Sau Khi Xuyên Thành Nhà Giàu Số Một, Tôi Thà Gãy Không Cong
Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
"!"
"Ký chủ, sao cậu lại ở toilet bệnh viện? Không phải cậu đang ngủ trưa sao?"
Chu Ký Tình nhìn toilet chỉ còn một mình mình, trầm mặc một lát, rời khỏi toilet.
Mới đến cửa, Lôi Minh liền lên đón, nơm nớp lo sợ nhìn Chu Ký Tình: "Sếp...!Nhiếp đặc bí đến."
Chu Ký Tình chuẩn bị xuống lầu với Lôi Minh chợt dừng lại, hắn há miệng thở dốc hỏi: "...!Ở đâu?"
"Ở bãi đậu xe, bảo chúng ta chờ cậu ấy tại tầng một." Lôi Minh trộm nhìn Chu Ký Tình, cậu có hơi lo, vừa rồi lúc gọi điện thoại bị Nhiếp đặc bí hung hăng giáo huấn một trận, trách cậu ta không hiểu chuyện, trong thời gian nghỉ trưa đưa sếp tới studio.
Lôi Minh rất hổ thẹn, cậu ta là thực tập sinh, mới vừa nhậm chức không bao lâu, vừa lúc đụng phải loại tình huống mày, hoảng loạn thất thố, người khác bảo cậu ta làm gì, cậu ta liền làm, tuy rằng sếp cũng không bị thương, nhưng cậu ta cảm thấy dựa theo mức độ tức giận của Nhiếp đặc bí, có khi cậu ta không sống nổi qua kỳ thực tập.
Chu Ký Tình không lập tức xuống lầu, mà tạm dừng một hồi lâu ở cửa thang lầu.
Vừa lúc Lôi Minh lại nhận điện thoại của Nhiếp Miểu, báo cho Nhiếp Miểu bọn họ ở đâu.
Trong khi đang dẫn đường, Chu Ký Tình đột nhiên ở trong đầu gọi α một tiếng.
α vốn đang oán giận Chu Ký Tình không chịu bảo nó khởi động máy sớm một chút, β đã gửi cho nó không ít tin dò hỏi tình hình bên đây, thình lình bị Chu Ký Tình kêu, nó cho rằng Chu Ký Tình ngại nó ồn, tủi thân câm miệng.
"Có phải cậu ——" Chu Ký Tình hỏi nửa chừng, lại không hỏi nữa, khiến α không hiểu truy hỏi, "Cái gì? Ký chủ vừa nói cái gì cơ?"
Chu Ký Tình rũ mắt, cảm xúc ảm đạm: "Không có gì, tôi không muốn hỏi."
α cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng ký chủ không muốn nói, nó cũng bó tay, vừa vặn Nhiếp Miểu tới, nó lập tức nhắc nhở: "Nhiếp tiên sinh đến rồi!"
Nhiếp Miểu có thể làm Chu Ký Tình vui vẻ nhất, α nghĩ tin tức này khẳng định có thể khiến cảm xúc của Chu Ký Tình không ảm đạm vậy nữa.
"Chu Chu!"
Giọng của Nhiếp Miểu từ dưới lầu truyền đến, còn mang theo thở dốc, có thể tưởng tượng được y chạy nhanh thế nào.
Chu Ký Tình tràn đầy phiền muộn, khi nhìn thấy Nhiếp Miểu chạy nhanh lên lầu, lập tức liền tan.
Nhất là Nhiếp Miểu xông lên lầu, ở nơi công cộng sờ soạng người hắn, hoảng loạn nói: "Có bị thương ở đâu không? Có chỗ nào đau không?"
Rõ ràng là lo lắng, Chu Ký Tình nhìn thấy rõ ràng.
Nhiếp Miểu thích hắn, là thật sự, không phải lừa gạt hắn.
Chu Ký Tình chán ghét hoài nghi và lừa gạt, nhưng nếu là Nhiếp Miểu, nếu là Nhiếp Miểu, hắn có thể tha thứ.
Hắn cũng từng lừa gạt Nhiếp Miểu, chẳng phải Nhiếp Miểu cũng tha thứ cho hắn sao?
