Post on: 11 tháng ago
Edit: Jully – Beta: Hann
Sự thật chứng minh, mắt nhìn của Tony và Từ Tinh Miên đúng là tuyệt vời, lễ phục màu đen mặc lên người cô đã làm nổi bật lên vòng eo tinh tế ôm không vừa tay, lộ ra bả vai trắng nõn.
Hoắc Thừa Kiêu hối hận vì đã không cố chấp với lựa chọn của mình. Cô nhóc mặc như này đi ra ngoài thì sẽ có bao người đàn ông lưu luyến nhìn cô đây… Nghĩ đến đây, anh nhíu mày lại, đè nén cảm xúc muốn lấy áo bọc cô lại: “Có phải lộ quá rồi không?”
Tony kinh hô: “Tiểu Hoắc Tổng à, đã là năm 9012 rồi, ngài còn quan niệm mốc meo thế sao?”
Hoắc Thừa Kiêu lạnh lùng lườm anh ta: “Quan niệm tôi mốc meo?”
Tony ngậm miệng, kêu nhà tạo mẫu tạo kiểu cho Từ Tinh Miên. Vì lo cho việc làm ăn sau này, anh ta đã dặn dò mấy trăm lần: “Nhớ mặc thêm áo choàng, tốt nhất là che được bả vai đấy.”
Từ Tinh Miên: “…”
Cố Trạch đứng trước cửa Hội quán Phạn Nhĩ kiên nhẫn chờ đợi ông chủ khoan thai đến muộn. Chiếc Maybach lái vào làn đường, anh ấy chỉ người phục vụ tiến đến bãi đậu xe. Hoắc Thừa Kiêu bước xuống xe cởi áo khoác ngoài, Cố Trạch thuận tay tiếp nhận lấy, sau đó nhìn thấy ông chủ đi sang, mở một bên cửa xe, dìu bạn nữ đêm nay xuống.
Từ Tinh Miên hơi gật đầu chào Cố Trạch. Từ lúc còn nhỏ, cô đã được học về lễ tiết trong giới thượng lưu. Nên cho dù có không thích thì cô vẫn có thể dễ dàng vận dụng những cái quy củ này một cách thuận buồm xuôi gió.
Hoắc Thừa Kiêu liếc mắt hỏi: “Vị kia có tới không?”
Cố Trạch đáp: “Đã đến từ sớm, đang ở giữa sảnh, không ít lão tổng muốn hợp tác với Houston.”
Vào đại sảnh, sàn nhảy đông đúc người, vô cùng náo nhiệt. Theo truyền thống tiệc thường niên của Gia Hối, tổng giám đốc sẽ phát biểu trước khi bữa tiệc kết thúc. Lúc nhìn thấy Hoắc tổng dắt bạn gái tiến vào, có vô số ánh mắt nhìn sang hai người bọn họ.
Từ khi đi vào, lông mày Hoắc Thừa Kiêu không hề giãn ra một tí nào, anh chỉ muốn giấu cô bé bên cạnh đi, giấu thật kín để không ai có thể nhìn cô.
Mở màn là tiết mục nhảy, những người đàn ông kéo bạn gái bên cạnh mình vào sân nhảy.
Tuy Hoắc Thừa Kiêu ở nước ngoài nhiều năm nhưng anh không học kỹ năng khiêu vũ này, cho nên cơ bản thì anh cũng không nhảy ở mấy bữa tiệc thế này.
Từ Tinh Miên mang giày cao gót nên cũng không muốn nhúc nhích, cô vui vẻ nhàn nhã cùng anh đứng bên ngoài sân nhảy.
Đằng sau là bàn ăn, bày đủ loại điểm tâm kiểu dáng khác nhau. Hoắc Thừa Kiêu lấy đĩa, lấy một miếng bánh kem nhỏ đưa tới bên miệng cô: “Buổi tối chưa ăn gì, ăn lót bụng trước đi, đợi kết thúc rồi anh đưa em đi ăn cái khác.”
Từ Tinh Miên lắc đầu: “Vậy bất lịch sự lắm, hơn nữa sẽ bị trôi lớp trang điểm mất.”
