Chương 37: Quà tặng

Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phó Tránh nhàn nhã dựa vào lan can dài, lơ đãng gõ tay lên lan can, nhướn khóe môi: "Bệ hạ thông minh."
Sầm Duệ rất ít khi thấy tư thái này của hắn, nếu không phải chỉ thoáng ngửi thấy mùi rượu, thật muốn nghĩ người ấy đang say. Nàng học bộ dáng của Phó Tránh cũng dựa vào lan can, khoảng cách giữa hai người chỉ là cái cột đèn nho nhỏ: "Ngươi bảo ta ra đây để khích lệ ta sao?"
"Không phải bệ hạ muốn nhận quà sao?" Phó Tránh đang lấy từ trong tay áo ra cái gì đó, nghe Sầm Duệ nói bất ngờ buông tay: "Bệ hạ không cần thì, quên đi."
Sầm Duệ sốt ruột, xoay người bổ nhào vào hắn, một tay nắm chặt tay áo hắn, một tay đè lại cái tay muốn rút ra khỏi tay áo: "Ta muốn ta muốn!"
Phó Tránh thấy nàng la hét, trong mắt có ý cười, lại ra vẻ xấu hổ: "Món quà này của thần sợ bị bệ hạ xem thường."
Vì nóng lòng, Sầm Duệ buông tay áo Phó Tránh ra, tay kia cũng đưa lên, hai nắm chặt tay hắn: "Không đâu!"
Đôi tay đặt bên trên tinh tế, nhỏ bé, thậm chí không nắm hết được tay mình, ngón tay có vết chai, Phó Tránh biết đó là do luyện bút thường xuyên. Hắn dừng mắt trên đôi tay kia, trong lòng lướt qua cảm xúc mơ hồ, không hề đề phòng Sầm Duệ thò tay vào trong tay áo hắn, mặt đen lại, giữ chặt cổ tay nàng: "Bệ hạ!"
Sầm Duệ không rút ra được, nổi giận đùng đùng chỉ trích hắn: "Ngươi nhử mồi ta trước!"
Phó Tránh nắm xương cổ tay của nàng, từ từ nói: "Bệ hạ thật sự không chê sao?"
"Không chê!" Sầm Duệ đáp rất kiên quyết.
Phó Tránh không vội, từ từ mở bàn tay nàng ra, đặt một thứ đen tuyền không lớn bằng ngón cái vào đó: "Sinh thần khoái lạc."
Sầm Duệ giơ cái thứ có đầy lông tơ kia lên, khóe miệng co rút: "Đây là... hạt giống?"
Phó Tránh từ chối cho ý kiến: "Không phải bệ hạ thích trồng cây sơn trà sao?"
Cho nên, ngay tại sinh thần của nàng, hắn kinh thế hãi tục tặng hạt giống cho nàng? Nếu chỗ này có mặt tường, Sầm Duệ rất muốn lập tức đạp vài cái, đường đường là nhất phẩm Phụ chính đại thần, lương một năm ngàn lượng, thế mà lại keo kiệt tặng cho nàng một hạt giống!!! Nàng có thể đổi ý sửa miệng hay không, nàng thật sự thật sự rất ghét bỏ món quà này a!
Phó Tránh liếc mắt nhìn khuôn mặt tang thương của Sầm Duệ, nhướn mày, lạnh nhạt hỏi: "Bệ hạ không hài lòng sao?"
"Nào có, hài lòng, vô cùng hài lòng." Sầm Duệ rũ khóe miệng đặt hạt giống vào trong túi, cất vào trong người.
Phó Tránh kinh ngạc nhìn Sầm Duệ, trong lòng trào ra cảm giác sung sướng ngay cả bản thân mình cũng không rõ, không khỏi nâng tay xoa xoa cái đầu uể oải cúi xuống: "Ban đêm gió lớn, bệ hạ cùng ta trở về đi."
Sầm Duệ ôm đầu, oán hận nhìn hắn, nói nhỏ: "Đừng tùy tiện sờ đầu người ta, sẽ không cao lên được."
