Chương 2: 2: Tu Giới

Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Bản tôn sẽ trở lại.”
Phong Thiệu chợt bừng tỉnh, cảm giác đau đớn trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đau thành từng cơn nhưng ít ra cũng không còn dữ dội như lần đầu tiên.
Y lau mồ hôi lạnh, hình như mỗi lần đau đến ngất xỉu thì y đều mơ về kiếp trước và cái chết thảm thiết của Thanh Thành tôn giả trên phim.
Đó là kết cục của Thanh Thành tôn giả, cũng là kết cục của Phong Thiệu hiện tại.

Y rất lo sợ, cho dù viễn cảnh kia phải tám trăm năm nữa mới xảy ra nhưng nó đã trở thành bóng ma không thể xua đi của Phong Thiệu sau khi y sống lại lần nữa.
Trên pháp bào màu xanh có vài vết máu đen, y liền cởi pháp bào rồi ngồi xếp bằng để điều tức thêm một lúc, sau đó mới nhảy vào hồ Hàn thủy.
Mặc dù hồ Hàn thủy chỉ rộng có ba trượng nhưng mực nước lại sâu hơn ngàn thước, chỗ râm của hồ cũng lạnh đến thấu xương.

Đừng nói người bình thường, dù có là tu giả cũng sẽ không tự ngược đến mức lựa chọn loại hồ nước này để tắm rửa.
Tất nhiên không phải Phong Thiệu đang tự ngược, mà vì chỉ có hồ Hàn thủy mới có thể giúp giảm bớt đau đớn trên người y lúc này.
Y bấm một đạo pháp quyết, trong không trung bỗng hiện ra một tấm hư kính.

Trên hư kính là hình ảnh một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đang tắm rửa trong hồ – cũng chính là Phong Thiệu của hiện tại.
Trong kính phản chiếu một thiếu niên với búi tóc đen nhánh như tơ, vô cùng tuấn dật, phong thái trong trẻo, lại thêm vài phần khí chất xuất trần.
Mặc dù sau khi Thanh Thành tôn giả hắc hóa sẽ càng thêm tuấn mỹ nhưng tính tình của gã lại trở nên nóng nảy bất thường.

Phong Thiệu cảm thấy vô cùng may mắn khi mình xuyên đến thời niên thiếu của Thanh Thành tôn giả, ít nhất hiện giờ y vẫn giống một người bình thường.
Mặc dù theo y được biết là thiếu niên này đã hơn sáu mươi tuổi.
Sáu mươi tuổi nghe thì tưởng già, nhưng ở Tu Chân giới mới chỉ là một thiếu niên, nhất là một tu giả Kim Đan sáu mươi tuổi lại càng là thiếu niên trong thiếu niên.

Huống chi từ khi Phong Thiệu tới đây mười năm trước đến bây giờ, y cũng chưa hề thấy gương mặt này có bất kì thay đổi gì.
Nghĩ đến Luyện Khí kỳ của Tu Chân giới có tuổi thọ một trăm năm, lên Trúc Cơ cứ lấy mười năm tính thành một năm, Kim Đan năm mươi năm tính thành một năm, như vậy cũng không phải là nói dối.

Trông Phong Thiệu hiện giờ có vẻ mạnh mẽ hơn ban đầu nhưng thực tế thân thể Kim Đan này lại chẳng hơn lúc y bệnh hoạn ở kiếp trước là bao.
Phong Thiệu buồn rầu nhìn hư kính.

Thiếu niên trong kính đang trần như nhộng dựa vào thành hồ, thân thể trắng nõn thon dài không một chút tì vết, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trên thân thể ấy có những đường hoa văn màu đỏ tươi trông quỷ bí và yêu dị vô cùng.

Ai mà ngờ được, những hoa văn đó là do trong huyết mạch của y đang chôn một gốc ma thực – bụi gai Hỗn Nguyên.
Hiện giờ bụi gai này lại bắt đầu rục rịch sống dậy, cảm giác nóng cháy hòa với đau đớn như ẩn như hiện khiến cho đầu y choáng váng muốn nứt ra… Chẳng biết còn bao lâu nữa sẽ tới ngày gốc ma thực này hoàn toàn phá thể chui ra, đến khi ấy chắc chắn Phong Thiệu sẽ phải bỏ mạng.
Y vội vàng ngâm tụng ma chú, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn những hoa văn này.