Cô không muốn lần đầu tiên cùng anh tham dự tiệc đã bị mấy tiểu thư khuê các trong giới chỉ trích là không được giáo dục tốt.
Nhưng cái bụng lại không gửi tín hiệu đến não, nó phản kháng kêu lên hai tiếng.
Tất nhiên Hoắc Thừa Kiêu đã nghe thấy, anh nhướng mày, nhìn cô gái đang cúi đầu thẹn thùng: “Không sao cả, anh che cho em, không ai thấy em đâu.”
Từ Tinh Miên do dự một chút, cô tiến gần đến tay anh rồi cắn một miếng bánh nhỏ. Khóe môi dính chút bơ nhưng cô không hề phát hiện. Cô thong thả nuốt xuống, cục lông xù xù trên đầu trông giống như hai chiếc tai thỏ vậy, vì được ăn thứ mình thích mà chút áp lực cũng biến mất trong nháy mắt.
Hoắc Thừa Kiêu ân cần lau vết bơ trên khóe miệng giúp cô: “Còn lâu mới kết thúc, ăn miếng nữa nhé?”
Toàn bộ hành động thân mật của hai người đều lọt vào mắt người đàn ông đứng cách đó không xa.
Hoắc Thừa Kiêu luôn nhạy bén với ánh mắt người khác, anh cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nên bèn nhìn về phía sân thượng. Người đàn ông tóc nâu mắt xanh đang lười nhác dựa vào lan can, không biết đã đứng đó bao lâu, anh cũng chẳng hề chú ý đến.
Từ Tinh Miên nhớ đến mấy miếng bánh kem kia, cô không hiểu ý đối phương là thế nào: “Cần đi chào hỏi một tiếng không anh?”
Hoắc Thừa Kiêu thu hồi ánh mắt, thấp giọng ừ một tiếng.
Hai người đến gần, người đang dựa vào lan can ấy đứng thẳng lên, bóng đêm bao phủ phía sau lưng anh ấy, đôi mắt xanh càng thêm âm u thâm trầm.
Hoắc Thừa Kiêu đưa tay ra: “Trình tổng, sao anh lại đứng đây một mình?”
Trình Tẫn Sinh cười nhẹ: “Không thể so với Hoắc tổng được, có bạn gái là một người đẹp.”
Từ Tinh Miên âm thầm đánh giá chân trái của anh ấy, nếu đôi mắt kia là giả thì có phải anh ấy không bị thương thật không?
“Nghe nói anh Trình đây là người Anh.” Cô xách váy lên chào một cái tiêu chuẩn theo lễ tiết phương Tây: “Không biết anh Trình có nguyện ý cùng tôi nhảy một điệu không?”
Không biết nữ nghệ sĩ hôm đó từ đâu đi ra, cô ta cố ý nói: “Chân trái anh Trình bị thương, không thể khiêu vũ.”
Hoắc Thừa Kiêu rũ mắt rồi trao đổi một ánh mắt với Từ Tinh Miên, tuy có chút không yên tâm nhưng anh vẫn tin tưởng cô.
Nữ nghệ sĩ yểu điệu hỏi: “Anh Trình, sao anh bỏ người ta ở dưới một mình thế.”
Trình Tẫn Sinh cong miệng cười, nhưng trong ánh mắt chẳng có chút ý cười nào, thậm chí có chút âm u. Giống như đang nhắc nhở cô ta – người mà anh ấy gặp dịp thì chơi – đang phạm sai lầm, chẳng lẽ đã quên hết lời cảnh cáo của anh ấy rồi sao.
Nữ nghệ sĩ lại to gan thêm, công khai đánh dấu chủ quyền trước mặt người khác, cô ta ôm cổ người đàn ông hôn một cái.
Từ Tinh Miên tròn mắt, cô ngại ngùng dời mắt đi, cảm thấy hơi hối hận vì đã mời anh ấy khiêu vũ.
Hoắc Thừa Kiêu thấy rõ Trình Tẫn Sinh bóp chặt mặt cô ta, không chút tình cảm nào hất sang một bên.
