Chương 26: Anh muốn hôn em ngay bay giờ, được không?

Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Jully – Beta: Hann

Từ Tinh Miên hơi lo lắng, cô cầm lấy chiếc ô rồi vội vã chạy xuống lầu. Mưa đã không còn nặng hạt nữa, cô nhanh chóng đi đến phố mua bán, nhìn thấy cửa tiệm mì đã đóng kín mít, Trần Hành cũng không ở đây.

Dọc đường đến đây, cô gọi điện cho Hoắc Thừa Kiêu rất nhiều lần nhưng không ai nghe máy cả.

Nói không chừng, có lẽ anh chỉ đang ngủ thôi. Cô tự an ủi bản thân như vậy rồi tiến lên gõ cửa, cô gõ không ngừng. Mãi đến khi ngón tay đã phiếm hồng, cô ngồi xổm xuống, trong nháy mắt trong lòng cảm thấy rất hoảng loạn.

Mẹ Từ gọi điện đến, nói ngày mốt bọn họ phải đi rồi nên muốn ăn một bữa cơm với cô.

Từ Tinh Miên bắt máy, cô cố nén lại những cảm xúc khác thường của mình nhưng chẳng thể nào giấu được mẹ cô.

Mẹ Từ nói: “Tinh Miên, ở chỗ con xảy ra việc gì sao?”

Từ Tinh Miên sụt sịt mũi: “Mẹ biết mẹ của Hoắc Thừa Kiêu ở đâu không ạ?”

Trước đây, hai nhà Từ Hoắc khá thân thiết, mẹ Từ đã từng đi gặp mặt hỏi thăm mẹ Hoắc một lần rồi nhưng nhất thời bà ấy không nhớ rõ: “Hình như ở huyện Thanh Sơn thành Tây, hay là huyện Thanh Sâm gì ấy, mẹ không nhớ rõ lắm.”

Ngón tay Từ Tinh Miên run rẩy tìm kiếm hai địa chỉ này, nhập huyện Thanh Sâm vào thanh tìm kiếm xuất hiện ra – Vì huyện Thanh Sâm xảy ra mưa to đột ngột khiến đất đá bị sạt lở, số người thương vong liên tục tăng lên.

Từ Tinh Miên bắt taxi, gọi cho mẹ cô: “Mẹ, bây giờ con có việc gấp, ngày mai con đi tìm hai người sau nhé, được không ạ?”

Mẹ Từ vì còn áy náy với con gái, nghe thấy cô thương lượng thỉnh cầu như vậy, căn bản không giống như hai mẹ con nói chuyện với nhau gì.

Sự xa cách. Một cách thức thông báo hóa.

Một khi vết nứt đã xuất hiện thì rất khó để khôi phục được như cũ. Mà cho dù có phục hồi lại được thì ở nơi vết nứt ấy vẫn còn một vết sẹo vắt qua, không thể phai mờ đi được.



Nhà cũ của nhà họ Hoắc ở giữa sườn núi, ở cửa có bảo vệ canh gác nên tài xế không vào được.

Từ Tinh Miên trả tiền rồi đẩy cửa xuống xe. Bảo vệ ở nơi này vẫn không thay đổi, hôm nay đến phiên trực của người mà cô đã từng thấy lúc Hoắc Thừa Kiêu dẫn đến nhà họ Hoắc chơi.

“Ôi, cô Từ, sao lại đến một mình thế? Tôi bảo đồng nghiệp đưa cô vào nhé.”

Một người đàn ông trung niên khác đi ra từ phòng trực ban, cười tủm tỉm vẫy tay bảo cô lên xe.

Trong xe còn sót lại chút mùi thuốc lá, Từ Tinh Miên ngồi ở ghế phụ, bàn tay siết chặt làn váy: “Bác ơi, gần đây nhà họ Hoắc có xảy ra chuyện gì không ạ?”

Bác bảo vệ nghĩ ngợi nói: “Đại tiểu thư Hoắc đính hôn, có tính là việc lớn không?”

Từ Tinh Miên lúng túng gật đầu, trong lòng không ngừng an ủi nói: Không có việc gì cả, chỉ là do cô nghĩ quá nhiều thôi.

Bảo vệ đưa cô đến cửa nhà họ Hoắc: “Bác đi xuống trước đây, tí nữa có lãnh đạo tới kiểm tra, không ở đó thì sẽ gặp phiền toái mất.”

