Post on: 11 tháng ago
Edit: Jully – Beta: Hann
Lại đến tiết vĩ mô của vị giáo sư lớn tuổi, một tiết học dài cuối cùng vào chiều thứ sáu. Rất nhiều sinh viên không chịu nổi sự cám dỗ của thứ gọi là “cuối tuần”, thậm chí còn có người lén trốn tiết để về nhà nữa cơ.
Thân là một vị giáo sư đã “chinh chiến qua cả trăm trận”, ông ấy sẽ điểm danh trước khi vào tiết, lúc gần tan học cũng sẽ điểm danh lại lần nữa.
Từ Tinh Miên nhận được điện thoại của tài xế, anh ta đang chờ ở cổng phía Bắc của Đại học A. Cô xin phép giáo sư rồi giao balo cho Cố Lê, một mình đi ra cửa Bắc.
Mấy ngày nay, cường độ huấn luyện quân sự tăng lên, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày không nhiều lắm. Hàng cây bạch dương bên đường xanh rợp bóng, lúc này bị nắng chiếu rọi đến nỗi nghẹo cả đầu cao quý của mình xuống.
Sau khi trải qua huấn luyện liên đội, tính tình huấn luyện viên khá tốt nên cho bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ.
Từ Tinh Miên cúi đầu, chỉ lo đi đường nên không nhìn thấy nam sinh vội vàng chạy đến kia, mãi cho tới khi cậu ta kéo nhẹ tay cô, cười chào hỏi: “Đàn chị, chị tính ra cổng ạ?”
Từ Tinh Miên giật mình, hoàn hồn kéo tay ra, đối phương ngại ngùng buông tay.
“Tìm tôi có việc gì vậy?” Cô cười hỏi: “Không phải muốn nhờ tôi xin nghỉ hộ đấy chứ.”
Từ lúc huấn luyện quân sự đến giờ, không có sinh viên nam nào muốn xin nghỉ phép cả. Bọn họ như muốn phân thua cao thấp với nhau, không muốn mất mặt trước mấy sinh viên nữ khác.
Người nam sinh này cao hơn cô rất nhiều, ít nhất cũng cao đến 1m8. Từ Tinh Miên khẽ ngẩng đầu, lẳng lặng chờ cậu ta trả lời.
“Hôm trước em hỏi xin phương thức liên hệ của chị ấy.” Cậu ta nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Đàn chị gạt em, vậy mà lại cho em phương thức liên lạc giả.”
À, tới tính sổ sao.
Từ Tinh Miên cứ tưởng khi ấy chỉ cần cho cậu ta một bậc thang đi xuống thì hai bên không cần làm phiền lẫn nhau nữa, nhưng không ngờ cậu nhóc đàn em này là người tích cực như vậy.
Nam sinh nói: “Thật ra em muốn làm quen với đàn chị chút ạ.”
Từ Tinh Miên không trả lời, cô thoáng thấy không ít các cô gái đang nhìn sang đây rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại. Nói một cách công bằng, chàng trai trước mặt cô thật sự rất xuất sắc. Dù là ngoại hình hay là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia, thật sự rất thu hút những sinh viên nữ khác.
Nhưng đây không phải gu của cô.
Hoặc có thể nói, không phải cô không thích người khác mà là cô đã trở nên khó rung động từ bao giờ không hay.
Để phòng ngừa tình huống xấu hổ phát sinh, Từ Tinh Miên chặn lại trước khi cậu ta nói: “Tôi là người hỗ trợ các em, cũng là đàn chị cùng khoa, quen biết như vậy chưa đủ sao?”
Nam sinh sửng sốt, đột nhiên không biết nói gì. Cậu ta vốn đã cân nhắc kỹ lời giải thích nếu bị từ chối, trong lòng cũng chuẩn bị sẵn mấy câu cần nói nếu lỡ xảy ra tình huống xấu hổ rồi. Nhưng cuối cùng bị cậu ta lại đẩy đến bước đường cùng, lùi một bước chẳng khác nào thừa nhận bọn họ chỉ có quan hệ đàn chị đàn em.