Huống chi, thợ săn châm ngòi ly gián, hắn có điên mới đi tin, đó chính là hại người mình.
Chu Ký Tình cầm tay Nhiếp Miểu, cắt đứt lo lắng của Nhiếp Miểu: "Anh không sao, bị thương là Kha Thái Vân, không phải anh."
Nhiếp Miểu bảo β rà quét, cuối cùng ấn ấn sau eo trái Chu Ký Tình, hắn phản xạ có điều kiện trốn, mày cũng nhăn lại.
"Không bị thương?" Nhiếp Miểu híp mắt liếc hắn, "Không bị thương thì anh trốn làm gì?"
Chu Ký Tình rầu rĩ nói: "...!Không chạm vào thì không đau."
Nhiếp Miểu từ β biết được, vết bầm sau eo Chu Ký Tình còn sưng một khối to, y không còn một chút xíu tâm tư nào đi lo chuyện khác, sau khi bảo Lôi Minh về công ty, y mang theo Chu Ký Tình về nhà.
Trên đường còn mua rượu thuốc.
Lúc về đến nhà, Nhiếp Miểu không hỏi lấy một câu, đầu tiên bảo Chu Ký Tình cởi áo, nằm xuống sô pha.
Rượu thuốc xoa tán trên eo sau, Nhiếp Miểu còn luôn hỏi có đau không, sợ mình dùng sức quá lớn, khiến Chu Ký Tình đau.
"Tiểu Miêu, đau tới có thể làm tan máu bầm."
Chu Ký Tình đưa lưng về phía Nhiếp Miểu, nhưng mặc kệ là biểu cảm hay giọng điệu, đều phá lệ nghiêm túc.
Nhiếp Miểu: "..."
"Xoa xong rồi sao?" Chu Ký Tình phát giác Nhiếp Miểu không có động tĩnh, quay đầu nhìn qua, "Vậy anh mặc áo vào nha?".
truyen bac chien
Tuy phòng khách có bật điều hòa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, Chu Ký Tình cảm thấy có hơi lạnh.
Hơn nữa hắn muốn ngồi xuống, nói với Nhiếp Miểu chuyện xảy ra hôm nay.
Chu Ký Tình cảm thấy hắn phải nói ra mấy lời châm ngòi của thợ săn, như vậy mới không gây hiểu lầm.
Nhưng hắn còn chưa có bò dậy, Nhiếp Miểu liền đè lên tấm lưng trần trụi của hắn.
"Tiểu Miêu?" Chu Ký Tình bị ép không trở mình được, "Em sao sao vậy?"
Một giọt lệ nóng rơi xuống gáy Chu Ký Tình, nóng đến sống lưng hắn cứng đờ.
"Anh làm em sợ muốn chết." Nhiếp Miểu nói với tiếng khóc rầu rĩ.
"...!Xin lỗi, anh quên gọi cho em." Chu Ký Tình muốn xoay người, muốn lau nước mắt cho Nhiếp Miểu, nhưng hắn bị Nhiếp Miểu đè chặt, không thể động đậy, chỉ có thể khô khan nói với Nhiếp Miểu, "Tiểu Miêu, em đừng khóc, anh không sao."
Nhiếp Miểu ngừng khóc, y bắt đầu hôn Chu Ký Tình từ sau lưng, hôn rất vội vàng.
Nụ hôn quá mức triền miên, độ ấm trong nhà lại dần dần tăng cao, hai người đều động tình, dính vào nhau càng hôn càng sâu.
Khi Nhiếp Miểu lại muốn nuốt của hắn, Chu Ký Tình thở phì phò kêu dừng: "Không được."
"Làm sao vậy?" Nhiếp Miểu sờ sờ hắn, rất có tinh thần, có chút nghi hoặc hỏi, "Chỗ này của anh rất muốn, làm sao lại không được?"
Chu Ký Tình bắt lấy tay Nhiếp Miểu, không cho y sờ loạn, rồi sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Anh còn chưa làm em thoải mái."
Nghe hắn nói lời này, Nhiếp Miểu không khỏi nhớ tới chuyện bộ trưởng Du đến nhắc lúc sáng.