Từ Tinh Miên gật đầu: “Cảm ơn bác ạ.”

Cửa nhà cũ của nhà họ Hoắc màu đen đóng kín mít, hoa hồng trong vườn bị mưa to xối đến nỗi cụp hết đầu xuống, trong nhà một mảng tối om.

Cô nhấn chuông cửa, vài giây sau, người quản gia chậm rãi đi ra.

Mấy năm nay, người hầu trong nhà họ Hoắc thay đổi rất nhiều, người trước mặt không nhận ra Từ Tinh Miên.

Quản gia hỏi: “Vị tiểu thư này, cô tìm ai?”

“Tôi tìm… Hoắc Thừa Kiêu.” Từ Tinh Miên không bỏ lỡ chút tia dao động gì của ông ta: “Anh ấy có ở đây không?”

Quản gia khó xử nhìn cô, mấp máy môi, không nói nửa chữ.

Đợi vài giây sau, ông ta nói: “Thiếu gia không ở đây, cậu ấy không có thói quen ở nhà cũ.”

Từ Tinh Miên không muốn chọc thủng lời nói dối của ông ta: “Ông nội Hoắc đâu, ông ấy có ở đây không ạ?”

“Cụ Hoắc không ở đây, xin lỗi.”

“Hoắc Đinh, Hoắc tiểu thư, chị ta vẫn luôn ở đây mà.”

Cuối cùng, người quản gia lười bịa thêm lý do, đều nói “Không ở đây.” với cô.

Từ Tinh Miên bực bội, không kìm chế cất cao giọng: “Ông không thể nói thật sao? Tại sao đột nhiên mọi người đều biến mất hết chứ?”

Quản gia cung kính khom lưng: “Xin lỗi cô, chuyện này tôi không thể nói được.”

Nói xong, ông ta quay người đi vào, bóng dáng vô tình hòa vào màn mưa.

Người ngày hôm qua còn muốn đợi đáp án của cô đột nhiên biến mất.

Không cách nào liên hệ được, không thể liên lạc, giống như bỗng nhiên bốc hơi trên thế gian này vậy.

Lúc Trần Hành nhận được điện thoại của cô, giọng điệu hoảng sợ của anh ấy không giống như đang giả vờ. Quả thật Hoắc Thừa Kiêu không hề để lại dấu vết gì, cứ như biến mất tung tích theo màn mưa vậy. 

Trần Hành lo lắng nói: “Có thể cậu ấy đi gặp mẹ mình, cô đừng vội, tôi lập tức lái xe qua.”

Từ Tinh Miên đi bộ xuống dưới chân núi chờ anh ấy. Nhà họ Trần cách đây rất gần, chỉ mười phút lái xe, Trần Hành lái đến một chiếc xe việt dã không dễ lật đến.

Cô chui vào ghế phụ, nói: “Chúng ta trực tiếp đi luôn sao?”

Trần Hành vô cùng nôn nóng, quan hệ của anh ấy và Hoắc Thừa Kiêu rất thân thiết. Từ nhỏ đến lớn, hai người làm chuyện gì cũng cho nhau biết, luôn chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau, duy chỉ có lần này, một chút tin tức anh ấy cũng không biết.

Xe đi được một khoảng, mưa to càng thêm to, hạt mưa lạch cạch đập vào kính chắn gió, tốc độ còn nhanh hơn cần gạt nước nhiều.

Vì tầm nhìn bị che khuất nên Trần Hành bất đắc dĩ phải giảm tốc độ.

Chỉ có một con đường này dẫn đến huyện Thanh Sâm, lúc sắp đi đến Nam Thành, ở trạm thu phí vây kín người.

Vừa tới gần đã thấy nhân viên đang dọn dẹp chướng ngại vật trên đường.

Đất đá bị sạt lở xuống khiến toàn bộ con đường phía trước đều bị phá hủy.

Trần Hành kéo cửa sổ xe xuống: “Khoảng bao lâu nữa chỗ này được khơi thông vậy ạ?”

“Khơi thông cũng không đi được, bên trong nguy hiểm lắm, mau trở về đi.”

Nhìn chiếc xe việt dã trắng bạc, không phải người thường có thể lái được, người nọ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Về đi về đi, đôi tình nhân nhỏ này, để hôm khác rồi ra ngoài đi chơi. Chờ thời tiết tốt muốn đi đâu thì đi.”