Theo từng dòng linh khí nhập vào, rốt cuộc hoa văn kì dị cũng dần chìm vào trong thân thể, phần da thịt bị đâm nứt nẻ đã trở lại bình thường như ban đầu.
Tuy nhiên cách này chỉ trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc.
Mười năm, Phong Thiệu cố gắng tu Ma và nghiên cứu tâm chú Tế Luyện Tâm mà Tu Di lão tổ đưa cho mình một cách kĩ càng triệt để, cũng tìm kiếm cách cứu chữa trong tâm pháp của Ma Môn.
Nhưng ngoài ma chú có thể giúp được chút ít, những thứ còn lại không hề trị đúng bệnh.
Đang lúc phiền não, bỗng nhiên Phong Thiệu lại cảm giác cấm chế của động phủ hơi dao động.

Y khuếch tán thần thức để tra xét, chợt phát hiện có một thanh niên mặc đạo bào màu trắng đang đứng bên ngoài động phủ của mình.

Người kia nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ngày thường tuấn lãng đoan chính, mi mục lẫm liệt, tỏa ra khí lạnh khắp bốn phía.
Phong Thiệu đã tiếp nhận kí ức của Thanh Thành tôn giả cho nên cũng nhận ra người đến chính là sư huynh Cố Hoài của mình, đồng thời cũng là Nguyên Cảnh chân nhân sau này – sư phụ của nhân vật chính Lữ Minh Tịnh trong nguyên tác.
Nhìn người này khiến y nhớ đến Lữ Minh Tịnh trong phim, khí chất của hắn có vài nét giống với Cố Hoài, dù sao cũng là thầy trò.
Cố Hoài cảm nhận được thần thức của Phong Thiệu, giọng hắn lạnh nhạt:
“Sư đệ.”
Phong Thiệu vận linh khí nhập vào miếng ngọc ở trước ngực theo bản năng.

Toàn thân của nó trong suốt với những đường nét hoa văn cổ xưa được điêu khắc bên trên, đây là pháp bảo mà Tu Di lão tổ, người được coi như một nửa sư tôn đã để lại cho y.

Sau khi linh khí của y nhập vào, miếng ngọc xuất hiện một ấn kí giống hệt hoa văn trên thân ngọc.

Vật ấy chợt tản ra một luồng sương trắng cùng với ánh huỳnh quang, biến ma khí màu đen ở xung quanh thân thể y thành vô hình chỉ trong phút chốc.
Tu Di lão tổ đã từng nói, trừ khi có người tu vi cao hơn lão, bằng không dưới sự che giấu của pháp khí này, chắc chắn ma khí của Phong Thiệu sẽ không bị lộ ra ngoài.
Lời này không phải nói ngoa.

Suốt mười năm nay Phong Thiệu vừa tu Ma cũng vừa đi du lịch nhưng chưa từng lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Về phần người có tu vi cao hơn Tu Di lão tổ, y lại càng yên tâm hơn, dù sao Tu Di lão tổ đã là Đại Thừa kỳ.

Lúc Thanh Thành tôn giả trâu nhất ở giai đoạn cuối phim kia cũng đến Đại Thừa kỳ, gần như đã trở thành vô địch của Tu Chân giới.

Nếu không có nhân vật chính nghịch thiên xuất hiện…
Vì vậy Phong Thiệu mặc pháp bào vào, thản nhiên đi ra đón tiếp Cố Hoài.
“Chúc mừng sư huynh! Bế quan hai mươi năm mà đã đột phá một tiểu cảnh giới.” Phong Thiệu mỉm cười, dáng vẻ quen thuộc.

Trong trí nhớ của y, hai mươi năm trước, lúc Thanh Thành gặp Cố Hoài thì tu vi của Cố Hoài mới chỉ trung kỳ Kim Đan.


Hiện giờ Cố Hoài không thu lại khí thế đang phát ra bên ngoài.
Phong Thiệu cũng là Kim Đan kỳ, sau khi kéo hắn ngồi xuống liền thử dò xét một phen, không ngờ tu vi của đối phương đã là hậu kỳ Kim Đan.

Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ rồi đến Kim Đan, càng lên cao thì đột phá sẽ càng khó khăn, nhất là Kim Đan kỳ.

Nếu là tu giả bình thường muốn đột phá một tiểu cảnh giới thì ít nhất cũng phải mất từ năm mươi năm trở lên.
Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh và thái độ khiêm tốn của đối phương khiến Cố Hoài có hơi kinh ngạc.

Sư đệ này của hắn thiên tư kì giai, luôn được coi là chí bảo của Côn Luân, đồng thời cũng là bảo bối của sư tôn nên khó tránh có phần tâm cao khí ngạo.