Nhiếp Miểu buồn cười, xoay đè trên người Chu Ký Tình, hôn hôn mũi hắn hỏi: "Không phải anh đã học một buổi sáng sao? Mạnh dạn thực nghiệm trên người em, làm em thoải mái."
Chu Ký Tình kinh ngạc nhìn Nhiếp Miểu, trong cặp đồng tử đen nhánh hiện rõ nghi vấn.
"Anh dùng internet công ty, trang web nào đó anh vào tra tư liệu, là trang web nguy hiểm, bị Du Tử Hành bên bộ phận an ninh mạng phát hiện."
Nghe Nhiếp Miểu giải thích, huyết sắc của Chu Ký Tình dâng lên, xấu hổ giơ tay che khuất hai mắt của mình.
Loại phản ứng này trong dự kiến của Nhiếp Miểu, y thò lại gần hôn cẳng tay Chu Ký Tình, như hồ ly tinh hút tinh khí người, trêu ghẹo, dụ dỗ.
Câu đến một tay khác của Chu Ký Tình ôm chặt lấy eo y, nhỏ giọng nói: "Không có bao."
"Anh không muốn rửa cho em sao?" Nhiếp Miểu luôn làm nũng trong lòng Chu Ký Tình, bắt được điểm mềm lòng của Chu Ký Tình mà dùng sức, y hôn ốc tai Chu Ký Tình, thả khí nói nhỏ: "Chu Chu, em rất muốn anh, đặc biệt muốn."
Lời ngon ngọt luôn khiến người ta mê muội, nhất là kiểu lời ái muội đẳng cấp như Nhiếp Miểu, đủ khiến Chu Ký Tình rơi vào vực sâu dục vọng.
...
Bức màn dày trong phòng khép lại, trong một mảnh tối tăm, tiếng thở dốc và ái muội đan xen.
Khi tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn không còn, hai người mới minh kim thu binh.
* Minh kim thu binh: chiến đấu tạm thời kết thúc.
Chu Ký Tình cực phí thể lực ôm Nhiếp Miểu chợp mắt được nửa giờ, lại mơ mơ hồ hồ bừng tỉnh, hắn hoảng loạn bò dậy: "Vệ sinh, còn chưa ——"
Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Miểu lại kéo hắn vào trong chăn.
Nhiếp Miểu ôm người, dỗ người: "Ngoan, ngủ tiếp chốc nữa đi."
Chu Ký Tình mệt muốn chết, bị Nhiếp Miểu dỗ một lát, không bao lâu lại ngủ say.
Chờ đến khi hô hấp ổn định, Nhiếp Miểu mới thật cẩn thận gỡ cánh tay của Chu Ký Tình khỏi eo mình, tay đỡ eo chân nhẹ nhàng đi vệ sinh, rửa mặt một phen.
Chỗ xương cụt, vẫn rất khó chịu, nhưng hồi tưởng cảm giác cất chứa Chu Ký Tình, y cảm thấy chỉ có khi đó, bé con mới hoàn toàn thuộc về y.
Nếu không phải sẽ đem mình chơi hư, Nhiếp Miểu còn không muốn rửa sạch.
Nhiếp Miểu nhìn chính mình trong gương đầy vết tích loang lổ, đầy mặt mê người, hơi cong khóe môi, mang theo ý cười nhợt nhạt rửa sạch bản thân một lần.
Sau khi tắm xong, Nhiếp Miểu đơn giản lau người cho Chu Ký Tình, ôm người sang giường bên kia, mở thảm điện, đắp chăn bông, ném chăn đệm bẩn vào máy giặt rồi y nhanh chóng chui vào trong chăn, trong lòng Chu Ký Tình, thả lỏng thân thể, cũng chìm vào giấc ngủ.
*
Rạng sáng hai giờ, Chu Ký Tình tỉnh dậy.
Hắn nhìn trần nhà đen nhánh một mảnh gần năm phút, mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Ký ức dần dần trở lại, nhớ tới Nhiếp Miểu chủ động ngồi trên bụng hắn di động, Chu Ký Tình ngượng chín mặt, khoái cảm sau khi ân ái làm toàn bộ thân thể hắn giờ chút lười nhác.