Trần Hành đỗ xe ở ven đường, anh ấy mở ô ra ngoài để hỏi thăm tin tức. Mới có thêm một danh sách người thương vong thời sự chưa kịp đưa tin, bọn họ không biết liệu có người tên Hoắc Thừa Kiêu hay không.

Không có tin tức còn hơn có tin tức xấu.

Anh ấy thu dù lại đi lên xe: “Chúng ta về trước đi, anh Hoắc không xảy ra chuyện gì đâu.”

Trên đường về, Trần Hành kể cho Từ Tinh Miên nghe rất nhiều chuyện khi còn đi học. Hoắc Thừa Kiêu không phải học sinh ngoan điển hình, trời sinh anh thông minh hơn người khác, đề bài đã làm một lần rồi thì anh đều có thể thành thạo hiểu hết.

Cho giáo viên uống thuốc sổ, là Hoắc Thừa Kiêu dụ anh ấy làm vậy.

Một ngày trước khi thi giữa học kì, bọn họ trốn học đến sân thể dục chơi bóng rổ. Trần Hành phải kiểm tra thứ hạng đếm ngược từ dưới lên thì Hoắc Thừa Kiêu đã oanh liệt đứng trong bảng vàng danh dự rồi.

“Rất nhiều cô gái thích cậu ấy vì cái gương mặt đó, người xếp hàng thổ lộ xếp chắc dài khoảng mấy vòng quanh trường học luôn.”

Trần Hành muốn tạo bầu không khí sôi động, anh ấy thoáng nhìn Từ Tinh Miên đang ngẩn người, thở dài nói: “Tôi chưa từng nghĩ hai người sẽ thành một đôi. Nhưng Hoắc Thừa Kiêu là người tốt, nếu lần này cậu ấy không trở về kịp…”

Có lẽ chủ đề này quá đau buồn, anh ấy dừng lại vài giây, lời nói như mang theo sự thỉnh cầu: “Tôi mong cô sẽ chờ đợi cậu ấy.”

Cuối cùng Từ Tinh Miên cũng có chút cử động.

Cô chớp mắt, nhìn cửa sổ bên ngoài: “Anh ấy sẽ về.”



Từ Tinh Miên trở lại ký túc xá, trong phòng không bật đèn, Cố Lê đang ngồi nói chuyện phiếm với người bạn cùng phòng khác. Một chân cô ấy gác lên dây, vừa mới đổi băng gạc, vẻ mặt rất nhàn hạ.

“Tinh Tinh, cậu đi đâu thế?” Cô ấy không thể cử động như bình thường, vỗ vỗ cánh tay bạn cùng phòng bên cạnh, đối phương chạy ra ban công lấy khăn lông khô: “Mau lau đi nè.”

Mái tóc cô gái bị ướt nhẹp, dính thành từng sợi to trên trán. Quần áo trên người ướt hết một nửa, cả người mang theo khí lạnh, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời.

Cố Lê hoảng sợ: “Cậu sao thế? Buổi sáng vẫn ổn mà.”

Từ Tinh Miên lắc đầu, cô cởi áo khoác bị ướt bên ngoài ra rồi chui lên giường, cuộn chăn bọc chính mình lại.

Bạn cùng phòng khác có tiết vào buổi tối nên nhẹ nhàng rời đi.

Cố Lê gửi tin nhắn hỏi Trần Hành: [Ông chủ Hoắc với Tinh Tinh cãi nhau à? Lúc quay về tâm trạng của cậu ấy không tốt lắm.]

Trần Hành nhanh chóng trả lời: [Đột nhiên anh Hoắc biến mất, khả năng gặp việc không may, ai cũng không liên lạc được. Cô rảnh rỗi thì an ủi cô ấy chút.]

Từ Tinh Miên không nghĩ tâm trạng mình ảnh hưởng đến những người khác, cô quấn chặt chăn, không ngừng bình tĩnh lại lòng mình.

Cô thật sự rất thích anh, nếu hôm qua cô đồng ý với anh thì có phải hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy không. 

Ít nhất, anh sẽ liên lạc với cô.

Hoặc là, sợ cô lo lắng nên anh mới không liên lạc.

