Chương 26: Bạn trai thử nghiệm

Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Hôm nay Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu cùng đến lớp sớm, hai người chiến tranh lạnh gần nửa tháng, người xung quanh đã sớm không chịu nổi áp suất thấp giữa hai người bọn họ rồi. Thẩm Văn Hiên bộ dạng oan oan ức ức như bị ức hiếp thảm thiết, Hàn Dữ Tiếu thì lại hết lần này tới lần khác duy trì khuôn mặt lạnh băng, ai cũng không dám chọc, cho dù là bạn học có quan hệ tốt với bọn họ cũng không dám tới hỏi.

Hiện giờ hai người cuối cùng cũng đi học với nhau, Thẩm Văn Hiên vừa ngồi xuống đã bày biện ra bàn, chờ Hàn Dữ Tiếu sửa sang sách giáo khoa và vở ghi lại cho mình.

Hàn Dữ Tiếu mở vở ghi hai ngày nay của Thẩm Văn Hiên ra, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Rất tốt, vở ghi chữ có chữ không, ngược lại vẽ rùa lại vẽ đến sống động như thật, trên từng con rùa không phải viết “Hàn” thì chính là viết “Tiếu”.

Thẩm Văn Hiên còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vô tội nhìn hắn, lột cái kẹo que nhét vào trong miệng, thấy Hàn Dữ Tiếu nhìn mình, ngây ngô lấy kẹo que ra, hỏi, “Cậu cũng muốn ăn à?”

Hàn Dữ Tiếu không muốn ăn kẹo que.

Hắn muốn ăn sạch Thẩm Văn Hiên.

Bạn nữ ngồi đằng trước đã sớm lén lút gia nhập hội cp “Dữ Hiên đồng hành”, trông thấy cp (viết tắt của couple) âu yếm của mình lại tương tác với nhau, quả thực vui mừng tới phát khóc. Từ khi theo đuổi hạnh phúc của hai người này, cô mới còn trẻ măng mà đã cảm nhận được cảm giác đau thấu tâm can vì con trai của một người mẹ già là như thế nào, mỗi ngày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như khóc tang của Thẩm Văn Hiên và ánh mắt lạnh như băng của Hàn Dữ Tiếu, than ngắn thở dài, trăm mối lo.

Hiện tại tốt rồi, Dữ Hiên is real.

Cô không nhịn được chạy đến topic cp “Dữ Hiên” thông báo hiện trạng — phát đường á…, các chị em! Dữ Hiên làm lành rồi!

Nhưng mà cô trò chuyện với các chị em trong nhóm một chút lập tức nghĩ tới chính sự, mặc dù mấy ngày hôm trước nhìn Thẩm Văn Hiên bộ dạng lạnh lẽo thê lương bi ai tưởng như sắp xuất gia luôn rồi, nhưng giờ cô sẽ bỏ qua không truy cứu nữa.

“Không phải sắp cuối kỳ rồi sao, chúng ta chuẩn bị thi xong, mọi người tổ chức đi công viên Nam Sơn ăn BBQ để thư giãn, các cậu có đi không?” Bạn nữ này tên là Bạch Tiểu Hàm, bình thường cũng rất hoạt bát, lần này tổ chức tiệc BBQ, cô là người chịu trách nhiệm chính.

Thẩm Văn Hiên mút kẹo que, không đồng ý ngay.

Cậu suy nghĩ xa xăm, nghĩ thầm cậu và Hàn Dữ Tiếu có thể thừa dịp nghỉ hè ngắn hạn để đi du lịch, chỉ có hai người bọn họ, thích đi đâu thì đi.

Cậu vừa nghĩ tới chuyện này lại kìm lòng không đặng mà cười rộ lên, cười đến mức Hàn Dữ Tiếu cũng phải quay lại nhìn cậu.

“Cậu có đi không?” Thẩm Văn Hiên tiến tới hỏi Hàn Dữ Tiếu, “Nếu cậu không muốn đi thì chúng ta không đi.”