Anh cười: “Quấy rầy Trình tổng rồi, hai người tiếp tục đi nhé.”
Từ Tinh Miên thở dài một hơi, cô xoay người đi, giọng nói khàn khàn của người đàn ông phía sau truyền đến: “Không phải muốn khiêu vũ sao?”
Bước chân Từ Tinh Miên dừng lại, cô chậm chạp nghiêng người, Trình Tẫn Sinh vươn tay ra một lần nữa làm tư thế mời: “Tôi đồng ý.”
Giữa sân nhảy dần trở lên vắng vẻ, âm nhạc nhộn nhịp ban đầu đổi thành một làn điệu nhẹ nhàng. Từ Tinh Miên đưa bàn tay đặt lên bả vai người đàn ông, lễ phép hỏi: “Chân anh Trình bị thương sao?”
Cô có thể cảm nhận được anh ấy cố ý nhân nhượng chân trái, chậm hơn người thường một nhịp, không phải giả vờ.
Trình Tẫn Sinh cụp mắt, không trả lời.
Từ Tinh Miên không để ý việc anh ấy lạnh nhạt, khóe miệng cô cong lên: “Anh Trình đưa bánh kem đến phòng chúng tôi là vì muốn lấy lòng bạn trai tôi sao?”
“…” Trình Tẫn Sinh không ngờ cô sẽ hỏi vậy, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô gái một lúc. Anh ấy muốn nói lại thôi, cuối cùng cứng rắn nói một câu: “Cô thường cười như vậy với người đàn ông khác à?”
Ý cười Từ Tinh Miên không giảm đi: “Đây là lễ tiết của phương Đông chúng tôi, khi cùng người khác khiêu vũ thì không thể mang vẻ mặt như đưa đám đâu.”
Anh ấy trầm mặc không nói gì. Lúc xoay tròn, cổ tay áo sơ mi bị kéo lên làm lộ ra một mảng da, vết sẹo thâm đen trên làn da, vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Từ Tinh Miên kinh ngạc, mất một lúc mới tìm lại được giọng chính mình: “… Cổ tay của anh.”
“Bị bỏng, cô Từ còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tiếng nhạc đột nhiên tắt đi, Từ Tinh Miên nắm chặt làn váy, đôi mắt chứa chan mịt mờ một tầng hơi nước. Cô ngẩng đầu lên, không dám trực tiếp hỏi rằng liệu anh ấy có phải người cô đang nghĩ trong lòng không, dù có hỏi cũng chẳng nhận được đáp án.
“Anh Trình có phải người Trung Quốc không nhỉ?” Cô cắn môi, không muốn bỏ lỡ một chút biểu tình nào của anh ấy: “Hôm đó tôi nhìn thấy mắt anh màu đen.”
Nghe vậy, Trình Tẫn Sinh lộ vẻ mỉa mai: “Cô muốn gì ở tôi? Hay là muốn uy hiếp tôi làm việc gì? Sức hấp dẫn của Hoắc tổng không đủ sao, cô Từ đây thật tham lam.”
“… Xin lỗi, khiến anh hiểu lầm rồi.”
Từ Tinh Miên lùi lại một bước, ánh đèn mở ảo trong mắt đôi mắt cô sáng lên, một tia hi vọng vừa bùng cháy, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Trình Tẫn Sinh nhìn bàn tay nắm chặt thành quyền của người bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt không hề gợn sóng. Mãi đến lúc cô gái quay đi, anh ấy mới buông tay, im lặng nở nụ cười.
…
Hoắc Đinh bận rộn bố trí sắp xếp hội trường, mở màn được nửa tiếng mới đến. Lúc đó Quách Lệnh Triết đang nói chuyện cùng một nhóm nguyên lão trong công ty: “Tiểu Hoắc Tổng làm việc rất nghiêm túc, cháu thấy xấu hổ vì không bằng cậu ấy.”
Chú bác nhà họ Hoắc khen anh ta khiêm tốn: “Đúng rồi, Thừa Kiêu đâu, sao chưa gặp được nó nhỉ?”
