Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Đây là lễ tình nhân đầu tiên sau khi Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu vào đại học.
Lễ tình nhân đầu tiên mà bọn họ trải qua lần trước là vào cấp ba, khi đó Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu còn chưa công khai tình cảm với ba mẹ.
Thẩm Văn Hiên kiếm cớ nói ra ngoài tìm bạn học để đi xem phim với Hàn Dữ Tiếu. Lúc trở về còn không nỡ phải tách ra quá nhanh, Thẩm Văn Hiên càn quấy không cho phép Hàn Dữ Tiếu gọi xe, giữa trời đông giá rét, hai người đi bộ rất lâu.
Khi cậu về đến nhà còn tưởng là ba mẹ không biết, cóng đến lỗ tai đều đỏ, còn vui mừng hớn hở nói phim rất hay.
Ba Thẩm mẹ Thẩm hai mắt nhìn nhau, đọc được một câu tương tự từ trong mắt đối phương —— con của ông/bà khẳng định đang yêu đương rồi.
Hiện giờ vào đại học, cuối cùng hai người bọn họ cũng có một lễ tình nhân quang minh chính đại.
Đại học T và đại học S đều nghỉ đông tương đối sớm, cách Tết âm lịch còn một tháng, trường học đã cho nghỉ rồi, Thẩm Văn Hiên đi theo Hàn Dữ Tiếu trở về Dung Thành, nhưng chỉ về nhà mình báo một tiếng, xong lại vác theo hành lý tới nhà của Hàn Dữ Tiếu.
Nhưng mà mắt thấy sắp đến lễ tình nhân, Thẩm Văn Hiên lại đột nhiên chuyển trở về.
“Hai ngày tới em không định sang đây à?” Hàn Dữ Tiếu gọi điện thoại hỏi cậu, hắn nhìn nhìn tủ lạnh, “Em không qua nữa là mình anh ăn hết sườn rán đấy nhé.”
Thẩm Văn Hiên rầm rì hai tiếng, kiên quyết không bị viên đạn bọc đường dụ dỗ, “Không qua, hai ngày tới ba mẹ em sẽ trở về, em phải ở cùng với bọn họ nhiều một chút.”
Hàn Dữ Tiếu ngược lại cũng không phản đối Thẩm Văn Hiên ở cạnh ba mẹ nhiều hơn, nhưng mà đã nhiều tuần rồi, Thẩm Văn Hiên đừng nói tới ra ngoài gặp mặt hắn, mà ngay cả video call cũng không chịu, cũng không biết đang bận cái gì.
Hàn Dữ Tiếu xấu hổ không dám nói mình nhớ cậu rồi, như thế quá dính người, chỉ đành phải quanh co lòng vòng nói, “Bánh Mật nó có hơi nhớ em, hai ngày nay luôn kêu la, tìm ba ruột của nó khắp nơi. Ngày hôm qua mua đồ chơi mới cho nó mà nó cũng không thèm ngó lấy một cái.”
Bánh Mật là mèo Chinchilla mà Thẩm Văn Hiên ôm về, vừa vào nhà đã biến thành tiểu tâm can của Thẩm Văn Hiên, nuôi mấy tháng thể trọng tăng vùn vụt, bị ba ba Hàn Dữ Tiếu thiết diện vô tình của nó cắt giảm khẩu phần trong ba bữa cơm, Thẩm Văn Hiên còn muốn ôm nó lau nước mắt.
Hàn Dữ Tiếu thường xuyên hoài nghi mình là cha ghẻ, con mèo này chính là con gái ruột mà Thẩm Văn Hiên trộm nuôi dưỡng bên ngoài.
“Bánh Mật của em khóc ư?” Thẩm Văn Hiên quả nhiên lập tức khẩn trương, “Vậy, vậy hai ngày nữa, hai ngày nữa em sẽ trở về. Em mua thịt bò cho bảo bối xong sẽ đến đó luôn, anh nhớ cho bảo bối ăn.”
