Thanh Thành ban đầu, cho nên dù Phong Thiệu có cần mẫn luyện kiếm ngày đêm không ngừng nghỉ thì nhị trọng kiếm ý của y cũng khó mà tinh tiến được.
Nhưng ma công lại khác hoàn toàn, y trời sinh đã là ma thể, các hạng mục thể chất đều là trang bị ngàn năm có một của đại boss cuối cùng.

Có thể khiến Tu Di lão tổ nhìn trúng, việc y tu ma cực nhanh cũng không phải là không có nguyên nhân.
Tế Luyện tâm pháp mà Phong Thiệu tu luyện là một loại tâm pháp cực kì quỷ bí, tối nghĩa từ thời thượng cổ.
Khi tu luyện, y đem ma quyết xem như sách trống, niệm Tế Luyện tâm chú không biết bao nhiêu lần, lại dùng ánh sáng của các hạt làm thước đo, sau đó cất nó vào trong một chiếc bình đựng ma cốt có bảy lỗ rồi bắt đầu hấp thu ma khí.
Sau khi bắt đầu tu luyện, y liền ngồi trên mặt đất ngâm xướng Tế Luyện tâm chú giúp cho linh lực tràn đầy, viên tụ hồn cũng tự mình chui vào trong lỗ.

Nếu như có thể luyện được bảy viên tụ hồn, thì sẽ đắc đạo phi tiên lên thượng giới, nếu như có bốn viên, năm viên, sáu viên thì sẽ trở thành bán tiên, cách ngày phi thăng không còn xa, nếu như mới có một viên, hai viên, ba viên thì mới chỉ đạt đến cảnh giới tiêu nghiệp, tiến vào nhân tiên.
Thực lực hiện giờ của Phong Thiệu là ba viên tụ hồn, cảnh giới này của y đã đạt tới viên mãn.

Vài năm trước vì ít có cơ hội dùng đến ma công cho nên y càng thêm chú trọng đến việc gia tăng tu vi.

Trên thực tế y làm không sai, nếu không nhanh chóng củng cố Kim Đan, y cũng không dám trở về tông môn gặp mọi người.
Trước mắt y cố gắng tu luyện ma thể của mình, nhanh chóng tăng cường thực lực, có thêm tâm pháp mạnh mẽ cùng tư chất giúp ích, chỉ sau bốn chín đêm Chu Thiên, trải qua mười tám lần xâm nhập, y đã từ cảnh giới ba viên phụ hồn viên mãn lên bốn viên.
Bốn viên phụ hồn u tối lơ lửng giữa không trung dường như làm cho hắc vụ càng thêm dày đặc vất vít, nhàn nhạt tỏa ra một mùi hương, khiến Bạch Hổ đang ôm thiếu niên trong lồng ngực nhìn không rời mắt, trong đôi mắt kim sắc chợt lóe lên một ánh nhìn chiếm đoạt rồi biến mất.