Vừa nghe đã biết đây là một bé thụ đáng yêu vừa mềm mại lại vừa ngoan ngoãn rồi… Trái tim Bạch Tiểu Hàm đều run rẩy theo, cô biết rõ số đường mà cô gặm phải đều là đường hàng thật giá thật.

“Cậu muốn đi không?” Hàn Dữ Tiếu hỏi.

Thẩm Văn Hiên cười ha ha hai tiếng, cậu muốn đi, cậu vốn là một người thích tham gia náo nhiệt thích kết giao bạn bè, chẳng qua là sợ Hàn Dữ Tiếu không thích đông người, cậu mới do dự.

“Vậy thì đi đi.” Hàn Dữ Tiếu gõ mấy nhịp.

Thẩm Văn Hiên vui mừng rạo rực, biết Hàn Dữ Tiếu là muốn làm cậu vui. Bạn nữ kia cũng phấn khởi, tay run run bấm vào nhóm thông báo tình hình mới nhất của Dữ Hiên.

“Đừng có ai cản tôi, tôi có thể gặm đường cả đời này!” Bạch Tiểu Hàm cảm thấy mỹ mãn tắt điện thoại.

Hàn Dữ Tiếu nhìn bộ dạng dễ thỏa mãn kia của Thẩm Văn Hiên, trong lòng mềm nhũn, hắn hỏi Bạch Tiểu Hàm, “Các cậu có ai chịu trách nhiệm mua sắm nguyên liệu nấu ăn chưa?”

Bạch Tiểu Hàm ngoan ngoãn lắc đầu, còn chưa lên kế hoạch đến bước đó.

“Vậy để tôi phụ trách cho.” Hàn Dữ Tiếu nói.

Bạch Tiểu Hàm lập tức có phần giật mình, hiếm khi trông thấy Hàn học bá nhiệt tình chủ động nhận việc như vậy.

Hàn Dữ Tiếu không nói chuyện.

Không phải là hắn đột nhiên nhiệt tình, mà là hắn sợ đám học sinh này không có kinh nghiệm đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, đồ mua về không tươi, khiến cái dạ dày được chiều chuộng kia của Thẩm Văn Hiên bị hư mất.



Nhưng mà trước tiệc BBQ còn có kỳ thi cuối kỳ. Thẩm Văn Hiên cảm thấy đời này cậu sẽ không bao giờ thích học tập, Hàn Dữ Tiếu có bắt cậu học bù cũng không được.

“Tôi cảm thấy cậu còn như vậy thì cả đời cũng không được lên chính thức đâu.” Thẩm Văn Hiên vừa làm bài tập vừa thút tha thút thít mà uy hiếp Hàn Dữ Tiếu, “Cậu xem cậu còn là người sao? Mấy ngày nay tôi đều thâm quầng hai mắt rồi.”

Hàn Dữ Tiếu nhìn tròng mắt đầy tia máu của Thẩm Văn Hiên, không có động tĩnh, đưa sách lịch sử đã được đánh dấu trọng tâm cho cậu, “Những bài này đều cần đọc thuộc lòng.”

Thẩm Văn Hiên: “…”

Thẩm Văn Hiên: “Thôi cậu ném tôi đi luôn đi.”

Khoảng thời gian cực kỳ tàn ác này vẫn cứ tiếp diễn cho đến thi cuối kỳ.

Thẩm Văn Hiên thi ở phòng số mười, Hàn Dữ Tiếu thì thi ở phòng thứ nhất, ở giữa cách nhau hai tầng lầu. Chênh lệch giữa học bá và tiền học tra, vừa nhìn là biết.

Trước khi vào phòng thi, Hàn Dữ Tiếu kéo Thẩm Văn Hiên đến một phòng học không sử dụng. Thẩm Văn Hiên còn không biết hắn muốn làm gì, trong lòng tự nhủ sắp phải vào phòng thi tới nơi rồi, Hàn Dữ Tiếu còn muốn kèm thêm gì cho cậu à, chắc cũng không đến mức đó chứ.

Hàn Dữ Tiếu không kèm thêm cho cậu, mà Hàn Dữ Tiếu hôn cậu.