Tiếng cười nghẹn trong cổ họng không nhịn được bật ra, đã mười lăm rồi, các cô nương gia bình thường đều đã lập gia đình, thế mà nàng vẫn như trẻ con như vậy.
Hai người đi dọc trên đường sàn nhỏ xung quanh thủy hiên, nước dâng trào lên mặt sàn, thấm ướt đế hài của Sầm Duệ. Sầm Duệ vẫn đang chìm trong oán niệm đối với món quà keo kiệt của Phó Tránh nên không để ý, nhưng Phó Tránh lại thấy, liền kéo Sầm Duệ tới gần chỗ mình hơn. Lúc chạm tay vào cánh tay nàng, bất giác nhíu mày, mặc ít như vậy mà chạy ra sao?
Như để hưởng ứng lời hắn nói, Sầm Duệ hợp tình run bắn người, bỗng nhiên trên người ấm áp, ngoại bào phủ lên người, bên trên có mùi huân hương quen thuộc. Sầm Duệ ngẩng mặt, nhìn Phó Tránh chỉ mặc áo đơn, nhỏ giọng nói: "Ngươi không lạnh sao?"
Sắc mặt Phó Tránh điềm đạm, hơi khom người cúi đầu, quấn chặt Sầm Duệ trong áo bào thêm chút: "Còn ổn."
Tiểu cô nương trưởng thành sớm, Sầm Duệ so với bạn cùng lứa không tính là thấp, nhưng dưới tình huống này, nàng đột nhiên phát hiện mình thấp hơn Phó Tránh rất nhiều. Sầm Duệ ở trong lòng khoa tay múa chân, không chịu phục, kiễng gót chân lên, không ngờ đột nhiên đụng phải cằm Phó Tránh. Sầm Duệ ăn đau nhe răng nhe lợi, còn rõ ràng nghe thấy Phó Tránh hít vào một hơi, vội vàng nhịn đau ngẩng đầu: "Va mạnh lắm sao? Có nặng không? Ta không cố ý..." Một câu cuối cùng không quên giải thích cho mình.
Nhờ đèn đuốc trên thủy hiên, nàng nhìn rõ ràng thấy chỗ cằm của Phó Tránh có một vết hồng, Sầm Duệ không chút suy nghĩ, kiễng chân lên xoa, xấu hổ nói: "Ngươi muốn phạt thì phạt đi..."
Phó Tránh có chút dở khóc dở cười, đang muốn đẩy cái tay xoa loạn không biết nặng nhẹ kia ra, thì trên sàn bỗng vang lên tiếng bước chân của người thứ ba.
Đèn cung đình lắc lư, hai gò má Từ Tri Mẫn ửng đỏ, cuống quít nhìn Sầm Duệ và Phó Tránh, ánh mắt rối loạn không biết đặt đâu: "Bệ hạ thứ tội, thần nữ vô tình mạo phạm, quấy rầy bệ hạ và Phụ chính..."
Sầm Duệ lúc này mới phát giác nàng và Phó Tránh dựa vào nhau quá gần, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc của hắn gần trong gang tấc, thậm chí ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy, mà tay nàng... cái móng vuốt không nên thân này! Lập tức bước cách xa ra bên ngoài hai bước, khụ một tiếng: "Không sao, ta và Phó khanh đang đùa thôi."
Phó Tránh vuốt phẳng chỗ quần áo bị Sầm Duệ cọ nhăn, nhìn áo choàng trên khuỷu tay Từ Tri Mẫn, đoán là đặc biệt tới tìm Sầm Duệ, thong dong bình thường đi qua hai người.
Từ Tri Mẫn cứ đứng mãi bên kia, không biết nghĩ cái gì, gió thổi hơi lớn, tựa như muốn thổi bay nàng cùng với đèn cung đình.
Sầm Duệ nổi tâm tư thương hương tiếc ngọc, đi lên trước ôn hòa nói: "Bên ngoài gió lạnh, có gì chúng ta trở về nói."