Nói xong Thẩm Văn Hiên không biết đang bận cái gì, lập tức cúp điện thoại.
Chinchilla – Bánh Mật nghe thấy tên của mình, khéo léo đi qua cọ cọ, giống như tòa núi thịt chắc nịch ngồi trên chân Hàn Dữ Tiếu.
Hàn Dữ Tiếu mặt không thay đổi cất điện thoại, nói với nó, “Mày quá béo rồi, nên giảm cân, thịt bò để tao bảo quản giúp mày trước đi.”
Bánh Mật: “Meo meo meo???”
Hàn Dữ Tiếu đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối cho mình và cơm cho mèo, lúc đang thái thịt, chợt nhận được điện thoại.
“Xin hỏi là ngài Hàn Dữ Tiếu sao?”
“Vâng, tôi đây.”
“Đôi nhẫn ngài đặt ở xxx chúng tôi đã hoàn thành rồi, xin hỏi khi nào ngài có thời gian tới đây nhận đồ?”
Hàn Dữ Tiếu suy nghĩ, hai ngày nữa là lễ tình nhân rồi, “Ngày mai đi.”
Bánh Mật lại đi vào phòng bếp, quấn quanh bắp chân của Hàn Dữ Tiếu cọ qua cọ lại.
Hàn Dữ Tiếu thuận tay đút cho nó ăn một miếng.
“Ba ba Thẩm Văn Hiên của mày cũng không biết đã chạy đi đâu, ta còn đặt nhẫn cho em ấy nữa này.” Hàn Dữ Tiếu nhìn Bánh Mật vùi đầu ăn thịt, lắc đầu, “Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của mày này, hai người đúng là cha con ruột.”
Mà ở đầu bên kia, Thẩm Văn Hiên lập tức hắt xì ba phát.
Ba Thẩm lo âu nhìn cậu, “Con bị cảm à?”
“Không ạ, có lẽ là Hàn Dữ Tiếu đang nhớ con.” Thẩm Văn Hiên cười hì hì, lại mân mê đồ vật trong tay.
Ba Thẩm quả thực không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu lặng lẽ kề tai nói nhỏ với bà xã nhà mình, “Con trai tôi ‘yêu điên cuồng’* giống ai vậy? Trí tuệ cũng không cao. Nếu không phải lớn lên trông giống tôi, tôi đây cũng phải hoài nghi đã ôm nhầm ai ở bệnh viện rồi.”
(*) Từ mạng, nguyên văn là “luyến ái não”, chỉ những người khi yêu đương dồn hết toàn bộ tinh lực và tâm tư vào tình yêu và người yêu mình.
Mẹ Thẩm không nói hai lời lập tức đạp một phát vào chân ông xã nhà mình, “Năm đó ông theo đuổi tôi chẳng lẽ lại không ‘yêu điên cuồng’ chắc? Viết bức thơ tình rắm chó không kêu kia lại còn không biết xấu hổ giấu trong hoa hồng tặng cho tôi, còn hỏi giống ai?”
Lại nhìn đứa con trai không bớt lo nhà mình, thở dài, “Nhưng mà bây giờ nhìn lại, Hiên Hiên còn ngốc hơn cả ông, gien Thẩm gia nhà ông kiểu gì vậy hả?”
Ba Thẩm tức mà không dám nói gì, nhe răng trợn mắt xê dịch bàn chân bị giẫm đau.
Ngày hôm sau Hàn Dữ Tiếu đã đi lấy nhẫn, là một đôi nhẫn nam.
Một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi khôi ngô nhã nhặn, một mình chạy tới đặt làm một đôi nhẫn nam, ánh mắt của nữ nhân viên đón tiếp nhịn không được sinh ra một chút hóng hớt, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào ôn nhu như thường lệ.
“Người yêu của ngài nhận được nhẫn chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Tiếp tân vừa cười vừa nói.