Từ Tinh Miên xoa chóp mũi chua xót, cô dùng sức muốn đẩy lùi cảm giác muốn khóc lại. Thế nhưng chóp mũi chưa kịp chua thì hốc mắt đã bắt đầu ứa nước.

Cố Lê ngồi ở dưới nghe thấy âm thanh nức nở, cô ấy không màng bàn chân còn bị thương, trèo lên giường cô.

Cố Lê xốc chăn lên, nhìn thấy hốc mắt của bạn mình đang đỏ bừng bừng.

Lần đầu tiên cô ấy thấy Từ Tinh Miên khóc nên chân tay luống cuống một hồi: “Tinh Tinh à, nếu cậu buồn quá hãy nói chuyện với tớ nè.”

“Nói ra đi, trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút đấy, phải không?”

Cố Lê nhéo tay Từ Tinh Miên rồi nằm xuống cùng cô, ôm cô từ phía sau.

“Cậu đừng lo lắng, ông chủ Hoắc chắc chắn sẽ bình an trở về mà.”

Ký túc xá tối om yên tĩnh, hai cô gái ôm nhau, nhỏ giọng trò chuyện.

Từ Tinh Miên bình phục cảm xúc lại, giọng nói có chút khàn: “Cố Lê, tớ rất thích anh ấy.”

“… Nhưng mà bây giờ tớ lại không tìm thấy anh ấy.” Cô cắn môi, khó khăn nói thêm: “Tớ sợ anh ấy giống như anh trai tớ, cuối cùng đều khiến tớ không thể tìm thấy họ được nữa.”

Trên thế giới này chỉ có hai người tốt với cô.

Một người đã biến mất, một người hiện giờ vừa mất tích đang tìm kiếm.

Mưa lớn kéo dài tận một tuần, cuối cùng mây đen giăng đầy trên bầu trời cũng đã tan.

Kết thúc tiết vĩ mô, người hướng dẫn gửi tin nhắn thông báo Từ Tinh Miên tới văn phòng.

“Học kỳ trước, đại học B đã duyệt chương trình trao đổi, đây là thủ tục của hai em, mang về ký xong nộp lại nhé.”

Từ Tinh Miên nhìn chằm chằm tờ đơn nửa phút rồi đặt lại trên bàn: “Em không đi đâu ạ.”

Người hướng dẫn ngẩng đầu nghi hoặc: “Sao đột nhiên lại không muốn đi nữa?”

Cố Lê nhéo cô một cái, ý có chuyện gì thì về bàn bạc lại đã.

“Không có lý do gì ạ, cái này nhường cho bạn học khác đi ạ.”

Người hướng dẫn tức đến bật cười: “Từ Tinh Miên, trường học đó đã xem qua tài liệu báo cáo, bọn họ rất vừa lòng với một học sinh xuất sắc như em. Đột nhiên thay đổi người khác, em bảo chúng tôi ăn nói sao với giáo sư đại học B đây?”

Ngành Thương mại quốc tế của đại học B đứng đầu cả nước, đại học A luôn muốn đuổi kịp và vượt qua nhưng nhiều năm nay vẫn không có kết quả gì.

Từ Tinh Miên mấp máy môi: “Em xin lỗi, là em chưa nghĩ kĩ.”

Người hướng dẫn cảnh cáo: “Tốt nhất đừng gây ra chuyện gì, trở về đi.”

Sau khi rời khỏi văn phòng của người hướng dẫn, Cố Lê nhìn giấy để xem thời gian trao đổi, là tháng mười đến tháng tư sang năm, không cần tham gia thi khảo sát, cô ấy vui vẻ cất giấy đi.

Cô ấy đi theo sau an ủi bạn tốt: “Tớ biết cậu muốn chờ ông chủ Hoắc về, nhưng cậu tới thành phố B vẫn chờ được mà, chờ ở đâu mà không phải chờ. Với lại, thành phố B chỉ cách chỗ chúng ta hai tiếng đi xe thôi. Nếu anh ấy trở về, cậu có thể lập tức về gặp anh ấy luôn.”

Từ Tinh Miên không biết làm sao một lúc lâu, cô giơ tờ giấy trong tay ra: “Hướng dẫn viên đã nói đến vậy, cậu cảm thấy tớ còn lý do từ chối được sao?”

Cô lấy điện thoại ra, mở khung chat.

[Tôi tới thành phố B học trao đổi, khi nào anh về, nhất định phải nói với tôi.]