Từ Tri Mẫn bị kinh hãi lui nhỏ từng bước, lập tức trấn tĩnh, uyển chuyển đáp vâng, rồi yên lặng đi theo phía sau Sầm Duệ.
"Bệ hạ..."
"Tri Mẫn à..."
Tiếng hai người đồng thời vang lên, Từ Tri Mẫn nhanh chóng cúi đầu xuống: "Bệ hạ nói trước đi ạ."
Sầm Duệ nhìn bộ dáng ngượng ngùng đáng yêu của nàng, cảm khái vạn phần, đây mới là cô nương gia a, nhẹ giọng hỏi: "Tri Mẫn, vị công tử nhà Thái sư hôm nay trên yến tiệc ấy, ngươi cảm thấy thế nào?"
Mặc dù Từ Tri Mẫn ít nói, nhưng tâm tư linh động nhạy bén, Sầm Duệ chỉ nói vậy đã đoán được hàm nghĩa, khuôn mặt tức thì mất vài phần huyết sắc: "Ý bệ hạ là..."
"Từ tướng từng đề cập mấy lần với ta về hôn sự của ngươi, vương tôn công tử trong kinh không ít, nhưng để xứng đôi với ngươi thì không được mấy người, không xa hoa buông thả, thì cũng là hạng người tầm thường vô vi." Sầm Duệ vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Từ Tri Mẫn: "Vị công tử này của Tần gia là Trạng Nguyên, tài học không thể chê, nhân phẩm trẫm thấy được. Ngươi xem..."
Sầm Duệ không nói tiếp, bởi vì nàng thấy sắc mặt Từ Tri Mẫn liền hiểu việc này thất bại! Ai, nói xem nàng làm hoàng đế, quốc sự còn chưa lo xong, ngày ngày lại còn phải phí sức chỉ điểm uyên ương. Đám triều thần luôn mồm nói cái gì mà gia sự của hoàng đế là quốc sự, phi! Có bản lĩnh thì đừng nghĩ hết hôn sự này tới hôn sự khác tới làm phiền nàng a, sầu muốn chết.
Từ Tri Mẫn ảm đạm nghiêm mặt, cố lấy dũng khí, hắng một tiếng lên tinh thần nói: "Bệ hạ, thần nữ có tâm nguyện chưa dám nói với bệ hạ."
Sầm Duệ khó hiểu nhìn nàng, bỗng nhớ tới lời Phó Tránh cảnh cáo nàng, trong đầu nổ tung, nàng, nàng, nàng ấy không phải muốn bày tỏ tâm ý chứ?!!! Đau đầu đỡ trán, ta thú ngươi với ta tự thú mình có gì khác nhau chứ!
"Thần nữ có một vị cô cô từng nhậm chức Thượng Nghi trong cung, từ nhỏ thần nữ đã rất kính yêu vị cô cô này, nguyện một ngày cũng có thể vào cung làm nữ quan." Từ Tri Mẫn chân thành nói, cười nhẹ: "Hôm nay là sinh thần của bệ hạ, không biết người có thể đáp ứng tâm nguyện này của thần nữ không?"
Nữ quan trong cung khác với các cung nữ bình thường, một khi nhậm chức, tuy nói đến tuổi nhất định có thể xuất cung, nhưng phần lớn đến lúc tuổi già sức yếu mới có thể ra khỏi hoàng thành dưỡng lão. Từ Tri Mẫn vì muốn chống đối hôn sự mà hạ quyết tâm cả đời không lấy chồng sao?
Sầm Duệ thấy sao mình giống ác nam làm hại dân nữ thế không biết, bức cô nương nhà người ta đến nông nỗi này a! Vội vàng hòa hoãn ngữ khí nói: "Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều. Nếu Từ tướng mà biết ta đưa ngươi vào cung làm nữ quan, thì ngày nào cũng oán giận trẫm mất."
Từ Tri Mẫn kiên quyết nói: "Phía thúc phụ ta sẽ nói rõ, bệ hạ không cần lo lắng."