Hôn môi trong trường học luôn có chút kích thích, phòng học cũ không có người, ánh mặt trời chiếu vào cửa kính mờ mờ, trong không khí trôi nổi hạt bụi nhỏ, bị ánh mặt trời mạ thành màu vàng.

Bàn học đặt lộn xộn, Thẩm Văn Hiên bị đè vào tường phòng học, hơi khép hờ mắt.

Cậu nhẹ nhàng mà “ưm” một tiếng.

Hàn Dữ Tiếu cắn đầu lưỡi của cậu.

“Thi cho tốt, bạn trai.” Hàn Dữ Tiếu buông cậu ra rồi nói.

Thẩm Văn Hiên bị hôn đến thần hồn điên đảo, nhưng vẫn không quên sửa cho đúng.

“Cậu còn chưa được lên làm bạn trai chính thức đâu nhá, chỉ có thể coi là bạn trai thử nghiệm thôi, tự giác một chút đi.”

Hàn Dữ Tiếu không tính toán với cậu.

Hắn nói thầm bên tai Thẩm Văn Hiên, “Lần này nếu cậu có thể chuyển từ phòng thi thứ mười lên phòng thi thứ chín…”

Hàn Dữ Tiếu trầm thấp cười mấy tiếng ở bên tai Thẩm Văn Hiên, nói mấy từ.

Thẩm Văn Hiên chỉ cảm thấy máu muốn trào ngược lên não.

Cảnh tượng gian nhà nhỏ thoang thoảng hương hoa súng, gậy tiên nữ xẹt qua, còn cả vách tường thô ráp, đều tràn vào trong đầu của cậu.

Thật ra kể từ lúc bày tỏ với Hàn Dữ Tiếu, cậu vừa sợ mông đau, vừa bị Hàn Dữ Tiếu trêu chọc đến phấn khích.

Nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Dữ Tiếu chỉ biết bắt cậu học bù, không hề đề cập tới chuyện này, Thẩm Văn Hiên cũng chỉ có thể lắp bắp nuốt vào trong bụng.

Cậu vừa nghĩ quả nhiên học bá nào tâm cũng đen tối, thế mà lại dùng chuyện này để khích lệ cậu, vừa không nhịn được cọ cọ người Hàn Dữ Tiếu, nhỏ giọng nói.

“Vậy cậu, vậy cậu mà thi được hạng nhất…”

Thẩm Văn Hiên vốn muốn nói tôi cũng sẽ cho cậu cái kia, cũng coi như hỗ trợ nhau. Nhưng nghĩ lại, hay là thôi bỏ đi, kích cỡ của Hàn Dữ Tiếu cậu ăn không tiêu.

Lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

“Nếu cậu được hạng nhất, tôi sẽ kết thúc thời gian thử nghiệm của cậu.”

Thẩm Văn Hiên ôm cổ Hàn Dữ Tiếu, không nhịn được, cũng gặm môi của hắn.



Mười phút trước khi thi, Thẩm Văn Hiên còn bất chợt cười ngây ngô, khiến cho giám thị cứ luôn nhìn cậu, nghĩ thầm đứa nhỏ này thi đến choáng váng à, đang thi mà lại cười cái gì không biết.

Lúc phát bài thi, Thẩm Văn Hiên lấy lại bình tĩnh, thật ra cậu cũng không có gánh nặng tư tưởng quá lớn, Hàn Dữ Tiếu nói với cậu, bài cuối cùng chỉ cần trả lời chắc ý đầu tiên, nếu hai ý tiếp theo khó quá thì cứ để trống, thấy kết quả quá lớn thì cứ viết đủ bài giải ra trước đã.

Thẩm Văn Hiên cầm lấy bài thi nhìn nhìn, gào thét, năm câu đầu của bài điền chỗ trống đều sát với đề mà Hàn Dữ Tiếu đã ra, lập tức cảm thấy chuyện mà Hàn Dữ Tiếu đồng ý với cậu có hi vọng rồi.

Cuối cùng Thẩm Văn Hiên còn thừa một chút thời gian, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sân ve kêu từng trận, có thể ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ nhà ăn, khiến cậu ngửi xong là lại thấy đói.