Chỉ có thể níu lấy cái tầng quan hệ này.
Từ Tinh Miên thản nhiên mỉm cười, nói: “Không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Vừa dứt lời, nam sinh dứt khoát chặn cô lại. Vì đây là lần đầu tiên nói những câu như vậy nên cậu ta hơi ngượng ngùng: “Em thấy bình thường chị chỉ có một mình, chắc hẳn chị chưa có bạn trai. Trước giờ em chưa từng chủ động theo đuổi con gái, nhưng em muốn thử xem liệu có nhận được sự đồng ý của chị hay không.”
Âm thanh cuối nhỏ như tiếng muỗi kêu, không đủ tự tin.
Nam sinh nói xong, lặng lẽ quan sát biểu tình cô gái trước mặt. Cậu ta đã từng hỏi qua, đàn chị Từ đi học sớm, thật ra cô cùng tuổi với cậu. Không thể không thừa nhận, ngay cái ngày đầu tiên, cậu đã bị thu hút bởi khí chất của cô.
Từ Tinh Miên cụp mắt, nghĩ xem nên từ chối cậu ta thế nào để không khiến hai bên mất mặt.
Nam sinh nhỏ giọng: “Có phải chị không thích tình cảm chị em không. Thật ra chúng ta cùng tuổi, chỉ kém nhau mấy tháng thôi.”
“Không phải.”
Từ Tinh Miên cắt ngang suy nghĩ của cậu ta, hai bên khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền: “Cậu biết lái xe máy không?”
Nam sinh lắc đầu: “Không biết.”
“Nhưng người tôi thích biết lái.” Cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt rất dịu dàng: “Dù anh ấy chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng đủ thu hút tôi rồi.”
Nói đến đây, đường lui cuối cùng cũng bị phá hỏng rồi.
Đúng lúc huấn luyện viên thổi còi, không cho hai người xấu hổ nhìn mặt nhau nữa.
Từ Tinh Miên bước nhanh ra cổng trường, câu nói vừa rồi khiến hô hấp của cô trở nên nặng nề. Cô không khỏi đỏ mặt khi nhớ tới câu nói vừa nãy.
Tối hôm qua lúc nói chuyện ở ký túc xá, Cố Lê nằm bò trên giường cô, hỏi một câu mà cô ấy đã cất giấu từ lâu…
“Tinh Tinh, cậu không thấy ông chủ Hoắc thích cậu à?”
“Thấy trời nóng nên đưa máy làm mát sang, còn đưa cả cơm nữa, không phải chỉ có bạn trai mới làm mấy việc này sao?”
Từ Tinh Miên thức đêm viết luận văn nên mí trên đánh nhau với mí dưới luôn rồi: “Mấy hôm trước cậu còn nói đây là quan hệ bạn tốt mà, tớ hỏi cậu ai sẽ khiến tim mình đập nhanh… Cậu còn nói người đẹp thì sẽ đập nhanh cơ mà.”
“Nhảm nhí.” Cố Lê chính nghĩa sửa lại: “Đó là cảm giác của cậu, không phải cảm giác ông chủ Hoắc đối với cậu. Nói đi, cậu có rung động chút nào chưa?”
Cơn buồn ngủ của Từ Tinh Miên bị xua tan, cô bò dậy đối mặt với cô ấy: “Cậu nói cụ thể hơn đi?”
“Được, vậy nếu như ngày mai anh ấy tỏ tình với cậu thì cậu có đồng ý không?” Cố Lê khoanh hai tay trước ngực: “Tự hỏi bản thân mình một cách thật lòng, suy nghĩ kỹ càng xem.”
Ấn tượng “Anh là người rất tốt” chuyển thành “Anh là người chỉ tốt với mình.”, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
Từ Tinh Miên cụp mắt, cố gắng lục lọi lại dòng ký ức của mình. Hình như là lúc anh mua một túi đồ ăn vặt thật lớn cho cô trước khi thi đấu, hoặc là lúc cùng cô thi đấu, cũng có thể là lúc kiếm tiền cùng cô, che chở cô thoát khỏi vòng vây của fan hâm mộ.