Với tính tình bình thường của sư đệ, sao có thể tươi cười ôn hòa như lúc này?
Có điều so với tính cách vui giận thất thường thì người trước mắt lại mang đến cảm giác khiến người ta thoải mái hơn… Sắc mặt của Cố Hoài không thay đổi, khẽ gật đầu.

Hắn không cần tiếp xúc mà trực tiếp dùng thần thức để thăm dò, sau đó không khỏi giật mình, nhíu mày:
“Sơ kì Kim Đan? Trong hai mươi năm này, sư đệ không hề tinh tiến chút nào sao?”
Phong Thiệu không ngờ đối phương lại nói trắng ra như vậy.

Trong trí nhớ của y, mặc dù tính cách của Cố Hoài có hơi lạnh lùng nhưng lại khá quan tâm và chăm sóc người sư đệ này.
Chỉ là tình hình trong hai mươi năm nay nói ra thì dài, còn vô cùng thê thảm.

Y có thể giữ lại tu vi như hiện giờ đã là may mắn lắm rồi, còn nói gì đến tinh tiến?
Đặc biệt y lại càng không muốn đề cập đến chuyện tu Ma, vì thế đành làm bộ như hổ thẹn:
“Mấy năm nay đi du lịch nhiều nơi bên ngoài, có lẽ vì thế đã làm chậm trễ tu vi.” Lời này cũng không phải giả.

Bởi vì Thanh Thành du lịch ở bên ngoài nên mới gặp đại họa, tạo cơ hội cho kẻ chết trên bàn phẫu thuật như y xuyên vào.
Cố Hoài đối xử với mọi người luôn hờ hững nhưng với sư đệ nhà mình lại vẫn có vài phần tình cảm.

Sư đệ năm tuổi gia nhập tông môn, có thể nói hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của y.
Nhìn thiếu niên trước mắt đang dần đỏ mặt, cũng hiểu rằng y đã biết sai.

Vì thế Cố Hoài không đành lòng trách mắng nhiều, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay của Phong Thiệu:
“Năm đó lúc đệ mới nhập tông, sắc thân tinh thuần, căn cốt thượng giai.


Không những có Thiên linh căn mà đệ còn có linh đài thanh tịnh hiếm thấy, thức tâm thành minh, bốn mươi năm đã Kết Đan, vốn là thiên tư ngàn năm khó gặp.

Đệ nhất định không được chủ quan.”
Phong Thiệu khiêm tốn nghe dạy bảo.

Không ngờ Nguyên Cảnh chân nhân trong nguyên tác với ai cũng lạnh lùng lại có một mặt như vậy, càng khiến cho lòng y thêm ấm áp.
Cố Hoài xuất quan đi đến động phủ của Phong Thiệu tất nhiên không chỉ vì muốn hàn huyên vài câu, lúc này liền nói đến chính sự:
“Sư tôn vẫn đang bế quan, mặc dù tất cả sự vụ nội môn tạm thời đều do đại sư huynh quản lý.

Tuy nhiên đại sư huynh tu vi Kim Đan lại sắp hết nguyên thọ, hiện giờ cũng có phần lực bất tòng tâm.

Ta xuất quan trước cũng là vì việc này.”
Phong Thiệu gật đầu lắng nghe.

Sư tôn đương nhiên là chỉ vị tông chủ hiện tại của Côn Luân tông – Thái Dần chân nhân.

Ông đã bế quan ba mươi năm, chuẩn bị đột phá từ hậu kỳ Nguyên Anh lên Phản Hư kỳ, hiện giờ đang là thời khắc quyết định để đột phá đại cảnh giới.

Đại sư huynh Lâm Tòng Chi thiên tư có hạn, sau khi Kết Đan được ba trăm năm cũng tự biết mình không thể đột phá được nữa nên chuyên tâm quản lý việc vặt trong tông môn.

Hiện giờ đã qua một trăm năm, cách thời hạn năm trăm năm tuổi thọ cao nhất của Kim Đan không còn xa.
Cố Hoài là đệ tử thân truyền thứ hai của Thái Dần chân nhân.

Lâm Tòng Chi ngã xuống thì sự vụ trong tông môn sẽ do hắn tiếp quản.

Nếu không cho dù Côn Luân tông được cho là hòa thuận đoàn kết, nhưng cũng là tông môn khổng lồ đứng đầu Tu Chân giới, khó tránh có trưởng lão khác thừa dịp tiến vào.
“Cứ mười năm một lần, Côn Luân chúng ta đều phải đi đến các thế gia tu chân để tuyển chọn đệ tử.