Thẩm Văn Hiên nghĩ đến Hàn Dữ Tiếu không biết đã làm xong chưa, lại nghĩ tới giữa trưa đi nhà ăn cậu muốn ăn gà KFC để bồi bổ, lại nghĩ tới Hàn Dữ Tiếu cho làm cơm cho cậu nhiều lần như vậy, nhưng cậu hình như chẳng biết gì hết, nhìn như vậy, yêu đương với Hàn Dữ Tiếu quả nhiên là cậu tương đối chiếm tiện nghi.

Cậu lại lặng lẽ cười “hì hì hì”.

Giám thị rốt cuộc không nhịn được, chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Văn Hiên, muốn nhìn thử xem liệu học sinh này có phải là một học bá bị thất lạc hay không, làm xong bài rồi ngồi ở đây cười khì khì.

Kết quả nhìn, cuối cùng đúng được chưa tới nửa trang.

Giám thị: “…” Cười mò cái gì không biết.

Nhưng mà hắn quét sơ qua bài thi của Thẩm Văn Hiên, xác xuất đúng của những phần đã viết ra cũng kha khá. Được rồi được rồi, dù sao học sinh cũng có nhiều loại, không thể yêu cầu từng người đều phải thi được hạng nhất.

Chuông báo hết giờ vang lên, Thẩm Văn Hiên nộp bài thi, theo dòng người như thủy triều đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bạn trai vẫn còn thử nghiệm đang chờ cậu.

Ánh mặt trời mùa hè khá gay gắt, Hàn Dữ Tiếu mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú. Bây giờ nhìn hắn không còn lạnh lùng kiêu ngạo chút nào, trông thấy Thẩm Văn Hiên đi ra, khóe miệng lập tức không nhịn được mà cong lên.

Thẩm Văn Hiên nghe thấy tiếng mấy nữ sinh bên người đang hưng phấn nhỏ giọng thì thào, nói Hàn Dữ Tiếu hình như dịu dàng hơn trước kia thì phải.

Thẩm Văn Hiên đắc ý nhếch môi, trong lòng nghĩ, mấy người vui vẻ cái gì chứ. Có dịu dàng thì đó cũng là bạn trai của tôi.

Cậu bước vài bước tới bên cạnh Hàn Dữ Tiếu, ngoắc mình lên người của Hàn Dữ Tiếu, “Đi đi đi, tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn chân gà.”

Hàn Dữ Tiếu dắt cậu đi xuống dưới tầng, hai người chen vào trong đám người, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau.



Tốc độ chấm bài của trường quả thật rất nhanh, có thể nói là nhanh như chớp, hoàn toàn không cho các học sinh thời gian để lừa dối bản thân.

Thẩm Văn Hiên vẫn luôn cho rằng, Hàn Dữ Tiếu nhà cậu, Hàn học bá, quanh năm giữ vững ngôi vị đứng đầu khối, tuyệt đối sẽ không thất thủ.

Kết quả lần này người đứng đầu khối và đứng đầu lớp đều là Chung Nịnh.

Hàn Dữ Tiếu bởi vì kém hai điểm nên đành phải đứng thứ hai.

Cậu thì quả thật đã bò ra khỏi phòng thi thứ mười. Dựa vào thứ tự thì có lẽ không phải là phòng thứ chín rồi, đoán chừng có thể đi vào cuối danh sách phòng thứ tám.

Nhưng Thẩm Văn Hiên rất không hài lòng, “???” thế mà Hàn Dữ Tiếu lại không phải là hạng nhất.

“Liệu có phải thầy giáo đã chấm nhầm rồi hay không?” Thẩm Văn Hiên chưa từ bỏ ý định lấy bài thi của Hàn Dữ Tiếu ra, kiểm tra trên dưới, tính điểm nhiều lần, “Sao lại thế chứ?”

Chung Nịnh trùng hợp tới tìm cậu, nghe thấy cậu nói như vậy thì lập tức xía vào.

“Tớ không được thi lên hạng nhất à?” Chung Nịnh tức giận, vì thi cuối kỳ cậu ta đã phải thức đêm cả tuần, cuộc hẹn với Ngu Hành Chu cũng bị đẩy ra sau, có thể nói là hi sinh cực lớn.