Nằm trong ổ chăn ấm áp, ôm bạn trai...!Chu Ký Tình nhéo nhéo trong chăn mềm mại, xúc cảm không quá đúng khiến hắn rút đồ vật trong ngực ra.
Lạnh lẽo tràn vào trong chăn, Chu Ký Tình hơi chưng hửng nhìn gối đầu.
Nhiếp Miểu không ở?
Chu Ký Tình cũng không biết làm sao, người sợ lạnh nhất nhanh chóng xoay người xuống giường, mặc áo ngủ liền chạy ra ngoài, nỗi lòng hắn hoảng loạn, nhưng khi mở cửa phòng bếp nhìn thấy Nhiếp Miểu đứng dựa tủ lạnh chơi di động, trái tim Chu Ký Tình mới trở về chỗ cũ.
Cũng không biết là β nói, hay là Nhiếp Miểu nhạy bén nhận ra, y đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Chu Ký Tình.
Nhiếp Miểu lập tức nở nụ cười, tùy tay đặt di động sang một bên, vẫy tay với hắn: "Chu Chu, lại đây."
Chu Ký Tình đi qua, ôm lấy Nhiếp Miểu, cằm đè trên đầu vai Nhiếp Miểu im lặng.
Nhiếp Miểu sửng sốt một chút, vỗ về gáy Chu Ký Tình, thả nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Ký Tình ở cổ Nhiếp Miểu ngửi ngửi: "Anh cũng không biết, không nhìn thấy em, anh có hơi hoảng loạn...!Tiểu Miêu, em sẽ đi sao?"
"Sao lại nghĩ thế?" Nhiếp Miểu nghiêng đầu hôn hôn cổ Chu Ký Tình, tay ôm eo Chu Ký Tình thít chặt vài phần, y dùng giọng thề, kiên định nói, "Em sẽ không đi, em luôn luôn luôn luôn, luôn ở bên cạnh anh."
Những lời này khiến Chu Ký Tình an tâm không ít, hắn cũng nói theo Nhiếp Miểu: "Anh cũng luôn luôn luôn luôn ở bên cạnh em."
Hơi tạm dừng, hắn buông lỏng Nhiếp Miểu ra một chút, nghiêm túc nhìn Nhiếp Miểu nói: "Ngay cả khi em gạt anh, cũng không quan trọng.
Anh biết em thích anh là được, em không cần lo lắng anh trách em gạt anh mà lén rời đi."
Nhiếp Miểu không để ý, cho rằng có thể Chu Ký Tình nói đến chuyện cuối tuần trước.
Y nhéo nhéo cái mũi Chu Ký Tình nói: "Nếu anh gạt em, thế thì không được rồi." Thấy Chu Ký Tình muốn lập tức đảm bảo tuyệt đối không lừa mình, y giành nói, "Sau này anh phải giống hồi chiều, mỗi ngày làm em thoải mái, em mới tha thứ cho anh."
Mặt Chu Ký Tình nóng lên, đối với chuyện buổi chiều, tuy rằng lúc làm rất vui sướng, nhưng khi đề cập đến vẫn rất ngượng ngùng.
Ánh mắt hắn lâng lâng, nhịn không được sờ sờ sau eo Nhiếp Miểu, hỏi: "Đau không? Anh dùng tích phân mua ——"
Nhiếp Miểu bưng kín miệng hắn, nhướng mày nói: "Em thích loại đau này, không được sao?"
"A?" Trong đầu Chu Ký Tình lại nghĩ đến đồ ban sáng tra được, lúc hắn nhìn thấy, cảm thấy thật quá đáng, next liền, lại không ngờ tới Nhiếp Miểu thích đau, hắn có hơi khó xử, "Không tốt lắm đâu? Cái loại đó anh không có học...!Em thật sự rất thích?"
Nhiếp Miểu vô cùng thông minh, nghe cách nói và từ ngữ Chu Ký Tình nói, liền hiểu hắn nói cái gì.
Nhiếp Miểu rất muốn cười, nhưng cố kìm lại được, ghé sát Chu Ký Tình, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy anh học cái gì? Nói cho em nghe một chút?"
======.