Việc này có liên quan đến truyền thừa của Côn Luân, luôn do đệ tử thân truyền của chưởng môn dẫn đội ngũ đi trước.

Năm nay đáng ra là ta phải đi, nhưng ta lại bận rộn sự vụ trong tông môn… Vậy nên lần này sẽ giao cho sư đệ dẫn đội ngũ đi.”
Nói xong, Cố Hoài liền lấy một ngọc giản từ trong túi gấm rồi đưa qua cho y.
Phong Thiệu nhận lấy.

Y thả Thần Thức của mình vào trong rồi đưa toàn bộ nội dung của ngọc giản nhập vào đầu.

Bên trong là tư liệu giới thiệu của một vài thế gia tu chân ở Tu Chân giới bao gồm: vị trí, thiên tư, bối cảnh, truyền thừa… cái gì cần có đều có.
Cố Hoài cất ngọc giản đi rồi nói:
“Chuyến đi lần này, mấy vị trưởng lão cũng phái đệ tử đi cùng, trong đó sẽ chọn ra một, hai vị đệ tử thân truyền.

Đệ cần phải làm việc tử tế, lựa chọn lương tài cho Côn Luân.”
Cuối cùng còn không quên thêm một câu:
“Không được ham chơi.”
Phong Thiệu xấu hổ, liên tục vâng dạ.
Cố Hoài gật đầu với vẻ vừa lòng.

Tuy sắc mặt của hắn không thể hiện điều gì nhưng lại đặt một túi gấm vào trong tay Phong Thiệu:
“Bên ngoài khó tránh những lúc cần tiêu pha, ở đây có một ít linh thạch coi như là chi phí chung.

Tuy nói Côn Luân ta thanh danh hiển hách nhưng cũng có vài hạng người có mắt không tròng.

Bên trong là một vài pháp bảo và bùa chú có thể giúp ích được cho đệ.”
Phong Thiệu cảm kích.

Đến nơi này được mười năm, y đã quen với cuộc sống nhân tình đạm bạc của người tu chân, lúc này mới cảm nhận được một chút tình người.
Cố Hoài thấy sắc mặt ửng đỏ của thiếu niên lại tưởng là y xấu hổ khi bị người ta coi thường, vì thế nghiêm mặt nói:
“Tuy đệ đã Kết Đan nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không phong phú.

Bên ngoài kia còn có Tán tu, Yêu tu và cả Ma tu; thủ đoạn vô cùng độc ác, đệ không được khinh thường.”
Phong Thiệu vội vàng nhận lấy túi gấm, vừa cười vừa gật đầu nói cảm ơn.
Lúc sư đệ cười rộ lên còn dễ nhìn hơn cả quá khứ, Cố Hoài hơi sửng sốt, quay đầu đi chỗ khác:
“Đệ mau chóng xuất phát đi, ta trở về chủ phong.”
Cố Hoài vừa đi, Phong Thiệu liền đọc về các thế gia thu được từ ngọc giản trong Thần Thức.

Vừa đảo qua y liền phát hiện một chỗ có giá trị – Lư Sơn Lữ thị.
Lư Sơn Lữ thị, theo thông tin mà ngọc giản cung cấp thì đây là hậu nhân của Lữ tổ.

Tộc nhân của Lữ tộc không nhiều nhưng lại có thiên tư thượng giai, trong tộc còn từng xuất hiện thân thể Thần Thú.

Thái Ất lão tổ đã phi thăng từ ba ngàn năm trước cũng xuất thân từ Lữ thị, lão chính là người có thân thể Chu Tước.
Thân thể Thần Thú xưa nay hiếm gặp, là món quà được Thượng Thiên ban thưởng, bởi vì có được tinh phách của thần thú trong linh hồn nên giúp ích cực lớn trong quá trình tu tiên.
Thần Thú tồn tại ở thời Thượng Cổ, thời kì đó từng có một đại năng sử dụng sức mạnh thần thông để cắn nuốt Thần Thú, luyện hóa Thần Thú nên mới có được thân thể Thần Thú.

Truyền thuyết về Lữ tổ cũng xuất hiện từ ấy.

Hiện tại Thần Thú ở Tu Chân giới hầu như đã tuyệt tích, đương nhiên cũng không còn thân thể Thần Thú nữa, bởi vậy người có thân thể Thần Thú lại càng hiếm thấy.
Phong Thiệu chú ý đến Lữ thị không phải vì gia tộc này có thân thể Thần Thú ngàn năm khó gặp, mà vì nhân vật chính trong bộ phim này – Minh Tịnh, hắn chính là người có thân thể Bạch Hổ, hắn cũng họ Lữ.