Hoắc Đinh tiến lên, khoác tay vị hôn phu, ôn hòa cười: “Đúng ạ, không biết sao cháu vẫn chưa gặp được A Kiêu.”
Thật không khéo, Cố Trạch đi ngang qua, nghe thấy bọn họ nói đến ông chủ nhà mình, anh ấy chủ động đáp: “Tiểu Hoắc tổng đang trao đổi với người phụ trách Houston, cô có chuyện tìm anh ấy ạ?”
Hoắc Đinh nghiêng nghiêng đầu, miệng cười dịu dàng: “Tôi nghe nhân viên bàn luận, nói A Kiêu đưa bạn nữ tới tham gia, trước đây em ấy đâu thích ở chung với con gái.”
Cố Trạch suy nghĩ vài giây: “Cô nghe lầm rồi ạ.”
Hoắc Đinh:?
“Không phải bạn nữ, là bạn gái ạ.” Cố Trạch mỉm cười: “Xin lỗi ạ, tôi không tiếp được nữa.”
Nụ cười của Hoắc Đinh suýt thì không giữ nổi nữa, em trai yêu đương, cô ta là chị gái mà không biết gì cả, còn làm trò cười trước nhiều chú bác như vậy, làm lộ ra chuyện chị em bọn họ bất hòa, quá mất mặt rồi.
Trước ánh mắt nghiêm cứu tìm tòi của họ, cô ta oán trách một câu: “A Kiêu cũng thật là, yêu đương mà không nói với cháu, mọi người nói chuyện nhé, cháu đi nhìn xem thử xem.”
Phòng khách Hội quán Phạn Nhĩ là phòng kép, Từ Tinh Miên thấy nhàm chán, lười nhác nghe hai người đàn ông ở bên trong nói gì đó. Cô ngồi bên ngoài xem TV, phòng cách âm không tốt lắm, tiếng giày cao gót va chạm mặt đất lọt vào tai.
Có người đẩy cửa ra, sắc mặt không được tốt.
Hoắc Đinh hít một hơi: “Sao lại là cô?”
Từ Tinh Miên nghiêng đầu nhìn cô ta, tưởng rằng không có ai ở đây nên lười không giả vờ đoan trang, vẻ mặt cay nghiệt chanh chua nào giống người tiểu thư nhà họ Hoắc dịu dàng trong miệng người khác chứ.
Hoắc Đinh cũng là người có đầu óc: “Cô chính là bạn gái của A Kiêu?”
Không đợi Từ Tinh Miên trả lời, hai người trao đổi trong phòng đã đi ra. Hoắc Thừa Kiêu đi về phía trước, nhìn thấy trong phòng nhiều thêm một người nhưng anh cũng không có ý mở miệng giới thiệu gì.
Nhưng Trình Tẫn Sinh nhướng mày chủ động mở miệng: “Vị này là?”
Tuy Hoắc Đinh không biết thân phận của anh ấy nhưng sau nửa giây đánh giá anh ấy, cô ta thấy từ trên xuống dưới của người này lộ ra khí chất mà không người bình thường nào có thể sánh được, cô ta tự tiến lên đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Hoắc Đinh, chị gái Thừa Kiêu.”
Nói xong, bên cạnh vang lên một tiếng cười trào phúng. Trình Tẫn Sinh nắm nhẹ tay người kia, ý cười bên miệng càng thêm rõ hơn, trong lời nói không rõ cảm xúc nhưng trong mắt dào dạt sự hứng thú: “Hân hạnh, Hoắc tiểu thư.”
Hoắc Đinh nhìn đôi mắt xanh thẳm của anh ấy, đột nhiên cô ta cảm nhận được sự lạnh lùng bị che giấu sau nụ cười ấy, sự lạnh lùng như muốn lan từ đầu ngón tay vào khiến người ta phải run sợ.
Giống như một con rắn độc đang tham lam liếm láp đầu ngón tay cô ta.
Hoắc Đinh hoảng loạn rút tay lại, trực giác đã mách bảo cho cô ta biết rằng người đàn ông này rất khó đối phó, không phải người cô ta có thể khống chế nổi.