[Tôi sẽ trở về ngay lập tức, đi máy bay về ngay.]

Thời tiết ở thành phố B hay thay đổi hơn nhiều so với Thân Thành, nhiệt độ sau khi vào thu rất thấp. Từ Tinh Miên thu dọn hành lý quần áo vào vali rồi gọi taxi tới tàu điện ngầm, Cố Lê đã ở phòng chờ đợi cô.

Hai tiếng rưỡi, Từ Tinh Miên ngủ một giấc. Sau khi ra khỏi trạm, đại học B cử học sinh đến cửa nghênh đón.

Lần này đại học A có không ít người tới trao đổi, mỗi viện đều có bốn năm người.

Đại học B thuê xe buýt, Từ Tinh Miên ngồi dựa gần Cố Lê. Cả buổi cô vẫn ngẩn ngơ, cán bộ đĩnh đạc đang nói là một nam sinh đeo một gọng kính vàng, dáng vẻ tri thức.

“Hai trường học của chúng ta là bạn tốt, tình hữu nghị này đã được hơn 50 năm, đến giờ chưa đổi thay.”

“Hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn học thật tốt, cùng nhau tiến tới tương lai.”

Từ Tinh Miên rũ mi mắt muốn ngủ, cán bộ học sinh lại hứng khởi kêu mọi người từ giới thiệu.

Cô miễn cưỡng chống đỡ, nụ cười hơi cứng lại.

Đại học B chuẩn bị chỗ ở không tồi, cho hai người một phòng ký túc xá nghiên cứu sinh để các cô ở. Từ Tinh Miên ở cùng Cố Lê trong phòng tầng năm, cả một tầng này đều là học sinh trao đổi đại học A ở.

Còn việc học, giáo trình không quá khác biệt. Giáo sư môn vĩ mô vẫn là một người lớn tuổi, luôn là dáng vẻ muốn cười nhưng không cười. Khi biết ông là người tham dự biên soạn sách giáo khoa, thái độ Cố Lê xoay chuyển 180 độ, tất cung tất kính, hy vọng lần sau ông có thể nhân từ một chút khi biên soạn sách.

Cái lạnh ở đây đến rất nhanh, ở thành phố phương Bắc này, lá vàng đã rụng đầy đất dù chỉ mới tháng mười.

Tháng 11.

Cô vẫn chưa nhận được tin tức của Hoắc Thừa Kiêu.

Trần Hành nói, mấy hôm trước thấy ông nội Hoắc xuất hiện ở một bữa tiệc từ thiện, quyên góp tận 8 chữ số. Khi phóng viên hỏi nguyên nhân, ông chỉ lạnh nhạt cười nói muốn tích đức.

Thị trường chứng khoán của Hoắc Thị – Gia Hối lúc lên lúc xuống, giống như dao động của nhiệt độ lúc bấy giờ. 

Cũng giống tâm tình lên xuống thất thường của Từ Tinh Miên. 

Tâm trạng của Từ Tinh Miên cũng lên xuống thất thường.

Tháng mười hai, thành phố B nghênh đón đợt tuyết đầu mùa. Mùa đông ở Thân Thành rất khó để nhìn thấy tuyết, nhiệt độ xuống đến 0 độ là rất hiếm thấy. 

Cố Lê mua hai bộ nội y giữ ấm. Lúc ra cửa, cô ấy luôn mặc kín mít, khuôn mặt phiếm hồng vì lạnh.

Từ Tinh Miên bị cảm nên đầu óc hơi mơ hồ. Cô và Cố Lê đã bỏ hai tiết để về nhưng bạn học nói giáo sư muốn điểm danh, hai người lại vội vàng chạy đến lớp, vừa lúc bị giáo sư bắt được.

Giữa tháng 12, Trần Hành giao bán cửa tiệm, bị bố bắt về nhà hỗ trợ công ty.

Thời gian trôi rất nhanh, Hoắc Thừa Kiêu biến mất đã hơn hai tháng rồi.

Sắp đến lễ Giáng Sinh, dưới ký túc xá có quầy hàng bày bán quả bình an. Cố Lê thấy đây là một cơ hội để kinh doanh, bèn kéo Từ Tinh Miên đến siêu thị mua một túi trái cây lớn trở về.

Hai người ngồi trong ký túc xá lấy hộp và ruy băng đóng gói lại.