Còn có lần sinh nhật ấy, trên hòn đảo nhỏ bình yên không người, anh thắp sáng pháo hoa chỉ thuộc về riêng cô.
Nếu là cố ý nhớ đến, trong hồi ức, ngay cả ký ức nhỏ nhặt nhất cũng có anh.
Nếu là vô tình nhắc tới, từng giây từng phút ở bên cạnh anh đều vui vẻ không thôi.
Từ Tinh Miên nghĩ: “Có lẽ sẽ đồng ý.”
..
Tại bữa tiệc ở khách sạn Gia Hối lớn nhất Thân Thành, ăn uống linh đình, áo quần thướt tha.
Hoắc Thừa Kiêu đứng bên cạnh ông nội tiếp đón khách, còn Hoắc Đinh kéo vị hôn phu của mình đi kính rượu các bác các chú. Vì mối quan hệ kết giao qua nhiều đời nên bọn họ khá bận tâm đến mặt mũi của nhau, không mấy ai bàn luận gì mấy đến thân phận của vị hôn phu kia.
Còn những người không thân quen thì vẫn luôn thì thầm nói to nhỏ gì đó.
Ví dụ như chức vị Phó tổng này, e là nhờ vào quan hệ với vị đại tiểu thư đó nên mới có thể ngồi vào. Khi nhắc tới chuyện này, người ta cũng khó tránh khỏi việc nhắc tới chồng sắp cưới cũ của Hoắc Đinh, hầu như ai ai cũng khen ngợi thiếu gia nhà họ Từ cả.
“Hôm nay chủ tịch Từ cũng đến, tận mắt nhìn con dâu tương lai đính hôn với người khác, cô nói xem thảm hay không nhỉ?”
“Chủ tịch Từ thật rộng lượng mà, nhưng tôi nghe nói ông ấy còn có một đứa con gái nữa. Nếu hai nhà Từ Hoắc thật sự muốn kết thông gia thì cũng không phải không có cơ hội đâu.”
“Ai chẳng biết Từ Chấn Đông không thích con gái, mà nghe nói cô Từ trông rất xinh đẹp, lại có học thức, có vô số người theo đuổi, không chừng thiếu gia nhà họ Hoắc cũng chỉ có thể xếp hàng thôi.”
Lúc mọi người còn đang bàn luận, người phục vụ đã dẫn theo Từ Chấn Đông và phu nhân Từ vào cửa. Vóc người của Từ Chấn Đông cao lớn, được coi là đẹp hơn nhiều giữa những lão tổng mập béo. Ông ấy dắt theo người phụ nữ gần 50 ở bên cạnh, làn da vô cùng mịn màng, có thể nhìn ra bà ấy đã chăm sóc bản thân tốt đến nhường nào.
Mọi người nhìn sang bọn họ một lúc, khi đang định rời mắt thì nhìn thấy phu nhân Từ dừng bước, cố ý chờ ai đó.
Chỉ vài giây sau, một cô gái mặc chiếc váy hoa dài chậm rãi đuổi đến. Một nửa bờ vai ngọc ngà lộ ra, xương quai xanh đẹp đến nỗi khiến vô số đàn ông không muốn rời mắt.
Từ Tinh Miên chạy bước nhỏ tới bên cạnh mẹ Từ rồi đưa mắt đánh giá sảnh tiệc xung quanh. So với tiệc đính hôn của Hoắc Đinh và anh trai, lần này có vẻ đơn giản hơn.
Mẹ Từ thấp giọng nói: “Tinh Miên, mẹ với bố con đi chào hỏi một chút, con đi cùng không?”
Từ Tinh Miên ngẩng đầu, lời từ chối đã đến bên miệng nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ông cụ Hoắc, cô lập tức ngẩn người.
Hoắc Thừa Kiêu vẫn luôn bị người chú lôi kéo nói chuyện nên không chú ý tới bọn họ.
Từ Tinh Miên chớp mắt, khó khăn nói: “Mẹ, người đứng bên cạnh ông cụ Hoắc là ai thế ạ?”