"A?" Sầm Duệ mở to miệng nhìn nàng.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Từ Tri Mẫn không hổ xuất thân danh môn, vừa quay đầu đã trình bày rõ ràng kiên định và tín niệm vào cung của mình, cũng nói không cho vào cung nàng sẽ nhập am xuất gia, cả đời thanh đăng cổ phật. Từ tướng tức giận nằm liệt giường, trong lúc ấy còn không quên gọi Nhị đệ tới bên giường răn dạy, ngươi dạy nữ nhi thật tốt, còn dám uy hiếp đại ca ngươi! Nói! Có phải ngươi cố ý tạo chuyện xấu cho nàng tới làm tức chết ta, để ngươi lên làm gia chủ hay không?
Từ nhỏ nhị gia Từ gia đã sợ ca ca của hắn, bị mắng cẩu huyết lâm đầu cũng không dám tranh luận, vâng dạ đáp: "Tri Mẫn làm nữ quan cũng không hẳn hoàn toàn vô ích. Thời gian trôi qua, sớm hay muộn bệ hạ cũng quên Long Tiệp dư, Tri Mẫn bầu bạn bên cạnh sẽ có cơ hội a."
Từ tướng túm chặt cái khăn trên trán, cân nhắc: "Ngươi nói xem, hay là, chúng ta không nên đặt quá nhiều lên tiểu hoàng đế này?"
Từ Nhị gia kinh hãi, không đặt lên tiểu hoàng đế, thì không phải là đặt lên Yến Vương sao? Hắn do dự, nói tin gần đây nhận được ra: "Nhưng nghe nói gần đây Ngụy gia và Tạ Dung phía Yến Vương đi lại thường xuyên..."
Từ Sư "Bộp" một tiếng lại nằm trở về: "Được, lời kia coi như ta chưa nói." Lại bắt đầu rầm rì.
Từ Nhị gia thi lễ cáo lui, mới ra khỏi cửa phòng, chợt nghe bên trong vang một trậm ầm ĩ, tiếng Từ tướng gầm gừ trong hỗn loạn, "Địch thủ lâu năm a! Đúng là địch thủ lâu năm mà! Lại đi trước lão tử!"
"..."
Người mà nghe nói gần đây đi lại với Tạ Dung phía Yến Vương – Ngụy Trường Yên từ sau thọ yến của Sầm Duệ liền chìm trong trạng thái quỷ dị, mỗi ngày Ngụy Như đi theo hầu hạ hắn đều thấy lạnh lẽo toàn thân.
Có một ngày, Ngụy Như chịu không được, khóc lóc nói với Ngụy Trường Yên: "Công tử, ngài nói đi, tiểu nhân có phải lại làm sai cái gì rồi không? Ngài đừng dùng ánh mắt như ăn thịt người nhìn chằm chằm tiểu nhân nữa, tiểu nhân không đỡ được a."
Ngụy Trường Yên muốn nói lại thôi, đấu tranh nội tâm hồi lâu, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngụy Như: "Ngươi lại đây."
Ngụy Như cẩn thận bước từng bước nhỏ, đột nhiên bị Ngụy Trường Yên kéo vào trong lòng, nhất thời da gà khắp ngưởi nổi phần phật: "Công tử! Sư phụ không nói với tiểu nhân là làm ám vệ còn phải mạo hiểm trinh tiết á!"
"Làm ám vệ thì phải kính dâng tất cả cho chủ nhân." Tiếng quỷ mị của Ngụy Quả sâu kín phiêu đãng.
"Vậy ngươi đến kính dâng đi a!" Ngụy Như khóc tê tâm liệt phế.
"..."
"Hừ, ghê tởm muốn chết!" Ngụy Trường Yên dùng sức quăng Ngụy Như ra ngoài. Ôm một chút cũng không chịu nổi, nện một quyền xuống mặt bàn, vì sao người cứu hắn lúc trước lại là kẻ vô năng kia! Mà hắn còn là nam nhân nữa chứ!
Ngụy Như vừa bị kinh hách lại vừa bị ghét bỏ gào khóc, công tử hơi bị quá đáng rồi đấy!