Từ Tinh Miên để lại một quả táo có hình thù kỳ lạ, cô gói lại đặt lên đầu giường. Nhưng chưa kịp ước nguyện thì Cố Lê đã gõ lên bàn hai cái: “Vãi nồi! Mới vừa đăng tin đã có người mua rồi nè.”

Các cô bán rẻ hơn thị trường, đến Đêm Bình An thì gần như đã bán hết.

Cố Lê lấy ra tờ giấy “sao kê”: “Tinh Tinh ơi, bọn mình đi ăn một bữa thật ngon thôi.” 

Thành phố B khác Thân Thành, ban đêm có phần lãng mạn hơn. Các cửa hàng trong trung tâm thành phố san sát nhau, tiệm lẩu đằng trước đang có một hàng người đứng xếp hàng.

Cửa tiệm này mới khai trương, mấy hôm trước còn chưa kịp treo biển lên.

Cố Lê ngẩng đầu nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Uầy… sao lại cùng tên với quán mì nhà ông chủ Hoắc nè.”

Ánh mắt Từ Tinh Miên sáng lên, đi đến trước quầy: “Xin hỏi, ông chủ của mọi người có ở đây không ạ?” 

Anh trai quầy order ngẩn người vài giây, cảm thấy cô gái trước mặt thật xinh đẹp, không giống người xấu.

“Ở đây ạ, vị kia là bà chủ của chúng tôi.”

Từ Tinh Miên nhìn theo nơi anh ta chỉ, thấy một dáng người phụ nữ cao gầy, tóc ngắn giỏi giang, rất khí chất.

Cố Lê nói: “Sao lại là nữ?”

Anh trai quầy order trêu ghẹo: “Còn không thể là phụ nữ à?”

Từ Tinh Miên nén sự thất vọng lại, cô cúi đầu, rời đi cùng Cố Lê.

Bà chủ cầm sổ gọi món tới quầy rồi lười biếng dựa vào, giơ tay nhìn đồng hồ: “Cậu gọi hỏi Hoắc Thừa Kiêu một chút, có tới ăn cơm không, không tới thì tôi còn đi.”

“Chị à, anh Thừa Kiêu vừa bị thương, chị cho anh ấy ăn lẩu, coi chừng nhập viện lại đấy.”



Từ Tinh Miên mua ly trà sữa, cô đứng bên ngoài chờ Cố Lê. Cô ấy đã vào WC 10 phút vẫn chưa ra, bên cạnh không có ghế ngồi nên cô đành ngồi xổm xuống đất.

Cách tiệm lẩu không xa, có một chiếc xe dừng lại ngoài cửa tiệm. Sau đó, một đôi chân dài bước ra, tỉ lệ hoàn hảo, là chân một người đàn ông.

Sau đó, Từ Tinh Miên nghe thấy vị bà chủ kia nói: “Đúng là tên tuổi của Hoắc thiếu lớn nhỉ, xem thường tiệm của tôi phải không?”

Người đàn ông đứng yên cởi nút áo khoác, vẻ mặt tiếc nuối: “Xin lỗi, tôi đi trường học tìm người.”

Bà chủ trêu đùa hỏi: “Tìm được rồi chứ?”

“Không, có lẽ cô ấy giận tôi, trốn đi vì muốn tôi lo lắng đi tìm.”

Từ Tinh Miên xoa xoa hốc mắt, xác định bản thân không nhìn nhầm người.

Hình như anh gầy đi, tóc cắt ngắn, ngũ quan càng thêm sắc sảo. Dưới hàng lông mày ẩn giấu một vết sẹo, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra được.

Hoắc Thừa Kiêu đi theo người phụ nữ kia vào cửa tiệm.

Từ Tinh Miên dừng lại một chút, cô lặng lẽ lấy ví ra, đếm tiền bên trong, hôm nay cô mang không nhiều tiền lắm.

Cô nhăn chóp mũi lại, không thể kiềm chế được nữa đi theo vào.

Sảnh chính không còn thấy bóng dáng bọn họ nữa, có lẽ đã vào phòng bao rồi.

Anh trai quầy order cười hỏi: “Vẫn còn tìm ông chủ chúng tôi à?”

“Tôi tìm Hoắc Thừa Kiêu.” 