Từ Chấn Đông nhìn lướt qua, thuận miệng trả lời: “Là cháu trai ông ấy, em trai Hoắc Đinh. Năm đó học cùng anh con, quan hệ không tệ.”
Được quá nhỉ, sao trông y đúc một người cô quen thế.
Nhưng không phải bây giờ người kia nên ở quán mì tiếp khách à?
Từ Tinh Miên đi theo bố mẹ, từng bước từng bước đến chỗ họ. Lúc càng đến gần, ý định muốn đè đầu Hoắc Thừa Kiêu xuống để đánh càng lớn hơn.
Suy cho cùng, là do cô tự làm rối mối quan hệ này lên mà…
Cô không thể ngờ Hoắc Thừa Kiêu – cái vị mới được cô xác định là người mình thích không lâu lại là em trai vị hôn thê cũ của anh trai.
Nghĩ đến mối quan hệ này, đột nhiên Từ Tinh Miên phát hiện toàn bộ dũng khí của mình đã tan biến trong phút chốc.
Nhưng bây giờ cô không được phép hối hận, Hoắc Thừa Kiêu từ từ xoay người, lúc nhìn thấy cô gái cách mình ba bước, nụ cười trên mặt anh cứng đờ lại.
Từ Tinh Miên nghiêng đầu, ý cười không giảm cứ như đang hỏi anh: “Áo choàng anh rớt rồi, vui không.”, “Giả làm một người không có tiền. Làm khó anh rồi nhỉ, tiểu bạch kiểm được bao nuôi?”
Ông nội Hoắc đẩy người bên cạnh lên, cứ như đang khẩn trương đưa mặt hàng mới lên kệ để đẩy mạnh tiêu thụ vậy.
“Đây là cháu trai tôi, Hoắc Thừa Kiêu.” Ông nói một câu từ tốn rồi vỗ hai cái lên vai cháu trai: “Thừa Kiêu, đây là chủ tịch Từ của quốc tế Hoàn Hải, con gọi một tiếng bác đi.”
Hoắc Thừa Kiêu gật đầu chào hỏi: “Bác Từ, đã lâu không gặp.”
Mấy năm trước, Từ Chấn Đông từng đi thăm Từ Tư Nhiên ở chung cư cho du học sinh nên có gặp qua Hoắc Thừa Kiêu vài lần.
Mấy người trưởng bối đứng một bên nói chuyện để lại hai tiểu bối đứng nhìn mặt nhau, hồi lâu không nói gì.
Hiếm khi Hoắc Thừa Kiêu ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy. Bình thường anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen, dễ gì mặc bộ âu phục đuôi én như thế này. Bộ âu phục đặt may riêng vừa vặn với dáng người anh, cảm giác cứ như sói đội lốt cừu vậy.
Từ Tinh Miên ho nhẹ một cái để đánh vỡ cục diện bế tắc. Cô nhẹ giọng nói theo kiểu của tiểu thư nhà giàu: “Hoắc thiếu, có hứng thú uống một ly không?”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn xuyên qua đôi mắt trong veo cô gái, anh nhìn ra cảm xúc không vui trong đó.
Từ Tinh Miên cẩn thận nhớ lại, đúng là cô đã không hỏi rằng anh có phải người nhà họ Hoắc hay không. Trong đầu cô lập tức nghĩ đến lý do phủ nhận, đó chính là người thừa kế gia tộc lớn như vậy, cần gì phải mở một quán mì trước trường đại học chứ?
Ồ, rất cần thiết.
Cô có chút không vui, vì sao Hoắc Thừa Kiêu là em trai Hoắc Đinh chứ.
Người phục vụ đưa qua, Từ Tinh Miên lấy hai ly rượu rồi đưa cho anh một ly: “Hoắc thiếu sẽ nể mặt tôi chứ?”
Hoắc Thừa Kiêu lẳng lặng nhìn cô đầy chăm chú, vẻ mặt bất lực nói: “Sẽ không.”
Hai ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.
Sau đó, anh thong thả mở miệng: “Tôi bất tài, cần được cô Từ hiểu biết sâu rộng đây chỉ giáo nhiều hơn.”