“Không được,” Thẩm Văn Hiên tức giận đến hầm hừ, nhỏ giọng ép buộc Chung Nịnh, “Cả đầu cậu đều là Ngu Hành Chu, chỉ biết nghĩ đến hẹn hò, hoàn toàn không nghiêm túc.”

Chung Nịnh bóp mặt của Thẩm Văn Hiên, cũng nhỏ giọng nói, “Mình tớ yêu đương thôi à? Hàn Dữ Tiếu không yêu đương chắc? Trong đầu của cậu ta cũng toàn cuộc hẹn với cậu.”

Chung Nịnh cảm thấy Thẩm Văn Hiên quá hai mặt rồi, chiều tan học cậu còn trông thấy Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu tay trong tay đi về, còn không biết xấu hổ nói cậu nữa.

Thẩm Văn Hiên càng oán niệm hơn.

Còn không phải sao, vốn đã nói xong rồi, Hàn Dữ Tiếu thi được hạng nhất thì sẽ cho hắn lên thành chính thức, hai người bọn họ cũng coi như là đang yêu đương thật. Kết quả Chung Nịnh lại chém ngang một đao, lỗ mãng cướp đi hạng nhất.

“Cậu thật là đáng ghét mà.” Thẩm Văn Hiên bất công đến lợi hại, không trách Hàn Dữ Tiếu thiếu mất hai điểm, chỉ biết trách Chung Nịnh thi được nhiều hơn hai điểm.

Chung Nịnh không thèm để ý tới cậu nữa, cậu ta phấn chấn cầm lấy bài thi chỉ bị trừ năm điểm của mình, diễu võ dương oai mà đi thẳng, cái đuôi lông xù ẩn hình sau lưng vung qua vung lại. Cậu ta và Ngu Hành Chu đã hẹn ăn cơm tối, lần thi này được hạng nhất, Ngu Hành Chu nói sẽ cho cậu một bất ngờ.

Thẩm Văn Hiên mặt mày ủ rũ mà nằm ở trên bàn, trông mong nhìn Hàn Dữ Tiếu. Chính cậu đã nói ra thì không thể thu lại được, Hàn Dữ Tiếu vẫn sẽ phải dừng lại trong giai đoạn thử nghiệm.

Hàn Dữ Tiếu thì lại không quá thất vọng cho lắm, giữa học bá với nhau, thắng bại là chuyện thường tình. Chung Nịnh cao hơn hắn hai điểm, cũng chỉ có thể nói là do hắn chủ quan.

Nhưng hắn nhìn Thẩm Văn Hiên rầm rì, nhưng lại không hề trách cứ hắn, cảm thấy Thẩm Văn Hiên vừa ngọt ngào vừa mềm mại, ngoan đến mức khiến người ta phải rung động.

Nếu không phải hiện giờ đang trong phòng học, có vô số người, có lẽ hắn đã kéo Thẩm Văn Hiên qua để hôn rồi.

Thẩm Văn Hiên không biết Hàn Dữ Tiếu đang cười cái gì, cậu còn không cam lòng. Tay cậu ở dưới gầm bàn lén lút giữ chặt tay của Hàn Dữ Tiếu.

“Lần tới cậu nhớ phải đoạt trở lại.” Thẩm Văn Hiên đột nhiên có chút lo lắng, nếu sau này Hàn Dữ Tiếu vẫn luôn thua Chung Nịnh, vậy chẳng phải bọn họ sẽ vĩnh viễn phải thử nghiệm à.

Hàn Dữ Tiếu cầm lấy móng vuốt nhỏ mềm nhũn non nớt của Thẩm Văn Hiên, “Được, sẽ đoạt lại cho cậu.”


(*) Bên Trung có kiểu là xếp thứ hạng của học sinh cả khối từ trên xuống dưới sau đó chia thành các phòng thi tương ứng, nên người học giỏi thường sẽ thi ở phòng 1, 2, người học kém hơn sẽ dàn trải cho đến phòng cuối cùng, phòng thi sẽ thay đổi theo thứ hạng đạt được sau kì thi.