Từ Tinh Miên cắn môi: “Tôi là kim chủ của anh ấy, muốn hỏi bao giờ anh ấy về nhà với tôi đây.”

Anh trai phục vụ sửng sốt, vài giây sau, anh ta bật mode xem kịch: “Tôi đưa cô đến phòng bao nhé.”

Cánh cửa phòng bao hơi hé ra, người đàn ông đang chống cằm không để ý việc gì, bên trong còn có mấy người khác.

Bà chủ mở cửa ra ngoài, thấy Từ Tinh Miên nên hỏi: “Cô này, cô tìm ai ạ?”

Anh trai quầy bar trả lời thay cô: “Tìm anh Thừa Kiêu ấy.”

Từ Tinh Miên hơi gật đầu, cô vòng qua người phụ nữ đẩy cửa vào nhưng lại thấy cứ xông vào như vậy thì không tốt nên cô đứng lại gõ cửa mấy cái. 

Mọi người trong phòng nhìn sang.

Nhưng Từ Tinh Miên chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông ấy.

Hoắc Thừa Kiêu nghiêng người dựa trên ghế chậm rãi chuyển động, sống lưng thẳng lên. Cố Đình Diễn ngồi bên cạnh nhận ra Từ Tinh Miên, anh ta nháy mắt với mấy người khác: “Người nhà cả, yên tâm.”

Mũi cô gái bị gió thổi đến đỏ ửng, mái tóc rất dày cuốn thành lọn to phía sau lưng. Cô mặc chiếc áo khoác màu đỏ rượu bên ngoài một cái váy dệt kim dài đến đầu gối, để lộ cẳng chân. 

Rất gợi cảm cũng rất tinh tế.

Từ Tinh Miên đi đến trước mặt anh, vẻ mặt không còn chút cảm xúc: “ Anh đừng nói gì, chờ em nói xong đã.”

Hoắc Thừa Kiêu ừ một tiếng, anh nhìn cô mở ví tiền ra, lấy hết thẻ vàng thẻ bạc và cả thẻ đen ra. Tất cả đều là tiền Từ Chấn Đông cho cô tiêu xài trong nửa năm.

Cô chưa động vào dù chỉ một chút.

Hoắc Thừa Kiêu nhìn lên, không động đậy.

“Em muốn bao nuôi anh.” Cô nhóc nghiêm túc nói: “Em biết đàn ông các anh ít nhiều có chủ kiến riêng của một nam tử hán. Đặc biệt là loại người trông đẹp trai, lại có gia thế tốt như anh, số tiền này cũng coi như khá lớn, em cho anh hết, em có thể bao nuôi anh không?”

Ngón tay Hoắc Thừa Kiêu đặt lên thành ghế, chậm rãi nhìn lên: “Em muốn bao nuôi anh bao lâu?”

Lời này vừa nói xong, Cố Đình Diễn và mấy người bạn ngạc nhiên lên, Hoắc thiếu chủ động cầu bao nuôi kìa..

Từ Tinh miên bình tĩnh nói: “Không biết nữa, nhưng về sau em có nhiều tiền, tất cả đều để bao nuôi anh hết.”

Cô mấp máy môi, giọng đột nhiên trầm xuống: “Cho nên, về sau anh đừng… đừng biến mất, được không?”

Hoắc Thừa Kiêu kéo cô ra khỏi phòng bao, chỉ để lại một câu: “Các cậu ăn trước đi, đừng đợi bọn tôi.”

Cố Đình Diễn nháy mắt tỏ ý đêm nay Hoắc thiếu không về được rồi, vì thế mời những người khác ngồi xuống ăn cơm.

Bên ngoài nổi gió lên, tuyết hôm qua cũng đã tan hết, nước đọng lại bị đông thành một lớp băng.

Hoắc Thừa Kiêu sờ khuôn mặt cô gái nhỏ, sau đó kéo áo khoác ra bao bọc lấy cô, đặt cằm trên đỉnh đầu cô: “Xin lỗi, để em đợi lâu rồi,.”

Từ Tinh Miên ngửi được mùi thuốc sát trùng bệnh viện trên người anh. Cô lo lắng chui ra khỏi lồng ngực của anh rồi cẩn thận chạm vào người anh qua lớp áo lông: “Anh bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?”

Hoắc Thừa Kiêu rũ mắt, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô. 

“Bây giờ anh muốn hôn em, được không?”