Hàn Dữ Tiếu cũng cười, cầm lấy hộp nhẫn rời đi, thầm nghĩ hắn còn thấy vui hơn, người yêu hắn đã nửa tháng không trở về rồi.
Thật ra hắn cũng mơ hồ đoán được Thẩm Văn Hiên có lẽ cũng đang chuẩn bị điều bất ngờ gì đó trong lễ tình nhân?
Nhưng mà điều bất ngờ gì mà ngay cả call video Thẩm Văn Hiên cũng không chịu, còn muốn tránh hắn tận nửa tháng?
Trong đêm Hàn Dữ Tiếu dỗ dành Bánh Mật bò lên giường ngủ, hắn vuốt thân thể nóng hầm hập lông mềm như nhung của Bánh Mật, đột nhiên ôm mèo lên, chăm chú nghiêm túc hỏi, “Nếu ba ba của mày có mèo bên ngoài thì phải làm sao bây giờ?”
“Meo meo?” Bánh Mật buồn ngủ mông lung mà nhìn Hàn Dữ Tiếu.
Người và mèo mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Được rồi, ba mày không có IQ cao như vậy.”
Hàn Dữ Tiếu lại thả mèo xuống.
Bánh Mật tức khắc uốn người thiếp đi trong lồng ngực của Hàn Dữ Tiếu, thân thể nhỏ phập phồng.
Nhưng Hàn Dữ Tiếu lại không ngủ được, từ khi hai người lên đại học, đây là lần đầu tiên tách ra lâu như vậy.
Cũng không biết bây giờ Thẩm Văn Hiên đang làm gì vậy…
Hôm nay Hàn Dữ Tiếu thức đến tận sáu giờ sáng, mang theo hai quầng mắt thâm tới cửa hàng bán hoa đặt hoa hồng cho lễ tình nhân.
Cuối cùng cũng tới lễ tình nhân.
Thẩm Văn Hiên rốt cuộc không chơi trò mất tích bí ẩn nữa, mà sớm gọi điện thoại tới, “Hàn Dữ Tiếu, em đã đặt chỗ ở Vân Sơn rồi, anh đợi đến tối hẵng đến, bảy giờ nhé.”
Hàn Dữ Tiếu cầm nhẫn trên tay, khóe miệng không nhịn được cong cong.
“Bất ngờ trong lễ tình nhân đã chuẩn bị xong rồi à?” Hàn Dữ Tiếu cố ý hỏi cậu.
“Ê sao anh lại đáng ghét thế, biết rõ còn nói ra.” Thẩm Văn Hiên mất hứng, hầm hừ trong điện thoại, “Anh thật là nhàm chán, điều bất ngờ phải chờ được khám phá chứ không được nói toạc ra.”
Hàn Dữ Tiếu nghĩ thầm, anh đã nửa tháng không được gặp em rồi, bất ngờ cũng sắp biến thành kinh sợ.
“Anh nhớ ăn mặc đẹp trai một chút.” Thẩm Văn Hiên đưa ra yêu cầu trong điện thoại, “Phải đẹp trai đến mức làm cho người ta nhìn không chớp mắt, chân không khép lại được.”
Lúc này Hàn Dữ Tiếu bật cười thật, nhẹ giọng mắng cậu, “n*ng à.”
Thẩm Văn Hiên cười khì khì hai tiếng, trong đầu cũng có chút lâng lâng, nửa tháng này, đừng nói là abcxyz với Hàn Dữ Tiếu, mà cả tay cũng không được nắm, miệng cũng không được hôn, ngột ngạt chết cậu.
“Vậy chúng ta tối gặp.” Thẩm Văn Hiên nói.
Hai người đều có chút lưu luyến tắt điện thoại.
Sau khi Hàn Dữ Tiếu cúp điện thoại, nhìn cặp nhẫn trên tay, đột nhiên có chút không xác định, thầm nghĩ – bất ngờ mà Thẩm Văn Hiên chuẩn bị, đừng bảo cũng là nhẫn đấy nhé?
(*) Mèo Chinchilla: